Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 477: Quyết Đấu
177@-Đệ Ngũ Sứ híp mắt nhìn Lâm Phong, lần thứ hai Lâm Phong khiêu chiến hắn, chiến sinh tử!
Chiến hay không chiến?
Đệ Ngũ Sứ dao động, lần đầu tiên đã không chiến, mặt mũi đã mất đi rất nhiều, Lâm Phong khiêu chiến lần hai, hơn nữa còn là lúc sau khi Đệ Lục Sứ cự tuyệt, hắn còn có thể cự tuyệt sao?
Nếu hắn cự tuyệt lần nữa, như vậy không chỉ mình hắn mất mặt mà là tất cả Thiên Phong Thất Sứ.
Hèn yếu vô năng, bị một mình Lâm Phong áp chế, trọng yếu hơn là tu vi của Lâm Phong chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng ba.
Nếu người khiêu chiến có tu vi hùng mạnh hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ không chiến cũng không sao, nhưng tu vi của Lâm Phong còn yếu hơn bọn họ, đã khiêu chiến mà bọn họ mãi cự tuyệt, đó chính là khiếp nhược vô năng.
- Không dám chiến thì nói một tiếng!
Lâm Phong lạnh giọng nói, tên Đệ Ngũ Sứ này cứ im lặng, như vậy coi là gì.
- Đây chính là ngươi muốn tìm chết!
Đệ Ngũ Sứ nhìn thoáng qua Đệ Tứ Sứ bên cạnh, Lâm Phong khiêu chiến cả đám bọn họ, người phía sau càng ngày càng mạnh, hắn không tin Lâm Phong không chết.
- Không chiến!
Đệ Ngũ Sứ rốt cục mở miệng, làm cho Lâm Phong cười nhạo một tiếng.
- Đã không chiến thì nói nhảm làm gì, lúc trước thấy ngươi lớn lối bệ vệ, giờ gặp chuyện thì nhát gan lùi bước, Thiên Phong Thất Sứ lại có thêm một kẻ vô năng.
Giọng điệu mang theo bỉ di nồng đậm, Lâm Phong lướt qua bên cạnh Đệ Ngũ Sứ, đưa mắt nhìn Đệ Tứ Sứ.
- Hôm nay, Lâm Phong ta muốn nhìn thử, Thiên Phong Thất Sứ chạy tới nước Tuyết Nguyệt này, đường hoàng nói là lợi hại vô cùng, rốt cuộc là hèn yếu vô năng tới mức nào.
- Lâm Phong Tuyết Nguyệt, khiêu chiến Thiên Phong Đệ Tứ Sứ, chiến sinh tử!
Lâm Phong lại hô to, khiêu chiến lần thứ ba.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có giọng nói của Lâm Phong quanh quẩn trong màng tai mọi người, một đường khiêu chiến mà tới, Đệ Tứ Sứ là người mà Lâm Phong khiêu chiến thứ ba. Lần này, Đệ Tử Sứ có chiến hay không?
Nếu Đệ Tứ Sứ còn nói không, vậy thì trước mặt hắn chỉ còn Đệ Nhị Sứ với Đệ Tam Sứ.
Mọi người đều tập trung nhìn Đệ Tứ Sứ.
- Xem ra lần này phải chiến rồi!
Rất nhiều người đều lộ ra phong mang, cũng đã tới Đệ Tứ Sứ rồi, hắn không có lý do không chiến.
- Không chiến!
Một giọng nói đột ngột vang lên, người nói không phải là Đệ Tứ Sứ mà là hoàng tử Phong Trần của nước Thiên Phong.
Phong Trần chủ động mở miệng, nói Đệ Tứ Sứ không chiến.
Đệ Tứ Sứ nghe được lời của Phong Trần thì trầm mặc, nhìn Lâm Phong nói:
- Không chiến!
Lần này, Lâm Phong không nói gì thêm, hết thảy đã không cần hắn dùng ngôn ngữ để diễn tả rồi. Lúc Đệ Tứ Sứ nói ra hai chữ không chiến thì cũng đã tự tát vào mặt chính mình, tát vào mặt Thiên Phong Thất Sứ.
Ba lần liên tiếp, tổng cộng là bốn lần Lâm Phong khiêu chiến Thiên Phong Thất Sứ, không ai dám chiến.
Lâm Phong cực kỳ an tĩnh tới trước mặt Đệ Tam Sứ, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, chỉ lạnh băng nói:
- Lâm Phong Tuyết Nguyệt, khiêu chiến Đệ Tam Sứ Thiên Phong, chiến sinh tử!
- Phù….
Mọi người trợn mắt nhìn, thở ra một hơi dài, Lâm Phong lại dám khiêu chiến Đệ Tam Sứ, quá cuồng vọng, quá khoa trương.
Đệ Tam Sứ là cường giả xếp thứ ba trong Thiên Phong Thất Sứ, Lâm Phong lại không chút cố kỵ mà tiếp tục khiêu chiến.
Người nước Thiên Phong đều cứng đờ, tên Lâm Phong này thật quá kiêu ngạo rồi, đây là tự tìm chết!
Đệ Tam Sứ đã đạt cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm, là tồn tại hùng mạnh, bọn họ không tin Lâm Phong chỉ với Huyền Vũ cảnh tầng ba lại đủ khả năng chiến đấu với người vượt qua hai cấp bậc.
Lâm Phong! Chính hắn muốn chết!
Lần này, Đệ Tam Sứ Thiên Phong Thất Sứ không trầm mặc như trước mà đứng vọt lên, băng hàn nhìn Lâm Phong.
- Ta ứng chiến!
Đệ Tam Sứ gằn từng chữ, tiếng nói vừa ra, sát ý đã tràn ngập, ập về phía Lâm Phong.
- Hèn yếu lâu như vậy, rốt cục đã dám ứng chiến!
Lâm Phong đạm mạc cười, thân hình chớp động rồi xuất hiện trên diễn võ trường rộng rãi. Hắn chắp ta mà đứng, dưới ánh trăng, trong gió lạnh, tay ao bay múa.
Đệ Tam Sứ băng lãnh nhìn lại, trong chớp mắt đã vọt tới trên diễn võ trường, đứng đối diện với Lâm Phong, hai người nhìn nhau mà đứng.
- Phù…
Một luồng kình phong lướt qua, làm cho tay áo hai người đều tung lên, điều quỷ dị là trong kình phong kia lại có khí tức của kiếm, mang theo kiếm ý.
Đệ Tam Sứ là kiếm tu, mà Lâm Phong cũng dùng kiếm.
- Ta sẽ nói cho ngươi biết, không chiến không có nghĩa là hèn yếu, chỉ đơn giả là muốn chết xinh đẹp một chút.
Đệ Tam Sứ thản nhiên nói, hàn quang lóe lên, thanh kiếm sau lưng hắn đột nhiên lao ra khỏi vỏ, vũ động tại trong hư không, gào thét bay quanh Đệ Tam Sứ.
Rất huyễn lệ, kiếm của Đệ Tam Sứ như một tia sáng, xoay tròn bay múa, phi thường huyễn lệ.
Song, khi Lâm Phong thấy thanh kiếm hoa mỹ kia, miệng hắn đột nhiên lộ ra nụ cười tà dị.
- Tuỳ phong!
Thân theo ý mà động, gió nhẹ thổi qua, thân hình Lâm Phong như một ngọn gió, nhanh, nhanh tới mức không thấy dấu, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua không gian, không có tiếng gió thét kinh khủng, không có tiếng gào của gió.
Thân thể Lâm Phong nhẹ nhàng như không chút sức nặng, bay múa trên không trung, như tơ liễu, như lá rụng. Nhưng hắn lại nhanh như gió vậy, trong nháy mắt đã tới trước người Đệ Tam Sứ.
Bàn tay Lâm Phong khẽ giơ lên, một ngón tay thon dài điểm nhẹ lên thân thể Đệ Tam Sứ, kiếm khí trên đầu ngón tay gào thét, mơ hồ có một mũi kiếm lạnh lẽo ngưng tụ trên đầu ngón tay, lộ ra sự sắc bén kinh khủng.
- Ồ!?
Đệ Tam Sứ khẽ nheo mắt, tốc độ của Lâm Phong thật là đáng sợ, chỉ trong nháy mắt đã tới bên cạnh hắn rồi.
Một ngón tay ẩn chứa kiếm ý mãnh liệt này, dù không quá hùng mạnh nhưng nếu đâm xuống lồng ngực hắn thì cũng đủ phá hủy thân thể hắn.
- Lui….
Thân hình Đệ Tam Sứ điên cuồng vọt lui, kiếm của hắn cũng không còn gào thét, chỉ dừng lại giữa không trung.
- Xẹt, xẹt…
Một tiếng nhỏ vang lên, mũi kiếm trên đầu ngón tay Lâm Phong đâm lên người Đệ Tam Sứ, xé rách áo mà lưu lại một vệt máu. Chỉ kém một chút nữa là một kiếm này đã đâm nát ngực hắn.
Đứng tại đó, thanh kiếm hoa mỹ kia đã trở lại trong tay Đệ Tam Sứ. Hắnnhìn chằm chằm vào Lâm Phong, thật là nguy hiểm, mới vừa rồi đã khinh thường, bị Lâm Phong đả thương.
- Kiếm không phải dùng để làm xiếc!
Lâm Phong châm chọc nói, làm cho Đệ Tam Sứ khựng người. Vậy mà Lâm Phong lại dám sỉ nhục kiếm của hắn, nói kiếm của hắn chỉ để làm xiếc!
- Ta sẽ cho ngươi thấy được kiếm của ta!
Đệ Tam Sứ rét lạnh nói, kiếm quang đột nhiên biến mất, ánh bạc như rửa.
- Kiếm Ảnh Tinh Mang!
Khẽ quát một tiếng, Đệ Tam Sứ đâm ra một kiếm, từng điểm sáng cực kỳ chói mắt, đột ngột phóng lên trong bóng đêm, phi thường xinh đẹp.
- Sát phạt!!!
Lâm Phong quát khẽ, thanh kiếm sát phạt khủng bố vọt lên, thiên địa dường như ngưng lại, chỉ có sát phạt cuồn cuộn, vô cùng kinh khủng.
Ý chí, ý chí sát phạt của kiếm đạo.
Nhìn hai người chiến đấu, Thiên Phong Đệ Tam Sứ với Kiếm Ảnh Tinh Mang, kiếm pháp hóa thành ánh sao (tinh mang), ánh sáng rực rỡ chói mắt. Mà kiếm của Lâm Phong thì không có gì đặc biệt, chỉ có sát phạt đáng sợ, chấn động lòng người.
Tu vi cảnh giới của Lâm Phong không mạnh hơn Đệ Tam Sứ, nhưng ý chí sát phạt này lại làm cho khí thế của hắn điên cuồng tăng lên. Tại quanh thân hắn, dường như có một luồng sát phạt màu đen điên cuồng cuộn trào, dung nhập vào trong xu thế sát phạt này.
- Ầm!!
Kiếm của Đệ Tam Sứ đánh tới trước người Lâm Phong, vô số ánh sao lấp lánh, lực lượng cuồng bạo từ trong từng điểm sao sáng truyền ra, mấy đốm sao nhỏ đột ngột nổ bùng, mang theo từng lực lượng ám kình khác.
Lâm Phong vọt qua, một tiếng nổ ầm vang lên, sát phạt chi khí tràn ngập bóng đêm cắn nuốt hết thảy, nuốt lấy từng ánh sao này.
Kiếm sát phạt biến hóa thành hắc ám chi kiếm, càng ngày càng đáng sợ.
- Tinh Mang Vạn Trượng!
Đệ Tam Sứ lại quát lên, một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, giống như là ánh sáng ngân hà, từ trên hư không chém xuống, vạn trượng tinh mang.
- Ùng ùng…
Lâm Phong lại nhảy ra, chỉ có hắc ám cùng sạt phạt bay múa giữa không trung, hủy diệt hết thảy.
- Chém!!!
Một tiếng gầm lớn truyền ra, hắc ám chi kiếm cùng với ánh sao vạn trượng giao hòa với nhau, tạo nên từng đợt gió hủy diệt cuồng loạn.
- Cửu Tinh Thiên Diệt!!!
Đệ Tam Sứ tử trong không gian cuồng bạo vọt ra, cửu tinh liên châu, tẩy tẫn duyên hoa, chiếu rọi mọi thứ, cũng hủy diệt hết thảy.
- Chém!
Hắc ám chi kiếm chém ra, phong bạo hủy diệt rầm rầm quét qua hư không. Đệ Tam Sứ vẫn như trước, dùng thế tất phải giết Lâm Phong, thế của cửu tinh liên châu, vẫn chém xuống hư không như trước.
Nhưng vào lúc này, trong hắc ám chi kiếm cuộn trào, tay trái Lâm Phong chậm rãi vươn ra, ơ trong tay trái của hắn là một đóa hắc liên, một đóa hắc liên an tĩnh.
Theo bàn tay Lâm Phong giơ lên, đóa hắc liên này chậm rãi bay về phía Đệ Tam Sứ đang từ trên hư không chém xuống, một luồng khí tức hủy diệt đè nén tới mức tận cùng bắt đầu tràn ra, tạo thành phong bạo hủy diệt.
Tuyệt Thế Vũ Thần
Chiến hay không chiến?
Đệ Ngũ Sứ dao động, lần đầu tiên đã không chiến, mặt mũi đã mất đi rất nhiều, Lâm Phong khiêu chiến lần hai, hơn nữa còn là lúc sau khi Đệ Lục Sứ cự tuyệt, hắn còn có thể cự tuyệt sao?
Nếu hắn cự tuyệt lần nữa, như vậy không chỉ mình hắn mất mặt mà là tất cả Thiên Phong Thất Sứ.
Hèn yếu vô năng, bị một mình Lâm Phong áp chế, trọng yếu hơn là tu vi của Lâm Phong chỉ là Huyền Vũ cảnh tầng ba.
Nếu người khiêu chiến có tu vi hùng mạnh hơn bọn họ rất nhiều, bọn họ không chiến cũng không sao, nhưng tu vi của Lâm Phong còn yếu hơn bọn họ, đã khiêu chiến mà bọn họ mãi cự tuyệt, đó chính là khiếp nhược vô năng.
- Không dám chiến thì nói một tiếng!
Lâm Phong lạnh giọng nói, tên Đệ Ngũ Sứ này cứ im lặng, như vậy coi là gì.
- Đây chính là ngươi muốn tìm chết!
Đệ Ngũ Sứ nhìn thoáng qua Đệ Tứ Sứ bên cạnh, Lâm Phong khiêu chiến cả đám bọn họ, người phía sau càng ngày càng mạnh, hắn không tin Lâm Phong không chết.
- Không chiến!
Đệ Ngũ Sứ rốt cục mở miệng, làm cho Lâm Phong cười nhạo một tiếng.
- Đã không chiến thì nói nhảm làm gì, lúc trước thấy ngươi lớn lối bệ vệ, giờ gặp chuyện thì nhát gan lùi bước, Thiên Phong Thất Sứ lại có thêm một kẻ vô năng.
Giọng điệu mang theo bỉ di nồng đậm, Lâm Phong lướt qua bên cạnh Đệ Ngũ Sứ, đưa mắt nhìn Đệ Tứ Sứ.
- Hôm nay, Lâm Phong ta muốn nhìn thử, Thiên Phong Thất Sứ chạy tới nước Tuyết Nguyệt này, đường hoàng nói là lợi hại vô cùng, rốt cuộc là hèn yếu vô năng tới mức nào.
- Lâm Phong Tuyết Nguyệt, khiêu chiến Thiên Phong Đệ Tứ Sứ, chiến sinh tử!
Lâm Phong lại hô to, khiêu chiến lần thứ ba.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, chỉ có giọng nói của Lâm Phong quanh quẩn trong màng tai mọi người, một đường khiêu chiến mà tới, Đệ Tứ Sứ là người mà Lâm Phong khiêu chiến thứ ba. Lần này, Đệ Tử Sứ có chiến hay không?
Nếu Đệ Tứ Sứ còn nói không, vậy thì trước mặt hắn chỉ còn Đệ Nhị Sứ với Đệ Tam Sứ.
Mọi người đều tập trung nhìn Đệ Tứ Sứ.
- Xem ra lần này phải chiến rồi!
Rất nhiều người đều lộ ra phong mang, cũng đã tới Đệ Tứ Sứ rồi, hắn không có lý do không chiến.
- Không chiến!
Một giọng nói đột ngột vang lên, người nói không phải là Đệ Tứ Sứ mà là hoàng tử Phong Trần của nước Thiên Phong.
Phong Trần chủ động mở miệng, nói Đệ Tứ Sứ không chiến.
Đệ Tứ Sứ nghe được lời của Phong Trần thì trầm mặc, nhìn Lâm Phong nói:
- Không chiến!
Lần này, Lâm Phong không nói gì thêm, hết thảy đã không cần hắn dùng ngôn ngữ để diễn tả rồi. Lúc Đệ Tứ Sứ nói ra hai chữ không chiến thì cũng đã tự tát vào mặt chính mình, tát vào mặt Thiên Phong Thất Sứ.
Ba lần liên tiếp, tổng cộng là bốn lần Lâm Phong khiêu chiến Thiên Phong Thất Sứ, không ai dám chiến.
Lâm Phong cực kỳ an tĩnh tới trước mặt Đệ Tam Sứ, thần sắc vẫn bình tĩnh như trước, chỉ lạnh băng nói:
- Lâm Phong Tuyết Nguyệt, khiêu chiến Đệ Tam Sứ Thiên Phong, chiến sinh tử!
- Phù….
Mọi người trợn mắt nhìn, thở ra một hơi dài, Lâm Phong lại dám khiêu chiến Đệ Tam Sứ, quá cuồng vọng, quá khoa trương.
Đệ Tam Sứ là cường giả xếp thứ ba trong Thiên Phong Thất Sứ, Lâm Phong lại không chút cố kỵ mà tiếp tục khiêu chiến.
Người nước Thiên Phong đều cứng đờ, tên Lâm Phong này thật quá kiêu ngạo rồi, đây là tự tìm chết!
Đệ Tam Sứ đã đạt cảnh giới Huyền Vũ cảnh tầng năm, là tồn tại hùng mạnh, bọn họ không tin Lâm Phong chỉ với Huyền Vũ cảnh tầng ba lại đủ khả năng chiến đấu với người vượt qua hai cấp bậc.
Lâm Phong! Chính hắn muốn chết!
Lần này, Đệ Tam Sứ Thiên Phong Thất Sứ không trầm mặc như trước mà đứng vọt lên, băng hàn nhìn Lâm Phong.
- Ta ứng chiến!
Đệ Tam Sứ gằn từng chữ, tiếng nói vừa ra, sát ý đã tràn ngập, ập về phía Lâm Phong.
- Hèn yếu lâu như vậy, rốt cục đã dám ứng chiến!
Lâm Phong đạm mạc cười, thân hình chớp động rồi xuất hiện trên diễn võ trường rộng rãi. Hắn chắp ta mà đứng, dưới ánh trăng, trong gió lạnh, tay ao bay múa.
Đệ Tam Sứ băng lãnh nhìn lại, trong chớp mắt đã vọt tới trên diễn võ trường, đứng đối diện với Lâm Phong, hai người nhìn nhau mà đứng.
- Phù…
Một luồng kình phong lướt qua, làm cho tay áo hai người đều tung lên, điều quỷ dị là trong kình phong kia lại có khí tức của kiếm, mang theo kiếm ý.
Đệ Tam Sứ là kiếm tu, mà Lâm Phong cũng dùng kiếm.
- Ta sẽ nói cho ngươi biết, không chiến không có nghĩa là hèn yếu, chỉ đơn giả là muốn chết xinh đẹp một chút.
Đệ Tam Sứ thản nhiên nói, hàn quang lóe lên, thanh kiếm sau lưng hắn đột nhiên lao ra khỏi vỏ, vũ động tại trong hư không, gào thét bay quanh Đệ Tam Sứ.
Rất huyễn lệ, kiếm của Đệ Tam Sứ như một tia sáng, xoay tròn bay múa, phi thường huyễn lệ.
Song, khi Lâm Phong thấy thanh kiếm hoa mỹ kia, miệng hắn đột nhiên lộ ra nụ cười tà dị.
- Tuỳ phong!
Thân theo ý mà động, gió nhẹ thổi qua, thân hình Lâm Phong như một ngọn gió, nhanh, nhanh tới mức không thấy dấu, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua không gian, không có tiếng gió thét kinh khủng, không có tiếng gào của gió.
Thân thể Lâm Phong nhẹ nhàng như không chút sức nặng, bay múa trên không trung, như tơ liễu, như lá rụng. Nhưng hắn lại nhanh như gió vậy, trong nháy mắt đã tới trước người Đệ Tam Sứ.
Bàn tay Lâm Phong khẽ giơ lên, một ngón tay thon dài điểm nhẹ lên thân thể Đệ Tam Sứ, kiếm khí trên đầu ngón tay gào thét, mơ hồ có một mũi kiếm lạnh lẽo ngưng tụ trên đầu ngón tay, lộ ra sự sắc bén kinh khủng.
- Ồ!?
Đệ Tam Sứ khẽ nheo mắt, tốc độ của Lâm Phong thật là đáng sợ, chỉ trong nháy mắt đã tới bên cạnh hắn rồi.
Một ngón tay ẩn chứa kiếm ý mãnh liệt này, dù không quá hùng mạnh nhưng nếu đâm xuống lồng ngực hắn thì cũng đủ phá hủy thân thể hắn.
- Lui….
Thân hình Đệ Tam Sứ điên cuồng vọt lui, kiếm của hắn cũng không còn gào thét, chỉ dừng lại giữa không trung.
- Xẹt, xẹt…
Một tiếng nhỏ vang lên, mũi kiếm trên đầu ngón tay Lâm Phong đâm lên người Đệ Tam Sứ, xé rách áo mà lưu lại một vệt máu. Chỉ kém một chút nữa là một kiếm này đã đâm nát ngực hắn.
Đứng tại đó, thanh kiếm hoa mỹ kia đã trở lại trong tay Đệ Tam Sứ. Hắnnhìn chằm chằm vào Lâm Phong, thật là nguy hiểm, mới vừa rồi đã khinh thường, bị Lâm Phong đả thương.
- Kiếm không phải dùng để làm xiếc!
Lâm Phong châm chọc nói, làm cho Đệ Tam Sứ khựng người. Vậy mà Lâm Phong lại dám sỉ nhục kiếm của hắn, nói kiếm của hắn chỉ để làm xiếc!
- Ta sẽ cho ngươi thấy được kiếm của ta!
Đệ Tam Sứ rét lạnh nói, kiếm quang đột nhiên biến mất, ánh bạc như rửa.
- Kiếm Ảnh Tinh Mang!
Khẽ quát một tiếng, Đệ Tam Sứ đâm ra một kiếm, từng điểm sáng cực kỳ chói mắt, đột ngột phóng lên trong bóng đêm, phi thường xinh đẹp.
- Sát phạt!!!
Lâm Phong quát khẽ, thanh kiếm sát phạt khủng bố vọt lên, thiên địa dường như ngưng lại, chỉ có sát phạt cuồn cuộn, vô cùng kinh khủng.
Ý chí, ý chí sát phạt của kiếm đạo.
Nhìn hai người chiến đấu, Thiên Phong Đệ Tam Sứ với Kiếm Ảnh Tinh Mang, kiếm pháp hóa thành ánh sao (tinh mang), ánh sáng rực rỡ chói mắt. Mà kiếm của Lâm Phong thì không có gì đặc biệt, chỉ có sát phạt đáng sợ, chấn động lòng người.
Tu vi cảnh giới của Lâm Phong không mạnh hơn Đệ Tam Sứ, nhưng ý chí sát phạt này lại làm cho khí thế của hắn điên cuồng tăng lên. Tại quanh thân hắn, dường như có một luồng sát phạt màu đen điên cuồng cuộn trào, dung nhập vào trong xu thế sát phạt này.
- Ầm!!
Kiếm của Đệ Tam Sứ đánh tới trước người Lâm Phong, vô số ánh sao lấp lánh, lực lượng cuồng bạo từ trong từng điểm sao sáng truyền ra, mấy đốm sao nhỏ đột ngột nổ bùng, mang theo từng lực lượng ám kình khác.
Lâm Phong vọt qua, một tiếng nổ ầm vang lên, sát phạt chi khí tràn ngập bóng đêm cắn nuốt hết thảy, nuốt lấy từng ánh sao này.
Kiếm sát phạt biến hóa thành hắc ám chi kiếm, càng ngày càng đáng sợ.
- Tinh Mang Vạn Trượng!
Đệ Tam Sứ lại quát lên, một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, giống như là ánh sáng ngân hà, từ trên hư không chém xuống, vạn trượng tinh mang.
- Ùng ùng…
Lâm Phong lại nhảy ra, chỉ có hắc ám cùng sạt phạt bay múa giữa không trung, hủy diệt hết thảy.
- Chém!!!
Một tiếng gầm lớn truyền ra, hắc ám chi kiếm cùng với ánh sao vạn trượng giao hòa với nhau, tạo nên từng đợt gió hủy diệt cuồng loạn.
- Cửu Tinh Thiên Diệt!!!
Đệ Tam Sứ tử trong không gian cuồng bạo vọt ra, cửu tinh liên châu, tẩy tẫn duyên hoa, chiếu rọi mọi thứ, cũng hủy diệt hết thảy.
- Chém!
Hắc ám chi kiếm chém ra, phong bạo hủy diệt rầm rầm quét qua hư không. Đệ Tam Sứ vẫn như trước, dùng thế tất phải giết Lâm Phong, thế của cửu tinh liên châu, vẫn chém xuống hư không như trước.
Nhưng vào lúc này, trong hắc ám chi kiếm cuộn trào, tay trái Lâm Phong chậm rãi vươn ra, ơ trong tay trái của hắn là một đóa hắc liên, một đóa hắc liên an tĩnh.
Theo bàn tay Lâm Phong giơ lên, đóa hắc liên này chậm rãi bay về phía Đệ Tam Sứ đang từ trên hư không chém xuống, một luồng khí tức hủy diệt đè nén tới mức tận cùng bắt đầu tràn ra, tạo thành phong bạo hủy diệt.
Tuyệt Thế Vũ Thần
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần
Story
Chương 477: Quyết Đấu
10.0/10 từ 24 lượt.