Tuyệt Thế Cường Long
Chương 962: Xem ra cũng chỉ là lời đồn thổi.”
Trong võ đường Thiên Đạo, tất cả mọi người đều vô cùng căm thù nhìn chằm chằm người Kiệt Bành trước mắt.
Án Cường ngã xuống đất, cánh tay trái bị trật khớp, chân phải bị gãy, gương mặt tràn ngập vẻ đau đớn.
Trước mặt anh ta là một người thanh niên mặc võ phục màu trắng của Nham Toái Lưu, liếc mắt thờ ơ nhìn Án Cường nói: "Anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc à? Thừa nhận quyền pháp nhà họ Văn các người thua kém chúng tôi khó đến vậy sao?"
Án Cường nghiến răng nghiến lợi nói: "Đó là bởi vì năng lực của tôi yếu kém chứ không phải quyền pháp của nhà họ Văn chúng tôi thua Nham Toái Lưu các người!"
Advertisement
Chàng trai trẻ này tên là Yamamoto Huyền Dã, chỉ mới hai mươi hai, có thể nói là một thần đồng hàng thật giá thật!
Anh ta chỉ mới học võ được một năm nhưng lại tiến bộ rất nhanh, nhiều cựu binh còn hết lời khen ngợi, nhắc đến anh ta như một thiên tài.
Thiên tài này dĩ nhiên là do chính Liễu Tông Nham Toái phát hiện ra, và cũng do đích thân ông ta dạy dỗ.
Yamamoto Huyền Dã, người đã được truyền thụ tất cả bí kíp võ thuật của Liễu Tông Nham Toái, đã được mặc định là chủ nhân tương lai của môn phái từ lâu.
"Huyền Dã, cậu đang làm cái gì vậy!"
Đúng lúc này Văn Tư Thuận vội vàng chạy tới, nhìn thấy Yamamoto Huyền Dã đánh Án Cường thành như vậy, anh ta không khỏi tức giận hét lên.
Đánh nhau vốn không phải sở trường của Án Cường, thậm chí anh ta còn hơi vụng về, Văn Dũng Phu đã nhận anh ta làm đồ đệ, ông ta đánh giá cao năng lực của anh ta nhưng là ở một lĩnh vực khác.
Bây giờ Thục không có tướng, Liêu Hóa thành tiên phong (Thục trung vô đại tướng, Liêu Hóa thành tiên phong).
Thân là đệ tử chân truyền của Văn Dũng Phu, sao có thể trốn tránh không ra mặt khi người ngoài đến phá võ đường?
Thượng Tuyền Tinh Vũ cười khẩy: "Đồ vô dụng!"
Yamamoto Huyền Dã nghiêm túc chào hỏi Văn Tư Thuận:" Sư đệ Yamamoto Huyền Dã, bái kiến sư huynh Văn Tư Thuận!"
Văn Tư Thuận sắc mặt âm trầm nói: "Huyền Dã, cậu thế này có phải quá đáng quá không, nhất thiết phải đánh người ta thành ra như vậy sao?!"
Yamamoto Huyền Dã lạnh lùng nói: "Sư huynh, tỷ thí võ công không phải chính là như vậy sao? Nắm đấm không có nhân từ, nếu như anh nương tay thì chính bản thân anh sẽ là người bị thương."
Văn Tư Thuận tức giận nói: "Nếu tôi không bị thương thì cậu còn dám càn rỡ như vậy với tôi?"
Yamamoto Huyền Dã lại nói: "Cho dù sư huynh không bị thương đi chăng nữa, cho tôi thời gian hai ba năm, tôi cũng có thể không sợ anh. Danh tiếng thiên tài của anh chẳng qua cũng chỉ là hư danh mà thôi!"
Yamamoto Huyền Dã vô cảm quay đầu lại, nói với Liễu Tông Nham Toái: "Sư phụ, tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Liễu Tông Nham Toái đường đường là người sáng lập Nham Toái Lưu, một đại tông sư, muốn phá võ đường Thiên Đạo này tất nhiên không thể tự mình ra tay! Huống hồ võ đường Thiên Đạo này còn có liên quan đến Văn Tư Thuận, ông ta là sư phụ mà lại đi phá võ đường của đệ tử, chỉ sợ thiên hạ sẽ chê cười.
"Võ đường nhà họ Văn xem ra cũng chỉ được tới như vậy. Đã thế thì không cần mở nữa, bán võ đường cho chúng tôi, để chúng tôi mở phòng tập dạy võ sinh!" Liễu Tông Nham Toái chậm rãi nói.
Các đệ tử trong võ đường Thiên Đạo đều tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng năng lực của họ không bằng người khác thì còn có thể nói gì?
Văn Tư Thuận cũng tức giận đến run rẩy cả người, nếu biết trước chuyện này, anh ta sẽ không bao giờ đến nước Kiệt Bành bái sư.
Nếu cha của anh ta Văn Dũng Phu vẫn còn sống thì sao có thể đến lượt những kẻ này bắt nạt anh ta?
Thượng Tuyền Tinh Vũ nhảy ra kiêu ngạo mà cười to nói: "Trước giờ nghe nói võ thuật Hoa Quốc bác đại tinh thâm, xem ra cũng chỉ là lời đồn thổi.”
"Sư đệ của tôi mới tập võ được một năm mà có thể đánh bại bất kỳ ai trong võ đường Thiên Đạo."
"Điều này khiến tôi tự hỏi, có phải chuyện võ thuật Hoa Quốc bác đại tinh thâm là người Hoa Quốc đang tự biên tự diễn hay không?"
Đúng là Yamamoto Huyền Dã mới tập võ có một năm, nhưng anh ta là một thiên tài vô cùng mạnh mẽ, thiên phú của anh ta cao đến mức khiến người khác phải kinh ngạc không nói nên lời.
Tuyệt Thế Cường Long