Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất Chơi Xỏ Lá
C99: Đánh cược một phen
"Không sao." Có lẽ cảm thấy lời nói của Minh Huyền quá nghiệp, Tiết Dư hất văng hắn ra, an ủi tiểu sư muội: "Muội có thể trụ được lâu như vậy trong lĩnh vực, có nghĩa là lực công kích của quỷ đồng kia không cao."
Diệp Kiều gật đầu. Nếu lực công kích của nhóc quỷ kia cao thật, nàng đã bán muối từ lâu, đâu còn nguyên vẹn thân xác mà nhảy nhót tung tăng lừa gạt con nít.
"Cho nên, kẻ nuôi quỷ đồng mới là người phụ trách tấn công." Minh Huyền nghiêng đầu, suy đoán: "Muội bị kéo vào lĩnh vực là do quỷ đồng chủ động ra tay, mẹ nó không biết chuyện này."
Nếu không Diệp Kiều đã bị mẹ con nhà quỷ đồng làm gỏi, không thể chạy thoát ra ngoài.
Mộc Trọng Hi không hiểu lắm: "Tại sao quỷ đồng lại bắt muội? Nhìn tiểu sư muội đâu giống người có hơi thở tình mẹ ấm áp?" Hắn không hề nhìn thấy phẩm chất đáng quý này trên người tiểu sư muội.
Sau mấy ngày tìm hiểu, Diệp Kiều rút ra kết luận: "Quỷ đồng chỉ bắt nữ tu sĩ, muốn tìm người làm mẹ, người có giới tính nam thì quỷ đồng sẽ không để mắt đến."
Những nữ tu sĩ bị bắt vào lĩnh vực nào từng trải qua tình huống kỳ lạ này. Khi nhìn thấy một đứa nhóc da dẻ trắng xanh đột nhiên xuất hiện trong không gian tối tăm lạ lẫm, bọn họ chắc chắn sẽ nhận ra đứa trẻ này có vấn đề. Thế là bọn họ bỏ chạy hoặc vung kiếm tấn công theo bản năng.
Không ngờ hành động này lại chọc giận quỷ đồng, và rồi bọn họ bị nhóc đó giết chết.
Là người duy nhất sống sót, Diệp Kiều không hề cảm thấy vinh hạnh mà ngược lại, nàng thấy hơi ớn lạnh.
"Diệp Kiều à, muội thật là trâu bò!" Mộc Trọng Hi giơ ngón cái với nàng, giọng nói tràn đầy sự khâm phục: "Chơi ngông trong bí cảnh thì không nói, đến cả làm ủy thác, muội cũng tạo nghiệp với quỷ! Quá dữ dội!"
Sau khi lừa gạt, đắc tội quỷ đồng vẫn có thể bình an, dung dăng dung dẻ thoát khỏi bí cảnh, đây đúng là bản lĩnh mà không phải ai cũng có.
Chu Hành Vân nhẹ nhàng nói: "Tổng hợp từ các manh mối điều tra được, thủ phạm là nữ, tu vi ít nhất là Nguyên Anh."
"Nói cho mọi người nghe một tin." Diệp Kiều ra hiệu mọi người tập trung lại: "Muội bị treo thưởng, đám người săn lùng tiền thưởng hiện đang ở nhà họ Tống. Nếu không có gì bất ngờ, tối nay sẽ rất đặc sắc."
Người điên cuồng vì nàng chưa chắc là người nhà, đôi khi sẽ là kẻ thù.
Năm người Trường Minh Tông đang ở cùng một sân viện, bọn người kia chỉ cần hỏi bừa một người nào đó sẽ biết ngay vị trí của bọn họ.
"Muội kiến nghị, chúng ta chia nhau chạy."
Kẻ săn thưởng truy đuổi Diệp Kiều có rất nhiều người, tu vi đều là Kim Đan. Xem ra tiền thưởng truy bắt Diệp Kiều không hề thấp.
Minh Huyền nhìn quanh sân viện, xoa cằm: "Trước khi đi chúng ta nên tặng bọn họ một món quà bất ngờ mới phải lẽ chứ?"
Hai sư huynh muội liếc nhìn nhau, sau đó ăn ý vươn tay kết ấn. Các trận pháp phức tạp được thiết lập chồng chéo lên nhau. Động tác hai người nhanh đến mức ba người còn lại nhìn hoa cả mắt. Khi trận pháp được hoàn thành, một ánh sáng vàng nhạt hiện lên rồi nhanh chóng biến mất.
Các sư huynh khác tò mò nhìn hai người, Diệp Kiều giải thích: "Trận pháp Nổ, nổ tùy duyên, ưu tiên nổ người có duyên."
Không biết ai sẽ là người có duyên đây.
"Chúng ta đi thôi."
Năm người đi cùng nhau khá gây chú ý, tốt nhất là chia ra ba tổ, Diệp Kiều đi cùng Minh Huyền, Mộc Trọng Hi đi cùng Tiết Dư, hai kiếm tu mỗi người kẹp một người không có chỉ số vũ lực. Riêng đại sư huynh thực lực mạnh nhất -Chu Hành Vân lại vinh dự được lạc loài.
Diệp Kiều bỗng nhiên đồng cảm sâu sắc sự cô độc của kẻ mạnh. Nếu không phải thực lực nàng như hạch, nàng cũng muốn trải nghiệm cảm giác đó.
"Còn ai có ý kiến gì không?" Tiết Dư nói: "Nếu không còn gì nữa thì cứ hành động theo kế hoạch."
Chu Hành Vân nhìn về phía Minh Huyền: "Đệ..."
Hắn ngập ngừng giây lát, sau đó lại nuốt lời muốn nói xuống.
Chu Hành Vân không có ý kiến gì cả. Hắn chỉ hơi lăn tăn không biết có nên phím nhẹ với Minh Huyền rằng đừng đi cùng Diệp Kiều hay không. Tổ đội cùng muội ấy chưa chắc an toàn nhất nhưng chắc chắn là kích thích nhất.
Đáng tiếc cuối cùng Chu Hành Vân lựa chọn ngậm miệng không lên tiếng, và Minh Huyền vẫn chưa nhận ra lời muốn nói lại thôi của đại sư huynh.
Sau nửa canh giờ chia nhau ra chạy, vị trí của Diệp Kiều và Minh Huyền liên tục bị các tu sĩ tìm được.
Diệp Kiều bĩnh tĩnh nhìn đám người đuổi theo mình, sau đó liếc nhìn Minh Huyền.
Hai người thuần thục vận dụng Đạp Thanh Phong bỏ chạy.
"Tốc độ của nàng ta rất nhanh, đừng để nàng ta thoát."
"Có Minh Huyền nữa, bắt hết cả hai người bọn họ!"
Bọn họ đã canh chừng trong phủ đệ nhà họ Tống mấy ngày nay, cũng đã xem đi xem lại đá Lưu Ảnh trên dưới mười lần, đương nhiên biết rõ Diệp Kiều am hiểu cái gì nhất.
Tu vi trung kỳ Trúc Cơ, công pháp chủ đạo tốc độ, khó giải quyết bằng vũ lực và rất tích cực chơi xỏ lá.
Nhưng đây không phải bí cảnh, nơi nàng ta có thể chơi ngông không chút kiêng dè.
Sáu tu sĩ Kim Đan đang đuổi theo bọn họ, tình hình kích thích hơn cả đại hội tông môn. Và đặc biệt, cả sáu tu sĩ đều là kiếm tu.
Tiêu rồi, tiêu rồi.
"Sắp bán muối rồi Kiều ơi!" Minh Huyền quay đầu quăng ra mấy lá bùa: "Sau khi huynh chết, nhớ chọn phần mộ mắc nhất đắc địa nhất cho huynh, cha huynh dư tiền!"
Diệp Kiều: "Vậy cái mộ nghèo nàn kế bên huynh chắc chắn là của muội."
Mồm thì gào thét mua mộ này mộ nọ nhưng tay thì liên tục ném bùa khiến đám tu sĩ ức chế vô cùng. Diệp Kiều lấy súng phiên bản tu chân ra, nả thêm mấy phát.
Nàng khá tự tin về cây súng bản tu chân của mình, đến Tần Hoài còn dính đạn bùa của nàng thì dăm ba tên tán tu này chỉ là muỗi!
Một đống bùa được bắn ra, chỉ cần bắn trúng là hai người sẽ câu giờ được thêm một chút thời gian.
"Câu giờ thêm đi huynh." Diệp Kiều nhìn sắc trời: "Muội có cách xử lý đám người này rồi."
Minh Huyền còn có thể làm gì ngoài việc đặt niềm tin vào tiểu sư muội Diệp Kiều dấu yêu?
Sáu người vây bắt hai người, tiêu hao rất nhiều khí linh nhưng vẫn chưa bắt được ai.
Các tán tu cũng nhận ra, các đệ tử chân truyền không giống như tu sĩ bình thường, không ai là dạng vừa dễ nhai.
Khoảnh khắc kiếm của một trong năm người kia sắp chạm vào mình, tay Diệp Kiều tê rần, sau đó một luồng kiếm khí xẹt qua. Sáu tu sĩ kia đã đuổi kịp và bao vây hai người. Minh Huyền đổ mồ hôi lạnh.
Xong phim, lần này đi bán muối thật rồi.
Hắn nhìn thoáng qua tiểu sư muội, lại thấy muội ấy bình tĩnh, không chút hoảng hốt ôm KFC vào ngực, khóe miệng nhếch lên, nói to: "Tê ơi, có nhớ mẹ không con?"
Mọi người khựng lại.
Con ngươi Minh Huyền run run: "Muội đang nói cái gì vậy?"
Đã là lúc nào rồi mà còn...
"Ý tại ngôn ngoại." Một pháp khí của Diệp Kiều bị phá vỡ, nàng nhích người sang một bên tránh kiếm chiêu của kẻ địch: "Muội đang gọi con trai muội."
Nàng cố tình câu giờ đến thời điểm âm khí nặng nhất. Thời gian triển khai linh vực đều có một quy luật nhất định, và quỷ đồng chắc chắn ở trong phủ đệ nhà họ Tống. Lúc này Diệp Kiều gọi nhóc quỷ, nhóc ấy chắc chắn sẽ nghe thấy.
Bây giờ chỉ có thể đánh cược một phen. Xem xem giá trị thù hận của quỷ đồng với nàng có cao hay không.
Sau khi Diệp Kiều dứt lời, đám tán tu cười phá lên: "Con trai mi? Quỷ đồng kia chắc?"
"Mi nghĩ mi là ai? Mẹ ruột của nó?"
Có thể lẻn vào nhà họ Tống tức là bọn họ đã nắm được chút ít tình hình ở đây. Bọn họ không thể và không dám trêu chọc quỷ đồng. Thứ bọn họ cần là bắt Diệp Kiều và lĩnh thưởng.
Khi các tán tu đang cười nhạo thì mặt đất bỗng xuất hiện một vệt đen, sau đó nhanh chóng lan rộng ra, cuốn hai người Diệp Kiều vào trong.
Diệp Kiều vẫn luôn sử dụng thần thức dò xét xung quanh. Sau khi nhận thấy lĩnh vực quen thuộc được triển khai, nàng yên tâm phần nào kéo tay áo Minh Huyền: "Đến rồi."
Trong chớp mắt, hai người biến mất không chút dấu vết.
"Chuyện gì vậy???"
Mẹ ơi, rõ ràng hai người kia đang đứng trước mặt, sao đột nhiên lại biến mất?
Một tu sĩ có kiến thức rộng nhíu mày, nói: "Hình như là lĩnh vực."
Lĩnh vực mà chỉ có kỳ Nguyên Anh mới có thể triển khai trong truyền thuyết? Sao lại xuất hiện ở đây?
Một tán tu khác run rẩy: "Ý mi là cô ả Diệp Kiều kia đắc tội với đại năng nào đó có lĩnh vực?"
Tên kia nặng nề gật đầu: "Theo ta đoán thì là thế."
Không ai lường trước hành động của Diệp Kiều. Bọn họ từng thấy có người tìm chết nhưng chưa thấy ai chủ động tìm chết như nàng. KFC cũng bị dọa khiếp vía. Nó không hiểu rốt cuộc Diệp Kiều đào đâu ra bản lĩnh khiêu khích châm chọt khắp nơi nhưng vẫn nhởn nhơ nhảy nhót như chưa hề làm có gì xảy ra.
Nàng ta có thể sống đến bây giờ đúng là kỳ tích.
Minh Huyền chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Kiều kéo vào lĩnh vực. Hắn nhìn không gian đen thui, ngớ người: "Đây là chỗ nào?"
Diệp Kiều: "Là lĩnh vực của quỷ đồng đấy. Sao? Kích thích không?"
Mặt Minh Huyền trắng bệch.
Hắn đã nghĩ rằng Diệp Kiều kéo dài thời gian để chờ cứu viện. Nào ngờ tiểu sư muội dấu yêu của hắn lại kéo theo hắn đâm đầu vào lĩnh vực tìm đường bán muối!
A a a, muội điên rồi Diệp Kiều!!!!!
Nếu không phải tình hình không cho phép, Minh Huyền đã nắm lấy cổ áo Diệp Kiều vừa lắc vừa hét.
"Không sao, người nhóc đó hận là muội." Diệp Kiều an ủi hắn: "Huynh chỉ là hàng khuyến mãi bắt một tặng một thôi."
Minh Huyền: "... Lời an ủi rất có tính an ủi!"
Hai người nói chuyện chưa được bao lâu, một hơi thở xa lạ xuất hiện ở phía sau. Minh Huyền và Diệp Kiều nhạy bén tránh ra xa.
"Mẹ ơi." Bé trai nhìn Diệp Kiều chằm chằm, hỏi: "Mẹ đang tìm con sao?"
Diệp Kiều bình tĩnh nói: "Không, con nghe nhầm rồi."
"Tại sao mẹ lại bỏ con?" Quỷ đồng tội nghiệp chạy theo Diệp Kiều: "Mẹ đã nói là sẽ chơi với con mà?"
Diệp Kiều cắm đầu chạy, vừa chạy vừa hét lớn: "Tình mẹ con ruột thừa của chúng ta tới đây thôi! Miễn cưỡng không hạnh phúc!"
"Mẹ lừa con...lừa con...lừa con..."
Âm thanh liên tục vọng lại, khiến tai vừa chói vừa nhức. Diệp Kiều nghe mà đau cả đầu.
Ở trong lĩnh vực, tốc độ của Đạp Thanh Phong bị giảm xuống đáng kể.
Tình hình còn đắng lòng hơn khi Minh Huyền cũng sợ hãi la hét góp vui: "Cứu mạng! Diệp Kiều! Có quỷ kìa! Đậu xanh! Đậu xanh! Huynh muốn về nhà!"
Hai người một lớn một người thay phiên gào thét hấp diêm lỗ tai Diệp Kiều.
Diệp Kiều chỉ muốn tự chọc thủng màng nhĩ để giải cứu lỗ tai của mình. Nàng còn trụ được cũng nhờ ý chí bền bỉ, cứng rắn của mình.
Trong lĩnh vực, nàng đã thử sử dụng thức thứ nhất của Thanh Phong Quyết- Thanh Phong Khai và thức thứ hai- Thanh Phong Lăng Nguyệt nhưng dù là tấn đơn đơn mục tiêu hay tấn công quần thể đều không xi nhê gì.
Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Diệp Kiều cũng nắm rõ thực lực của đối phương, đầu nhảy số thật nhanh, miệng lập tức hô to: "KFC!"
Trong nháy mắt, một ngọn lửa sáng rực xuất hiện trong lĩnh vực. Bùa Ngự Hỏa không cháy được trong đây nhưng lửa của phượng hoàng thì có thể!
Quỷ đồng che vết bỏng ở tay lại, miệng mếu máo: "Đau."
Dứt lời, hơi thở của đứa bé lạnh xuống. Nhóc nhìn Diệp Kiều chằm chằm rồi nhào về phía nàng. KFC lại phun lửa về phía quỷ đồng. Hai người liên tục tránh né đòn tấn công của nhau, nên độ chính xác của chiêu thức không cao.
Diệp Kiều hít sâu một hơi.
Đậu phộng!
"Tê à." Canh thời gian lúc quỷ đồng nhào đến, Diệp Kiều đột nhiên nắm tay nhóc, nỉ non: "Mẹ xin lỗi."
Cùng lúc đó, nàng lặng lẽ truyền âm cho KFC: "Nếu quỷ đồng có dấu hiệu nào giống như sắp ăn ta thì mi phải phun lửa ngay và luôn nhé! Nhớ phun mạnh và chuẩn, cảm ơn!"
KFC: "..."
Đứa bé ngẩn người khi Diệp Kiều nắm tay mình. Theo phản xạ nhóc muốn há miệng, nuốt trọng Diệp Kiều. Dù sao thì nàng ta cũng từng lừa nhóc.
"Mẹ không cố ý lừa con đâu." Tranh thủ trước khi quỷ đồng nổi bão, Diệp Kiều diễn nét bi thương dối lừa con nít: "Mẹ chỉ muốn được ở bên bé Tê của mẹ mãi mãi thôi."
Nghe thấy lời Diệp Kiều nói, nhóc quỷ ngây người, hỏi lại: "Gì cơ?"
Với bộ não nhỏ bé của một đứa con nít, quỷ đồng không biết bây giờ mình nên làm gì.
Diệp Kiều tiếp tục nét diễn tình mẹ bao la, xoa đầu nhóc, bắt đầu tẩy não: "Ý của mẹ là, nếu con ăn mẹ thì mẹ sẽ không còn nữa, đúng không? Giống như những người con đã ăn vậy, đều biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa."
Quỷ đồng ăn oán khí, tu sĩ bị ăn sẽ biến thành nguồn oán khí không bao giờ tiêu tán, trở thành năng lượng cung cấp không ngừng cho nhóc.
Chuyện lừa dối con nít nếu đã làm một lần thì lần thứ hai sẽ thành thạo hơn.
Diệp Kiều nhìn thấy dáng vẻ im lặng ngẫm nghĩ của quỷ đồng, dịu dàng nói: "Mẹ chỉ muốn ở cạnh bé Tê của mẹ mãi mãi. Thế nên chuyện mẹ chạy đâu có sai? Tất cả chỉ vì mẹ quá yêu con!"
Minh Huyền: "..."
Đứa bé nghệch mặt nhìn nàng: "Thật vậy sao?"
Con người đen nhánh nhìn thẳng vào mắt nàng kèm theo sự lạnh lẽo thấu tim. Diệp Kiều âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng tình hình càng căng thẳng thì nàng càng bình tĩnh: "Đúng vậy. Sau này, mấy bạn nhỏ kia có cái gì thì mẹ sẽ từ từ bù cho con. Nhưng nếu con ăn mẹ thì chúng ta sẽ không thể ở cạnh nhau được nữa."
Giọng nói của Diệp Kiều đầy chân thành và ấm áp: "Tuy mẹ không thể cho con thứ tốt nhất, nhưng chắc chắn, mẹ yêu bé Tê của mẹ nhất!"
Lời dối lừa của nàng quá bùi tai khiến quỷ đồng sáu tuổi ngơ ngác nhìn nàng.
Từ khi nhóc có ý thức đến nay, luôn bị mẹ ruột ép ăn các loại oán khí. Mỗi lần ăn xong, bà ấy sẽ lạnh lùng bắt nhóc ăn tiếp.
Nhưng Diệp Kiều không giống thế, nàng rất dịu dàng. Tuy lần đầu gặp mặt đã lừa nhóc nhưng nàng ấy sẽ dịu dàng xoa đầu nhóc, nhẹ nhàng dỗ dàng nhóc, cũng sẽ không tra tấn đánh đập khi nhóc làm sai. Hơn nữa... nàng ấy còn nói rằng nàng ấy thích nhóc nhất!
Hơi thở lạnh lẽo của đứa bé đã giảm đi một phần. Con người đen nhánh đã không còn sự điên cuồng, đói khát như trước. Nhóc nhìn nàng vài giây rồi nói: "Mẹ ơi, mẹ sẽ luôn yêu Tê chứ?"
Nàng mỉm cười, cả người tỏa ra vầng hào quang mẹ hiền dấu yêu: "Đương nhiên rồi, dù con có ngoan hay không, mẹ vẫn sẽ yêu con mãi mãi."
Quỷ đồng bắt đầu dao động.
Nhóc vẫn nhìn Diệp Kiều chằm chằm, cân nhắc đến cú lừa lần trước quỷ đồng đề nghị: "Vậy mẹ lập khế ước với con đi!"
Thứ Diệp Kiều chờ chính là lời nói này.
Đầu tiên khiến quỷ đồng dao động bằng những lời nói mật ngọt, yêu thương, sau đó làm hắn nhớ đến lần mình bị lừa, cuối cùng dẫn dắt khiến nhóc mở miệng muốn lập khế ước với mình.
Trong lòng thì vui mừng nhảy cha cha cha tưng bừng nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn nét do dự. Nàng thoáng tỏ vẻ chần chừ rồi gật đầu: "Được."
Chữ "được" của nàng có sức nặng như thể nàng phải chịu thiệt cắn răng đồng ý chuyện này. Minh Huyền đứng bên cạnh nhìn mà kinh ngạc.
Á đù!
"..."
Mẹ ơi, lừa người thì thôi, bây giờ đến quỷ cũng không tha!
Diệp Kiều: Trang bị +1
______
Thụy Vũ: Chương dài nha, các tình yêu thích thì cho mị xin một vote nhé ~
Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất Chơi Xỏ Lá