Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 121: Ánh mắt

133@-
Lâm Phong không hề để ý đến sắc mặt khó coi của Thiên Lang Vương, tiếp tục nói:

- Đặt tên học viện này là Tuyết Nguyệt thánh viện, Thiên Lang Vương, không biết là ý của ngài hay của người khác?

- Tất nhiên là ý của ta.

Thiên Lang Vương lập tức tiếp lời, có điều vừa dứt lời hai mắt của lão đã nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong lòng thầm nghĩ.

- Tên tiểu tử này giỏi bày mưu tính kế, thật thâm độc.

Lâm Phong vừa nói Tuyết Nguyệt thánh viện thu nhận đám phản nghịch ô hợp, lúc này sự thực đã rõ, Đoàn Thiên Lang không thể phủ nhận, ngay sau đó Lâm Phong lại hoài nghi cái tên Tuyết Nguyệt thánh viện, nói học viện này không xứng với cái tên, tất nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy hợp lý.

Đúng lúc này, Lâm Phong lại hỏi đó là ý kiến của ai, Đoàn Thiên Lang, lão tất nhiên phải trả lời là ý của lão, bởi vì nếu như lão trả lời không, thì rõ ràng là đẩy trách nhiện cho người khác, lão quả thực không dám.

Nhưng chính vì câu trả lời khẳng định của lão, vô hình chung đã thừa nhận lời của Lâm Phong, học viện này căn bản không xứng với cái tên Tuyết Nguyệt thánh viện.

Vấn đề này, lão căn bản không thể trả lời.

- Thì ra là thế, Thiên Lang Vương quả nhiên có sức hút, thuyết phục các môn phái lớn đưa đệ tử đến Tuyết Nguyệt thánh viện, còn tiêu diệt Vân Hải Tông, cuối cùng sáng lập thánh viện, uy phong lẫm liệt! Có điều Thiên Lang Vương chắc hẳn cũng biết, Vân Hải tông là tông môn của Liễu Thương Lan tướng quân chứ?

Lâm Phong tiếp tục hỏi, có điều lúc này Đoàn Thiên Lang bắt đầu trở nên trầm mặc, không tiếp lời hắn nữa.

- Thiên Lang Vương không trả lời cũng không sao! Mọi người đều biết rõ Liễu tướng quân là đệ tử của Vân Hải tông, Thiên Lang Vương lí nào không biết. Còn nữa, tính cách hiệp nghĩa cùng chính trực của Liễu tướng quân, nước Tuyết Nguyệt này không ai không biết, tông môn bị hủy, tất sẽ không thể làm ngơ mà buộc phải báo thù, đòi lại công bằng. Nếu như vậy, Liễu tướng quân nhất định sẽ đem quân đuổi giết đến Hoàng Thành, sau đó bị Thiên Lang Vương ngài gán cho tội danh phản tặc, một kế hoạch quá hoàn mỹ, thủ đoạn quá lợi hại. Thiên Lang Vương, ngài từng bước lên kế hoạch, muốn bày mưu hãm hại tướng quân trụ cột của nước Tuyết Nguyệt là có ý gì?

Lâm Phong nói liền một mạch, đám đông đều vô cùng chấn động.


Đúng vậy, từng câu từng chữ Lâm Phong nói không hề giả dối, đây quả thật là một kế hoạch quá hoàn hảo, kế hoạch đẩy Liễu Thương Lan vào chỗ chết.

Có điều bọn họ đều hiểu rõ, người bày ra kế hoạch này rất có khả năng không phải là Đoàn Thiên Lang.

Mọi người chỉ cảm thấy rợn tóc gáy, nghĩ đến Liễu Thương Lan là một nhân vật tầm cỡ đến thế nào mà lại rơi vào kết cục bi thương đến vậy, bị một đám người đứng sau màn che bày mưu hãm hại.

- Ăn nói xằng bậy, ngươi câm miệng lại cho ta.

Đoàn Thiên Lang nổi giận quát lên một tiếng, khí tức lạnh lẽo bao lấy Lâm Phong, trên người lão không ngừng tỏa ra sát khí.

- Chẳng lẽ ta nói sai sao, những chuyện này đều không phải là do Thiên Lang Vương ngài làm, mà là có người khác đứng sau giật dây.

Lâm Phong dường như không hề cảm thấy được sát khí lạnh lẽo trên người Đoàn Thiên Lang, tiếp tục nói ra những lời chấn động lòng người.

- Những việc này đều là Đoàn Thiên Lang ta làm, giờ ngươi đã nói xong chưa?

Đoàn Thiên Lang thản nhiên thừa nhận, lão đương nhiên phải làm như vậy, nếu không toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ được bày ra kia sẽ đổ sông đổ bể.

Lão là vương gia của hoàng thất, kẻ đứng sau lưng lão có thể là ai đây? Nếu là như vậy chẳng phải sẽ khiến cho thiên hạ thất vọng sao?

- Đương nhiên là chưa! Nếu Thiên Lang Vương ngài đã thừa nhận là do mình làm, vậy ta muốn hỏi ngài một chuyện, ngài hại chết Liễu tướng quân cũng chính là muốn hại chết ngàn vạn dân chúng của nước Tuyết Nguyệt, Đoàn Thiên Lang ngài có đã biết tội chưa?

Lâm Phong chất vấn xong lại quay sang quét nhìn đám người đứng quanh Đoàn Thiên Lang nói:

- Còn các ngươi, đứng về phía kẻ phản nghịch, nối giáo cho giặc, đã biết tội chưa?



Người trị tội nay lại thành kẻ có tội, mà kẻ có tội lúc này lại thành người chịu oan khuất bị hàm oan.

Tất cả những điều này, đều chỉ dựa vào miệng lưỡi của Lâm Phong, xoay chuyển càn khôn.

Cái miệng này còn sắc bén hơn cả đao kiếm.

Nếu đổi lại là lúc trước, Đoàn Thiên Lang nhất định sẽ dựa vào cường thế tuyệt đối trấn áp Lâm Phong, nhưng hiện giờ lão đã là người sáng lập Tuyết Nguyệt thánh viện, những việc liên quan đến chuyện quốc gia đại sự, mỗi một lời nói cử chỉ của lão đều phải thận trọng chú ý, bởi vì hành vi của lão lúc này đều bị nước Tuyết Nguyệt theo dõi.

- Ngươi cho rằng chỉ dựa vào cái miệng của mình là có thể ăn nói xằng bậy sao!? Hôm nay là ngày khánh thành Tuyết Nguyệt thánh viện, ngươi lại đến gây chuyện, ta muốn hỏi ngươi có rắp tâm gì?

Đoàn Thiên Lang không tiếp tục dây dưa chủ để Liễu Thương Lan, mà quay sang chất vấn Lâm Phong.

- Ta náo loạn cái gì, chẳng qua chỉ là nói ra mấy câu mất vui mà thôi, trong lòng mọi người tất có suy xét, nếu như thấy lời của ta vô lý, chỉ coi ta ăn nói xằng bậy, ta sẽ lập tức rời đi.

Lâm Phong thản nhiên nói, hôm nay hắn đến nơi này, một là muốn xem thử Tuyết Nguyệt thánh viện, hai là hi vọng có thể tìm được cơ hội giáng một cái tát vào mặt mấy tên được gọi là đệ tử thiên tài.

Nhưng thực tế luôn không giống như kế hoạch định sẵn, Liễu Thương Lan xuất hiện đúng lúc này, Lâm Phong sao có thể không ra mặt ngăn cản Liễu Thương Lan đem tính mạng đổi lấy điều vô nghĩa.

Đương nhiên, hiện giờ Lâm Phong tuy không cần tỷ thí, nhưng những lời này của hắn vẫn như cái tát hung hăng giáng vào mặt Đoàn Thiên Lang, khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, có điều như thế vẫn là chưa đủ.

- Tướng quân, thế gian này này nào có cái gọi là công bằng tuyệt đối, có thực lực cường mạnh liền sẽ có công bằng, vì thế cần phải sống cho tốt mới có thể đòi lại công lý.

Lâm Phong quay người nói với Liễu Thương Lan, khiến trong lòng Liễu thương Lan khẽ dao động.

- Thực lực mới là công lý, sống cho thật tốt mới có thể đòi lại công lý.


Lời nói vô cùng đơn giản ai cũng có thể hiểu được, nhưng khi đã đắm chìm quá sâu, ông không thể tự mình thoát khỏi.

Liễu Thương Lan tất nhiên là bởi vì đã nhìn thấy nên hôm nay mới đến đây đòi lại công đạo, vì Tuyết Nguyệt mà cống hiến tất cả, cuối cùng lại tông môn bị diệt, bản thân cũng vì có quá nhiều công lao mà bị những kẻ giấu mặt kia bày mưu hãm hại. Liễu Thương Lan không cam tâm, ông muốn dùng hành vi này để đòi lại công bằng.

Nhưng thật ra, hành vi của ông trong mắt Lâm Phong, chẳng qua chỉ là hành động hết sức ngu ngốc.

Vua không để ý đến ngài, mà còn hãm hại ngài, chẳng lẽ ngài vì không thể nuốt trôi cục tức này mà tự đi tìm đường chết? Như vậy chẳng phải là đã cho hắn cái cớ, khiến hắn vừa lòng thoả mãn rồi sao?

Ngu muội, ngu muội đến cực điểm.

- Tướng quân, quay về đi.

Lâm Phong lại khuyên nhủ, Liễu Thương Lan trầm ngâm giây lát, cuối cùng gật đầu.

- Đi với ta một chuyến, thế nào?

Liễu Thương Lan nói với Lâm Phong, Lâm Phong thoáng do dự, sau đó lập tức gật đầu nói:

- Được.

- Đến Tuyết Nguyệt thánh viện quấy rối còn muốn đi dễ dàng như vậy sao?

Ánh mắt Đoàn Thiên Lang vô cùng lạnh lùng, hôm nay bị Lâm Phong làm náo loạn như vậy, không những khiến lão mất mặt mà còn làm tổn hại đến uy nghiêm của thánh viện.

- Ta muốn đem hắn đi, ai dám ngăn trở.

Ánh mắt Liễu Thương Lan liếc qua Đoàn Thiên Lang vô cùng sắc bén, Liễu Thương Lan của lúc này mới thực sự là Thần Tiễn Liễu Thương Lan.

Khi đến, bởi vì ông đã không còn muốn sống, muốn ra tay với Đoàn Thiên Lang nên mới khiến đối phương có lý do đối phó lại ông. Nhưng hiện giờ ông không ra tay, đám người Đoàn Thiên Lang không có lý do chính đáng, nếu phát động tấn công, rõ ràng là muốn nói với người trong thiên hạ, cái bóng đứng sau màn che kia muốn giết chết công thần Liễu Thương Lang.

- Liễu Thương Lan, ngươi đừng quên rằng, ngươi tự ý rời khỏi cương vị, dẫn quân sĩ đến Hoàng thành gây chuyện, ta còn chưa định tội ngươi đâu.

Đoàn Thiên Lang lạnh lùng nói.

- Ngươi có tư cách gì đòi định tội ta? Nếu như bệ hạ trách tội, muốn bãi chức tường quân của ta, ta cũng cam tâm chịu phạt, thậm chí sẽ lại bắt đầu từ một binh sĩ bình thường.

Liễu Thương Lan thản nhiên nói, sắc mặt Đoàn Thiên Lang vẫn khó coi như cũ, bãi chức? Bắt đầu lại từ một binh sĩ?

Chỉ cần Liễu Thương Lan vẫn còn ở trong quân, cho dù chỉ với thân phận là một quân sĩ bình thường, thì vẫn có thể thống soái ba quân, sự uy nghiêm của ông trong cầm quân, không một ai có thể sánh được.

- Mang một con Xích Huyết ra đây.

Liễu Thương Lan nói với đám người đứng bên cạnh, lập tức một người xuống ngựa, nhường lại cho Lâm Phong.

- Chúng ta đi thôi.

Liễu Thương Lan nói với Lâm Phong, Lâm Phong nhảy lên ngựa, từ từ rời khỏi.

Cưỡi trên lưng ngựa, Lâm Phong khẽ gật đầu ra hiệu với đám Mộng Tình. Có Mộng Tình ở đó, hắn sẽ không phải lo lắng xảy ra chuyện gì.

Võ ngựa gào thét trước đám đông, Lâm Bá Đạo cùng Lâm Duệ liên tiếp lùi sau mấy bước, lúc này, một ánh mắt nhìn hướng về phía bọn họ, khiến bọn họ trở nên cảnh giác, ánh mắt đó xuất phát từ phía sau tấm mặt nạ đồng.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, đàn ngựa đã phi qua, để lại hai người Lâm Bá Đạo đang nhíu chặt mày, nghĩ ngợi về ánh mắt vừa rồi.
Tuyệt Thế Vũ Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần Story Chương 121: Ánh mắt
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...