Tuyệt Thế Dược Thần
Chương 184: Chưa thấy qua ngu ngốc như thế này
Vừa mở miệng, đã ngửi thấy mùi nồng nặc của thuốc nổ.
Vẻ mặt của Diệp Viễn có chút trầm tư, tên này rõ là đến để gây chuyện đây mà.
Hắn vốn dĩ cảm thấy chẳng hề thoải mái chút nào với cái thái độ kiêu cao của Dương Hạo, chỉ là vì nể mặt của Giang Vân Hạc nên mới khách khí như vậy thôi.
Nếu không với tính cách của Diệp Viễn, để ý đến hắn mới là chuyện lạ.
Cái gọi là thiên tài, trong mắt của Diệp Viễn hắn còn không bằng một kẻ ngốc.
“Hóa ra Dương sư huynh biết mình chỉ là một người bình thường, xem ra cũng có vài phần biết mình biết ta. Đệ chỉ sợ Dương sư huynh bị ngươi khác khen ngợi nhiều rồi sẽ có chút dương dương tự đắc.” Nếu đối phương đã không nể mặt như vậy, Diệp Viễn tự nhiên cũng không cần phải khách khí nữa.
“Hừm, cái gì mà người đầu tiên trong ngàn năm nay, chẳng qua chỉ là sự tâng bốc của bọn người vô tri mà thôi, vượt qua Cửu Thiên Lộ U Vân Tông người này khen một câu, người kia tâng bốc một cái và cũng chỉ có những con người đó mới coi những manh khóe của ngươi là cái gì đó đáng tự hào lắm.”
Đối mặt với những lời mỉa mai của Diệp Viễn, Dương Hạo không hề nổi trận lôi đình, mà đối chọi gay gắt.
Diệp Viễn nhúng vai một cái nói: “Đệ cũng chẳng để cái người đầu tiên trong ngàn năm nay ở trong lòng đâu, và cũng chỉ những người tầm thường mới để chuyện này trong lòng thôi.”
Diệp Viễn một tiếng kẻ tầm thường hai tiếng kẻ bất tài, làm cho sự phẫn nộ trong lòng của Dương Hạo càng ngày càng dâng cao. Hắn lúc nãy chỉ mới mỉa mai Diệp Viễn một chút thôi, không ngờ lại để ra sơ hở bị Diệp Viễn mỉa mai lại.
“Diệp sư để mở miệng là nói người khác tầm thường, không biết đệ có dám tỷ thí với một kẻ tầm thường như ta không? Ta thật sự rất muốn lãnh giáo một chút cái gọi là người đầu tiên trong ngàn năm nay, rốt cuộc là lợi hại đến mức độ nào.”
Dương Hạo với cái khí thế chiếm thế thượng phong, như dám chắc là Diệp Viễn không dám nhận lời.
Hắn là Linh Dịch tầng tám, Đan Sư cao cấp so với Diệp Viễn hoàn toàn là hai người không cùng đẳng cấp với nhau. Diệp Viễn nếu như dám ứng chiến, thì chẳng phải thiên tài rồi mà chỉ là một tên ngu dốt không hơn không kém.
Diệp Viễn đang định mở miệng nói, Giang Vân Hạc đứng bên cạnh đã mở miệng nói: “Diệp Viễn không được vô lễ, Diêu Thiên đại nhân là Trưởng lão của Thượng Tông Đan Đường, chuyến đi lần này của ngài và Dương Hạo chủ yếu là muốn tiếp đón ngươi và Long Đường nhập Tông Môn.”
Nói xong, ông ta lại hương về phía của Diêu Thiên nói: “Diệp Viễn tuổi trẻ háo thắng, mong Diêu Thiên đại nhân đừng nên trách tội.”
Đối diện với sự khiển trách của Giang Vân Hạc, Diệp Viễn ngược lại chẳng nói gì cả. Hắn biết rằng Giang Vân Hạc là đang nhắc nhở mình, lần này đến U Vân Tông còn phải thông qua hai người nữa, không được đắc tội.
Diêu Thiên lại chẳng hề có chút biểu hiện gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chuyện của đám trẻ, cứ để chúng tự giải quyết với nhau, đám già cả chúng ta không nên nhúng tay vào.”
Địa vị của Diêu Thiên ở U Vân Tông cao hơn Giang Vân Hạc rất nhiều, nếu ông ta đã nói như vậy Giang Vân Hạc cũng không muốn nói nhiều nữa, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái.
Ông ta đương nhiên biết tại sao Diêu Thiên lại nhắm đến Diệp Viễn, nhưng mà chỉ là không ngờ lại thể hiện rõ ra đến vậy, mới đến đã muốn cho Diệp Viễn rớt đài.
Diêu Thiên giống như Âu Dương gia vậy đều là những dòng dõi của Luyện Dược Sư, có quan hệ rất tốt Âu Dương Minh. Giang Vân Hạc thấy hắn đảm nhận vai trò Tiếp Dẫn Sứ, tức khắc cảm thấy có chút không ổn.
Giang Vân Hạc không cho rằng, Tông Môn phái Diêu Thiên đến chỉ là một sự trùng hợp.
Quả nhiên, Diệp Viễn vừa mới bước vào mùi thuốc súng đã bay ra rồi.
Lúc đầu ông ta còn ôm cái thái độ nhã nhặn trong người với hy vọng Diêu Thiên sẽ nể mặt mình. Ai mà ngờ Diêu Thiên một câu thẳng thừng từ chối, khiến cho bao nhiêu lời của ông muốn nói đều phải dồn nén lại trong lòng.
Một già một trẻ, có chút ức hiếp người quá đáng rồi đấy, một Linh Dịch tâng tám lại đi gây hấn với một người chỉ ở mức Linh Dịch tầng hai, đúng là không biết xấu hổ.
Tuy đây là lần đầu tiên Giang Vân Hạc tiếp xúc với Diệp Viễn, nhưng với những gì trước đây mà hắn làm ông cũng có nghe nói chút ít, biết được tên tiểu tử này cũng chẳng phải đứa ngoan ngoãn gì, nói không chừng hắn thật sự tiếp nhận lời khiêu chiến này.
Giang Vân Hạc cũng biết Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng sự chênh lệch của hắn và Dương Hạo là rất lớn.
Cho dù Diệp Viễn thăng cấp đên Linh Dịch tầng hai khiến ông ta vô cùng bất ngờ, nhưng cũng không thể là đối thủ của Dương Hạo được.
Giang Vân Hạc nhìn về phía của Diệp Viễn đá mắt một cái, nhưng Diệp Viễn lại chẳng hề bận tâm.
“Thế nào, người đầu tiên trong ngàn năm nay có dám tỷ thí với ta không?” Dương Hạo đắc ý nhìn về phía của Diệp Viễn, dùng lời lẽ lăng mạ nói.
Nếu Bồ Tát còn có ba phần nóng trong người, càng không phải nói đến Diệp Viễn. Tuy là không biết là do nguyên nhân gì? Nhưng hai tên này rõ ràng là đang nhắm đến mình.
Nếu như Diệp Viễn nhẫn nhịn, thì hắn sẽ không còn là Diệp Viễn nữa.
“Ngay cả lời thách đấu của một kẻ tầm thường cũng không dám nhận, thì làm sao dám xưng là người đầu tiên trong ngàn năm nay, nói đi tỷ thí như thế nào?”
Diệp Viễn trực tiếp đón nhận cái danh hiệu người đầu tiên trong ngàn năm nay, thuận theo đó đạp Dương Hạo thêm một cái.
Giang Vân Hạc trong lòng than thở, tên tiểu tử này quả là không chịu được khiêu khích.
Dương Hạo nghe xong khóe miệng giật một cái, đây là hậu quả của việc xem thường người khác.
Nhưng mà, tý nữa lúc ta đạp ngươi xuống dưới chân, để xem ngươi còn dám hung hăng đến vậy không.
Hắn nhìn thoáng qua cái huy hiệu hai sao trước ngực của Diệp Viễn một cái, khinh miệt cười nói: “Cảnh giới của Diệp sư đệ thấp quá, nếu như sao tài về võ đạo, ta thắng cũng chẳng có chút hay ho gì. Nếu như Diệp sư đệ cũng là một đan sư, vậy chúng ta tỷ thí về thuật luyện dược vậy, không biết ý của Diệp sư đệ như thế nào?”
Diệp Viễn cười và còn cười rất lớn tiếng.
Kẻ ngốc gặp nhiều rồi, nhưng ngốc đến nông nỗi này thì chưa từng thấy qua.
Không tận dụng sự chênh lệch về cảnh giới thì thôi, cái khác không chọn lại đi chọn thuật luyện dược, xem ra tên này rất có lòng tin với thuật luyện dược của mình.
Nhưng mà tìm Đan Đế để tỷ thí thuật luyện dược, cũng chỉ có Dương Hạo mới nghĩ ra được.
Hô Duyên Dũng từ lúc vào phòng đến giờ không hề nói lấy một câu, lúc này cũng là không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì phấn khởi vô cùng.
Tên ngốc này, lại đi tỷ thí thuật luyện dược với Diệp Viễn, chẳng phải là tự làm mất mặt mình sao?
Nếu như Diệp Viễn đến tìm hắn trước, có lẽ hắn thật sự chẳng có chút niềm tin gì với Diệp Viễn. Nhưng hiện nay thì, hắn rất muốn xem thử khuôn mặt của Dương Hạo sẽ có những biểu hiện gì.
Tuy là Hô Duyên Dũng đối với thuật luyện dược không hiểu biết gì nhiều lắm, nhưng hắn biết rõ Ngưng Tinh Đan không phải là loại đan dược bậc hai bình thường. Cho dù là đan sư cao cấp, e là cũng rất khó bào chế ra được.
Dương Hạo lại đi tỷ thí thuật luyện dược với Diệp Viễn người có thể bào chế ra Ngưng Tinh Đan, cái này không phải là đang làm mất mặt của mình thì là gì nữa?
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười của Diệp Viễn, trong lòng của Dương Hạo có chút buồn bực.
“Sao rồi Diệp sư đệ không dám tỷ thí thì thôi vậy, nhưng mà sau này vào Tông Môn rồi, gặp phải ta thì đệ phải quay đầu đi hướng khác.”
“Ừm ý tưởng này không tồi. Vậy đi, hai chúng ta nếu như người nào thắng, hai bên sau này gặp phải đối phương phải quay đầu đi theo hướng khác, thấy thế nào?”
“Ha ha đúng là vô tri không biết sợ, ta đồng ý.” Dương Hạo trong lòng tràn đầy sự tự tin nói.
“Được, huynh nói đi tỷ thí cái gì?” Diệp Viễn hỏi.
“Điều khiển lửa là điều căn bản nhất của Luyện Dược Sư, cũng là tiêu chuẩn quan trọng nhất để đánh giá thuật luyện dược. Vậy đi chúng ta tỷ thí khả năng điều khiển lửa vậy, không biết ý của Diệp sư đệ thấy sao?”
Nói xong, Dương Hạo chỉ về phía Thông Minh Hỏa trên tường.
Thông Minh hỏa là một loại địa hỏa, bởi vì độ sáng của nó tốt hơn, nên chủ yếu được dùng để chiếu sáng.
Đan đồ do hồn lực không đủ nên đối với yêu cầu về khả năng điều khiển lửa không cao. Nhưng Đến cảnh giới đan sư, thì coi như đã chính thức nhập môn vào Luyện Dược Sư vì thế yêu cầu về việc khống chế lửa cũng sẽ cao hơn rất nhiều.
Dương Hạo thấy trên người của Diệp Viễn chỉ mới đeo huy hiệu của Đan Sư sơ cấp, nên nghĩ rằng hắn chỉ mới tiếp xúc với việc không chế lửa, trên phương diện khống chế lửa chắc là còn rất kém.
Lần này hắn rắp tâm muốn cho Diệp Viễn khó xử.
Nhưng điều hắn không biết là, Diệp Viễn chẳng những biết khống chế lửa, mà trong người còn có Tịnh Đàn Thánh Hỏa nữa.
Tuyệt Thế Dược Thần
Vẻ mặt của Diệp Viễn có chút trầm tư, tên này rõ là đến để gây chuyện đây mà.
Hắn vốn dĩ cảm thấy chẳng hề thoải mái chút nào với cái thái độ kiêu cao của Dương Hạo, chỉ là vì nể mặt của Giang Vân Hạc nên mới khách khí như vậy thôi.
Nếu không với tính cách của Diệp Viễn, để ý đến hắn mới là chuyện lạ.
Cái gọi là thiên tài, trong mắt của Diệp Viễn hắn còn không bằng một kẻ ngốc.
“Hóa ra Dương sư huynh biết mình chỉ là một người bình thường, xem ra cũng có vài phần biết mình biết ta. Đệ chỉ sợ Dương sư huynh bị ngươi khác khen ngợi nhiều rồi sẽ có chút dương dương tự đắc.” Nếu đối phương đã không nể mặt như vậy, Diệp Viễn tự nhiên cũng không cần phải khách khí nữa.
“Hừm, cái gì mà người đầu tiên trong ngàn năm nay, chẳng qua chỉ là sự tâng bốc của bọn người vô tri mà thôi, vượt qua Cửu Thiên Lộ U Vân Tông người này khen một câu, người kia tâng bốc một cái và cũng chỉ có những con người đó mới coi những manh khóe của ngươi là cái gì đó đáng tự hào lắm.”
Đối mặt với những lời mỉa mai của Diệp Viễn, Dương Hạo không hề nổi trận lôi đình, mà đối chọi gay gắt.
Diệp Viễn nhúng vai một cái nói: “Đệ cũng chẳng để cái người đầu tiên trong ngàn năm nay ở trong lòng đâu, và cũng chỉ những người tầm thường mới để chuyện này trong lòng thôi.”
Diệp Viễn một tiếng kẻ tầm thường hai tiếng kẻ bất tài, làm cho sự phẫn nộ trong lòng của Dương Hạo càng ngày càng dâng cao. Hắn lúc nãy chỉ mới mỉa mai Diệp Viễn một chút thôi, không ngờ lại để ra sơ hở bị Diệp Viễn mỉa mai lại.
“Diệp sư để mở miệng là nói người khác tầm thường, không biết đệ có dám tỷ thí với một kẻ tầm thường như ta không? Ta thật sự rất muốn lãnh giáo một chút cái gọi là người đầu tiên trong ngàn năm nay, rốt cuộc là lợi hại đến mức độ nào.”
Dương Hạo với cái khí thế chiếm thế thượng phong, như dám chắc là Diệp Viễn không dám nhận lời.
Hắn là Linh Dịch tầng tám, Đan Sư cao cấp so với Diệp Viễn hoàn toàn là hai người không cùng đẳng cấp với nhau. Diệp Viễn nếu như dám ứng chiến, thì chẳng phải thiên tài rồi mà chỉ là một tên ngu dốt không hơn không kém.
Diệp Viễn đang định mở miệng nói, Giang Vân Hạc đứng bên cạnh đã mở miệng nói: “Diệp Viễn không được vô lễ, Diêu Thiên đại nhân là Trưởng lão của Thượng Tông Đan Đường, chuyến đi lần này của ngài và Dương Hạo chủ yếu là muốn tiếp đón ngươi và Long Đường nhập Tông Môn.”
Nói xong, ông ta lại hương về phía của Diêu Thiên nói: “Diệp Viễn tuổi trẻ háo thắng, mong Diêu Thiên đại nhân đừng nên trách tội.”
Đối diện với sự khiển trách của Giang Vân Hạc, Diệp Viễn ngược lại chẳng nói gì cả. Hắn biết rằng Giang Vân Hạc là đang nhắc nhở mình, lần này đến U Vân Tông còn phải thông qua hai người nữa, không được đắc tội.
Diêu Thiên lại chẳng hề có chút biểu hiện gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chuyện của đám trẻ, cứ để chúng tự giải quyết với nhau, đám già cả chúng ta không nên nhúng tay vào.”
Địa vị của Diêu Thiên ở U Vân Tông cao hơn Giang Vân Hạc rất nhiều, nếu ông ta đã nói như vậy Giang Vân Hạc cũng không muốn nói nhiều nữa, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái.
Ông ta đương nhiên biết tại sao Diêu Thiên lại nhắm đến Diệp Viễn, nhưng mà chỉ là không ngờ lại thể hiện rõ ra đến vậy, mới đến đã muốn cho Diệp Viễn rớt đài.
Diêu Thiên giống như Âu Dương gia vậy đều là những dòng dõi của Luyện Dược Sư, có quan hệ rất tốt Âu Dương Minh. Giang Vân Hạc thấy hắn đảm nhận vai trò Tiếp Dẫn Sứ, tức khắc cảm thấy có chút không ổn.
Giang Vân Hạc không cho rằng, Tông Môn phái Diêu Thiên đến chỉ là một sự trùng hợp.
Quả nhiên, Diệp Viễn vừa mới bước vào mùi thuốc súng đã bay ra rồi.
Lúc đầu ông ta còn ôm cái thái độ nhã nhặn trong người với hy vọng Diêu Thiên sẽ nể mặt mình. Ai mà ngờ Diêu Thiên một câu thẳng thừng từ chối, khiến cho bao nhiêu lời của ông muốn nói đều phải dồn nén lại trong lòng.
Một già một trẻ, có chút ức hiếp người quá đáng rồi đấy, một Linh Dịch tâng tám lại đi gây hấn với một người chỉ ở mức Linh Dịch tầng hai, đúng là không biết xấu hổ.
Tuy đây là lần đầu tiên Giang Vân Hạc tiếp xúc với Diệp Viễn, nhưng với những gì trước đây mà hắn làm ông cũng có nghe nói chút ít, biết được tên tiểu tử này cũng chẳng phải đứa ngoan ngoãn gì, nói không chừng hắn thật sự tiếp nhận lời khiêu chiến này.
Giang Vân Hạc cũng biết Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng sự chênh lệch của hắn và Dương Hạo là rất lớn.
Cho dù Diệp Viễn thăng cấp đên Linh Dịch tầng hai khiến ông ta vô cùng bất ngờ, nhưng cũng không thể là đối thủ của Dương Hạo được.
Giang Vân Hạc nhìn về phía của Diệp Viễn đá mắt một cái, nhưng Diệp Viễn lại chẳng hề bận tâm.
“Thế nào, người đầu tiên trong ngàn năm nay có dám tỷ thí với ta không?” Dương Hạo đắc ý nhìn về phía của Diệp Viễn, dùng lời lẽ lăng mạ nói.
Nếu Bồ Tát còn có ba phần nóng trong người, càng không phải nói đến Diệp Viễn. Tuy là không biết là do nguyên nhân gì? Nhưng hai tên này rõ ràng là đang nhắm đến mình.
Nếu như Diệp Viễn nhẫn nhịn, thì hắn sẽ không còn là Diệp Viễn nữa.
“Ngay cả lời thách đấu của một kẻ tầm thường cũng không dám nhận, thì làm sao dám xưng là người đầu tiên trong ngàn năm nay, nói đi tỷ thí như thế nào?”
Diệp Viễn trực tiếp đón nhận cái danh hiệu người đầu tiên trong ngàn năm nay, thuận theo đó đạp Dương Hạo thêm một cái.
Giang Vân Hạc trong lòng than thở, tên tiểu tử này quả là không chịu được khiêu khích.
Dương Hạo nghe xong khóe miệng giật một cái, đây là hậu quả của việc xem thường người khác.
Nhưng mà, tý nữa lúc ta đạp ngươi xuống dưới chân, để xem ngươi còn dám hung hăng đến vậy không.
Hắn nhìn thoáng qua cái huy hiệu hai sao trước ngực của Diệp Viễn một cái, khinh miệt cười nói: “Cảnh giới của Diệp sư đệ thấp quá, nếu như sao tài về võ đạo, ta thắng cũng chẳng có chút hay ho gì. Nếu như Diệp sư đệ cũng là một đan sư, vậy chúng ta tỷ thí về thuật luyện dược vậy, không biết ý của Diệp sư đệ như thế nào?”
Diệp Viễn cười và còn cười rất lớn tiếng.
Kẻ ngốc gặp nhiều rồi, nhưng ngốc đến nông nỗi này thì chưa từng thấy qua.
Không tận dụng sự chênh lệch về cảnh giới thì thôi, cái khác không chọn lại đi chọn thuật luyện dược, xem ra tên này rất có lòng tin với thuật luyện dược của mình.
Nhưng mà tìm Đan Đế để tỷ thí thuật luyện dược, cũng chỉ có Dương Hạo mới nghĩ ra được.
Hô Duyên Dũng từ lúc vào phòng đến giờ không hề nói lấy một câu, lúc này cũng là không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì phấn khởi vô cùng.
Tên ngốc này, lại đi tỷ thí thuật luyện dược với Diệp Viễn, chẳng phải là tự làm mất mặt mình sao?
Nếu như Diệp Viễn đến tìm hắn trước, có lẽ hắn thật sự chẳng có chút niềm tin gì với Diệp Viễn. Nhưng hiện nay thì, hắn rất muốn xem thử khuôn mặt của Dương Hạo sẽ có những biểu hiện gì.
Tuy là Hô Duyên Dũng đối với thuật luyện dược không hiểu biết gì nhiều lắm, nhưng hắn biết rõ Ngưng Tinh Đan không phải là loại đan dược bậc hai bình thường. Cho dù là đan sư cao cấp, e là cũng rất khó bào chế ra được.
Dương Hạo lại đi tỷ thí thuật luyện dược với Diệp Viễn người có thể bào chế ra Ngưng Tinh Đan, cái này không phải là đang làm mất mặt của mình thì là gì nữa?
Không biết tại sao, nhìn thấy nụ cười của Diệp Viễn, trong lòng của Dương Hạo có chút buồn bực.
“Sao rồi Diệp sư đệ không dám tỷ thí thì thôi vậy, nhưng mà sau này vào Tông Môn rồi, gặp phải ta thì đệ phải quay đầu đi hướng khác.”
“Ừm ý tưởng này không tồi. Vậy đi, hai chúng ta nếu như người nào thắng, hai bên sau này gặp phải đối phương phải quay đầu đi theo hướng khác, thấy thế nào?”
“Ha ha đúng là vô tri không biết sợ, ta đồng ý.” Dương Hạo trong lòng tràn đầy sự tự tin nói.
“Được, huynh nói đi tỷ thí cái gì?” Diệp Viễn hỏi.
“Điều khiển lửa là điều căn bản nhất của Luyện Dược Sư, cũng là tiêu chuẩn quan trọng nhất để đánh giá thuật luyện dược. Vậy đi chúng ta tỷ thí khả năng điều khiển lửa vậy, không biết ý của Diệp sư đệ thấy sao?”
Nói xong, Dương Hạo chỉ về phía Thông Minh Hỏa trên tường.
Thông Minh hỏa là một loại địa hỏa, bởi vì độ sáng của nó tốt hơn, nên chủ yếu được dùng để chiếu sáng.
Đan đồ do hồn lực không đủ nên đối với yêu cầu về khả năng điều khiển lửa không cao. Nhưng Đến cảnh giới đan sư, thì coi như đã chính thức nhập môn vào Luyện Dược Sư vì thế yêu cầu về việc khống chế lửa cũng sẽ cao hơn rất nhiều.
Dương Hạo thấy trên người của Diệp Viễn chỉ mới đeo huy hiệu của Đan Sư sơ cấp, nên nghĩ rằng hắn chỉ mới tiếp xúc với việc không chế lửa, trên phương diện khống chế lửa chắc là còn rất kém.
Lần này hắn rắp tâm muốn cho Diệp Viễn khó xử.
Nhưng điều hắn không biết là, Diệp Viễn chẳng những biết khống chế lửa, mà trong người còn có Tịnh Đàn Thánh Hỏa nữa.
Tuyệt Thế Dược Thần
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Dược Thần
Story
Chương 184: Chưa thấy qua ngu ngốc như thế này
10.0/10 từ 42 lượt.