Tuyệt Thế Võ Thần
Chương 366: Biết Ơn
Chỗ quân tư này chẳng qua chỉ là một số binh khí chiến đấu, chiến giáp cùng với một số quần áo và đồ dùng hàng ngày dày dặn bình thường, nhưng đây đối với người của quân đoàn Tử Thần đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng mà nói lại chính là “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”, khi những món đồ này được phát đến tay bọn họ, bọn họ đều bị cảm động đến rơi nước mắt.
Lục Trí đương nhiên sẽ không quên tuyên truyền rằng đây là công lao của hai vị đoàn trưởng, đặc biệt công lao của phó đoàn trưởng Dương là quan trọng nhất.
Các thành viên của quân đoàn Tử Thần biết rất rõ đều là nhờ đan dược mà Dương Ân cung cấp, đã thay đổi đãi ngộ của tất cả mọi người, mỗi người đều cảm động từ đáy lòng.
“Phó đoàn trưởng Dương đúng là một người tốt ha, ta đã ở trong quân đoàn được ba năm rồi, trước giờ chưa từng nhận được sự chi viện từ quân đội dù là nhỏ nhất.
Vậy mà năm nay nhận được rồi, thật là không dễ dàng gì!”
“Đúng vậy, sắp qua mùa đông rồi, tới lúc đó mới là khó chịu nhất, ăn không no thì cũng thôi đi, nếu như còn không được mặc ấm nữa, ta nghĩ chúng ta sẽ chết đói.
Đa tạ phó đoàn trưởng Dương đã mang đến cho chúng ta những phúc lợi này!”
“Phó đoàn trưởng Dương vẫn còn trẻ, tiền đồ tương lai vô hạn.
Chúng ta phải đi theo ngài ấy làm cho thật tốt.
Nói không chừng quân đoàn Tử thần của chúng ta có thể chuyển chính!”
“Chỉ cần có thể đối xử công bằng với chúng ta như những đội quân khác là được, thế là ta đều thỏa mãn lắm rồi!”
...!
Quân đoàn Tử Thần trước kia đều là không khí trầm lặng, Quân đoàn Tử Thần hiện tại giống như được thổi vào một luồng sức sống mới rất khó hiểu và khó giải thích, đây là cảnh tượng mới do Dương Ân mang đến.
Cả hoa hồng Tử thần và phó quan mặt lạnh đều không thể không thừa nhận rằng bản lĩnh của Dương Ân thực sự rất phi thường.
Khi Lục Trí bắt đầu được thể hiện tài hoa của mình, Dương Ân trực tiếp ủy quyền cho hắn ta, sai hắn ta đi điều phối từng thống lĩnh, xem thử liệu có thể khiến cho người của quân đoàn Tử Thần đoàn kết lại với nhau hay không, nhằm nâng khả năng chiến đấu của bọn họ cao thêm một bậc.
Lục Trí tuy là một người tay trói gà không chặt, nhưng lại thông thuộc đủ loại kinh thư, kể cả đạo bài binh bố trận - hắn ta cũng tinh thông, nếu không thì sao dám trước mặt Dương Ân nói rằng: “Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý!”
Sau khi Lục Trí triệu tập chín đại thống lĩnh, làm rõ tình hình trên dưới của đội quân Tử thần, rồi bắt đầu bắt tay vào việc thao luyện đám binh sĩ Tử thần này, hắn ta thầm lập lời thề: “Lục Trí ta nhất định có thể khiến đội binh sĩ này trở thành một quân đoàn Tử thần đáng sợ!”
...!
Sau khi thương thế của Vạn Lam Hinh được Dương Ân chăm sóc, toàn bộ khí huyết sát đều được thanh trừ, cô ta khôi phục rất nhanh.
Đêm đó cô ta đã ngồi sẵn trong lều của Dương Ân, Tiểu Man cùng cô ta nói chuyện với Dương Ân.
“Chính Liệt Tử Anh đã đánh bị thương ta.
Hắn ta đến để báo thù!”, Vạn Lam Hinh bình tĩnh nói với Dương Ân.
“Ơ… vị thúc thúc đó đến quân Trấn Man rồi sao?”.
Dương Ân sững người một chút nói, sau đó trở lại vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Chúng ta không đi tìm thúc ấy thì cũng thôi đi, vậy mà thúc ấy lại vẫn dám xuất hiện, vậy thì lần này không thể bỏ qua cho thúc ấy rồi!”
Trước đây, trên đường từ nhà tù gấp rút đến quân Trấn Man, phụ thân của Liệt Tử Anh - Liệt Phong, đã truy sát bọn họ, thiếu chút nữa là thủ tiêu bọn họ thành công, hiện giờ Liệt Tử Anh lại đả thương Vạn Lam Hinh, tuyên bố là muốn mạng của cô ta, thù mới hận cũ chồng chất, không có lý do gì để tha cho gã ta.
“Đệ nhất định phải cẩn thận, hắn ta hiện giờ không giống với ngày trước!”
“Ta giờ cũng không giống với ngày trước nữa rồi!”
...!
Dương Ân đã nói chuyện với Vạn Lam Hinh khoảng nửa canh giờ, sau sai Tiện Cốt Đầu tiễn cô ta và Tiểu Man trở về lều hậu cần.
Sau đó hắn lôi phong ấn châu lấy được từ chỗ của Thạch Sa Phong ra, hỏi Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, lần này có thể mở phong ấn châu rồi chứ?”
“Giờ chắc không vấn đề gì nữa rồi!”, Tiểu Hắc gật đầu đáp.
“Vậy ngươi mau giúp ta mở đi!”
“Cái này ta thực sự có thể làm được sao?”, Dương Ân có chút hoài nghi.
Sau đó, hắn liền triệu hoán tâm hỏa của chính mình ra, đốt trụi phong ấn châu kia.
Bên trong phong ấn châu có một sức mạnh to lớn đang bị phong ấn, nhưng dưới sự thiêu đốt thẩm thấu của hỏa lực mạnh mẽ do tâm hỏa phát ra, rất nhanh liền đã nứt ra.
Bỗng nhiên, một luồng sức mạnh kinh thiên hóa thành ánh sáng nóng bỏng mạnh mẽ chỉ hướng vào ấn đường của Dương Ân
Dương Ân còn chưa kịp phản ứng, liền bị ngón tay này trực tiếp đâm vào trong huyệt thần đình.
Ầm!
Trong phút chốc, Dương Ân liền cảm thấy huyệt Thần đình của mình đã phải chịu sự tấn công mạnh mẽ.
Hoa đạo huyệt Thần đình tự động phóng thích ra ý thức tự bảo vệ, cánh hoa đung đưa, nhanh chóng ngăn chặn sức mạnh một lóng tay này.
Năng lượng bí ẩn này như thể một ngọn núi lửa đang phun trào, muốn hủy diệt hoàn toàn tất cả vạn vật.
May mà hoa đạo huyệt Thần đình của Dương Ân rất lớn mạnh, có thể chịu được những sức mạnh này, nếu không, huyệt Thần đình chắc chắn sẽ chịu tổn hại, linh hồn sẽ bị tổn thương, như vậy đối với một võ giả mà nói, chính là một sự tổn thương linh hồn vô cùng lớn.
Sau khi hoa đạo huyệt Thần đình ngăn chặn hoàn toàn sức mạnh một lóng tay này.
Những sức mạnh này liền hóa thành một đoạn khẩu quyết rơi vào trong hoa đạo huyệt Thần đình, linh hồn của Dương Ân liền nhanh chóng tiếp thu đoạn khẩu quyết này.
Hỏa Sơn Chỉ!
Bất ngờ đây lại là kỹ thuật chiến đấu cấp Vương – một loại chỉ pháp thượng đẳng.
Chỉ pháp đã hiếm, kỹ thuật chiến đấu cấp Vương lại càng hiếm hơn.
Dương Ân thực sự đã nhặt được một món hời.
Môn Hỏa Sơn Chỉ này, tu luyện đại thành liền có thể phát huy giống như một vụ phun trào núi lửa, nhất chỉ có thể phá hủy núi sông, không ai có thể ngăn cản được.
Dương Ân hoàn hồn trở lại, hắn tự lẩm bẩm: “Hỏa Sơn Chỉ thật đáng sợ, tuy rằng không bằng thuật Long quy lật biển, nhưng nhất định là một loại đại sát kỹ!”
Song, vẻ mặt hắn không có mấy hứng thú, hắn hiểu rõ huyền khí mà bản thân đang tu luyện thiên về hệ thủy, Hỏa Sơn Chỉ này rõ ràng thuộc hệ hỏa, hắn có thể tu luyện hay không vẫn còn là một vấn đề lớn..
Tuyệt Thế Võ Thần