Tuyệt Thế Vũ Thần
Chương 207: Không chết không thôi
191@-– Thần Tiễn tướng quân trấn thủ Đoạn Nhận Thiên Nhai mười mấy năm, không người nào có thể bước qua Đoạn Nhận Thiên Nhai nửa bước, uy danh hiển hách, Ma Yết vẫn luôn kính ngưỡng, hôm nay gặp được, rất là cao hứng!
Ma Yết cưỡi trên lưng ngựa, khẽ khom người về phía Liễu Thương Lan, đây là tôn trọng của gã đối với quân thần Tuyết Nguyệt.
– Tướng của bại quân, còn nói chi dũng.
Giọng nói của Liễu Thương Lan mang theo bi thương, vài chục vạn tướng sỉ, máu nhuộm sa trường. Những thứ này là tội lỗi của ông, giờ phút này, trong tim ông vẫn còn rỉ máu.
– Lúc đó không có tướng quân ngài, nên không phải là tội lỗi của tướng quân. Nếu tướng quân nguyện ý gia nhập Ma Việt ta, Ma Yết ta nguyện cúi đầu tiếp đón, để tướng quân chấp chưởng vị trí chủ soái Ma Việt ta.
Ma Yết phi thường khách khí nói, dù thân là thái tử, nhưng gã không có chút ngạo khí nào, thậm chí nói ra là nguyện ý cúi đầu nghênh đón Liễu Thương Lan gia nhập Ma Việt, người bực này, há có thể không thành đại sự.
– Thắng là thắng, bại là bại, cần gì lấy cớ!
Liễu Thương Lan khẽ lắc đầu:
– Tạ ơn hảo ý của thái tử.
– Ta để tướng quân gặp một người, tướng quân sẽ hiểu!
Ma Yết phất tay, nhất thời, tên quân sĩ bên người gã lùi về sau, trong đám người đông nghịt kia có mấy thân ảnh xuất hiện, trong đó có một bóng hình xinh đẹp, bị dây mây quấn quanh, bị áp đi phía trước nhóm quân Ma Việt.
– Công chúa!
Liễu Thương Lan cùng Lâm Phong đều kinh hãi, nhất là Lâm Phong, ánh mắt lóe lên, lộ ra sắc bén.
Tại sao có thể như vậy, Công chúa lại ở trong tay Ma Yết?!
Chẳng lẽ người ám sát Đoàn Hân Diệp cũng không phải do Đoàn Thiên Lang an bài, mà là người của Ma Yết?
Nhưng mà, vì sao tên tướng lĩnh này đã phục kích ở đây, hắn vừa xuất hiện liền tiễu trừ hắn, hơn nữa gán tội danh lên đầu mình?
Trong lúc nhất thời, Lâm Phong không cách nào hiểu được.
Lúc này, ánh mắt Ma Yết nhìn về phía Lâm Phong, lại cười nói:
– Ngươi tên là Lâm Phong, đúng không?
Lâm Phong híp mắt, lại nghe Ma Yết nói tiếp:
– Tóc dựng mái đầu,
Lan can đứng tựa,
Trận mưa vừa dứt.
Ngóng trời xa,
Uất hận kêu dài.
Hùng tâm khích liệt,
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,
Ích gì rên xiết.
Mối nhục Đoạn Nhận,
Chưa gội hết.
Hận thù này,
Bao giờ mới diệt.
Cưỡi thiết kỵ
Dẫm Hạ Lan nát bét
Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
Khát, cười chém Ma Việt uống huyết.
Rồi đây dành lại cả giang san,
Về chầu cửa khuyết.
(Mãn Giang Hồng – Nhạc Phi –Người dịch Nam Trân (thivien). Có sửa vài từ phù hợp với địa danh, tên tuổi trong thời đại này)
Giọng điệu của Ma Yết mang theo vài phần nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết hào hùng, Lâm Phong cùng Liễu Thương Lan đều khựng người.
– Có thể hát lên nhưng câu chữ như thế, trong lòng rộng lớn nhường nào, nhiệt huyết nhường nào! Lâm Phong, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Ma Việt ta, Ma Yết ta cũng nguyện ý cúi đầu nghênh đón. Nếu ngươi không chê, có thể kết làm huynh đệ khác họ cùng ta.
Cúi người nghênh đón, kết làm huynh đệ khác họ.
Thái tử Ma Việt – Ma Yết, thật không ngờ lại coi trọng Lâm Phong như vậy.
– Nếu ngươi nguyện ý gia nhập Ma Việt ta, tự nhiên ta sẽ không làm khó vị Công chúa này, để nàng kết thành vợ chồng với ngươi.
Ma Yết mỉm cười, tiếp tục nói, ánh mắt nhìn về Lâm Phong mang theo vài phần tiếc tài.
Liễu Thương Lan nhìn Lâm Phong một cái, mấy câu từ kia hẳn là Lâm Phong hát lên, nhiệt huyết sục sôi, đáng tiếc là kết cục đã định, man nhân Ma Việt đều sắp tiến vào Đoạn Nhận Thiên Nhai.
– Người ám sát công chúa, là do ngươi phái ra?
Lâm Phong hỏi.
– Ngươi không cần hoài nghi gì, ta cho ngươi gặp một người thì ngươi sẽ hiểu hết.
Ma Yết lại phất tay, bên cạnh gã, một người dục ngựa đi tới phía trước, người này ngẩng đầu lên, cởi mũ giáp trên đầu xuống, nhất thời, khuôn mặt y lộ ra, Lâm Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo.
– Là ngươi?
Trong giọng nói của Lâm Phong tràn đầy sát cơ, người này là tên tướng lĩnh đã cản trở hắn khi hắn muốn truy đuổi đám người bắt công chúa đi, cũng là kẻ một mực nói hắn có ý đồ bất chính với công chúa.
– Bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ, đối với mâu thuẫn của các ngươi trong Tuyết Nguyệt quân đoàn, ta đều hiểu rõ trong lòng bàn tay.
Ma Yết thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh.
Trong lòng Lâm Phong nổi lên lãnh ý, nhìn Ma Yết, chậm rãi nói:
– Nhưng ngươi có thể dùng mâu thuẫn này mà kích phát hoàn mỹ như thế, diễn biến thành cục diện nội loạn, sau đó liền xua quân thẳng tới. Ma Yết! Ngươi đúng là kiêu hùng!
Lâm Phong cũng không phải là khách sáo, dù trong quân bọn họ có mâu thuẫn, nhưng có thể bố cục thi hành cùng kích phát hoàn mỹ như vậy, mỗi một bước đều không chút sơ hở, người như vậy, rất đáng sợ, gã đã tính toán đến mọi chi tiết.
Về phần kẻ nằm vùng trong quân, vậy thì cũng không tính là gì, ai dám nói trong quân Ma Việt không có nằm vùng của Tuyết Nguyệt quốc. Kẻ nằm vùng cũng phải xem gã ta tiếp xúc được bao nhiêu, cũng phải xem cách dùng người của ngươi như thế nào, Ma Yết, không thể nghi ngờ đã có thể phát huy tác dụng của kẻ này.
Đê dài ngàn dặm cũng có thể bị hủy bởi một tổ kiến. Một nước cờ sai thì thua cả bàn. Một kẽ hở nhỏ, Ma Yết có thể lợi dụng mà quyết định cả chiến cuộc.
– Nếu ngươi cùng tướng quân gia nhập Ma Việt ta, các ngươi đều trở thành anh hùng.
Ma Yết tiếp tục mời mọc, Lâm Phong và Liễu Thương Lan đồng thời lắc đầu.
– Ma Yết ta, tùy thời hoan nghênh hai vị.
Ma Yết quay ngựa, sau đó thản nhiên nói:
– Hạ lệnh, đóng quân tại ngoài năm dặm.
Ma Yết vừa nói xong, thanh âm của gã liền vọng lại mấy lần, lệnh ra như núi, tất cả quân sĩ đều xoay người, địa vị của Ma Yết trong quân chính là Thần.
– Người Tuyết Nguyệt nghe đây, ba ngày sau, ta muốn các ngươi rút khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai! Nếu không, ta sẽ chém đầu công chúa trước Đoạn Nhận Thiên Nhai.
Một giọng nói cực lớn cuồn cuộn truyền vao trong tai quân sĩ Tuyết Nguyệt, làm cho tất cả mọi người đều chấn động.
Lại muốn bọn họ rút khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai, nếu không sẽ giết công chúa!
– Ba ngày này, ta sẽ không động đến công chúa quý quốc, các ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng.
Ma Yết lại nói thêm một câu, sau đó, mặt đất rung chuyển, cát vàng cuồn cuộn bay đầy trời, để lại đám người Tuyết Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.
Không có bất kỳ điều kiện nào có thể nói, rút khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai là do Ma Yết nói ra, không có thương lượng. Nói xong, gã liền bỏ đi!
Lâm Phong nhìn thoáng qua tròng mắt ưu thương của Đoàn Hân Diệp lúc rời đi, trong lòng khẽ run lên, một cảm giác đau lòng sinh ra. Nếu không phải thực lực của hắn không đủ, công chúa sẽ không bị người bắt đi. Đoàn Thiên Lang cũng không có lý do để làm khó dễ, nội loạn sẽ không phát sinh, máu của vài chục vạn tướng sĩ nước Tuyết Nguyệt cũng không chảy xuống.
Đương nhiên, đây là bản thân Lâm Phong không vượt qua được chính mình, hắn đã cố gắng hết sức mình, chỉ là do bị tính toán, hắn căn bản không cải biến được cái gì.
– Trở lại thành Đoạn Nhận!
Liễu Thương Lan xoay người rời đi. Nhìn bước chân của ông, trong lòng Lâm Phong khẽ run lên, hắn biết, giờ phút này, Liễu Thương Lan thống khổ hơn bất luận kẻ nào.
Vài chục vạn tướng sĩ kia, chính là huynh đệ của ông.
Lúc này, một nhóm người chạy tới, khi đến trước người Liễu Thương Lan thì dừng lại.
– Liễu Thương Lan, xách động nội loạn, dẫn đến công chúa bị bắt, vài chục vạn tướng sĩ chôn xương tha hương! Ngươi, phải chịu tội gì?
Đoàn Thiên Lang vừa đi tới đã quát lên chói tai, Lâm Phong nheo mắt, cái tên súc sinh này.
Là thuộc hạ của y nằm vùng, công chúa mới bị bắt đi. Là Đoàn Thiên Lang y không chịu bỏ qua, muốn hại chết Lâm Phong, vén lên nội loạn. Thậm chí, lúc Ma Việt tiến công, y vẫn không chịu dừng tay. Hôm nay, y lại đẩy trách nhiệm mà đổ tội lên người Liễu Thương Lan, đây là kẻ hèn hạ vô sỉ đến bực nào.
– Liễu Thương Lan, ngươi hại chết mấy chục vạn tướng sĩ, không bằng lấy chết mà tạ tội đi.
Đoàn Thiên Lang lại nói một tiếng, sắc mặt Lâm Phong càng lạnh lẽo, Liễu Thương Lan vốn là người trọng tình trọng nghĩa, lấy tính cách của ông, thật sự có thể làm ra chuyện lấy chết tạ tội.
– Đoàn Thiên Lang, ta thật sự phục ngươi, vậy mà còn mặt mũi đứng ở chỗ này mà to mồm như vậy.
Lâm Phong nhịn không được mà mở miệng, lạnh lùng nói:
– Đồ đệ thân tín phản nghịch, làm cho công chúa bị bắt. Quan báo tư thù, muốn đẩy ta vào chỗ chết, cũng không chịu đuổi giết kẻ bắt công chúa, không tiếc hết thảy mà vén lên nội chiến. Thậm chí, lúc Ma Việt đánh tới vẫn để tâm tư lợi, để cho tướng sĩ đổ máu. Sau khi khai chiến, ngươi vứt bỏ tướng sĩ mà ngươi mang từ Hoàng thành tới. Mang theo con mình mà trốn nhanh hơn bất luận kẻ nào. Ngươi là một súc sinh như heo chó, làm vô số tướng sĩ bỏ mình, trong đó có tướng sĩ của ngươi. Vậy mà ngươi còn ở chỗ này mà chỉ trích Liễu tướng quân. Nếu ta là ngươi thì đã sớm tự sát ngàn vạn lần. Ta thật sự phục ngươi, thân là Vương gia, là tướng quân lại làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Từng chữ lạnh băng vang lên, những lời của Lâm Phong giống như gai nhọn đâm vào trong lòng Đoàn Thiên Lang. Mọi người đều dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Đoàn Thiên Lang, sắc mặt y đã hết sức khó coi.
– Lâm Phong, ngươi không nên quên, ngươi chính là hộ vệ của công chúa, công chúa bị bắt, ngươi không thoát khỏi trách nhiệm.
– Đoàn Thiên Lang, ngươi cũng không nên quên, ngươi là tướng soái trong quân, công chúa bị bắt ở trong quân doanh của ngươi, là thuộc hạ của ngươi bán đứng công chúa, ta không tránh thoát trách nhiệm, vậy ngươi thì sao?
Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, lớn tiếng quát lên.
– Vậy chúng ta chờ xem, ai chết ai sống?!
Đoàn Thiên Lang âm lãnh cười một tiếng, sau đó liền quay người phất tay rời đi.
– Ngươi một mực tính toán đẩy ta vào chỗ chết, ta không chết, ngươi cùng đứa con cầm thú kia cũng ngươi cũng sẽ phải chết.
Lâm Phong nhìn bóng lưng Đoàn Thiên Lang, giọng nói như từ cửu u truyền ra, lời của Lâm Phong, tuyệt đối phát ra từ phế phủ. Nếu tương lai hắn trở nên cường đại, hắn sẽ không chút do dự nào mà giết chết cha con Đoàn Thiên Lang.
Dường như cảm nhận được hàn ý trong lời của Lâm Phong, bước chân của Đoàn Thiên Lang khẽ dừng một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi. Lâm Phong, y cũng phải giết, giữa hai người, không chết không thôi!
Tuyệt Thế Vũ Thần
Ma Yết cưỡi trên lưng ngựa, khẽ khom người về phía Liễu Thương Lan, đây là tôn trọng của gã đối với quân thần Tuyết Nguyệt.
– Tướng của bại quân, còn nói chi dũng.
Giọng nói của Liễu Thương Lan mang theo bi thương, vài chục vạn tướng sỉ, máu nhuộm sa trường. Những thứ này là tội lỗi của ông, giờ phút này, trong tim ông vẫn còn rỉ máu.
– Lúc đó không có tướng quân ngài, nên không phải là tội lỗi của tướng quân. Nếu tướng quân nguyện ý gia nhập Ma Việt ta, Ma Yết ta nguyện cúi đầu tiếp đón, để tướng quân chấp chưởng vị trí chủ soái Ma Việt ta.
Ma Yết phi thường khách khí nói, dù thân là thái tử, nhưng gã không có chút ngạo khí nào, thậm chí nói ra là nguyện ý cúi đầu nghênh đón Liễu Thương Lan gia nhập Ma Việt, người bực này, há có thể không thành đại sự.
– Thắng là thắng, bại là bại, cần gì lấy cớ!
Liễu Thương Lan khẽ lắc đầu:
– Tạ ơn hảo ý của thái tử.
– Ta để tướng quân gặp một người, tướng quân sẽ hiểu!
Ma Yết phất tay, nhất thời, tên quân sĩ bên người gã lùi về sau, trong đám người đông nghịt kia có mấy thân ảnh xuất hiện, trong đó có một bóng hình xinh đẹp, bị dây mây quấn quanh, bị áp đi phía trước nhóm quân Ma Việt.
– Công chúa!
Liễu Thương Lan cùng Lâm Phong đều kinh hãi, nhất là Lâm Phong, ánh mắt lóe lên, lộ ra sắc bén.
Tại sao có thể như vậy, Công chúa lại ở trong tay Ma Yết?!
Chẳng lẽ người ám sát Đoàn Hân Diệp cũng không phải do Đoàn Thiên Lang an bài, mà là người của Ma Yết?
Nhưng mà, vì sao tên tướng lĩnh này đã phục kích ở đây, hắn vừa xuất hiện liền tiễu trừ hắn, hơn nữa gán tội danh lên đầu mình?
Trong lúc nhất thời, Lâm Phong không cách nào hiểu được.
Lúc này, ánh mắt Ma Yết nhìn về phía Lâm Phong, lại cười nói:
– Ngươi tên là Lâm Phong, đúng không?
Lâm Phong híp mắt, lại nghe Ma Yết nói tiếp:
– Tóc dựng mái đầu,
Lan can đứng tựa,
Trận mưa vừa dứt.
Ngóng trời xa,
Uất hận kêu dài.
Hùng tâm khích liệt,
Ba mươi tuổi cát bụi công danh,
Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt.
Chớ lỏng lơi nữa kẻo bạc đầu,
Ích gì rên xiết.
Mối nhục Đoạn Nhận,
Chưa gội hết.
Hận thù này,
Bao giờ mới diệt.
Cưỡi thiết kỵ
Dẫm Hạ Lan nát bét
Đói, vùng lên ăn thịt giặc Hồ,
Khát, cười chém Ma Việt uống huyết.
Rồi đây dành lại cả giang san,
Về chầu cửa khuyết.
(Mãn Giang Hồng – Nhạc Phi –Người dịch Nam Trân (thivien). Có sửa vài từ phù hợp với địa danh, tên tuổi trong thời đại này)
Giọng điệu của Ma Yết mang theo vài phần nghiêm túc, trong ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết hào hùng, Lâm Phong cùng Liễu Thương Lan đều khựng người.
– Có thể hát lên nhưng câu chữ như thế, trong lòng rộng lớn nhường nào, nhiệt huyết nhường nào! Lâm Phong, nếu ngươi nguyện ý gia nhập Ma Việt ta, Ma Yết ta cũng nguyện ý cúi đầu nghênh đón. Nếu ngươi không chê, có thể kết làm huynh đệ khác họ cùng ta.
Cúi người nghênh đón, kết làm huynh đệ khác họ.
Thái tử Ma Việt – Ma Yết, thật không ngờ lại coi trọng Lâm Phong như vậy.
– Nếu ngươi nguyện ý gia nhập Ma Việt ta, tự nhiên ta sẽ không làm khó vị Công chúa này, để nàng kết thành vợ chồng với ngươi.
Ma Yết mỉm cười, tiếp tục nói, ánh mắt nhìn về Lâm Phong mang theo vài phần tiếc tài.
Liễu Thương Lan nhìn Lâm Phong một cái, mấy câu từ kia hẳn là Lâm Phong hát lên, nhiệt huyết sục sôi, đáng tiếc là kết cục đã định, man nhân Ma Việt đều sắp tiến vào Đoạn Nhận Thiên Nhai.
– Người ám sát công chúa, là do ngươi phái ra?
Lâm Phong hỏi.
– Ngươi không cần hoài nghi gì, ta cho ngươi gặp một người thì ngươi sẽ hiểu hết.
Ma Yết lại phất tay, bên cạnh gã, một người dục ngựa đi tới phía trước, người này ngẩng đầu lên, cởi mũ giáp trên đầu xuống, nhất thời, khuôn mặt y lộ ra, Lâm Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo.
– Là ngươi?
Trong giọng nói của Lâm Phong tràn đầy sát cơ, người này là tên tướng lĩnh đã cản trở hắn khi hắn muốn truy đuổi đám người bắt công chúa đi, cũng là kẻ một mực nói hắn có ý đồ bất chính với công chúa.
– Bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ, đối với mâu thuẫn của các ngươi trong Tuyết Nguyệt quân đoàn, ta đều hiểu rõ trong lòng bàn tay.
Ma Yết thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh.
Trong lòng Lâm Phong nổi lên lãnh ý, nhìn Ma Yết, chậm rãi nói:
– Nhưng ngươi có thể dùng mâu thuẫn này mà kích phát hoàn mỹ như thế, diễn biến thành cục diện nội loạn, sau đó liền xua quân thẳng tới. Ma Yết! Ngươi đúng là kiêu hùng!
Lâm Phong cũng không phải là khách sáo, dù trong quân bọn họ có mâu thuẫn, nhưng có thể bố cục thi hành cùng kích phát hoàn mỹ như vậy, mỗi một bước đều không chút sơ hở, người như vậy, rất đáng sợ, gã đã tính toán đến mọi chi tiết.
Về phần kẻ nằm vùng trong quân, vậy thì cũng không tính là gì, ai dám nói trong quân Ma Việt không có nằm vùng của Tuyết Nguyệt quốc. Kẻ nằm vùng cũng phải xem gã ta tiếp xúc được bao nhiêu, cũng phải xem cách dùng người của ngươi như thế nào, Ma Yết, không thể nghi ngờ đã có thể phát huy tác dụng của kẻ này.
Đê dài ngàn dặm cũng có thể bị hủy bởi một tổ kiến. Một nước cờ sai thì thua cả bàn. Một kẽ hở nhỏ, Ma Yết có thể lợi dụng mà quyết định cả chiến cuộc.
– Nếu ngươi cùng tướng quân gia nhập Ma Việt ta, các ngươi đều trở thành anh hùng.
Ma Yết tiếp tục mời mọc, Lâm Phong và Liễu Thương Lan đồng thời lắc đầu.
– Ma Yết ta, tùy thời hoan nghênh hai vị.
Ma Yết quay ngựa, sau đó thản nhiên nói:
– Hạ lệnh, đóng quân tại ngoài năm dặm.
Ma Yết vừa nói xong, thanh âm của gã liền vọng lại mấy lần, lệnh ra như núi, tất cả quân sĩ đều xoay người, địa vị của Ma Yết trong quân chính là Thần.
– Người Tuyết Nguyệt nghe đây, ba ngày sau, ta muốn các ngươi rút khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai! Nếu không, ta sẽ chém đầu công chúa trước Đoạn Nhận Thiên Nhai.
Một giọng nói cực lớn cuồn cuộn truyền vao trong tai quân sĩ Tuyết Nguyệt, làm cho tất cả mọi người đều chấn động.
Lại muốn bọn họ rút khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai, nếu không sẽ giết công chúa!
– Ba ngày này, ta sẽ không động đến công chúa quý quốc, các ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng.
Ma Yết lại nói thêm một câu, sau đó, mặt đất rung chuyển, cát vàng cuồn cuộn bay đầy trời, để lại đám người Tuyết Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.
Không có bất kỳ điều kiện nào có thể nói, rút khỏi Đoạn Nhận Thiên Nhai là do Ma Yết nói ra, không có thương lượng. Nói xong, gã liền bỏ đi!
Lâm Phong nhìn thoáng qua tròng mắt ưu thương của Đoàn Hân Diệp lúc rời đi, trong lòng khẽ run lên, một cảm giác đau lòng sinh ra. Nếu không phải thực lực của hắn không đủ, công chúa sẽ không bị người bắt đi. Đoàn Thiên Lang cũng không có lý do để làm khó dễ, nội loạn sẽ không phát sinh, máu của vài chục vạn tướng sĩ nước Tuyết Nguyệt cũng không chảy xuống.
Đương nhiên, đây là bản thân Lâm Phong không vượt qua được chính mình, hắn đã cố gắng hết sức mình, chỉ là do bị tính toán, hắn căn bản không cải biến được cái gì.
– Trở lại thành Đoạn Nhận!
Liễu Thương Lan xoay người rời đi. Nhìn bước chân của ông, trong lòng Lâm Phong khẽ run lên, hắn biết, giờ phút này, Liễu Thương Lan thống khổ hơn bất luận kẻ nào.
Vài chục vạn tướng sĩ kia, chính là huynh đệ của ông.
Lúc này, một nhóm người chạy tới, khi đến trước người Liễu Thương Lan thì dừng lại.
– Liễu Thương Lan, xách động nội loạn, dẫn đến công chúa bị bắt, vài chục vạn tướng sĩ chôn xương tha hương! Ngươi, phải chịu tội gì?
Đoàn Thiên Lang vừa đi tới đã quát lên chói tai, Lâm Phong nheo mắt, cái tên súc sinh này.
Là thuộc hạ của y nằm vùng, công chúa mới bị bắt đi. Là Đoàn Thiên Lang y không chịu bỏ qua, muốn hại chết Lâm Phong, vén lên nội loạn. Thậm chí, lúc Ma Việt tiến công, y vẫn không chịu dừng tay. Hôm nay, y lại đẩy trách nhiệm mà đổ tội lên người Liễu Thương Lan, đây là kẻ hèn hạ vô sỉ đến bực nào.
– Liễu Thương Lan, ngươi hại chết mấy chục vạn tướng sĩ, không bằng lấy chết mà tạ tội đi.
Đoàn Thiên Lang lại nói một tiếng, sắc mặt Lâm Phong càng lạnh lẽo, Liễu Thương Lan vốn là người trọng tình trọng nghĩa, lấy tính cách của ông, thật sự có thể làm ra chuyện lấy chết tạ tội.
– Đoàn Thiên Lang, ta thật sự phục ngươi, vậy mà còn mặt mũi đứng ở chỗ này mà to mồm như vậy.
Lâm Phong nhịn không được mà mở miệng, lạnh lùng nói:
– Đồ đệ thân tín phản nghịch, làm cho công chúa bị bắt. Quan báo tư thù, muốn đẩy ta vào chỗ chết, cũng không chịu đuổi giết kẻ bắt công chúa, không tiếc hết thảy mà vén lên nội chiến. Thậm chí, lúc Ma Việt đánh tới vẫn để tâm tư lợi, để cho tướng sĩ đổ máu. Sau khi khai chiến, ngươi vứt bỏ tướng sĩ mà ngươi mang từ Hoàng thành tới. Mang theo con mình mà trốn nhanh hơn bất luận kẻ nào. Ngươi là một súc sinh như heo chó, làm vô số tướng sĩ bỏ mình, trong đó có tướng sĩ của ngươi. Vậy mà ngươi còn ở chỗ này mà chỉ trích Liễu tướng quân. Nếu ta là ngươi thì đã sớm tự sát ngàn vạn lần. Ta thật sự phục ngươi, thân là Vương gia, là tướng quân lại làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.
Từng chữ lạnh băng vang lên, những lời của Lâm Phong giống như gai nhọn đâm vào trong lòng Đoàn Thiên Lang. Mọi người đều dùng ánh mắt khác thường mà nhìn Đoàn Thiên Lang, sắc mặt y đã hết sức khó coi.
– Lâm Phong, ngươi không nên quên, ngươi chính là hộ vệ của công chúa, công chúa bị bắt, ngươi không thoát khỏi trách nhiệm.
– Đoàn Thiên Lang, ngươi cũng không nên quên, ngươi là tướng soái trong quân, công chúa bị bắt ở trong quân doanh của ngươi, là thuộc hạ của ngươi bán đứng công chúa, ta không tránh thoát trách nhiệm, vậy ngươi thì sao?
Lâm Phong lạnh lùng đáp trả, lớn tiếng quát lên.
– Vậy chúng ta chờ xem, ai chết ai sống?!
Đoàn Thiên Lang âm lãnh cười một tiếng, sau đó liền quay người phất tay rời đi.
– Ngươi một mực tính toán đẩy ta vào chỗ chết, ta không chết, ngươi cùng đứa con cầm thú kia cũng ngươi cũng sẽ phải chết.
Lâm Phong nhìn bóng lưng Đoàn Thiên Lang, giọng nói như từ cửu u truyền ra, lời của Lâm Phong, tuyệt đối phát ra từ phế phủ. Nếu tương lai hắn trở nên cường đại, hắn sẽ không chút do dự nào mà giết chết cha con Đoàn Thiên Lang.
Dường như cảm nhận được hàn ý trong lời của Lâm Phong, bước chân của Đoàn Thiên Lang khẽ dừng một chút, sau đó lại tiếp tục bước đi. Lâm Phong, y cũng phải giết, giữa hai người, không chết không thôi!
Tuyệt Thế Vũ Thần
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần
Story
Chương 207: Không chết không thôi
10.0/10 từ 24 lượt.