Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Chương 19: C19: Ông chủ
72@-
Đây là lý do vì sao không được đánh giá thấp vũ khí nóng.
“Mày.." Tên trọc đầu nuốt nước bọt, mắt gã ta lập tức đỏ lên, hét lớn lên rồi lại bắt đầu bản.
Nhưng ngay khi vừa bóp cò, thân thể gã cứng đờ, giữa đôi lông mày xuất hiện một lỗ máu.
Đây chính là tác phẩm sau khi Trương Phàm bật viên đạn trong tay ra.
Tiếp đó Trương Phàm nhìn Thiệu Vĩ Bộp!
Thiệu Vĩ không chút do dự quỳ thẳng xuống trên mặt đất: “Trương tiên sinh, gã ta... là do gã tự mình hành động. Tuyệt đối không phải là do tôi chỉ đạo. Không hề có! Tôi bằng lòng đầu hàng, sẵn sàng đưa ra tất cả, chỉ cầu xin Trương tiên sinh tha mạng cho tôi”
“Gã ta là người của ông mà?” Giọng nói của Trương Phàm lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên hãn giết người ở Địa Cầu. Nhưng chắc chăn tên đầu trọc kia không phải là người cuối cùng hản giết.
“Đúng vậy, gã là người của tôi, nhưng... nhưng tôi thực sự không hề biết hắn ta sẽ bản anh! Thật đấy! Hãy tin tôi! Tôi tôi không ngu, tôi thực sự không cần phải làm điều này!” Thiệu Vĩ gần như sắp khóc, ông ta muốn chém thân thể của tên đầu trọc kia thành mười tám mảnh. Đây không phải là đang muốn hại chết ông ta sao?
Dựa vào những gì khi nấy Trương Phàm thể hiện và cảnh tượng gọn gàng gi ết chết tên đầu trọc cao lớn kia. Ông ta biết nếu mình có bất kỳ dấu hiệu nào muốn trở thành kẻ thủ của Trương Phàm, kết cục của ông ta sẽ chẳng khác gì tên trọc đầu kia
Trương Phàm không thể hiện cảm xúc gì, lấy khẩu súng từ trong tay từ tên đầu trọc, sau đó mỉm cười đặt thẳng nó lên đầu Thiệu Vĩ.
Thiệu Vĩ toàn thân run rấy: “Đại ca, anh đừng manh động, tôi thực sự rất có ích với anh! Thật đó, tôi thực sự rất có ích! Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, xin hãy cho tôi một cơ hội, một cơ hội nữa thôi!"
Trương Phàm mỉm cười, nhưng không trả lời
“Đứng lên đi! Xử lý cho xong rồi đến nói chuyện với tôi!” Trương Phàm thu súng, nhẹ nhàng xua tay.
Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!” Thiệu Vĩ vui mừng khôn xiết, vội vàng vẫy tay gọi đàn em mang thi thế của tên trọc đầu kia đi.
Đợi đến khi ra khỏi sân, cẩn thận đóng cổng lại, Thiệu Vĩ cảm thấy cơn ngạt thở của mình đã giảm bớt một chút.
Nghĩ đến trước đây mình tự tin như thế nào, cảm thấy mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, ông ta thực sự muốn tự tát mình mấy cái.. Đúng là tâm trí mê muội, sao lại phải đi tìm rác rối với người khác cơ chứt
Mà nói lại, hần ta kh ủng bố như vậy sao không nói từ đầu đi. Biết trước thì có bị đánh chết ông ta cũng không dám làm phiền đến hản.
“Ông chủ, chúng ta..” Tên võ giả thì thầm.
Trương Phàm vào nhà, bọn họ đã ra ngoài, vậy thì... chạy. trốn? Chứ chẳng lẽ quay trở lại? Trương Phàm quá đáng sợ, tốt hơn hết là đừng quay lại.
“Lo liệu thi thể tên đầu trọc trước đi! Sau đó theo tôi đến nhà kho!" Thiệu Vĩ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi thốt ra được vài chữ.
“Ông chủ..”
“Đừng nói nữa" Thiệu Vĩ trầm giọng nói: “Hản, hẳn ta có thể đế chúng ta rời đi dễ dàng vậy không? Muốn tìm chúng ta có khó khăn không? Chúng ta có thể chạy đi đâu, đến tận cùng thế giới? Ngược lại, hãy để hän thấy chúng ta có giá trị đi! Có lẽ đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời cho cả đám!”
“Ông chủ... ông nói rất đúng!” Tên võ giả trầm ngâm một chút cũng gật gật đầu.
Bởi vì, bây giờ nghĩ lại, nếu có cơ hội đi theo một người mạnh mẽ như Trương Phàm, có lẽ thật sự là một cơ hội tốt.
“Đi thôi!" Thiệu Vĩ lập tức vẫy tay gọi mọi người lên xe, chẳng mấy chốc biến mất trong màn đêm càng lúc càng dày.
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Dù có không tin đến đâu thì những gì bọn họ thấy đều là sự thật. Đôi mắt bọn họ không thể lừa gạt chính họ được!
Vậy thì đây là quái vật gì vậy? Hản đúng là một con quái vật!
Trương Phàm vô cùng thích thú nhìn viên đạn trong tay!
Mặc dù hần nhìn có vẻ thực hiện rất dễ dàng và thần kỳ, nhưng thật ra anh ta suýt chút nữa là không bắt được nó.
Tuy hẳn không hề nới lỏng cánh giác nhưng tốc độ của viên đạn lúc nãy quá nhanh. Hiện tại anh lại không có đủ thần lực và khả nẵng cảm nhận mọi thứ xung quanh cũng như chưa đủ mạnh..
May mãn là bây giờ hãn đang giai đoạn Luyện Khí trung kỳ và Thần Hoàng Càn Khôn Thể cho nên mới có thể bắt viên đạn này!
Thế nhưng lực của viên đạn vẫn khiến hắn gần như không thể đứng vững nữa!
Đây là lý do vì sao không được đánh giá thấp vũ khí nóng.
“Mày.." Tên trọc đầu nuốt nước bọt, mắt gã ta lập tức đỏ lên, hét lớn lên rồi lại bắt đầu bản.
Nhưng ngay khi vừa bóp cò, thân thể gã cứng đờ, giữa đôi lông mày xuất hiện một lỗ máu.
Đây chính là tác phẩm sau khi Trương Phàm bật viên đạn trong tay ra.
Tiếp đó Trương Phàm nhìn Thiệu Vĩ Bộp!
Thiệu Vĩ không chút do dự quỳ thẳng xuống trên mặt đất: “Trương tiên sinh, gã ta... là do gã tự mình hành động. Tuyệt đối không phải là do tôi chỉ đạo. Không hề có! Tôi bằng lòng đầu hàng, sẵn sàng đưa ra tất cả, chỉ cầu xin Trương tiên sinh tha mạng cho tôi”
“Gã ta là người của ông mà?” Giọng nói của Trương Phàm lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên hãn giết người ở Địa Cầu. Nhưng chắc chăn tên đầu trọc kia không phải là người cuối cùng hản giết.
“Đúng vậy, gã là người của tôi, nhưng... nhưng tôi thực sự không hề biết hắn ta sẽ bản anh! Thật đấy! Hãy tin tôi! Tôi tôi không ngu, tôi thực sự không cần phải làm điều này!” Thiệu Vĩ gần như sắp khóc, ông ta muốn chém thân thể của tên đầu trọc kia thành mười tám mảnh. Đây không phải là đang muốn hại chết ông ta sao?
Dựa vào những gì khi nấy Trương Phàm thể hiện và cảnh tượng gọn gàng gi ết chết tên đầu trọc cao lớn kia. Ông ta biết nếu mình có bất kỳ dấu hiệu nào muốn trở thành kẻ thủ của Trương Phàm, kết cục của ông ta sẽ chẳng khác gì tên trọc đầu kia
Trương Phàm không thể hiện cảm xúc gì, lấy khẩu súng từ trong tay từ tên đầu trọc, sau đó mỉm cười đặt thẳng nó lên đầu Thiệu Vĩ.
Thiệu Vĩ toàn thân run rấy: “Đại ca, anh đừng manh động, tôi thực sự rất có ích với anh! Thật đó, tôi thực sự rất có ích! Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, xin hãy cho tôi một cơ hội, một cơ hội nữa thôi!"
Trương Phàm mỉm cười, nhưng không trả lời
“Đứng lên đi! Xử lý cho xong rồi đến nói chuyện với tôi!” Trương Phàm thu súng, nhẹ nhàng xua tay.
Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!” Thiệu Vĩ vui mừng khôn xiết, vội vàng vẫy tay gọi đàn em mang thi thế của tên trọc đầu kia đi.
Đợi đến khi ra khỏi sân, cẩn thận đóng cổng lại, Thiệu Vĩ cảm thấy cơn ngạt thở của mình đã giảm bớt một chút.
Nghĩ đến trước đây mình tự tin như thế nào, cảm thấy mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, ông ta thực sự muốn tự tát mình mấy cái.. Đúng là tâm trí mê muội, sao lại phải đi tìm rác rối với người khác cơ chứt
Mà nói lại, hần ta kh ủng bố như vậy sao không nói từ đầu đi. Biết trước thì có bị đánh chết ông ta cũng không dám làm phiền đến hản.
“Ông chủ, chúng ta..” Tên võ giả thì thầm.
Trương Phàm vào nhà, bọn họ đã ra ngoài, vậy thì... chạy. trốn? Chứ chẳng lẽ quay trở lại? Trương Phàm quá đáng sợ, tốt hơn hết là đừng quay lại.
“Lo liệu thi thể tên đầu trọc trước đi! Sau đó theo tôi đến nhà kho!" Thiệu Vĩ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi thốt ra được vài chữ.
“Ông chủ..”
“Đừng nói nữa" Thiệu Vĩ trầm giọng nói: “Hản, hẳn ta có thể đế chúng ta rời đi dễ dàng vậy không? Muốn tìm chúng ta có khó khăn không? Chúng ta có thể chạy đi đâu, đến tận cùng thế giới? Ngược lại, hãy để hän thấy chúng ta có giá trị đi! Có lẽ đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời cho cả đám!”
“Ông chủ... ông nói rất đúng!” Tên võ giả trầm ngâm một chút cũng gật gật đầu.
Bởi vì, bây giờ nghĩ lại, nếu có cơ hội đi theo một người mạnh mẽ như Trương Phàm, có lẽ thật sự là một cơ hội tốt.
“Đi thôi!" Thiệu Vĩ lập tức vẫy tay gọi mọi người lên xe, chẳng mấy chốc biến mất trong màn đêm càng lúc càng dày.
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Đánh giá:
Truyện Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Story
Chương 19: C19: Ông chủ
10.0/10 từ 50 lượt.