Tuyệt Thế Cường Long
Chương 1171: “Không phải Nhị đương gia ngài bảo tôi tới đây sao?”
Chỉ là sau khi trở về trang viên của Trần Ngư rồi, thấy cô thay một bộ váy ngắn cao bồi phối thêm một kiện áo ngắn làm lộ ra eo thon kia thì Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy một chút khó chịu đó bay đi đâu hết.
Vòng eo kia, mẹ kiếp, quả thực là so với đường cong của yêu đao còn khoa trương hơn.
“Mẹ kiếp, có phải là cô cố ý hay không hả? Chưa được tôi đồng ý đã tính kế tôi, sau khi về lại dùng sắc đẹp tới hối lộ tôi!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói.
“Không có mà, tôi hối lộ anh chỗ nào chứ? Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Giúp bạn tốt một chút thì có thể được gọi là tính kế sao?” Trần Ngư không biết xấu hổ cười nói.
Trong mũi Tề Đẳng Nhàn phun ra một tiếng kêu rên thật to.
Trần Ngư lại khẽ cười nói: “Không bằng anh đừng trở về Hoa quốc nữa, ở Nam Dương làm việc với tôi đi được không? Tôi bảo đảm anh ở Nam Dương cũng có thể có được tất cả những gì mà anh muốn.”
Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày.
Trần Ngư nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đấy, dựa vào năng lực của anh thì có thể làm ra được một phen sự nghiệp lớn luôn. Liên thủ với tôi xây dựng Nam Dương cho tốt, có được không? Đến lúc đó anh cũng có thể dựa vào sức ảnh hưởng của chính mình ở Nam Dương mà đàm phán với Hoa quốc.”
Đột nhiên hứng thú của Tề Đẳng Nhàn rã rời nói: “Cô mau tỉnh lại đi, đừng có vẽ một cái bánh nướng lớn ra trước mặt tôi nữa. Hôm nay cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi!”
Nói xong lời này, hắn vừa đi vừa ngáp trở về phòng.
Trần Ngư bất đắc dĩ cười cười buông tay, đối diện với gương nói: “Wow, cũng khá xinh đẹp nha, chính mình nhìn cũng muốn chảy nước miếng!”
Cũng không biết vì sao sau khi cô đề cập tới chuyện này thì Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy xem cô khoác áo choàng cũng không còn thú vị nữa.
Ngủ đến nửa đêm, Tề Đẳng Nhàn mở to hai mắt, sau đó mở cửa sổ trực tiếp nhảy xuống sân viện.
Một thân ảnh bụ bẫm xuất hiện ở trước mặt hắn, há mồm là lộ ra một hàm răng trắng muốt, chẳng sợ dù đang ở trong bóng tối thì hàm răng này cũng có hơi sáng mắt.
‘Nhị đương gia!” Người tới đúng là Đồ Tể mới từ nhà tù U Đô ra ngoài.
“Hóa ra là ông à, tôi còn tưởng là ai chứ, mang theo cả một người nặng mùi máu tươi như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Đồ Tể thì nhẹ nhàng thở ra một hơi nói.
Đồ Tể cười nói: “Không phải Nhị đương gia ngài bảo tôi tới đây sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Là tôi gọi ông tới, hiện giờ hai tên cấp dưới lúc trước của ông đều rất có tiền đồ đấy. Một người tên Mạc Khang, một người gọi Khải Hoàn, sau khi ông đi thì đều tự lập môn hộ, địa bàn cũng không nhỏ đâu!”
Đồ Tể nghe xong thì hơi nhíu mày lại nói: “Hiện giờ mặt mũi của tôi cũng không nhất định có thể sử dụng được, dù sao thì đời vua nào đời thần nấy. Rời khỏi vùng Tam Giác Độc này đã ngần ấy năm, thanh danh cũng đã phai nhạt rồi mới đúng?”
Tề Đẳng Nhàn vỗ vỗ bả vai của ông ta, nói: “Ông quá xem thường thanh danh của bản thân mình rồi!”
Đồ Tể thở dài nói: “Vốn dĩ tôi không định tới đâu nhưng nghĩ nghĩ lại cảm thấy đời này nếu cứ như vậy mà chết già ở trong nhà tù U Đô thì ít nhiều gì lại có chút không cam lòng.”
“Vậy chúng ta ra tay từ Quang Dương bên này đi, thay đổi bước đầu tiên này dựa vào nó vậy.” Tề Đẳng Nhàn ha hả cười nói nói với Đồ Tể.
“Được!” Đồ Tể nghiêm túc gật đầu.
Tề Đẳng Nhàn dẫn Đồ Tể vào phòng nghỉ ngơi rồi sáng sớm hôm sau lại dậy đánh quyền luyện công.
Đồ Tể cũng gia nhập luyện cùng, lại còn được Tề Đẳng Nhàn chỉ điểm cho một ít.
“Đại đương gia mới ra tay khai đao một chút mà đã làm thịt hơn hai mươi người rồi, mẹ nó chẳng khác nào đang giết gà cả, tôi nhìn mà da đầu cũng phải tê dại….” Đồ Tể nói lung tung với Tề Đẳng Nhàn một số việc Tề Bất Ngữ giết người này nọ.
“Cha tôi một khi đã ra tay thì đó đúng thật là ai cũng không thể ngăn cản được.” Tề Đẳng Nhàn nghe xong nhưng lại một chút cũng không cảm thấy đó có gì là ngoài ý muốn, ngược lại rất bình tĩnh nói tiếp.
Tuyệt Thế Cường Long