Tuyệt Phẩm Thiên Y
Chương 377: Thông mãn chỉ tâm
Ông Giang nhẹ nhàng cầm cây côn gỗ đầu giường lên, im lặng bước đến bên cửa, nghe ngóng tiếng động bên ngoài, sau đó chậm rãi mở cửa phòng nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Trong phương viên mười dặm nhà lão Giang này là nghèo nhất rồi, sao còn có tên trộm nào mắt mù để ý đến nhà lão Giang vậy?
Nghĩ tới đây, trong lòng lão Giang tức giận, thầm nghĩ: “Con mọe nó... Đây chẳng phải khinh người quá đáng sao? Chẳng lẽ thật sự coi ông lão tao đây là ông già để bắt nạt đấy hả? Xem tao một côn đánh chết mày đây này...”
Năm phút sau...
Lão Giang ngồi trên mặt đất, vừa đỡ thắt lưng vừa lầm bầm cố gắng bò dậy từ mặt đất, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, tức giận mắng ra ngoài cửa:
- Thứ đáng chết... Lân sau còn dám đến, xem ông đây có đánh chết mày không...
Còn đối tượng bị lão Giang tức giận mắng chửi lúc này đang trên một chiếc xe cách đó vài trăm mét, vừa lái xe rời đi vừa gọi điện thoại nói:
- Anh Lang... Cái lão già đó là người bình thường. Tuy cũng có biết chút võ vẽ, nhưng em có thể chắc chắn là không có chút nội khí gì...
- A La, có chắc chắn không?
Bên kia truyền đến một giọng âm trầm.
- Đúng... anh Lang, em có thể khẳng định...
A La vội vàng trả lời thêm lần nữa.
Bên kia thoáng trầm mặc một chút một chút, sau đó y lại đặt thêm câu hỏi:
- Vậy cậu không làm gì ông già đấy chứ?
- Không... anh Lang yên tâm, em ra tay có chừng mực...
Ừ.. tốt, không sao, tự cậu cẩn thận một chút, ngày mai tôi sẽ báo cáo tình hình lại với Minh thiếu...
Trong đầu Giang Nguyên, lúc này Tổ sư gia vẫn chậm rãi khám bệnh. Mấy ngày nay, trong lúc Giang Nguyên ngủ mê luôn nhìn thấy tình huống Tổ sư gia khám bệnh cho bệnh nhân, thông qua đó có thể học hỏi được kinh nghiệm lâm sàng.
Còn Giang Nguyên giống như đang được bám lên người Tổ sư gia, nhìn dung nhan khí sắc, ngửi hơi thở và mùi của bệnh nhân, thông qua các câu hỏi khéo léo về bệnh tình của bệnh nhân, còn cả bắt mạch cảm nhận tình hình để tổng hợp lại những kinh nghiệm lâm sàng của Tổ sư gia.
Đồng thời, trong lúc trong đầu Giang Nguyên không ngừng hồi tưởng lại tình huống Tổ sư gia khám bệnh, khí hải của Giang Nguyên cũng không hề nhàn rỗi. khí lưu dần dày đặc trong khí hải của Giang Nguyên cũng vận hành, chạy khắp các cơ thịt toàn thân, rồi một lần nữa bắt đầu cuốn lên loại khí tức tràn ngập hơi ấm nhàn nhạt, sau đó tụ tập lại ở huyệt vị gần nhất, cuối cùng tụ lại thành một dòng khí lưu nho nhỏ đi vào trong kinh mạch.
Khí lưu kia từ trong khí hải bắt đầu thuận theo vận hành của hai mạch Nhâm Đốc. trong cơ thể, khí tức tươi mát kia cũng bắt đầu từ da dần dần đi vào các tế bào da, cơ thịt, xương cốt... Sau đó chúng dung nhập vào các khí tức ấm áp trong kinh mạch và huyệt vị toàn thân Giang Nguyên, dần dần hòa thành một thể, làm lớn những khí tức và khí lưu này, khiến tốc độ vận hành khí lưu trong hai mạch Nhâm Đốc của Giang Nguyên càng lúc càng nhanh hơn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vận hành khí lưu trong cơ thể Giang Nguyên càng lúc càng nhanh. Khí †ức mát lạnh nhàn nhạt bên ngoài cơ thể Giang Nguyên cũng nhanh chóng bị Giang Nguyên hút vào cơ thể, giống như dòng khí lưu.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên trong đầu Giang Nguyên lóe lên một dòng tin tức.
- Năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ 2 đã đầy, Cửu Vĩ hồi phục, hiện hình bắt đầu.
Cùng với dòng tin tức này lóe lên, hình xăm chỗ cánh tay trái Giang Nguyên cũng bộc phát một tia sáng, sau đó cái hình xăm im lặng cuộn mình như con mèo nhỏ đáng yêu kia bắt đầu chậm rãi giản ra, lần thứ hai hiển lộ toàn bộ diện mạo của nó.
Tiểu hồ ly màu đỏ này lại một lần nữa như vừa tỉnh ngủ, chậm rãi lười biếng duỗi lưng, sau đó ngẩng đâu. ngáp một cái. Một cái đuôi chậm rãi dựng đứng lên, ngay sau đó cái đuôi thứ hai cũng từ từ dựng thẳng lên. Hai cái đuôi đáng yêu của nó lắc qua lắc lại, đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch cũng chậm rãi mở ra.
Cặp mắt xinh đẹp như bảo thạch vừa mở ra, đột nhiên trong đôi mắt nó chậm rãi toát ra một luồng sáng đỏ nhàn nhạt, sau đó nó bao trùm toàn thân Giang Nguyên.
Lưồng ánh sáng đỏ này từ cánh tay trái sau đó thuận theo thân bên trái đi xuống, chậm rãi đi xuống chân trái rồi ngay sau đó tiếp tục đi lên.
Cứ như vậy, lưồng sáng đó chậm rãi bao phủ hết toàn thân Giang Nguyên. Cuối cùng, nó chậm rãi tràn lên cả đầu Giang Nguyên.
- Hiện hình hoàn thành trao tặng cơ thể thiên phú thứ hai Thanh chướng.
Sau khi dòng tin tức đó hiện lên, luồng sáng màu đỏ tràn ngập toàn thân Giang Nguyên bùng sáng rồi đột nhiên biến mất tăm.
Tiểu hồ ly màu đỏ máu ở vai trái của Giang Nguyên cũng bắt đầu chậm rãi cuộn mình lại, sau đó đôi mắt cũng từ từ nhắm lại. Lúc này, một đạo tin tức lại lóe lên.
- Cửu Vĩ đuôi thứ ba kích hoạt, điểm tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi thứ ba là 0.
Tin tức này lóe lên, gốc đuôi trên hình xăm lại hiện ra cái đuôi thứ ba nhàn nhạt,nhưng lại giống như chẳng có gì xuất hiện vậy. Tức là vừa nhìn thì giống như lại có thêm một cái đuôi lớn, có điều là rất không rõ ràng mà thôi.
Sáng sớm, Giang Nguyên tỉnh lại, vẫn không thể nhớ được tình hình buổi tối hôm qua, nhưng hắn vẫn vô thức nhìn sang vai trái của mình. Hắn rất mong đợi...
Vì ngày hôm qua lúc trước khi đi ngủ, hắn chỉ còn một chút xíu nữa là đầy năng lượng của đuôi thứ ba. Nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy thì cả một tối hôm qua đã đủ để đầy đuôi thứ hai này, từ đó xuất hiện thêm đuôi thứ ba...
Đồng thời, theo lý thì hắn cũng nhận được thiên phú thứ hai.
Cho nên, hắn không nén được mong đợi bắt đầu xốc. cổ áo chỗ vai trái của mình, sau đó nhìn xuống hình xăm kia của mình.
Mặc dù tia sáng buổi sớm vẫn chưa đủ sáng, nhưng sau khi hai đồng tử trong đôi mắt Giang Nguyên khế co rút đã nhìn thấy rõ hình xăm chỗ vai trái.
Giang Nguyên mang theo ánh mắt mong chờ cùng tâm tình hưng phấn nhìn hình xăm kia của mình. Bên cạnh hai cái đuôi to vốn có quả nhiên hình như lại có thêm một cái bóng, tuy không rõ ràng lắm, nhưng nó thực sự tồn tại...
- Cuối cùng... cuối cùng lại thăng cấp rồi... ba đuôi rồi, cuối cùng cũng ba đuôi rồi...
Tuyệt Phẩm Thiên Y