Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 117: Khúc đàn

181@-
- Hình như bọn họ rất sợ ngươi!

Lâm Phong cẩn thận tỉ mỉ ngắm nhìn Vấn Ngạo Tuyết, dường như muốn từ gương mặt xinh đẹp này nhìn ra được một cái gì đó, một người con trai có một khuôn mặt xinh đẹp giống như là thiếu nữ này thế nhưng lại làm cho người ta sợ hãi.

- Có lẽ là kính nể.

Vấn Ngạo Tuyết cười, không chút để ý.

Lúc này mấy người bọn Lâm Phong đứng lại bọn họ phát hiện ra ở vị trí bọn họ rõ ràng là ít người hơn ở các nơi khác, rõ ràng nguyên nhân chính là vì Vấn Ngạo Tuyết.

- Khảo nghiệm Tướng Tinh hàng năm đều giống nhau, không phải là quá khó khăn, ngươi hẳn là không có vấn đề gì. Hơn nữa người muốn trở thành Tướng Tinh loại thứ nhất cũng là nhiều nhất, bởi vậy ở bên trong học viện Thiên Nhất của chúng ta thì phái thứ nhất cũng là cường đại nhất. Hàng năm vào những ngày này khi học viện Thiên Nhất thu nhận học viên, nơi này có rất nhiều người đến tham gia khảo nghiệm, bao gồm cả học viên cũ của hệ Tướng Tinh, họ muốn nhìn xem thực lực của mình tăng lên bao nhiêu.

Nhìn thấy trên quảng trường đám người lục tục đến nhiều hơn, Vấn Ngạo Tuyết thấp giọng nói với Lâm Phong.

- Nội dung khảo nghiệm chỉ là nghe ông ấy đàn một khúc thôi.

Lâm Phong nhìn người ngồi ngay ngắn ở phía trước, đôi tay đang gẩy đàn, đôi mắt lại nhắm lại.

- Đúng vậy, nội dung khảo nghiệm chỉ là nghe ông ta đàn một khúc thôi.

Vấn Ngạo Tuyết mỉm cười nói.

Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên một tia nghi ngờ, khảo nghiệm, nghe nhạc?

Đoàn Phong cùng Tĩnh Vận cũng có chút kinh ngạc, nghe nhạc như thế thì khảo nghiệm như thế nào?

Duy chỉ có Mộng Tình là vẫn như vậy, hờ hững để lộ ra ánh mắt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vô cùng bình tĩnh giống như bất cứ chuyện gì đều không có quan hệ gì tới nàng.

- Rất nhanh thôi rồi các ngươi sẽ rõ.

Vấn Ngạo Tuyết nhìn thấy thần sắc mấy người nghi hoặc, cũng không nói rõ.

Trong quảng trường dòng người đổ về càng ngày càng nhiều, không bao lâu sau đã có tới hơn hai trăm người đổ về đây.

Phía sau có mấy người nhìn thấy Vấn Ngạo Tuyết cùng với Lâm Phong, thần sắc không khỏi ngưng tụ lại thấp giọng nói:


- Là hắn, hắn cũng đã chọn vào hệ phái Tướng Tinh của ta.

- Ha ha, người này thiên phú thực lực đều tốt, hơn nữa lại liều lĩnh đi diệt uy phong của đám người quý tộc kia, có thể thực sự tiếp xúc một chút, không biết hắn có vượt qua được khảo nghiệm hay không?

- Khẳng định không thành vấn đề, ngươi cũng thấy đấy, hắn đã dễ dàng đánh bại Bạch Trạch hơn nữa lại dám cho Tả Khâu một cái tát, dám chống đối cả thầy, dũng khí cùng tâm chí cũng sẽ không thành vấn đề!

Những người này đúng là đám người ngoài học viện Thiên Nhất, đối đầu cùng với đám đệ tử quý tộc. Bọn họ nhìn thấy thực lực cùng với dũng khí của Lâm Phong, cho nên đối với Lâm Phong có mấy phần bội phục.

Người nguyện ý trở thành người của hệ Tướng Tinh không thiếu hạng người huyết chính trực.

Cũng vào lúc này, người ở trước đám người kia mở mắt ra, liếc mắt nhìn đám người một cái, ánh mắt nhu hòa yên tĩnh làm cho mọi người có một cảm giác yên bình, một loại cảm giác thật thư thích.

- Được rồi, bây giờ cuộc khảo nghiệm sẽ bắt đầu, những người đã bỏ lỡ khảo nghiệm sẽ tiếp tục vào ngày mai.

Giọng nói của người đàn ông trung niên mang theo mấy phần yên tĩnh, ông ta nói:

- Học viên cũ chuyển sang bên phải và bên trái, còn học viên mới thì ngồi vào giữa.

Đám người đều khẽ gật đầu, học viên cũ đều đi về hai bên sau đó ngồi xuống, học viên mới cũng không ai biết quy củ đều trực tiếp khoanh chân ngồi xuống.

- Tiếp theo các người chỉ cần ngồi yên, nghe một khúc nhạc là được rồi.

Vấn Ngạo Tuyết cùng với mấy người Lâm Phong cùng mỉm cười, lập tức nói:

- Chúng ta cũng ngồi xuống thôi.

Lâm Phong cùng với mấy người nói xong lập tức khoanh chân ngồi xuống đất.

- Được rồi, ta bắt đầu đây!

Người đàn ông trung niên kia hai tay đánh đàn, ngón tay thon dài tinh tế lướt trên các phím đàn, các âm thanh du dương liên tiếp từ trong đàn cổ bay ra.

Nhưng mà ánh mắt Lâm Phong lại rơi xuống hai cánh tay trắng nõn mà tinh tế, ngón tay thon dài rất giống với hai tay của Vấn Ngạo Tuyết.

Những âm thanh trong đàn cổ do ngón tay phiêu động bay ra. Không khí yên tĩnh tường hòa càng ngày càng nồng đậm.


Không bao lâu sau khắp quảng trường trở nên vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ những âm thanh của chiếc đàn bay ra tuyệt nhiên không có bất kỳ một thanh âm nào khác.

Ở trong khúc nhạc thanh bình này mi mắt nhiều người đã chậm rãi nhắm lại, lẳng lặng hưởng thụ khung cảnh yên tĩnh này, hưởng thụ khung cảnh thanh bình này.

Giống như đang ở trên một bãi đất trống trải, hít thở bầu không khí trong lành để cho tâm hồn đi lang thang.

Hai tròng mắt Lâm Phong đang dần dần muốn khép kín, nhưng mà trong giờ phút này tâm của hắn không tự chủ được lại rung động, dưới một ý chí lạnh lùng từ linh hồn sinh ra, làm cho hắn trong nháy mắt lại tỉnh táo rất nhiều, ánh mắt không khỏi híp lại.

- Thôi miên!

Ánh mắt Lâm Phong lóe lên, trong lòng run sợ khúc nhạc này có ý thôi miên, làm cho người ta trong lúc vô tình ngủ thiếp đi trực tiếp ảnh hưởng tới tinh thần.

- Thật là lợi hại! Đây cũng là một loại võ đạo, khúc nhạc này không biết là có gì huyền diệu.

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, lập tức nhắm mắt lại để cho mình trầm luân vào giữa cảnh thôi miên, hắn muốn nhìn xem khúc nhạc này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Có lẽ là khúc nhạc này quá mức lợi hại, và cũng có lẽ là Lâm Phong cố ý nhập vào, cho nên rất nhanh Lâm Phong thật sự đã tiến vào ý cảnh của khúc nhạc này.

Trên mặt đất mở rộng vô biên, chỉ có một mình hắn đứng ở trong không khí, hít thở vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhưng ngay lúc này vó ngựa cuồn cuộn điếc tai, trong trời đất lại mang theo một cổ khí tiêu sát.

Rất nhanh hắn phát hiện ở hai bên hắn, nghìn vạn người cưỡi ngựa chạy như điên, vung lên những thanh trường đao trong tay rét lạnh hướng về phía đối phương mà chém giết.

Máu tươi lạnh như băng bắn tung tóe trên mặt.

Phần còn lại của chân tay bị chém cụt rơi ra trước mặt hắn, thậm chí bắn cả vào hắn.

Thậm chí một cái đầu lâu đầm đìa máu đang bay tới phía hắn, với đôi mắt vẫn mở to mang theo oán hận vô cùng.

Cả người hắn bị máu tươi dính đầy, dưới chân của hắn là một dòng sông máu. Xung quanh những thi hài chồng chất cao như núi, từng cái thi thể vừa mới rồi đây còn là một sinh mệnh tươi sống, máu của bọn họ vẫn còn chảy ra.

Mặt trời buổi chiều đang dần dần hạ xuống phía tây, có tiếng khóc của phụ nữ vang lên bên tai, bọn họ còn mang theo cả trẻ nhỏ, ở trong đám thi hài tìm kiếm thi thể.

Ánh trăng lạnh như băng chiếu xuống.


Bên trên vang lên bên tai những oan hồn kêu khóc, hình ảnh máu chảy đầm đìa không ngừng hiện lên ở trước mắt.

Lúc này giữa quảng trường, rất nhiều người đều mở to mắt, hoặc hơi thở dồn dập, hoặc ánh mắt lạnh như băng, hoặc trong đôi mắt đỏ bừng nhưng không có ngoại lệ, trên người bọn họ đều ướt đẫm mồ hôi.

Bọn họ toàn bộ là bị ý cảnh trong hình ảnh mà bừng tỉnh, nhìn về hai bên phải trái cùng với những người khác, Lâm Phong cũng giống như họ, trên lưng mồ hôi lạnh chảy ra. Mặc dù là ai đi nữa khi nhìn thấy cảnh tượng giống như địa ngục này cũng đều không thể tuyệt đối lạnh nhạt, hơn nữa trong ý cảnh của khúc nhạc nhất thiết giống như là phát sinh ở ngay trước mặt, căn bản không phải là hư ảo, cái ý cảnh này hoàn toàn rất chân thực.

Cảm giác lạnh lùng nhè nhẹ lại một lần nữa từ trên người sinh ra làm cho Lâm Phong trong óc run lên, có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo trên lưng.

- Ảo ảnh, ảo ảnh của khúc nhạc thật là mạnh!

Lâm Phong từ trong ý cảnh tỉnh táo trở lại mở mắt ra, tiếng đàn này lại có thể đem ý cảnh cắm vào trong giữa óc người ta, làm cho người ta đắm chìm trong đó, không thể tự kiềm chế được, quá kinh khủng.

Nếu là khúc đàn này tấu cường đại thêm một chút nữa, làm cho không khí kinh khủng hơn cắm vào trong đầu người ta, ở trong ý cảnh hiện ra chẳng phải là là muốn làm cho tinh thần người ta thất bại.

Ánh mắt nhìn sang hai bên phải trái Lâm Phong phát hiện Đoàn Phong vẫn như đang nhắm chặt đôi mắt, nhưng thân thể gã cũng đang hơi hơi run rẩy. Mà Tĩnh Vân thì đã mở mắt ra, mở to miệng mà hít thở.

Về phần những người khác, rất nhiều người đã tỉnh nhưng cũng có nhiều người vẫn nhắm chặt đôi mắt, nhưng thân thể đều đã có phản ứng.

- Loại khảo nghiệm này quả thực rất lợi hại.

Lâm Phong nói thầm một tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cổ quái, vừa rồi bởi vì đắm chìm vào giữa ý cảnh này bởi vậy hắn không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại hắn suy nghĩ liền hiều được ý tứ của lần khảo nghiệm này là gì, nhưng hắn dường như là đã thất bại không vượt qua được khảo nghiệm.

Quả nhiên một lát sau tiếng đàn cuối cùng cũng dừng lại, mọi người lục tục mở mắt ra.

Chỉ thấy người đàn ông trung niên kia liếc mắt một cái nhìn mọi người nói:

- Lần khảo nghiệm này là khảo nghiệm tâm chí và năng lực tiếp nhận của các người, nếu là trong ý cảnh này không thể tiếp nhận được, bị giật mình tỉnh lại, nếu thật sự ở trên chiến trường, lòng của các ngươi cũng sẽ bối rối! Những người vừa rồi có tỉnh lại đều đi đi, các ngươi không thích hợp để làm tướng lĩnh.

- Quả nhiên là như thế.

Khóe miệng Lâm Phong hiện lên một nụ cười gượng gạo, nhưng vì hắn không phải không thể thừa nhận, mà hắn tỉnh lại là vì vũ hồn của hắn đưa hắn bừng tình, không cho hắn hoàn toàn chìm đắm vào loại ảo cảnh này.

Trong đôi mắt rất nhiều người lộ ra vẻ thất vọng lục tục rời đi, bọn họ hiểu được có lưu lại cũng vô dụng, cảnh tượng vừa rồi làm cho bọn họ cũng nghi ngờ lựa chọn của mình, có lẽ họ thật sự không thích hợp để trở thành tướng lĩnh.

Ánh mắt của người đánh đàn chậm rãi di chuyển qua đám người cuối cùng dừng ở trên người Lâm Phong


Ông ta hỏi:

- Vì sao ngươi vẫn không rời đi?

- Ồ?

Những người biết Lâm Phong ánh mắt ngưng lại, Lâm Phong không vượt qua được khảo nghiệm.

Ngay cả Vấn Ngạo Tuyết cũng lộ ra một thần sắc kỳ quái, chẳng lẽ là tâm chí Lâm Phong không cứng rắn, khảo nghiệm này mặc dù không phải là dễ dàng nhưng đối với những người có tâm chí kiên nghị thì không phải là khó thông qua. Dù sao cũng giống như trên thực tế nhưng cũng không phải thực tế, ở trong ý cảnh mà bừng tỉnh thì làm sao có thể rong ruổi trên sa trường.

- Thưa thầy, ta cũng không có bị đánh thức.

Lâm Phong gượng cười lắc đầu. Sau khi hắn nói xong hắn cũng cảm giác được rất nhiều ánh mắt hèn mọn đang nhìn hắn, thầy là người thế nào làm sao có thể nhìn sai, Lâm Phong ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có, loại hành vi này khiến bọn họ khinh thường.

- Nếu ngươi thực sự muốn trở thành Tướng Tinh mà không muốn buông tha, giờ này ngày mai lại đến đây!

Giọng nói của người đàn ông trung niên này thật bình thản, thật cũng không biết nói với Lâm Phong cái gì.

- Ngày mai?

Lâm Phong trầm ngâm, ngày mai hình như là ngày sáng lập thánh viện Tuyết Nguyệt.

- Thầy, có thể thử lại lần nữa không?

Lâm Phong gượng cười, lắc đầu nói.

- Người này thật không biết xấu hổ, thầy đều đã cho ngươi cơ hội rồi làm gì còn phải mặt dày mày dạn, ngày mai đến không được à?

Một giọng nói thô tục vang lên làm cho sắc mặt Lâm Phong cứng đờ, đám người cũng đều nhìn hắn chỉ chỉ chỏ chỏ.

Lâm Phong lắc đầu không thèm để ý, một lần nữa mở miệng nói:

- Xin thầy cho một cơ hội nữa.

Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Phong mang theo một sắc thái kỳ dị, thấp giọng nói:

- Theo như chấp nhất của ngươi cùng với giờ phút này thể hiện, đúng ra là không nên khảo nghiệm lại mới đúng, nhưng hôm nay ta có một ngoại lệ, cho ngươi một cơ hội nữa.
Tuyệt Thế Vũ Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần Truyện Tuyệt Thế Vũ Thần Story Chương 117: Khúc đàn
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...