Tuyệt Thế Võ Thần
Chương 719: Dương Ân Mặt Dày
Sau khi hai vị luyện dược sư kết thúc luyện đan, thì cũng là lúc phân định thắng thua.
Người sáng suốt nào cũng có thể nhìn ra được kết quả của trận tỷ thí này, nhưng mọi người vẫn vô cùng mong đợi tới màn công bố kết quả.
"Hai vị ái khanh hãy cùng nhau đem đan dược của mình trình lên để tìm ra người thắng cuộc cuối cùng đi", hoàng thượng chỉnh trang lại dáng vẻ rồi nhẹ nhàng nói.
Dương Ân đã dùng bình ngọc cất ba viên đan dược vừa luyện thành vào, mỗi một viên đan dược đều hiện lên đan văn vô cùng rõ ràng, chứng minh nó chính là "thiên đan 1 kiếp".
Mỗi ba lần thiên lôi oanh tạc tính là 1 kiếp, đan dược của Dương Ân và Dược Linh Vũ đều là đan dược 1 kiếp, nhưng phẩm cấp của hai loại đan dược có sự chênh lệch vô cùng lớn, hoàn toàn không thể so sánh được với nhau.
Dương Ân vừa định trình lên thiên đan của mình thì Dược Linh Vũ đã ở một bên hừ lạnh nói: "Trận này coi như ta thua, nhưng Dương Ân ngươi cũng đừng vội đắc ý".
Dứt lời, y lại dám không để ý đến hoàng thượng cùng văn võ bá quan, xoay người liền hướng về phía thú cưỡi của mình, chuẩn bị rời đi một cách thẳng thừng.
Dương Ân làm sao có thể để cho y rời đi dễ dàng như vậy, hắn khẽ lắc mình một cái, ngay lập tức đã ngăn trở phía trước Dược Linh Vũ nói: "Các chủ Dược Vương các, ông rời đi như vậy đúng là không có phong độ".
"Ta đã nhận thua, ngươi còn muốn như thế nào, ngươi thật sự cho rằng Dược Vương các của ta dễ ức hiếp lắm sao?", Dược Linh Vũ bất mãn trợn mắt nhìn Dương Ân nói.
"Đúng như ta nói, ông chính là một loạn thần tặc tử, hoàng thượng đã lên tiếng bảo chúng ta trình đan dược lên, thế mà ông chỉ nói một câu liền rời đi, đây chính là đại tội bất kính đối với hoàng thượng, ông còn muốn lý luận sao?", Dương Ân quát vào mặt Dược Linh Vũ ngay trước mặt mọi người.
Sắc mặt của Dược Linh Vũ lúc xanh lúc đỏ, chỉ hận không thể bóp chết Dương Ân ngay lập tức, y quay đầu về phía hoàng thượng chắp tay nói: "Hoàng thượng, Linh Vũ luyện đan tiêu hao quá nhiều sức lực, cũng nguyện ý chịu thua, Linh Vũ xin cáo lui trước".
Không đợi Hoàng thượng đồng ý, y lại chuẩn bị một lần nữa chạy ra ngoài, Dương Ân lại một lần nữa ngăn cản ở phía trước, khiến cho y tức giận nói: "Dương Ân, ngươi muốn khai chiến sao?"
"Này này, trận tỷ thí này là do Dược Vương các các người bày ra, bây giờ đã thua thì phải thực hiện cam kết, sau này Dược Vương các các người đừng hòng nữa bước vào Dược Khố nửa bước, ông đã nghe rõ chưa?", Dương Ân cười nói.
Ngay sau đó, y liền muốn nhanh chóng rời đi, một khắc cũng không muốn lưu lại nơi này, mặt mũi của y đều đã vứt sạch ở nơi này rồi.
Thế mà Dương Ân còn không tính để cho y đi, một lần nữa ngăn cản ở phía trước y rồi nói: "Ta biết trong lòng ông không phục lắm, nhất định sẽ trả thù ta, nhưng ta khuyên ông đừng nên lộn xộn, nếu không thì cứ tự mình gánh lấy hậu quả".
"Bao năm qua chỉ có một mình ngươi dám uy hiếp ta, Thiếu Ân bá tước, ngươi được lắm", Dược Linh Vũ hít sâu một hơi đáp lại, tránh khỏi Dương Ân, thành công nhảy lên thú cưỡi, nhưng vẫn bị thanh âm của Dương Ân đuổi theo nói: "Các hạ, nơi này là hoàng cung, không cho phép bay loạn đâu".
Con hạc vương vừa mới chuẩn bị cất cánh thì đã bị Dược Linh Vũ đè lại, không thể không chậm rãi bước ra ngoài.
Dược Linh Vũ nắm chặt hai quả đấm, trong lòng thầm mắng lớn: "Không giết được tên nhóc rác rưởi này ta thề không làm người".
Đám người Dược Linh Vũ cuối cùng cũng đã thuận lợi rời khỏi hoàng cung, trận tỷ thí giữa các luyện dược sư cuối cùng cũng đã hạ màn.
Văn võ bá quan xung quang bất kể có nguyện ý hay không cũng đều vỗ tay theo.
Dương Ân hùng hổ hướng về phía hoàng thượng và những người khác khoát tay một cái, trên mặt lộ ra vẻ chính trực nói: "Bất kỳ kẻ nào dám bất kính đối với hoàng thượng thì đều là kẻ địch của Dương Ân, Dương Ân có chết cũng sẽ đối đầu với kẻ đó".
Hắn không nói ra lời này thì tốt hơn, sau khi hắn vừa nói ra một lời này thì tất cả văn võ bá quan đều cảm thấy trong bụng nhộn nhạo muốn nôn ra.
Bọn họ đã gặp nhiều kẻ vô sỉ, nhưng vô sỉ tới mức giống như Dương Ân đây thì đúng là lần đầu tiên bọn họ mới gặp.
Có ai mà không biết ngay khi hắn trở lại vương thành thì đã liên tục kháng chỉ, coi thường thiên uy, nay hắn lại dám ở trước mặt mọi người nói ra những lời này, da mặt của hắn đúng là dày không ai bằng.
Chỉ có hoàng thượng là làm bộ nghe không hiểu, vẫn tiếp tục khen Dương Ân: "Không sai, Dương Ân ái khanh là trung thần đáng để cho mọi người học tập, Dương Ân ái khanh mau trình lên đan dược để cho trẫm nhìn thử một chút".
Công công đem đan dược trình lên trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu, bọn họ nhìn viên đan dược rồi lại nhìn nhau, thần sắc đều lộ ra vẻ thán phục, viên đan dược này căng bóng đẹp đẽ giống như một tác phẩm nghệ thuật, đan văn trên thân lại vô cùng chói mắt, mùi hương khiến cho ai ai cũng say mê, sinh ra cảm giác muốn nuốt nó vào người ngay lập tức.
Bọn họ ngắm nghía một hồi rồi liền truyền viên đan dược đến tay của Trần Diệm cùng Hàn Khánh Khiêm, Trần Diệm cùng Hàn Khánh Khiêm cũng vô cùng hưng phấn và kích động.
"Hai vị nhìn một chút, cấp bậc của đan dược này ra sao?", hoàng thượng hướng về phía hai người hỏi.
Trần Diệm là ngươi đầu tiên khen ngợi, ông ấy nói: "Viên đan dược này chắc chắn là thiên đan, từ ánh sáng và mùi hương mà nó toát ra cũng có thể kết luận, hơn nữa khi nhìn vào đan văn này còn có thể thấy rất rõ ràng nó chính là đan văn cấp thiên, đan văn cấp vương không có cách nào so sánh với nó được".
Văn võ bá quan sau khi nghe xác định viên đan dược này chính là thiên đan thì lại bắt đầu xôn xao, điều này cũng đại biểu cho việc Dương Ân đã trở thành thiên dược sư trẻ tuổi đầu tiên của Đại Hạ, cũng là vị thiên dược sư duy nhất của Đại Hạ, cho dù là các chủ Dược Vương các cũng chưa chắc có thể đạt tới bước này.
Hàn Khánh Khiêm bổ sung nói: "Không sai, đan văn cấp thiên vô cùng rõ ràng, lại mang theo thiên uy, nuốt vào sẽ mang lại lợi ích rất to lớn, chỉ có điều ta không thể nhìn ra viên đan dược này là loại đan dược gì, hay là để cho Thiếu Ân bá tước khai sáng cho chúng ta một chút đi"..
Tuyệt Thế Võ Thần