Tuyệt Thế Long Thần
Chương 167: C167: Tan thành tro bụi
Tứ trưởng lão lại cười ha ha, khinh thường nhìn Dương Phàm.
“Nhóc con, cậu còn quá trẻ, ở nơi này thì Thương hội Kim Sĩ Đốn của chúng tôi chính là vương pháp."
Nói rồi, khí thế quanh người ông ta tăng vọt, giơ nắm đấm đánh về phía bụng dưới của Dương Phàm.
Chỉ nhìn thấy một vệt quyền ảnh trong nháy mắt tấn công Dương Phàm.
Với một quyền này, ông ta muốn diệt trừ Dương Phàm trước, sau đó lại để thiếu gia từ từ trút giận.
Tô Mộng Dao và Trần Lê ở bên cạnh lập tức sợ hãi khi thấy Tứ trưởng lão ra tay với Dương Phàm.
Dù muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Dương Phàm lại khẽ mỉm cười, tùy ý hất tay một cái, một quyền kia lập tức tiêu tán.
Sắc mặt Tứ trưởng lão hơi thay đổi, ông ta mỉm cười Cũng có chút năng lực đấy, chẳng trách lại phách lối như vậy? Nhưng chỉ có thể cũng dám nhúng tay vào việc của nhà họ Tạ chúng tôi.”
Dương Phàm nghiêng đầu, cười nói: “Chuyện này. phạm pháp sao? Thử nói xem pháp luật nào quy định chuyện này là phạm pháp?"
Tứ trưởng lão cười khinh thường, ông ta cũng không nghĩ Dương Phàm sẽ là đối thủ của mình.
“Nhóc con, hôm nay để lão già này dạy cho cậu cách khiêm tốn.”
Nói xong, ông ta phóng lên, đấm một quyền về phía Dương Phàm.
Dương Phàm khẽ cười, giơ tay cách không mà vỗ một chưởng về phía Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão cảm nhận được nguy hiểm, ông ta muốn né tránh nhưng đã quá muộn.
Nhận một chưởng này, ông ta lập tức biến thành một đám tro bụi tiêu tán trong không khí.
“Muốn dạy dỗ tôi, đợi kiếp sau đi.”
Vẻ mặt Dương Phàm bình tĩnh, khẽ cười nói.
Loại người không biết phân biệt đúng sai, giúp người khác làm điều xấu này, có giữ lại cũng là tai họa của xã
hội, Dương Phàm đương nhiên sẽ không thương xót.
Nhìn thấy cảnh này, Tô Mộng Dao cùng Trần Lê lập tức ngẩn người.
Người đâu rồi? Chuyện này cũng quá kinh hoàng rồi, đây chính là cường giả ở Ngưng Đan cảnh đó, chỉ cần một chưởng liền khiến ông ta tan thành mây khói?
Rốt cuộc thực lực của Dương Phàm mạnh tới mức. nào?
Tạ Dũng và Trác Gia Huy ở bên cạnh cũng ngẩn ra tại chỗ.
Sự xuất hiện của Tứ trưởng lão lúc đầu khiến bọn họ. coi là đã năm chắc thắng lợi trong tay, sau đó nhất định phải tra tấn Dương Phàm một trận thật sảng khoái.
Nhưng bọn họ cũng không thể tưởng tượng được, Dương Phàm chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chưởng liền đánh chết Tứ trưởng lão.
Chân hai người bọn họ lập tức mềm nhữn, tê liệt ngã xuống đất.
Chất lỏng màu vàng rỉ ra từ trong quần.
Đáng sợ đến mức khiến hai người bọn họ trực tiếp. đái ra quần.
Dương Phàm đứng lên, cười nói: "Vốn dĩ tôi còn tưởng là trưởng bối của các cậu sẽ dạy dỗ các cậu lại cho tốt, nhưng nếu đã là cá mè một lứa, vậy tôi cũng không còn cách nào khác.”
Sắc mặt Tạ Dũng đã trắng bệch vì sợ hãi, nếu anh ta biết Tô Mộng Dao có bạn trai đáng sợ như vậy thì hôm nay có chết anh ta cũng không đến.
Trác Gia Huy cũng rất hối hận, vốn dĩ hắn ta muốn đi theo chiếm một cái nồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cái nồi này lại nóng bỏng tay như vậy.
Tạ Dũng không muốn chờ chết một cách vô ích, anh †a lấy hết can đảm cầu xin Dương Phàm: “Đại ca... Đừng giết tôi mà đại ca, tôi không muốn chết
“Cầu xin anh thả tôi đi, nhà tôi có tiền, anh muốn bao nhiêu tôi đều bồi thường cho anh, 10 triệu có được không?”
Thấy Dương Phàm vẫn mỉm cười như cũ, sắc mặt không thay đổi, anh ta lại vội vàng đổi giọng: “Một trăm triệu, đại ca, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi sẵn sàng bồi thường cho anh một trăm triệu.”
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với tiền." Dương Phàm cười nói.
“Vậy... Vậy anh cũng không thể giết tôi, cha tôi là Tạ Yên Khách, nếu anh giết tôi, ông ấy sẽ không bao giờ tha cho anh.”
Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên: “Ồ? Nếu cậu không nói, tôi không nói, ông ta làm sao biết tôi giết cậu?”
Dương Phàm giơ tay lên vỗ một chưởng xuống, Tạ Dũng lập tức hóa thành một đám tro tàn.
Trác Gia Huy đã sợ hãi xanh mặt, hắn ta loạng choạng nói: “Tôi không liên quan đến chuyện này, chính là cậu ta... đều là cậu ta làm, tôi không làm gì cả.”
Dương Phàm cười ni u thật sự không làm gì sao? Cho dù không làm gì thì cũng không thể giữ lại, cậu đã biết quá nhiều.”
Sau đó, hắn lại vỗ xuống một chưởng, Trác Gia Huy cũng tan thành tro bụi.
Tuyệt Thế Long Thần