Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 182: Chiến ý

123@-
- Ngày khác nếu có cơ hội, ta sẽ đích thân đến bái phỏng Tuyết Nguyệt thánh viện.

Chỉ nghe Lâm Phong bình tĩnh nói mà lại khiến người ta sợ hãi, muốn bước vào Tuyết Nguyệt thánh viện thì phải có thực lực mạnh mẽ, đầu tiên là phải hơn hẳn Lạc Tuyết công tử và Đại Bằng công tử trong Bát đại công tử kia, nếu không dù Lâm Phong thực sự đến thì cũng chỉ tự rước lấy nhục.

Không ai nghi ngờ quyết tâm của Lâm Phong, tuy bọn họ chưa từng tiếp xúc với Lâm Phong nhưng trận chiến này cũng đủ để mọi người hiểu được tính cách của Lâm Phong, kiên cường, lại ngông cuồng, không chịu gò bó, không có ngạo khí nhưng lại một thân ngông nghênh, khi đối mặt với mối hiểm nguy đến tính mạng thì hắn vẫn không tiếc gì một trận chiến, lời hắn nói đương nhiên không phải là hư ngôn.

Lâm Phong có được tâm của cường giả, cực kỳ kiên cường vững chắc, dù là Đại Bằng công tử thì sớm muộn gì cũng bị hắn vượt qua.

Người của Tuyết Nguyệt thánh viện nhìn Lâm Phong, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi. Kẻ này không chỉ trước mặt người khác châm chọc Tuyết Nguyệt, mà thậm chí còn tuyên bố Tuyết Nguyệt không có ai, coi Tuyết Nguyệt thánh viện không ra gì.

Ngông cuồng, thật quá ngông cuồng.

Người cầm đầu Tuyết Nguyệt thánh viện kia tức giận, trên người phóng ra lãnh ý. Một tiếng răng rắc vang lên, chiếc ghế đá dưới chân y rạn nứt, mà y cũng đã đứng lên.

- Tuyết Nguyệt thánh viện đợi ngươi bất cứ lúc nào!

Để lại một câu nói lạnh lùng, người này bay từ trên khán đài xuống rồi lập tức bỏ đi, rất là tiêu sái.

Đám người của Tuyết Nguyệt thánh viện khác cũng liếc Lâm Phong một cái rồi đi theo người nọ.

Đến khi những người đó đi xa rồi, một tiếng bùm vang lên, chiếc ghế đá bên cạnh Long Đỉnh mà người kia vừa ngồi lập tức nứt ra khe lớn, mà bột phấn từ trong chảy ra bên ngoài. Không ngờ bên trong chiếc ghế đá này đã sớm bị đối phương dùng nguyên khí đánh nát.

Chỉ chốc lát sau, trong diễn võ trường to lớn này chỉ còn lại đám người của Thiên Nhất học viện. Long Đỉnh nhìn Lâm Phong, ông ta thật không ngờ trận chiến này lại khiến mình kinh ngạc đến như vậy, Lâm Phong khiến ông ta quá bất ngờ.


Nhưng Long Đỉnh cũng rõ là trận này xong, Hắc Ma có lẽ sẽ không về Thiên Nhất nữa.

Mọi người vẫn nhìn Lâm Phong, sau hôm nay trong Thập đại đệ tử của Thiên Nhất học viện sẽ có tên của Lâm Phong.

Sau ngày hôm nay, tên tuổi Lâm Phong ở Thiên Nhất học viện này không người không biết.

- Được rồi, chuyện hôm nay dừng ở đây, tất cả giải tán đi.

Long Đỉnh đứng dậy, ánh mắt quét qua đám người một cái, cuối cùng nhìn Lâm Phong rồi nói:

- Lâm Phong, ngươi cũng về nghỉ ngơi dưỡng thương đi.

Lâm Phong khẽ gật đầu, rồi lập tức đi xuống đài chiến đấu. Mộng Tình thì lẳng lặng đi theo sau hắn.

Vừa bước được hai ba bước thì nhiều người chạy tới, là Liễu Phỉ Tĩnh Vân còn có đám Đoàn Phong, hôm nay là ngày Lâm Phong khiêu chiến Hắc Ma, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.

- Ngươi không sao chứ?

Liễu Phỉ đi lên đỡ lấy Lâm Phong, trong mắt có chút thân thiết quan tâm. Tên này vẫn cuồng ngạo như thế, không biết thu liễm chút nào, cho dù đối thủ là ai, cho dù đối mặt với dạng người nào.

Vừa rồi đám Liễu Phỉ đều sợ hãi thay cho Lâm Phong, nhưng thực lực của bọn họ còn không bằng Lâm Phong nên chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể đứng nhìn mọi chuyện.

Lâm Phong cười liếc Liễu Phỉ một cái, khiến Liễu Phỉ giật mình, lập tức buông tay ra, trợn mắt nhìn Lâm Phong, thầm nghĩ cái tên này không biết là nghĩ cái gì, lại chẳng để ý đến thương thế của mình chút nào.



Lâm Phong gãi gãi đầu. Thương thế của Hắc Ma cũng không hề nhẹ, một kiếm lúc trước đâm vào ngực Hắc Ma kia không thể đâm trúng trái tim, mà thân thể của võ tu quá mạnh nên cũng chẳng thể làm tổn thương nội phủ kinh mạch của đối phương, chỉ chảy ít máu không hề đáng kể chút nào.

- Người của Vũ gia thật không biết xấu hổ là gì.

Viên Sơn lạnh lùng nói, trong mắt vẫn mang theo vẻ phẫn nộ.

- Bọn chúng đâu chỉ không biết xấu hổ…

Đoàn Phong cũng phẫn nộ:

- Nếu hôm nay mà không có Nhị hoàng tử thì sợ là chúng đã xuống tay với Lâm Phong đại ca rồi.

Mọi người đều gật đầu, hôm nay quả thực quá nguy hiểm, may là có Nhị hoàng tử ra mặt.

- Đi thôi, tám gian phòng ở tầng thứ ba tháp tu luyện đều khắc tên của ta rồi, sau này mọi người tu luyện thì cứ đến đó là được.

Lâm Phong nói với mọi người. Ai nấy đều ngẩn ra, lại cười khổ không thôi. Với thực lực của mình, Lâm Phong cướp lấy tám gian phòng tu luyện ở tầng thứ ba kia quả đúng là không khó.

Đi giới tầng thứ ba của tháp tu luyện, mấy người đều tự tiến vào phòng tu luyện. Lâm Phong dẫn Mộng Tình đến trước một phòng, đặt nguyên thạch vào hốc, nói:

- Mộng Tình, nàng tu luyện ở đây một thời gian nhé, ta ở phòng đối diện.

- Ừ.


Mộng Tình khẽ gật đầu, đi vào trong rồi lại xoay người nói với Lâm Phong:

- Kỳ thật dù hôm nay Nhị hoàng tử kia không ra tay thì ngươi cũng sẽ không sao, đừng cảm thấy mình nợ y cái gì cả.

Nói xong, cửa đá chậm rãi đứng lại, chỉ để lại Lâm Phong bên ngoài với vẻ ngạc nhiên hiện đầy trên mặt.

Lâm Phong lại khẽ lắc đầu, thực lực Mộng Tình mạnh thế nào, Lâm Phong không rõ. Hắn chỉ biết là lần trước tên trung niên áo lam Huyền Vũ cảnh của Bạch gia kia đến tìm hắn hỏi tội thì bị Mộng Tình đánh cho trọng thương phải bỏ chạy.

Mà chuyện Mộng Tình chỉ với một chiêu đã giết một gã cường giả Huyền Vũ cảnh, Lâm Phong lại không hề biết.

- Nhị hoàng tử, Đoàn Vô Nhai.

Lâm Phong lẩm nhẩm, vị Hoàng tử ôn hòa mà thần bí kia khiến Lâm Phong không thể nào đoán biết được. Nay hắn đã xác định được Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai chính là người đứng sau Thiên Nhất học viện, Long Đỉnh Long phó viện trưởng đều phải nghe lời y. Như vậy, Lâm Phong bước vào Thiên Nhất học viện, đặc quyền mà Long Đỉnh ban cho hắn, đây có liên quan gì đến Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai không?

Nếu quả thật là Đoàn Vô Nhai thì hắn là cái gì? Người hắn có cái gì đáng để Đoàn Vô Nhai mưu đồ?

Thiên phú, hay tiềm lực?

Vừa bước vào Hoàng thành đến Thiên Nhất học viện, khi đó hắn là một nhân vật nhỏ bé không ai biết, ai có thể biết được thiên phú và tiềm lực của hắn. Dù có biết thì chút thiên phú ấy cũng không thể lọt vào mắt xanh của Đoàn Vô Nhai, một trong Bát đại công tử được.

Mà thế lực thì lại càng không có khả năng, Lâm Phong không có gia thế hiển hách, xuất thân từ Lâm gia ở thành Dương Châu mà lại còn bị đuổi khỏi gia tộc, tông môn cũng đã bị Đoàn Thiên Lang diệt.

Lắc lắc đầu, Lâm Phong không nghĩ thêm nữa, hắn bỏ nguyên thạch vào hốc đặt nguyên thạch ở phòng tu luyện khác rồi lập tức đi vào.

Đóng cửa đá lại, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, trực tiếp thả Thiên Chiếu Vũ Hồn ra.

Trong khoảnh khắc, thế giới u tối phủ xuống, Lâm Phong dường như đã đoạn tuyệt liên hệ với thế giới bên ngoài, bước chân vào thế giới của mình.

Lúc này Lâm Phong không chỉ cởi Thiên Chiếu Vũ Hồn tầng thứ nhất nữa mà thả cả tầng thứ hai ra. Trong đầu Lâm Phong, một tia sáng rực rỡ lóe lên, một xoắn ốc rực rỡ đủ màu ánh sáng nâng lên một quyển Thiên Thư hoa lệ.

Cuốn Thiên Thư trôi nổi giữa không trung kia đã giở ra tờ thứ hai, dường như từ xưa đến nay đã là như thế.

Lâm Phong dùng ý thức nhìn Thiên Thư kia, hoặc phải nói là nhìn mặt trên Thiên Thư.

Ở nơi đó, một thanh kiếm lẳng lặng lơ lửng.

Thanh kiếm màu đen, thanh kiếm tịch diệt, thanh kiếm chiến thần!

Lúc này Lâm Phong có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm ý truyền đến từ thanh kiếm này, sắc bén, hủy diệt, chiến thiên phá địa, vĩnh không lùi bước.

Thanh kiếm này có được kiếm ý của mình, có sinh mạng, có thể ảnh hưởng đến Lâm Phong, khiến Lâm Phong hoàn toàn chìm đắm vào trong, không biết gì về bên ngoài nữa. Tất cả tinh thần hắn đều tập trung vào chính giữa thanh kiếm này.

Thời gian từ từ trôi đi, đảo mắt đã qua một tháng. Nhưng Lâm Phong vẫn nhắm mắt không hề động đậy như trước, ý thức của hắn vẫn đắm chìm trên thân thanh kiếm lơ lửng trên Thiên Thư kia.

Trong căn phòng tu luyện nhỏ hẹp, một luồng hơi thở sắc bén phóng ra, trong sắc bén kia còn có cả hủy diệt, lộ ra chiến ý vô cùng đậm.

Kiếm ý này đương nhiên không phải thanh kiếm hư ảo trên Thiên Thư Vũ Hồn của Lâm Phong phóng ra, mà là từ trên người Lâm Phong. So với lúc trước, kiếm ý phóng ra từ người Lâm Phong lúc này mạnh hơn rất nhiều, giữ kiếm ý sắc bén hủy diệt còn mang theo chiến ý vô cùng mạnh, chiến ý không ai đỡ nổi.

Cầm kiếm, muốn bay vút lên, chiến khắp thiên hạ!
Tuyệt Thế Vũ Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần Story Chương 182: Chiến ý
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...