Tuyệt Thế Dược Thần
Chương 124: Dùng trí tang viên hoa!
Sau khi Phong Chỉ Nhu ăn Liễm Tức Đan thì trên đường không còn sự quấy rối của yêu thú nữa, tốc độ lộ trình của hai người cũng nhanh hơn rất nhiều.
Sau nửa ngày, hai người đã đi gần hết nửa lộ trình, thì Diệp Viễn đột nhiên dừng lại.
“Sao không đi nữa?” Phong Chỉ Nhu hỏi
“Có đồ tốt!”
Nói xong, Diệp Viễn nhảy lên mấy bước đến trước một các sơn động. Phong Chỉ Nhu cũng cảm thấy rất tò mò nên cũng nhún người nhảy lên.
Phong Chỉ Nhu còn chưa lên tiếng hỏi, Diệp Viễn đã đưa tay ra dấu hiệu là dừng lên tiếng sau đó truyền âm nói: “Trong sơn động này có một loại dược liệu gọi là Tang Viên Hoa, nhưng thông thường loại hoa này đều có Thiết chưởng Phi Hùng canh giữ.”
Phong Chỉ Nhu nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao mà biết được?”
“Một số dược liệu quý giá không những có yêu thú canh giữ mà còn có kèm theo thực vật. Đây là cánh rừng cây Thanh Đàn thì tất nhiên sẽ có thực vật kèm theo của Tang Viên Hoa. Gỗ Thanh Đàn có khả năng tiết ra một lại dịch thể ngấm vào trong đất mà dịch thể này chính là chất dinh dưỡng của Tang Viên Hoa!” Diệp Viễn giải thích nói.
Nghe sự giải thích của Diệp Viễn, Phong Chỉ Nhu ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.
Nàng cảm thấy Diệp Viễn là không cái gì không biết, không cái gì là không làm được. Chỉ là đi qua một cánh rừng Thanh Đàn mà thôi thế nhưng hắn lại có thể phát hiện ra được Tang Viên Hoa cực kỳ quý giá chỉ trong giây lát.
Là một luyện Đan sư, Phong Chỉ Nhu đương nhiên nghe qua Tang Viên Hoa là một loại dược liệu nhị giới vô cùng quý giá.
Chỉ là trong quyển “Bản Thảo Khái Yếu” lại miêu tả rất ít và cũng không rõ ràng về loài Tang Viên Hoa này, hiển nhiên là tác giả thời nhà Lý Trân Trân cũng không biết rõ sự nơi xuất hiện và cách dùng của loài hoa này.
Ngay cả hoàng đan cũng không biết rõ ràng về thứ này, vậy mà Diệp Viễn lại thuộc như lòng bàn, rốt cuộc vị lão sư đứng sau hắn là có sự tồn tại nghịch thiên như thế nào!
Không nói đến vị lão nhân kia, bản thân Diệp Viễn cũng chỉ có mươi lăm tuổi mà thôi, phải là thiên tài như thế nào thì mới có thể học được nhiều thứ như vậy ở tuổi mười lăm chứ?
Có điều là sự kinh ngạc của Phong Chỉ Nhu chỉ đặt ở trong lòng mà thôi, ngoài miệng cũng chỉ nói rằng: “Ngươi biết nhiều nhỉ! Lúc nữa nếu không tìm được Tang Viên Hoa, ta xem ngươi nói như thế.”
Diệp Viễn cười cười, cũng không giải thích nhiều mà truyền âm nói: “Lúc nữa, tỷ đi dụ Thiết Chưởng Phi Hùng, ta đi thu dược liệu.”
Phong Chỉ Nhu nghe vậy, lông mày lập tức dựng đứng lên, ngay cả truyền âm cũng quên mất, rất tức giận nói: “Diệp Viễn, ngươi có nhầm không? Ngươi là một đại nam nhân, lại luôn để nữ nhân làm những chuyện mạo hiểm, muốn đi ngươi đi mà đi ta không đi!”
Diệp Viễn trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Sư tỷ, tỷ là đến bảo vệ ta nha, tỷ nhẫn tâm để ta đi tìm cái chết sao? Thiết Chưởng Phi Hùng là yêu thú cấp hai trung cấp, tốc độ nhanh thực lực mạnh, ta đi chính là đợi để chết thôi!”
“Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không đi!” Phong Chỉ Nhu dở tính bướng bỉnh ra.
“Rống!”
Ngay chính lúc nay, một tiếng gầm gừ rất lớn vang lên, tiếng tranh cãi của hai người lại kinh động đến Thiết Chưởng Phi Hùng ở trong huyệt động.
Ở trong huyệt động tối như mực ấy dần dần xuất hiện một bóng dáng khổng lồ, thân đầy lông lá, đây chính là Thiết Chưởng Phi Hùng vừa mới trưởng thành.
“Hỏng rồi, kinh động đến Thiết Chưởng Phi Hùng rồi, nhanh chạy đi!” Phong Chỉ Nhu quát lên một tiếng, quay người bỏ chạy.
Chạy được mấy bước, Phong Chỉ Nhu đột nhiên phát hiện không đúng, quay đầu lại liền phát hiện ra Diệp Viễn lại có động tĩnh gì!
“Diệp Viễn, ngươi còn ngốc ra đấy làm gì? Chạy nhanh a! Chúng ta không phải là đối thủ của Thiết Chưởng Phi Hùng đâu!” Phong Chỉ Nhu hô lớn.
Tính khí của Thiết Chưởng Phi Hùng rất tàn bạo, nhìn thấy Diệp Viễn vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, ngay tức khắc khóa chặt hắn.
“Sưu!”
Thiết Chưởng Phi Hùng lại gầm gừ một trận, một tia chớp đánh về phía Diệp Viễn.
Mà lúc này Diệp Viễn giống bị dọa ngốc rồi hay sao mà vẫn đứng đấy không nhúc nhích.
Phong Chỉ Nhu không ngờ đến sẽ phát sinh ra tình trạng này, công kích của Thiết Chưởng Phi Hùng rất mạnh, nếu như bị một chưởng của nó đụng trúng thì Diệp Viễn làm gì còn mạng?
Trong nháy mắt, Thiết Chưởng Phi Hùng từ trong động huyệt xông ra ngoài đã được mười mấy mét, chuẩn bị bổ xuống chỗ của Diệp Viễn.
Phong Chỉ Nhu cắn chặt răng, thi triển thân pháp bay về phía Diệp Viễn.
“Đinh!”
Móng vuốt của Thiết Chưởng Phi Hùng đụng vào kiếm của Phong Chỉ Nhu phát ra âm thanh kim loại ma sát vào nhau kịch liệt như vậy, toét cả ra lửa!
Hùng chưởng của Thiết Chưởng Phi Hùng bị lệch ra ngoài, mà Phong Chỉ Nhu lại bị lùi lại mấy bước, một trận máu trào từ trong lồng ngực ra.
Thiết chưởng của Thiết Chưởng Phi Hùng quả là danh bất hư truyền, cường độ của hùng chưởng còn mạnh hơn rất nhiều so với pháp khí!
Kiếm của Phong Chỉ Nhu là pháp khí cao cấp khó có được, nhưng lại không thể gây ra một chút thương tích gì cho Thiết Chưởng Phi Hùng!
Lúc này, Diệp Viễn quay người nhìn Phong Chỉ Nhu, cười nói: “Đa tạ Phong sư tỷ cứu đệ, nếu tỷ đã ra tay cứu giúp như thế thì phiền tỷ dụ dẫn nó ra chỗ khác nhé.”
“Ngươi! Ngươi lợi dụng ta!” Phong Chỉ Nhu tức giận, bây giờ mới biết bị Diệp Viễn lừa.
Diệp Viễn vốn dĩ là không muốn tránh né mà là cố ý không trốn không tránh chính là đợi nàng đến cứu.
Bây giơ không phải lúc nói chuyện, gấu thiết chưởng phi đã đến ngay trước mặt, lúc này muốn chạy cũng không chạy được.
Nếu đã gọi là Thiết Chưởng Phi Hùng thì có thể thấy được con yêu thú này tùy to xác nhưng mà không vụng về, hành động cực kỳ nhanh.
Dường như Thiết Chưởng Phi Hùng đã bị chọc tức, lại hét lên một tiếng gầm gừ, bỏ Diệp Viễn qua một bên, xông thẳng vể phía Phong Chỉ Nhu.
Phong Chỉ Nhu nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Đợi lát nữa tính sổ với người! Hừ!”
Nói xong, Phong Chỉ Nhu cầm kiếm xoay người, bay nhanh ra xa.
Diệp Viễn cười ha ha, hét lớn với bóng hình của Phong Chỉ Nhu: “Phong sư tỷ cẩn thẩn nha!”
Nói xong Diệp Viễn không nhanh không chậm đi về phía huyệt động.
Thân hình của gấu Thiết chưởng phi rất cao lớn, lựa chọn huyệt động là rất rộng lớn.
Huyệt động không sâu, Diệp Viễn tiến vào huyệt động, rất nhanh tìm thấy Tang Viên Hoa, tất cả phải có hơn mấy trăm gốc!
“Ha ha! Có Tang Viên Hoa này thì ít nhiều cũng có thể nuôi dưỡng mấy trăm cường giả Ngưng Tinh Cảnh! Thật là xa xỉ quá!” Diệp Viễn cũng không ngờ đến trong sơn động lại có nhiều Tang Viên Hoa đến thế.
Sở dĩ Diệp Viễn không chịu bỏ qua những Tang Viên Hoa này, nguyên nhân chính là để thực hiện lời hứa lúc đầu với Hô Duyên Dũng,
Lúc đó, Phong Nhược Tình chỉ đoán đúng được một phần, nhưng mà nàng sẽ không ngờ tới là Diệp Viễn có thể thực hiện lời hứa nhanh đến như vậy.
Khi đó Diệp Viễn muốn tặng đại lễ cho Hô Duyên Dũng chính là giúp hắn tiến vào Ngưng Tinh Cảnh!
Dừng có cho rằng khoảng cách của Linh Dịch Cảnh đến Ngưng Tinh Cảnh chỉ cách một chút xíu như thế, thật ra một chút xíu ấy chính là khoảng cách gần trong gang tấc mà lại xa cách tận chân trời.
Đối với đại đa số võ giả Linh Dịch Cảnh mà nói điểm cuối cùng trong võ đạo của họ cũng chính là Linh Dịch Cảnh tầng chính đỉnh phong.
Đột phá Ngưng Tinh Cảnh thì cũng giống như nghìn quân vạn mã qua cầu độc mộc, cực kỳ khó khăn.
Phải biết rằng Tô Vũ Bách bị kẹt ở bán bộ Ngưng Tinh Cảnh cũng đã rất nhiều năm rồi, nhưng mãi mà không thể vượt qua được bước này thì có thể thấy được độ khó của sự đột phá Ngưng Tinh Cảnh là khó đến mức nào và không cần nghĩ cũng biết.
Theo như Diệp Viễn quan sát thì Hô Duyên Dũng là có hi vọng đột phá ngưng tinh cảnh, chỉ là không dám nói trước thời gian mà thôi.
Có sự giúp đỡ của hắn thì ít nhất Hô Duyên Dũng cũng có thể rút ngắn bước này được ba mươi năm!
Sự giúp đỡ của Diệp Viễn chính là dùng đan dược trợ giúp Hô Duyên Dũng đột phá, mà đan dược giúp võ giả đột phá Ngưng Tinh Cảnh gọi là Ngưng Tinh Đan, Ngưng Tinh Đan thương phẩm bình thường thì có thể gia tăng tỷ lệ thành công lên ba phần!
Với trình độ của Diệp Viễn, chỉ cần đột phá được Linh Dịch Cảnh thì con đường võ đạo về sao sẽ trải dài vô tận!
Mà Tang Viên Hoa lại chính là một loại chủ dược của Ngưng Tinh Đan! Có Ngưng Tinh Đan rồi thì Diệp Viễn khẳng định sẽ sáng lập ra một đội quân võ giả Ngưng Tinh Cảnh!
Thực lực như thế, cơ hồ có thể san bằng U Vân thập quốc.
Tuyệt Thế Dược Thần
Sau nửa ngày, hai người đã đi gần hết nửa lộ trình, thì Diệp Viễn đột nhiên dừng lại.
“Sao không đi nữa?” Phong Chỉ Nhu hỏi
“Có đồ tốt!”
Nói xong, Diệp Viễn nhảy lên mấy bước đến trước một các sơn động. Phong Chỉ Nhu cũng cảm thấy rất tò mò nên cũng nhún người nhảy lên.
Phong Chỉ Nhu còn chưa lên tiếng hỏi, Diệp Viễn đã đưa tay ra dấu hiệu là dừng lên tiếng sau đó truyền âm nói: “Trong sơn động này có một loại dược liệu gọi là Tang Viên Hoa, nhưng thông thường loại hoa này đều có Thiết chưởng Phi Hùng canh giữ.”
Phong Chỉ Nhu nghi hoặc hỏi: “Ngươi làm sao mà biết được?”
“Một số dược liệu quý giá không những có yêu thú canh giữ mà còn có kèm theo thực vật. Đây là cánh rừng cây Thanh Đàn thì tất nhiên sẽ có thực vật kèm theo của Tang Viên Hoa. Gỗ Thanh Đàn có khả năng tiết ra một lại dịch thể ngấm vào trong đất mà dịch thể này chính là chất dinh dưỡng của Tang Viên Hoa!” Diệp Viễn giải thích nói.
Nghe sự giải thích của Diệp Viễn, Phong Chỉ Nhu ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời.
Nàng cảm thấy Diệp Viễn là không cái gì không biết, không cái gì là không làm được. Chỉ là đi qua một cánh rừng Thanh Đàn mà thôi thế nhưng hắn lại có thể phát hiện ra được Tang Viên Hoa cực kỳ quý giá chỉ trong giây lát.
Là một luyện Đan sư, Phong Chỉ Nhu đương nhiên nghe qua Tang Viên Hoa là một loại dược liệu nhị giới vô cùng quý giá.
Chỉ là trong quyển “Bản Thảo Khái Yếu” lại miêu tả rất ít và cũng không rõ ràng về loài Tang Viên Hoa này, hiển nhiên là tác giả thời nhà Lý Trân Trân cũng không biết rõ sự nơi xuất hiện và cách dùng của loài hoa này.
Ngay cả hoàng đan cũng không biết rõ ràng về thứ này, vậy mà Diệp Viễn lại thuộc như lòng bàn, rốt cuộc vị lão sư đứng sau hắn là có sự tồn tại nghịch thiên như thế nào!
Không nói đến vị lão nhân kia, bản thân Diệp Viễn cũng chỉ có mươi lăm tuổi mà thôi, phải là thiên tài như thế nào thì mới có thể học được nhiều thứ như vậy ở tuổi mười lăm chứ?
Có điều là sự kinh ngạc của Phong Chỉ Nhu chỉ đặt ở trong lòng mà thôi, ngoài miệng cũng chỉ nói rằng: “Ngươi biết nhiều nhỉ! Lúc nữa nếu không tìm được Tang Viên Hoa, ta xem ngươi nói như thế.”
Diệp Viễn cười cười, cũng không giải thích nhiều mà truyền âm nói: “Lúc nữa, tỷ đi dụ Thiết Chưởng Phi Hùng, ta đi thu dược liệu.”
Phong Chỉ Nhu nghe vậy, lông mày lập tức dựng đứng lên, ngay cả truyền âm cũng quên mất, rất tức giận nói: “Diệp Viễn, ngươi có nhầm không? Ngươi là một đại nam nhân, lại luôn để nữ nhân làm những chuyện mạo hiểm, muốn đi ngươi đi mà đi ta không đi!”
Diệp Viễn trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Sư tỷ, tỷ là đến bảo vệ ta nha, tỷ nhẫn tâm để ta đi tìm cái chết sao? Thiết Chưởng Phi Hùng là yêu thú cấp hai trung cấp, tốc độ nhanh thực lực mạnh, ta đi chính là đợi để chết thôi!”
“Ta mặc kệ, dù sao ta cũng không đi!” Phong Chỉ Nhu dở tính bướng bỉnh ra.
“Rống!”
Ngay chính lúc nay, một tiếng gầm gừ rất lớn vang lên, tiếng tranh cãi của hai người lại kinh động đến Thiết Chưởng Phi Hùng ở trong huyệt động.
Ở trong huyệt động tối như mực ấy dần dần xuất hiện một bóng dáng khổng lồ, thân đầy lông lá, đây chính là Thiết Chưởng Phi Hùng vừa mới trưởng thành.
“Hỏng rồi, kinh động đến Thiết Chưởng Phi Hùng rồi, nhanh chạy đi!” Phong Chỉ Nhu quát lên một tiếng, quay người bỏ chạy.
Chạy được mấy bước, Phong Chỉ Nhu đột nhiên phát hiện không đúng, quay đầu lại liền phát hiện ra Diệp Viễn lại có động tĩnh gì!
“Diệp Viễn, ngươi còn ngốc ra đấy làm gì? Chạy nhanh a! Chúng ta không phải là đối thủ của Thiết Chưởng Phi Hùng đâu!” Phong Chỉ Nhu hô lớn.
Tính khí của Thiết Chưởng Phi Hùng rất tàn bạo, nhìn thấy Diệp Viễn vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, ngay tức khắc khóa chặt hắn.
“Sưu!”
Thiết Chưởng Phi Hùng lại gầm gừ một trận, một tia chớp đánh về phía Diệp Viễn.
Mà lúc này Diệp Viễn giống bị dọa ngốc rồi hay sao mà vẫn đứng đấy không nhúc nhích.
Phong Chỉ Nhu không ngờ đến sẽ phát sinh ra tình trạng này, công kích của Thiết Chưởng Phi Hùng rất mạnh, nếu như bị một chưởng của nó đụng trúng thì Diệp Viễn làm gì còn mạng?
Trong nháy mắt, Thiết Chưởng Phi Hùng từ trong động huyệt xông ra ngoài đã được mười mấy mét, chuẩn bị bổ xuống chỗ của Diệp Viễn.
Phong Chỉ Nhu cắn chặt răng, thi triển thân pháp bay về phía Diệp Viễn.
“Đinh!”
Móng vuốt của Thiết Chưởng Phi Hùng đụng vào kiếm của Phong Chỉ Nhu phát ra âm thanh kim loại ma sát vào nhau kịch liệt như vậy, toét cả ra lửa!
Hùng chưởng của Thiết Chưởng Phi Hùng bị lệch ra ngoài, mà Phong Chỉ Nhu lại bị lùi lại mấy bước, một trận máu trào từ trong lồng ngực ra.
Thiết chưởng của Thiết Chưởng Phi Hùng quả là danh bất hư truyền, cường độ của hùng chưởng còn mạnh hơn rất nhiều so với pháp khí!
Kiếm của Phong Chỉ Nhu là pháp khí cao cấp khó có được, nhưng lại không thể gây ra một chút thương tích gì cho Thiết Chưởng Phi Hùng!
Lúc này, Diệp Viễn quay người nhìn Phong Chỉ Nhu, cười nói: “Đa tạ Phong sư tỷ cứu đệ, nếu tỷ đã ra tay cứu giúp như thế thì phiền tỷ dụ dẫn nó ra chỗ khác nhé.”
“Ngươi! Ngươi lợi dụng ta!” Phong Chỉ Nhu tức giận, bây giờ mới biết bị Diệp Viễn lừa.
Diệp Viễn vốn dĩ là không muốn tránh né mà là cố ý không trốn không tránh chính là đợi nàng đến cứu.
Bây giơ không phải lúc nói chuyện, gấu thiết chưởng phi đã đến ngay trước mặt, lúc này muốn chạy cũng không chạy được.
Nếu đã gọi là Thiết Chưởng Phi Hùng thì có thể thấy được con yêu thú này tùy to xác nhưng mà không vụng về, hành động cực kỳ nhanh.
Dường như Thiết Chưởng Phi Hùng đã bị chọc tức, lại hét lên một tiếng gầm gừ, bỏ Diệp Viễn qua một bên, xông thẳng vể phía Phong Chỉ Nhu.
Phong Chỉ Nhu nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Đợi lát nữa tính sổ với người! Hừ!”
Nói xong, Phong Chỉ Nhu cầm kiếm xoay người, bay nhanh ra xa.
Diệp Viễn cười ha ha, hét lớn với bóng hình của Phong Chỉ Nhu: “Phong sư tỷ cẩn thẩn nha!”
Nói xong Diệp Viễn không nhanh không chậm đi về phía huyệt động.
Thân hình của gấu Thiết chưởng phi rất cao lớn, lựa chọn huyệt động là rất rộng lớn.
Huyệt động không sâu, Diệp Viễn tiến vào huyệt động, rất nhanh tìm thấy Tang Viên Hoa, tất cả phải có hơn mấy trăm gốc!
“Ha ha! Có Tang Viên Hoa này thì ít nhiều cũng có thể nuôi dưỡng mấy trăm cường giả Ngưng Tinh Cảnh! Thật là xa xỉ quá!” Diệp Viễn cũng không ngờ đến trong sơn động lại có nhiều Tang Viên Hoa đến thế.
Sở dĩ Diệp Viễn không chịu bỏ qua những Tang Viên Hoa này, nguyên nhân chính là để thực hiện lời hứa lúc đầu với Hô Duyên Dũng,
Lúc đó, Phong Nhược Tình chỉ đoán đúng được một phần, nhưng mà nàng sẽ không ngờ tới là Diệp Viễn có thể thực hiện lời hứa nhanh đến như vậy.
Khi đó Diệp Viễn muốn tặng đại lễ cho Hô Duyên Dũng chính là giúp hắn tiến vào Ngưng Tinh Cảnh!
Dừng có cho rằng khoảng cách của Linh Dịch Cảnh đến Ngưng Tinh Cảnh chỉ cách một chút xíu như thế, thật ra một chút xíu ấy chính là khoảng cách gần trong gang tấc mà lại xa cách tận chân trời.
Đối với đại đa số võ giả Linh Dịch Cảnh mà nói điểm cuối cùng trong võ đạo của họ cũng chính là Linh Dịch Cảnh tầng chính đỉnh phong.
Đột phá Ngưng Tinh Cảnh thì cũng giống như nghìn quân vạn mã qua cầu độc mộc, cực kỳ khó khăn.
Phải biết rằng Tô Vũ Bách bị kẹt ở bán bộ Ngưng Tinh Cảnh cũng đã rất nhiều năm rồi, nhưng mãi mà không thể vượt qua được bước này thì có thể thấy được độ khó của sự đột phá Ngưng Tinh Cảnh là khó đến mức nào và không cần nghĩ cũng biết.
Theo như Diệp Viễn quan sát thì Hô Duyên Dũng là có hi vọng đột phá ngưng tinh cảnh, chỉ là không dám nói trước thời gian mà thôi.
Có sự giúp đỡ của hắn thì ít nhất Hô Duyên Dũng cũng có thể rút ngắn bước này được ba mươi năm!
Sự giúp đỡ của Diệp Viễn chính là dùng đan dược trợ giúp Hô Duyên Dũng đột phá, mà đan dược giúp võ giả đột phá Ngưng Tinh Cảnh gọi là Ngưng Tinh Đan, Ngưng Tinh Đan thương phẩm bình thường thì có thể gia tăng tỷ lệ thành công lên ba phần!
Với trình độ của Diệp Viễn, chỉ cần đột phá được Linh Dịch Cảnh thì con đường võ đạo về sao sẽ trải dài vô tận!
Mà Tang Viên Hoa lại chính là một loại chủ dược của Ngưng Tinh Đan! Có Ngưng Tinh Đan rồi thì Diệp Viễn khẳng định sẽ sáng lập ra một đội quân võ giả Ngưng Tinh Cảnh!
Thực lực như thế, cơ hồ có thể san bằng U Vân thập quốc.
Tuyệt Thế Dược Thần
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Dược Thần
Story
Chương 124: Dùng trí tang viên hoa!
10.0/10 từ 42 lượt.