Tuyệt Thế Võ Thần
Chương 338: Sư Gia Lục Trí
Dương Ân tỏ vẻ như bị đánh bại, đặt đống tài liệu trong tay lên mặt bàn, yếu ớt ngồi lên ghế rồi nói: “Cô đi đi, ta còn rất nhiều việc quân phải xử lý, không có thời gian rảnh để nói chuyện phiếm với cô”.
“Quân vụ nhiều như vậy, một mình ngươi có xử lý được không?”, Nam Như Nam hỏi.
“Không được cũng phải được”.
“Người khôn dùng đầu, kẻ ngu dùng sức, ngươi có thể gọi mấy mưu sĩ tới thay người giải quyết những vấn đề này”.
“Người khôn dùng đầu, kẻ ngu dùng sức!”, Dương Ân nhắc lại một câu này, bỗng chốc bật dậy khỏi ghế, vui vẻ cười nói: “Cảm ơn cô, Như Nam.
Cô nói đúng lắm, những chuyện này ta nên mời mưu sĩ tới thay ta xử lý là được, hà tất phải tự mình làm nhỉ”.
Hắn vừa nói dứt lời, Nam Như Nam lại lộ ra vẻ si mê, ngồi sụp xuống, hai tay ôm mặt lẩm bẩm nói: “Ồ, hắn… hắn vừa khen ta, hạnh phúc quá đi!”
Dương Ân nhìn bộ dạng của cô ta, quả thật không thể nào giao lưu tiếp được nên vội vàng đi ra khỏi lều.
Hắn phải tìm người thay hắn giải quyết những chuyện này.
Sau khi Dương Ân ra ngoài thì sai người đi thông báo cho các phó thống lĩnh tới để bàn bạc.
Không bao lâu sau, chín phó thống lĩnh cùng tới, không ai dám vắng mặt.
Chín phó thống lĩnh này là: Huyết Cơ, Bạo Long, Độ Quảng Phật, Lý Đại Chủy, Tạ Đông Nguyệt, Giang Canh Phàm, Chu Dũng, Ngụy Trang và người mới Đặng Song Mậu.
Những phó thống lĩnh kia đã từng đối chiến với Dương Ân, đa số trên người còn có vết thương.
Nhất là Độ Quảng Phật bị thương rất nặng.
Gã ăn một đòn cực mạnh của Dương Ân, hai tay gần như đứt lìa, không chết thì đã coi là mệnh lớn.
Còn Tạ Đông Nguyệt và Ngụy Trang chủ yếu là trúng độc, có thuốc giải độc của Huyết Cơ cho thì đã kéo lại được một mạng.
Còn về Đặng Song Mậu, vì đi theo Dương Ân cho nên được Dương Ân cất nhắc làm phó thống lĩnh, còn Côn yêu đã bị hành quyết, không thể trở lại nên trước mắt tổng cộng có chín phó thống lĩnh.
Trong đám người này, tâm cơ của Huyết Cơ và Độ Quảng Phật là thâm sâu nhất, nhưng Dương Ân cho rằng thủ đoạn giết người của Huyết Cơ cao hơn so với Độ Quảng Phật, để gã đảm nhiệm chức đại thống lĩnh thì tin chắc rằng không ai dám phản đối.
Quả nhiên, tất cả đều không đưa ra dị nghị nào đúng như hắn dự liệu.
Dương Ân nào biết, không phải là họ không muốn phản đối mà sức uy hiếp của hắn đáng sợ như vậy thì họ còn dám phản đối sao?
“Ừ, không ai phản đối thì nói chuyện tiếp theo.
Đoàn trưởng ủy quyền cho ta làm phó đoàn trưởng, trong lòng ta muốn từ chối, nhưng lại nghĩ muốn chia sẻ gánh nặng với đoàn trưởng nên ta vẫn nhận chức phó đoàn trưởng này.
Sau này, mọi người hãy ủng hộ lời nói của ta, nếu ai lá mặt lá trái thì ta không ngại đưa kẻ đó đi gặp Vi Xích Viêm đâu”, giọng điệu của Dương Ân mang theo vài phần đe dọa, sau đó hắn lại nói: “Bây giờ, ta tiếp nhận chức vụ phó đoàn trưởng, có một lượng lớn quân vụ cần ta xử lý.
Nhưng phó đoàn trưởng ta làm một mình không xuể, cho nên mời vài mưu sĩ tới chia sẽ gánh nặng, các ngươi xem ai có thể đảm nhận việc này?”
Mọi người nghe lời nói của Dương Ân thì đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên là không ai muốn làm chức vụ như thế.
Huống hồ, họ đều là võ tướng, bảo họ đi làm những việc này thì họ cũng không làm được.
“Sao không nói gì, có phải đợi phó đoàn trưởng ta khảo tra các ngươi mới nói đúng không?”, Dương Ân cau mày nói.
Đặng Song Mậu vội vàng nói: “Phó đoàn trưởng, không phải bọn ta không muốn đảm nhận mà là mọi người chỉ giỏi múa đao vung thương chứ bảo bọn ta đi làm những thứ sổ sách này thì quả thật là không làm được”.
“Đúng vậy, mọi người đều không giỏi việc này, quả thật không có cách nào chia sẻ gánh nặng với phó đoàn trưởng”, Huyết Cơ nói.
“Ta chỉ là một kẻ thô kệch, không làm được”, Bạo Long dứt khoát trả lời.
Những người khác đều thi nhau trả lời, tỏ ra không có cách nào để đảm nhiệm nhiệm vụ này.
Khi Dương Ân đang chán nản thì Chu Dũng lên tiếng: “Phó thống lĩnh, ta biết có một người cũng biết chút chuyện bút sách, chỉ là trói gà không chặt, thường xuyên bốc phét từng đảm nhận chức sư gia huyện lệnh, cũng không rõ là có đúng không”.
“Ừ, sư gia huyện lệnh, vậy có thể là người đưa ra mưu lược quyết sách cho huyện lệnh, chắc là có thể xử lý sổ sách, nhanh đưa hắn tới đây xem nào”, Dương Ân suy nghĩ một lát rồi dặn dò.
“Vâng phó đoàn trưởng”, Chu Dũng nhận lệnh mà đi.
Không lâu sau, Chu Dũng trở lại, đem theo một người tới.
Dương Ân nhìn người kia thì bỗng chốc vô cùng thất vọng.
Đối phương không có nửa điểm giống sư gia, quả là giống như một kẻ ăn mày, ăn mặc rách rưới, đi đứng run lẩy bẩy, bộ dạng này xấu không để đâu hết.
“Lục Trí, còn không mau bái kiến phó đoàn trưởng đại nhân đi”, Chu Dũng đẩy nhẹ tên “ăn mày” kia một cái rồi nói.
Chàng trai tên Lục Trí không có nửa phần cốt khí văn nhân, lập tức quỳ xuống dập đầu nói: “Khụ khụ, Lục… Lục Trí bái kiến phó đoàn trưởng đại nhân”.
Dương Ân lại càng thêm thất vọng, hắn xua tay nói: “Nhanh đứng dậy đi”.
Đợi Lục Trí lề mề đứng dậy xong thì Dương Ân mới hỏi: “Nghe nói ngươi từng là sư gia huyện lệnh, có thể xử lý sổ sách?”
Lục Trí khom lưng, cũng lộ ra một chút phong thái nói: “Tiểu nhân trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không cái gì là không biết, nói về sổ sách thì chính là hạ bút thành văn”.
“Đủ rồi, ngươi cho rằng ngươi là lão Tuần Duệ kia sao, chém gió mấy câu là thành nhân vật lớn rồi đấy”, Dương Ân không vui nói.
“Hả, phó đoàn trưởng đại nhân biết gia sư sao?”, Lục Trí đứng thẳng lên hỏi..
Tuyệt Thế Võ Thần