Tuyệt Thế Võ Thần
Chương 898: Kết Giới Phàm Tục
Người này tên là Đàm Mạc Phàm, gã ta đáp lại: "Yên tâm đi, ta chỉ dạy cho bọn họ một bài học nhỏ, để cho họ biết ai có thể khiêu khích và ai không thể khiêu khích".
Lúc này, Độ Quảng Phật đã vung Phật trượng chỉ vào Đàm Mạc Phàm quát lớn: "Cút khỏi Dương phủ ngay lập tức".
Đáp lại Độ Quảng Phật là một đạo huyền khí màu vàng kim công kích tới, sức mạnh này nhanh và mạnh tới mức Độ Quảng Phật không thể chống đỡ, bị trúng đòn bay ra xa.
Đinh!
Không nói một lời, Huyết Cơ bắn cây kim thêu của mình tới vị trí hiểm hóc trên người của Đàm Mạc Phàm.
Huyết Cơ sử dụng kim thêu rất lợi hại, gã đã luyện tập nó tới giai đoạn hoàn mỹ, kim thêu của gã cực kì nhỏ, cho dù là võ giả cấp cao hơn Huyết Cơ cũng chưa chắc có thể nhìn thấy được mũi kim thêu của gã đang công kích tới.
Trong lúc Huyết Cơ nghĩ rằng mình đã thành công thì Đàm Mạc Phàm đã vung tay lên, cây kim thêu cực nhỏ của Huyết Cơ đã bị gã ta kẹp giữa hai ngón tay, gã ta lạnh lùng nói: "Ám khí không tồi, trả lại cho ngươi".
Cây kim thêu bị Đàm Mạc Phàm phóng ngược lại, Huyết Cơ và Độ Quảng Phật còn chưa kịp phản ứng thì Huyết Cơ đã bị kim thêu đâm vào mặt, gã đau đớn che mặt gào lên: "Á!"
Lúc này, Chu Dũng đã áp sát Đàm Mạc Phàm, kiếm thế như gió đâm tới, mười ba thanh kiếm hiện ra trong chốc lát, uy lực không hề tầm thường.
Nhãn lực của Đàm Mạc Phàm rất phi thường, gã ta có thể nhìn thấy rõ ràng đòn tấn công của Chu Dũng.
Giáp tay Kim Long của gã ta đã kịp thời giơ lên, trong nháy mắt đánh bật đòn công kích của Chu Dũng, ngay sau đó lại có một luồng huyền khí ngưng tụ thành hư ảnh kim long lao ra đánh về phía lồng ngực của Chu Dũng.
Chu Dũng bị một chưởng này đánh bay ra cửa lớn, trước ngực loang đỏ một mảng lớn.
Chu Dũng là người trọng thương thê thảm nhất, sinh khí cũng dần cạn.
"Ta xem các ngươi còn ai dám ra tay", Đàm Mạc Phàm cho rằng chuyện này có thể răn đe người của Dương gia, nhưng gã ta không hề ngờ được chuyện này lại gây ra phản ứng dữ dội hơn.
Có người thốt lên: "Kẻ này đả thương thống lĩnh của chúng ta, tất cả hãy cùng xông lên!"
Trong phút chốc, cả trăm thành viên của quân đoàn Tử thần đã vây chặt lấy gã ta, tuy bọn họ không mạnh bằng thống lĩnh của mình nhưng bọn họ có số lượng áp đảo, mỗi người đều phát động tấn công Đàm Mạc Phàm, nhất định phải tống khứ Đàm Mạc Phàm cút ra khỏi Dương phủ.
"Các ngươi muốn chết!", Đàm Mạc Phàm vô cùng tức giận, gã ta không ngờ một thế lực nhỏ ở giới phàm tục lại dám động thủ với mình, gã ta gầm lên một tiếng rồi xông thẳng vào Dương phủ.
Gầm!
Kim Cang Sư Tử Hống lại vang lên một lần nữa, sóng âm mạnh mẽ chấn bay một nhóm lớn binh sĩ của quân đoàn Tử thần.
Binh sĩ của quân đoàn Tử thần khó có thể tạo ra một mối đe dọa nào cho Đàm Mạc Phàm, tất cả đều đã ngã xuống.
“Đàm sư huynh lỗ mãng quá rồi”, Tử Kỳ cười nói, ả không có vẻ gì là trách móc mà còn rất tự mãn, rồi ả lại nói với những người phía sau: “Chúng ta cùng vào đi".
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị cùng nhau tiến vào Dương phủ thì bên trong Dương phủ lại đột nhiên bộc phát ra một cỗ uy lực mãnh liệt bao phủ lấy cả tòa phủ đệ, cách ly Dương phủ với thế giới bên ngoài.
“Tử Kỳ, đừng vội đi vào”, một lão già sau lưng gọi Tử Kỳ lại.
“Chấp sự Hà, tại sao vậy?”, Tử Kỳ hỏi lão già kia.
"Nơi này có điều cổ quái", lão già tên Hà Chấn nói, dừng một chút còn nói thêm: “Để ta đi qua xem một chút”.
Hà Chấn là một lão già rất nhiệt huyết, cũng là người duy nhất không dùng thú cưỡi.
Hà Chấn nhẹ nhàng bay lên phía trên Dương phủ, cảm nhận được sức mạnh bộc phát ra từ bên trong Dương phủ, ông ta khẽ cau mày, sau đó đánh một chưởng vào bên trong Dương phủ.
Chưởng kình của Hà Chấn không hề tầm thường, đã đánh ra sức mạnh long trời lở đất, muốn thử xem mình có thể xé rách kết giới ở đây hay không.
Bang!
Ngay khi chưởng kình của Hà Chấn tiếp xúc với kết giới bên ngoài Dương phủ thì một phản lực mạnh mẽ đã sinh ra oanh tạc ngược về phía của ông ta.
Hà Chấn đảo mắt, thân hình lướt qua né tránh phản lực, ông ta thầm nhủ: "Trận pháp này đúng là không tầm thường, chẳng lẽ Dương phủ còn có nội tình khác?"
Dù sao Hà Chấn cũng là người đến từ giới siêu phàm, với thực lực của mình, ông ta tuyệt đối đứng đầu trong giới phàm tục, thậm chí còn có thể nói là bất khả chiến bại trong giới phàm tục, vì vậy ông ta cũng sẽ không e ngại trước sức mạnh nhỏ bé trước mặt này.
“Phá cho ta!”, Hà Chấn quát lên, dùng sáu phần công lực chưởng về phía kết giới bên ngoài Dương phủ.
Bang!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nhưng kết giới vẫn không bị phá vỡ, trái lại phản lực đánh ngược về phía Hà Chấn càng mạnh mẽ hơn.
Sau khi Hà Chấn né tránh được thì liền cảm thấy có chút căm tức.
Ông ta ngay lập tức huy động thiên địa huyền khí, bạo phát bảy phần công lực chuẩn bị chưởng về phía kết giới của Dương phủ, một chưởng này như trời xanh giáng xuống, huy động nguồn sức mạnh hết sức khủng khiếp, ông ta nhất định muốn một chưởng phá nát Dương phủ.
"Ta không tin trận pháp phàm tục có thể ngăn cản được lão phu", Hà Chấn quát lên một tiếng, chuẩn bị chưởng ra.
Đúng lúc này, kết giới bên ngoài Dương phủ khẽ động, rồi có một bóng người đột ngột văng ra, hướng về phía Hà Chấn.
Sau khi Hà Chấn nhìn thấy rõ dáng vẻ của người đó, ông ta nhanh chóng phân tán sức mạnh đi rồi kêu lên: "Mạc Phàm!".
Tuyệt Thế Võ Thần