Tuyệt Thế Dược Thần
Chương 186: Miễn cưỡng thích hợp
Lúc này trong lòng của Diêu Thiên vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngay cả hắn cũng chưa kịp nhìn rõ, lúc nãy Diệp Viễn làm thế nào đưa Thông Minh Hỏa về phía sau của Dương Hạo một cách thần không biết quỷ không hay như thế.
Diệp Viễn tên quái thái này, vượt xa hơn những gì hắn có thể tưởng tượng được.
Xem ra danh hiệu người đầu tiên trong ngàn năm nay, chưa chắc là không có đạo lí của nó.
Mười lăm tuổi Linh Dịch tầng hai, với tốc độ tu luyện này cho dù đặt ở Tông Môn cũng không phải là chậm. Điều đáng sợ hơn nữa là, thuật luyện dược của Diệp Viễn chắc còn mạnh hơn nữa.
Có thể ở cả hai phương diện Võ đạo và Đan đạo cùng lúc đạt được thành tựu như vậy, nhưng lại chỉ mới có mười lăm tuổi, thành tựu tương lai sau này không thể lường được.
Chỉ là, tên Diệp Viễn này đã đắc tội với Tô gia, lần này e là cũng bị Tô gia diệt trừ thôi.
Đúng là có chút đáng tiếc!
“Diêu Thiên đại nhân quá khen rồi, cái gì mà người đầu tiên trong ngàn năm, Diệp Viễn không dám nhận, nhưng mà so với một số kẻ tầm thường, vẫn là mạnh hơn một chút xíu.” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
Tên lão già này hiển nhiên là chẳng có ý tốt gì, Diệp Viễn tự nhiên cũng không cần phải khách sáo làm gì.
“Đúng là một miệng khéo ăn khéo nói, nhưng mà người trẻ tuổi vẫn là nên học cách khiêm nhường một chút xíu, nếu không sẽ chịu thiệt thòi đấy.”
“Người khác kính ta một thước, ta trả lại một trượng. Kẻ khác được nước làm tới, ta khiến hắn không bước vô được một thước nào cả, đây là nguyên tắc làm người của vạn bối.”
“Ha ha, Vân Hạc à, tên tiểu tử này đúng là thú vị thật.” Diêu Thiên ngược lại không để tâm đến Diệp Viễn, quay về hướng Giang Vân Hạc nói.
Giang Vân Hạc có chút ngại ngùng, cười gượng nói: “Diệp Viễn chính là cái tính khí đó, Diêu Thiên đại nhân đừng nên để chấp nhất.”
“Sao ta lại đi chấp nhất với một nhóc con chứ.” Diêu Thiên nhẹ nhàng nói.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa có một âm thanh truyền đến: “Viện trưởng đại nhân Long Đường cầu kiến.”
“Vào đi.” Giang Vân Hạc nói.
Sự xuất hiện của Long Đường làm giảm đi phần nào bầu không khí ngượng ngùng đó. Nhưng mà hắn vừa mới nhìn thấy Diệp Viễn, ánh mắt lập tức thay đổi.
Diệp Viễn đã đột phá đến Linh Dịch tầng hai rồi sao?
Hắn vốn nghĩ rằng bản thân mình đột phá đến Linh Dịch tầng năm, lần này cuối cùng cũng có thể bỏ xa Diệp Viễn rồi. Nếu như Diệp Viễn không đột phá nỗi Linh Dịch Cảnh, vậy cuộc đấu giao ước của hắn và Diệp Viễn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng ai mà ngờ được, tốc độ tiến bộ Diệp Viễn so với hắn không hề chậm chút nào.
Long Đường có thể đột phá liên tục trong một tháng, một là do hắn tích tụ lâu nhưng phát ra ít, hai là ở trong Cửu Thiên Lộ thu hoạch cũng không ít, ba là vì Nguyên Linh Đan.
Nhưng mà Diệp Viễn đi một chuyến rừng rậm vô biên, trở về đã là Linh Dịch tầng hai rồi, tốc độ tiến bộ này cũng đáng sợ quá!
Nên biết rằng, trước lúc Diệp Viễn đi rừng rậm vô biên, chỉ mới đột phá Nguyên Khí tầng chín không lâu thôi.
Diệp Viễn lúc này cũng hướng về phía hắn, hai người đụng mặt chỉ cười, nhưng không nói gì hết.
Giang Vân Hạc giới thiệu xong một hồi, Long Đường hành lễ xong, Diêu Thiên mới mở miệng nói: “Lần này ta đến là phụng lệnh của Tông Môn, đến Ngoại môn để đón hai người vào Tông Môn. Hai ngươi đã vượt qua được Cửu Thiên Lộ, dĩ nhiên có được thân phận là đệ tử nòng cốt của Tông Môn. Nhưng trước khi nhập môn, hai ngươi cần phải nắm được quy định của Tông Môn. Sau khi nhập môn phải tuân thủ thật nghiêm túc, nếu không hậu quả hai ngươi tự gánh.”
Nói xong, Diêu Thiên giơ tay một cái hai luồng sáng bay ra, đó chính là hai miếng ngọc giản, lần lượt bay vào lòng bàn tay của Diệp Viễn và Long Đường.
Diệp Viễn đưa thần thức vào trong ngọc giản, đọc hết những nội dung bên trong của ngọc giản.
Sau khi đọc xong nội dung, Diệp Viễn cảm thấy có chút thổn thức, từ môn quy có thể thấy được, cạnh tranh trong Tông Môn tàn khốc hơn rất nhiều so với ở Học viện Đan Võ.
Đó thật sự là mạnh thắng yếu thua!
Trong U Vân Tông, chia thành đệ tử Tinh anh, đệ tử Nòng cốt và đệ tử Ngoại môn.
Quá trình thăng cấp bình thường, học viên đỉnh cao nhất của Đạo trường Ngoại môn, thông qua được khảo hạch Thiên cấp, mới đủ tư cách trở thành đệ tử Ngoại môn.
Cách thức bố trí đệ tử Tinh anh có phần giống với cách bố trí Đan bảng và Võ bảng ở Học viện Đan Võ, nhất thiết phải là những đệ tử cực mạnh cả về Đan đạo và Võ đạo, mới được công nhận.
Ngoài ra, đệ tử Tinh anh, đệ tử Nòng cốt và đệ tử Ngoại môn xác thực rồi, là không thay đổi nữa, mỗi hai tháng bọn họ sẽ tiến hành xếp hạng, người bị đào thải sau cùng sẽ bước vào cấp độ tiếp theo, người nào biểu hiện xuất sắc nhất trong đám người bước vào cấp độ tiếp theo sẽ được thăng cấp.
Cho nên, số lượng đệ tử Tinh anh và đệ tử Nòng cốt về cơ bản là cố định.
Còn trong đám đệ tử Ngoại môn khảo hạch không đạt yêu cầu sẽ trở thành tạp dịch.
Tạp dịch trong U Vân Tông là không hề có chút địa vị gì hết, mỗi ngày phải làm một lượng lớn việc vặt, vốn dĩ không có nhiều thời gian để tu luyện.
Đê tử Tinh anh, đệ tử nòng cốt, và đệ tử Ngoại môn, chế độ đãi ngộ cũng rất khác biệt.
Ở Học viện Đan Võ có rất nhiều những con cháu quý tộc. Đối với bọn họ mà nói tiền bạc hao phí chi trả cho học viện chẳng thành vấn đề gì cả.
Có tiền muốn làm gì cũng được.
Nhưng ở U Vân Tông thì lại không được.
U Vân Tông, thực hiện chế độ tích điểm. Học viên muốn nhận được nhiều nguồn tài nguyên thì phải dùng tích điểm để hoán đổi.
Tích điểm có dùng tiền cũng không mua được, chỉ có vì Tông Môn mà cống hiến một phần sức lực nào đó, mới nhận được tích điểm tương ứng.
Từ chế độ này có thể thấy được, muốn ở U Vân Tông sống ngày tháng an nhàn, là việc không thể nào chỉ có không ngừng tu luyện, tu luyện và tu luyện, mới có thể có được một chỗ đứng vững chắc ở Tông Môn.
Tông Môn không nuôi những người vô dụng.
Diêu Thiên nhìn thoáng qua hai người họ một lượt rồi nói: “Quy định của Tông Môn hai ngươi xem xong rồi chứ? Ta có thể nói cho hai ngươi biết, với thực lực của hai người hiện giờ, kì thực gần như chỉ có thể nằm ở giữa đám đệ tử Ngoại môn thôi, cách đệ tử Nòng cốt vẫn còn một khoảng khá xa. Đặc biệt là Diệp Viễn, ngươi chỉ có Linh Dịch tầng hai, trong đám đệ tử ngoại môn e là cũng chỉ đủ để lót chân thôi. Cho nên muốn sau khi gia nhập Tông Môn muốn hưởng được nhiều nguồn tài nguyên, thì ngươi phải tranh thủ thời gian tu luyện nhiều hơn nữa. Nếu không lần tỷ thí Tông Môn đầu tiên sẽ bị đánh bật, lúc đó lại làm mất mặt của Vân Hạc.”
Nghe Diêu Thiên nói như vậy, ánh mắt của Long Đường có chút kì lạ nhìn Diệp Viễn.
Thực lực của Diệp Viễn, trong đám đệ tử Ngoại môn chỉ có thể dùng để lót đường thôi sao? Tên Diêu Thiên này chắc chắn là không biết Diệp Viễn lợi hại đến mức độ nào rồi.
Cho dù bản thân hiện giờ đã đột phá thành Linh Dịch tầng năm cũng không dám nói chắc là sẽ thắng, Diệp Viễn cho dù chỉ có thực lực ở tầm giữa trong đám đệ tử Ngoại môn, nhưng chắc chắn cũng không thua kém gì hắn.
Lót đường, điều này là không thể nào.
Hơn nữa với tốc độ tiến bộ của Diệp Viễn, sau khi nhập môn e là rất nhanh sẽ có được một vị trí vững chắc trong đám đệ tử Nòng cốt.
Diêu Thiên nhìn thấy ánh mắt của Long Đường, nhè nhẹ nói: “Hai ngươi đối với sự mạnh yếu của đệ tử Tông Môn còn chưa có nhận thức rõ ràng, ta chỉ muốn nói với hai ngươi, đừng nên ngây thơ mà nghĩ rằng có thể vượt giới chiến đấu. Bước vào Tông Môn rồi hai ngươi sẽ thấy mình yếu đến mức nào.”
Long Đường nghe xong lạnh cả người, nhưng Diệp Viễn lại cười nói: “Diêu Thiên đại nhân đúng là thích lo chuyện bao đồng. Có thời gian rảnh như thế chi bằng dùng để bồi dưỡng thêm cho tên đồ đệ tầm thường đó, vạn bối xem với trình độ của hắn, bọn ta đến Tông Môn rồi làm đệ tử Nòng cốt vẫn miễn cưỡng gộp lại được.”
Tuyệt Thế Dược Thần
Diệp Viễn tên quái thái này, vượt xa hơn những gì hắn có thể tưởng tượng được.
Xem ra danh hiệu người đầu tiên trong ngàn năm nay, chưa chắc là không có đạo lí của nó.
Mười lăm tuổi Linh Dịch tầng hai, với tốc độ tu luyện này cho dù đặt ở Tông Môn cũng không phải là chậm. Điều đáng sợ hơn nữa là, thuật luyện dược của Diệp Viễn chắc còn mạnh hơn nữa.
Có thể ở cả hai phương diện Võ đạo và Đan đạo cùng lúc đạt được thành tựu như vậy, nhưng lại chỉ mới có mười lăm tuổi, thành tựu tương lai sau này không thể lường được.
Chỉ là, tên Diệp Viễn này đã đắc tội với Tô gia, lần này e là cũng bị Tô gia diệt trừ thôi.
Đúng là có chút đáng tiếc!
“Diêu Thiên đại nhân quá khen rồi, cái gì mà người đầu tiên trong ngàn năm, Diệp Viễn không dám nhận, nhưng mà so với một số kẻ tầm thường, vẫn là mạnh hơn một chút xíu.” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
Tên lão già này hiển nhiên là chẳng có ý tốt gì, Diệp Viễn tự nhiên cũng không cần phải khách sáo làm gì.
“Đúng là một miệng khéo ăn khéo nói, nhưng mà người trẻ tuổi vẫn là nên học cách khiêm nhường một chút xíu, nếu không sẽ chịu thiệt thòi đấy.”
“Người khác kính ta một thước, ta trả lại một trượng. Kẻ khác được nước làm tới, ta khiến hắn không bước vô được một thước nào cả, đây là nguyên tắc làm người của vạn bối.”
“Ha ha, Vân Hạc à, tên tiểu tử này đúng là thú vị thật.” Diêu Thiên ngược lại không để tâm đến Diệp Viễn, quay về hướng Giang Vân Hạc nói.
Giang Vân Hạc có chút ngại ngùng, cười gượng nói: “Diệp Viễn chính là cái tính khí đó, Diêu Thiên đại nhân đừng nên để chấp nhất.”
“Sao ta lại đi chấp nhất với một nhóc con chứ.” Diêu Thiên nhẹ nhàng nói.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa có một âm thanh truyền đến: “Viện trưởng đại nhân Long Đường cầu kiến.”
“Vào đi.” Giang Vân Hạc nói.
Sự xuất hiện của Long Đường làm giảm đi phần nào bầu không khí ngượng ngùng đó. Nhưng mà hắn vừa mới nhìn thấy Diệp Viễn, ánh mắt lập tức thay đổi.
Diệp Viễn đã đột phá đến Linh Dịch tầng hai rồi sao?
Hắn vốn nghĩ rằng bản thân mình đột phá đến Linh Dịch tầng năm, lần này cuối cùng cũng có thể bỏ xa Diệp Viễn rồi. Nếu như Diệp Viễn không đột phá nỗi Linh Dịch Cảnh, vậy cuộc đấu giao ước của hắn và Diệp Viễn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng ai mà ngờ được, tốc độ tiến bộ Diệp Viễn so với hắn không hề chậm chút nào.
Long Đường có thể đột phá liên tục trong một tháng, một là do hắn tích tụ lâu nhưng phát ra ít, hai là ở trong Cửu Thiên Lộ thu hoạch cũng không ít, ba là vì Nguyên Linh Đan.
Nhưng mà Diệp Viễn đi một chuyến rừng rậm vô biên, trở về đã là Linh Dịch tầng hai rồi, tốc độ tiến bộ này cũng đáng sợ quá!
Nên biết rằng, trước lúc Diệp Viễn đi rừng rậm vô biên, chỉ mới đột phá Nguyên Khí tầng chín không lâu thôi.
Diệp Viễn lúc này cũng hướng về phía hắn, hai người đụng mặt chỉ cười, nhưng không nói gì hết.
Giang Vân Hạc giới thiệu xong một hồi, Long Đường hành lễ xong, Diêu Thiên mới mở miệng nói: “Lần này ta đến là phụng lệnh của Tông Môn, đến Ngoại môn để đón hai người vào Tông Môn. Hai ngươi đã vượt qua được Cửu Thiên Lộ, dĩ nhiên có được thân phận là đệ tử nòng cốt của Tông Môn. Nhưng trước khi nhập môn, hai ngươi cần phải nắm được quy định của Tông Môn. Sau khi nhập môn phải tuân thủ thật nghiêm túc, nếu không hậu quả hai ngươi tự gánh.”
Nói xong, Diêu Thiên giơ tay một cái hai luồng sáng bay ra, đó chính là hai miếng ngọc giản, lần lượt bay vào lòng bàn tay của Diệp Viễn và Long Đường.
Diệp Viễn đưa thần thức vào trong ngọc giản, đọc hết những nội dung bên trong của ngọc giản.
Sau khi đọc xong nội dung, Diệp Viễn cảm thấy có chút thổn thức, từ môn quy có thể thấy được, cạnh tranh trong Tông Môn tàn khốc hơn rất nhiều so với ở Học viện Đan Võ.
Đó thật sự là mạnh thắng yếu thua!
Trong U Vân Tông, chia thành đệ tử Tinh anh, đệ tử Nòng cốt và đệ tử Ngoại môn.
Quá trình thăng cấp bình thường, học viên đỉnh cao nhất của Đạo trường Ngoại môn, thông qua được khảo hạch Thiên cấp, mới đủ tư cách trở thành đệ tử Ngoại môn.
Cách thức bố trí đệ tử Tinh anh có phần giống với cách bố trí Đan bảng và Võ bảng ở Học viện Đan Võ, nhất thiết phải là những đệ tử cực mạnh cả về Đan đạo và Võ đạo, mới được công nhận.
Ngoài ra, đệ tử Tinh anh, đệ tử Nòng cốt và đệ tử Ngoại môn xác thực rồi, là không thay đổi nữa, mỗi hai tháng bọn họ sẽ tiến hành xếp hạng, người bị đào thải sau cùng sẽ bước vào cấp độ tiếp theo, người nào biểu hiện xuất sắc nhất trong đám người bước vào cấp độ tiếp theo sẽ được thăng cấp.
Cho nên, số lượng đệ tử Tinh anh và đệ tử Nòng cốt về cơ bản là cố định.
Còn trong đám đệ tử Ngoại môn khảo hạch không đạt yêu cầu sẽ trở thành tạp dịch.
Tạp dịch trong U Vân Tông là không hề có chút địa vị gì hết, mỗi ngày phải làm một lượng lớn việc vặt, vốn dĩ không có nhiều thời gian để tu luyện.
Đê tử Tinh anh, đệ tử nòng cốt, và đệ tử Ngoại môn, chế độ đãi ngộ cũng rất khác biệt.
Ở Học viện Đan Võ có rất nhiều những con cháu quý tộc. Đối với bọn họ mà nói tiền bạc hao phí chi trả cho học viện chẳng thành vấn đề gì cả.
Có tiền muốn làm gì cũng được.
Nhưng ở U Vân Tông thì lại không được.
U Vân Tông, thực hiện chế độ tích điểm. Học viên muốn nhận được nhiều nguồn tài nguyên thì phải dùng tích điểm để hoán đổi.
Tích điểm có dùng tiền cũng không mua được, chỉ có vì Tông Môn mà cống hiến một phần sức lực nào đó, mới nhận được tích điểm tương ứng.
Từ chế độ này có thể thấy được, muốn ở U Vân Tông sống ngày tháng an nhàn, là việc không thể nào chỉ có không ngừng tu luyện, tu luyện và tu luyện, mới có thể có được một chỗ đứng vững chắc ở Tông Môn.
Tông Môn không nuôi những người vô dụng.
Diêu Thiên nhìn thoáng qua hai người họ một lượt rồi nói: “Quy định của Tông Môn hai ngươi xem xong rồi chứ? Ta có thể nói cho hai ngươi biết, với thực lực của hai người hiện giờ, kì thực gần như chỉ có thể nằm ở giữa đám đệ tử Ngoại môn thôi, cách đệ tử Nòng cốt vẫn còn một khoảng khá xa. Đặc biệt là Diệp Viễn, ngươi chỉ có Linh Dịch tầng hai, trong đám đệ tử ngoại môn e là cũng chỉ đủ để lót chân thôi. Cho nên muốn sau khi gia nhập Tông Môn muốn hưởng được nhiều nguồn tài nguyên, thì ngươi phải tranh thủ thời gian tu luyện nhiều hơn nữa. Nếu không lần tỷ thí Tông Môn đầu tiên sẽ bị đánh bật, lúc đó lại làm mất mặt của Vân Hạc.”
Nghe Diêu Thiên nói như vậy, ánh mắt của Long Đường có chút kì lạ nhìn Diệp Viễn.
Thực lực của Diệp Viễn, trong đám đệ tử Ngoại môn chỉ có thể dùng để lót đường thôi sao? Tên Diêu Thiên này chắc chắn là không biết Diệp Viễn lợi hại đến mức độ nào rồi.
Cho dù bản thân hiện giờ đã đột phá thành Linh Dịch tầng năm cũng không dám nói chắc là sẽ thắng, Diệp Viễn cho dù chỉ có thực lực ở tầm giữa trong đám đệ tử Ngoại môn, nhưng chắc chắn cũng không thua kém gì hắn.
Lót đường, điều này là không thể nào.
Hơn nữa với tốc độ tiến bộ của Diệp Viễn, sau khi nhập môn e là rất nhanh sẽ có được một vị trí vững chắc trong đám đệ tử Nòng cốt.
Diêu Thiên nhìn thấy ánh mắt của Long Đường, nhè nhẹ nói: “Hai ngươi đối với sự mạnh yếu của đệ tử Tông Môn còn chưa có nhận thức rõ ràng, ta chỉ muốn nói với hai ngươi, đừng nên ngây thơ mà nghĩ rằng có thể vượt giới chiến đấu. Bước vào Tông Môn rồi hai ngươi sẽ thấy mình yếu đến mức nào.”
Long Đường nghe xong lạnh cả người, nhưng Diệp Viễn lại cười nói: “Diêu Thiên đại nhân đúng là thích lo chuyện bao đồng. Có thời gian rảnh như thế chi bằng dùng để bồi dưỡng thêm cho tên đồ đệ tầm thường đó, vạn bối xem với trình độ của hắn, bọn ta đến Tông Môn rồi làm đệ tử Nòng cốt vẫn miễn cưỡng gộp lại được.”
Tuyệt Thế Dược Thần
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Dược Thần
Story
Chương 186: Miễn cưỡng thích hợp
10.0/10 từ 42 lượt.