Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 462: Ngọc Trí Nhớ

151@-
Ngao!

Vài tiếng sói thê lương truyền đến khiến cho trong lòng Lâm Phong chấn động, hắn giương mắt nhìn lên chỉ thấy lá cờ kỳ lạ kia lay động theo gió, ở trên mặt lá cờ còn có bóng dáng mấy con yêu như ẩn như hiện, giống như bị khắc sâu vào trong mặt lá cờ đang điên cuồng giãy dụa, nhưng bất kể là bọn chúng có giãy dụa như thế nào thì cũng không thể thoát ra khỏi mặt lá cờ kia.

- Diệt!

Sắc mặt người đàn ông trung niên mặc áo bào đen tay đang cầm lá cờ trầm giọng quát lên một tiếng, lập tức tiếng sói tru ngày càng thê thảm, thân thể của bọn chúng đều bị hòa tan hết, cuối cùng chỉ còn hóa thành hình một con sói duy nhất khắc ở trên mặt lá cờ kia.

Mà hơi thở của lá cờ kia thì dường như lại được tăng cường thêm bội phần.

- Giống như hắc liên của ta cắn nuốt tinh hạch Yêu Lang, rất giống.

Đôi mắt của Lâm Phong ngưng lại, cái lá cờ kỳ lạ này không ngờ có thể trực tiếp cuốn lấy thân thể Yêu Lang vào trong đó để tăng cường thực lực cho bản thân mình.

- Ngươi tiếp tục đối phó với Yêu Lang, ta sẽ giúp ngươi canh chừng.

Người đàn ông trung niên mặc áo bào đen gật gật đầu với Lâm Phong, khiến cho ánh mắt Lâm Phong sửng sốt, người nam tử mặc áo bào đen này làm sao lại phải giúp hắn?

Tuy nhiên nếu đối phương đã nói như vậy, Lâm Phong vẫn gật đầu nói:

- Cảm ơn các hạ.

Dứt lời đôi mắt của Lâm Phong lại khép lại, tiếp tục lấy lực lượng linh hồn mạnh mẽ khống chế hắc liên tiếp tục cắn nuốt tinh hạch Yêu Lang, còn một ít yêu thú lợi hại công kích thì người đàn ông mặc áo bào đen kia đã giúp hắn ngăn cản rồi.

Những cường giả còn lại đều chiến đấu với bầy sói rất kịck liệt, nhưng kịch liệt nhất là người đàn ông mặc áo khoác màu đen cầm kiếm cùng chiến đấu với Yêu Lang bảy đuôi. Ở nơi đó bất kể là yêu hay là người đều tịch diệt, từ trên mặt đất cho đến không trung, tất cả trong trời đất đều là yêu hỏa và kiếm quang. Cái thân thể Yêu Lang chín đuôi kia không ngờ lớn vọt lên, cao to thành một tòa núi nhỏ, bảy ngọn lửa ở trên bảy cái đuôi phiêu lãng trong hư không, mạnh mẽ đến không thể nào tin nổi.

Còn những Yêu Lang mạnh mẽ khác cũng đếu có cường giả đối chiến, hiển nhiên là cường giả trong Thiên Nhai Hải Các không thể cho phép Yêu Lang tiến vào trong thành, dù chỉ là nửa bước.

- Ngao!


Qua một hồi lâu, Yêu Lang bảy đuôi kia ngửa mặt lên trời phẫn nộ gào to, vô số Yêu Lang đột nhiên dừng lại không tiếp tục chiến đấu nữa, tất cả đều xoay người rời đi nhanh đến không thể tin nổi, còn Yêu Lang bảy đuôi kia cũng xoay người vội vã chạy đi, chỉ sau một thời gian rất ngắn, đám người nhìn thấy ngọn lửa thông thiên đáng sợ này đã dần dần cách xa bọn họ.

Đám người đều cảm thấy không ngờ, không ngờ đám Yêu Lang này lại rút lui, nếu lấy số lượng mà nói thì số Yêu Lang này vẫn là chiếm ưu thế, thế nhưng đột nhiên bọn chúng lại rút lui làm cho người ta khó hiểu.

Nhìn nơi đàn Yêu Lang đi qua, mảnh đất đều cháy đen nứt nẻ khô cằn, trong lòng mọi người đều cảm thấy buồn bã, đàn Yêu Lang thật đáng sợ.

Ánh mắt người đàn ông trung niên mặc áo đen cầm kiếm lạnh lùng nhìn Yêu Lang chín đuôi rời đi, đôi lông mày gắt gao nhíu lại.

- Tai ương Yêu Lang lần này, so với trong tưởng tượng của mọi người thật đáng sợ, đây mới chỉ là đợt sóng thứ nhất thử công kích, đợt công kích tiếp theo sẽ kinh khủng hơn nhiều.

Người cầm kiếm thản nhiên nói, rồi đột ngột cầm kiếm rời đi lại làm cho trong lòng mọi người đột nhiên run lên, bầy sói mạnh mẽ như thế mà lại vẫn chỉ là đợt sóng thử thứ nhất, về sau còn kinh khủng hơn.

Hắc liên hồi tụ, trở nên thâm thúy đáng sợ, hóa thành Dương Hỏa chân nguyên cuồn cuộn dung nhập vào trên người Lâm Phong. Lâm Phong mở mắt ra, nhưng trong ánh mắt lại tách ra một chút ánh sáng mặt trời đáng sợ, rất mãnh liệt.

- Bằng hữu, thủ đoạn của người thật là lợi hại.

Người cầm lá cờ kia đi đến bên người Lâm Phong, mỉm cười nói với Lâm Phong.

- Cờ của ngươi cũng rất mạnh.

Lâm Phong đáp lại.

- Ta gọi là Ly Thương, cờ của ta tuy rằng cũng không tệ, nhưng so với thủ đoạn của người thì còn kém một ít. Nếu là ta đoán không sai, thủ đoạn của ngươi không cần linh hồn mạnh mẽ phi thường để khống chế, lực lượng linh hồn của ngươi tất nhiên là rất mạnh mẽ rồi.

- Ta là Lâm Phong.

Lâm Phong đơn giản nói.

- Lâm Phong.


Ly Thương nói một tiêng nho nhỏ, rồi cười nói:

- Này Lâm Phong, ngươi có biết để luyện chế cờ cần nhất là cái gì không?

Lâm Phong khẽ lắc đầu, hắn không rõ đối phương có ý gì.

- Cờ của ta là quỷ cờ, luyện chế loại cờ này cần nhất là phải có lực lượng linh hồn mạnh mẽ, lấy linh hồn làm bảo pháp để cô đọng cờ, khiến cho nó trở thành một bộ phận của thân thể ngươi.

Ly Thương chậm rãi nói vời Lâm Phong:

- Mà ngươi thì có hắc liên cường đại như thế, có thể cắn nuốt tinh hạch Yêu Lang, hơn nữa lực lượng linh hồn lại khủng bố, hoàn toàn có thể luyện chể một lá cờ lửa, lá cờ lửa này huy động, Yêu Lang sẽ tịch diệt, nó bị cuốn vào bên trong, lá cờ sẽ hấp thu tinh hạch, tránh cho ngươi phải tiêu hao rất nhiều lực lượng tinh thần đi khống chế rất nhiều hắc liên như vậy, để cắn nuốt bọn chúng.

Đôi mày Lâm Phong hơi hơi động đậy nhìn Ly Thương nói:

- Ngươi nói với ta những điều này là có ý gi?

- Ta thực không dám dấu diếm, ta thật vất vả mới nhìn thấy một người luyện cờ thích hợp như thế này, ta muốn giúp ngươi luyện chế một lá cờ lửa, để xem xem uy lực như thế nào?

Trong ánh mắt Ly Thương hiện lên một tia sáng kỳ lạ, hắn nói:

- Luyện cờ là cái thú của ta, ta rất mong ta cùng ngươi luyện chế một lá cờ lửa.

Ánh mắt của Lâm Phong lóe ra bất định rồi dừng ở trên ánh mắt của Ly Thương, từ tiền kiếp, Lâm Phong đã hiểu được một đạo lý, trong thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, mà luyện lá cờ lửa này là một kỹ thuật vô cùng quý báu, vậy mà đối phương lại nói muốn truyền thụ cho hắn, giúp hắn luyện chế ra một lá cờ lửa, khiến cho Lâm Phong thấy có chút không ổn.

Nhưng trong đôi mắt của Ly Thương, hắn lại không nhìn ra một ý gì khác thường, chỉ có lộ ra một chút hưng phấn và mong chờ.

- Nếu là ngươi cho rằng ta đối với ngươi có mưu đồ gì đó, đúng là trung ngôn nghịch nhĩ, thực lực của ngươi tuy rằng mạnh, nhưng với ta vẫn có chút khoảng cách, ta cần gì phải tốn công tốn sức.

Ly Thương mỉm cười nói với Lâm Phong.


Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra một vẻ do dự, Ly Thương nói rất đúng, thực lực của đối phương quả thật mạnh hơn hắn một ít, nhưng nếu thật sự cần phải toàn lực liều mạng Lâm Phong cũng khống sợ, nhưng đương nhiên điều kiện tiên quyết là, Ly Thương không có ẩn dấu lực lượng.

- Lá cờ lửa.

Lâm Phong thì thào nói nho nhỏ:

- Nếu như ngươi giúp ta luyện chế cờ lửa, ngươi sẽ không bắt ta phải trả cái gì chứ.

- Không cần.

Ly Thương lắc đầu nói.

- Vậy tốt, ta đồng ý.

Lâm Phong cũng gật đầu đáp lại.

- Tốt, ngươi đi theo ta.

Trong ánh mắt Ly Thương lộ ra một ý cười, sự hưng phấn càng nồng đậm khiến cho Lâm Phong thực đã có vài phần tin tưởng, hắn hẳn là không có bất kỳ ý đồ gì, mà chỉ là vì thuần túy yêu thích.

Nhưng chẳng lẽ có người lại thực sự muốn đem thủ đoạn dũng mãnh của mình truyền thụ cho người khác, chỉ để có được cảm giác hưng phấn?

Thân thể Ly Thương bay lên, hướng vào bên trong thành Thiên Nhai Hải Các, Lâm Phong cũng dẫm chân bay lên, ra hiệu cho Mộng Tình, Mộng Tình khẽ gật đầu đem theo Nặc Na đi theo ở cách đó không xa.

Hiện giờ thành trì Thiên Nhai Hải Các và Tuyết Nguyệt không có khác nhau nhiều, các loại phong cách xây dựng vẫn đứng vững, Ly Thương dẫn Lâm Phong đi tới một chỗ thành lũy thật lớn, thân thể hạ xuống trên mặt đất.

- Lâm Phong, đây là chỗ ở của ta, khá yên tĩnh, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.

Ly Thương mở miệng nói, nơi này đích xác cách xa khu phồn hoa bên trong, hiển nhiên có vài phần yên tĩnh.


- Đi, đi theo ta.

Ly Thương đi vào giữa thành, không gian thật lớn nhưng lại mang theo mấy phần lạnh lẽo, không ngờ đây là một tỏa cung điện, đèn đuốc sáng trưng, chung quanh đều có những lò đỉnh thật lớn, phía dưới những lò đỉnh kia không ngừng có những ngọn lửa đang cháy rừng rực.

Hơn nữa, ở trong toàn bộ đại điện này còn có từng đợt gió tà lạnh phiêu đãng, khiến cho Lâm Phong có cảm giác linh hồn như có chút rét lạnh.

Đôi mắt Lâm Phong hơi nhíu lại, đây là chỗ ở của Ly Thương, có vẻ quá uy nghiêm tuy nhiên lại đầy gió âm tà.

- Cờ của ta luyện là quỷ cờ lấy linh hồn làm bảo pháp cho nên âm phong nồng đậm cũng là một việc bình thường, ngươi cũng không cần để ý.

Ly Thương dường như biết được suy nghĩ của Lâm Phong, nên lên tiếng giải thích.

Hai người cùng đi đến cuối đại điện, ở một nơi có thật nhiều bồ đoàn, phía trước một cái lò đỉnh lớn nhất.

- Lâm Phong, đây là thủ đoạn luyện cờ lửa, ngươi xem trước đi, phải lấy lực lượng linh hồn xâm nhập vào trong đó thì mới có thể.

Từ trong tay Ly Thương lấy ra một viên ngọc đưa cho Lâm Phong.

Lâm Phong cầm ngọc vào trong tay, mang theo mấy phần cảm giác mát mẻ lại có một cỗ hơi thở kỳ lạ.

- Ngọc ký ức.

Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, lấy linh hồn xân nhập vào bên trong viên ngọc là có thể nhìn thấy mặt chính ghi lại trí nhớ, đây không phải là ngọc trí nhớ quý báu bình thường, mà là cường giả lấy linh hồn đem trí nhớ khắc vào trong đó.

Trong ngọc ký ức có thể giữ trí nhớ, tất nhiên đều là một ít thủ đoạn lợi hại, bởi vì chỉ có những nhân tài phi thường mạnh mẽ mới có thể làm được điều đó, mà cái loại cấp bậc người như thế thì sẽ không bao giờ có thể đem một ít trí nhớ nhàm chán hoặc thủ đoạn không lợi hại nhập vào trong đó.

Thuật luyện cờ không ngờ lại là phong ấn trí nhớ vào trong giữa viên ngọc, hiển nhiên là rất quý báu, viên ngọc ký ức này thân mình nó giá trị cũng không vừa, nó vừa đẹp lại vừa thơm, Ly Thương không ngờ có thể dễ dàng đem viên bảo vật này mà giao cho hắn.

Lâm Phong lại có chút không rõ, Ly Thương rốt cuộc có ý đồ gì, chẳng lẽ thật sự là chỉ có lạc thú.

Lâm Phong trầm ngâm lại, lập tức lực lượng linh hồn bật ra xâm nhập vào trong trung tâm ngọc trí nhớ kia, lập tức lực lượng linh hồn cùa hắn dường như bước vào môt đường lốc xoáy ý thức, rất nhiều trí nhớ tẩy trừ trực tiếp khắc vào trong đầu của hắn.
Tuyệt Thế Vũ Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần Story Chương 462: Ngọc Trí Nhớ
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...