Tuyệt Địa Sủng Ái
Chương 37: Chương 37:
"Các cậu còn chưa đi?" Lâm Dã ngẩng đầu, sờ lỗ tai sờ một cái nói, "Tôi tới lấy quần áo, quên mang theo."
"Vừa tới?"
Lâm Dã gật đầu, đôi mắt mờ sương vẫn không nhìn ra cảm xúc. Chu Thừa Nghiêu không biết anh nghe được bao nhiêu, hắn thả tay cầm bình giữ nhiệt xuống, "Huấn luyện viên ở bên trong."
"Các cậu có chuyện?" Lâm Dã nói, "Có việc cần nói, vậy ngày mai tôi lại đến lấy."
"Nói chuyện thay phiên." Chu Thừa Nghiêu nhìn vẻ mặt Lâm Dã, muốn tìm ra manh mối từ trên mặt anh, anh có nghe thấy trước đó không? "Viêm dạ dày của Thiên Minh phải nằm viện một khoảng thời gian, hẳn là không có cơ hội tham gia Golden Tournament."
Thẩm Mộc đi ra từ trong phòng họp, "Ui? K thần cũng ở đây?"
"Lấy quần áo." Lâm Dã chỉ chỉ trong phòng họp, nói, "Quần áo để quên ở đây, ở cửa ra đụng phải đội trưởng. Các cậu có việc thì các cậu cứ nói chuyện trước đi, tôi lấy quần áo xong đi liền."
Lâm Dã bước nhanh vượt qua Thẩm Mộc vào cửa lấy áo khoác của mình, lau mặt một cái quay người ra ngoài.
Bên ngoài đã không còn Thẩm Mộc, chỉ còn Chu Thừa Nghiêu trong hành lang, hắn thân cao chân dài, một tay đút túi nghiêng dựa vào cạnh cửa. Thái độ biếng nhác mệt mỏi, cúi thấp đầu lông mi rậm rồi đến hai mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.
Cổ họng Lâm Dã hơi khô, mặc áo khoác mặc vào, "Không về nghỉ ngơi à?"
"Về." Chu Thừa Nghiêu ngước mắt, đứng dậy, "Chờ anh đi chung."
Lâm Dã cắn môi, tay nắm điện thoại trong túi áo khoác, Chu Thừa Nghiêu đi kế bên hai người xuống lầu đi về ký túc xá. Bên ngoài trụ sở yên tĩnh, phòng huấn luyện đèn sáng rỡ, Lâm Dã quay đầu liếc nhìn. Thị lực của anh không hề tốt đẹp gì, phải híp mắt mới có thể thấy rõ, cửa phòng huấn luyện không khóa, có thể nhìn thấy Tự Kình ngồi trước máy vi tính.
Chu Thừa Nghiêu cũng quay đầu, lập tức nhíu mày mở ra chân dài nhanh chân đi qua, Lâm Dã ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt. Đêm tối giống quái thú, nặng nề đè ở đỉnh đầu, nội tâm của anh nóng nảy bất an, có chút thở không nổi.
"Bây giờ tắt máy tính đi về nghỉ." Chu Thừa Nghiêu gõ cửa một cái, cất cao giọng.
Tự Kình tháo tai nghe xuống, quay đầu thấy Chu Thừa Nghiêu, nói, "Livestream một tiếng."
"Bây giờ tắt livestream đi, vừa rồi tôi có nói tối nay không livestream không?" Chu Thừa Nghiêu nhíu mày, đột nhiên phát tính tình, ngữ khí nghiêm khắc, "Nếu như cậu cũng muốn đi bệnh viện bồi Thiên Minh, ngày mai thu dọn đồ đạc trở về đi."
"Anh Nghiêu?" Bỗng nhiên Tự Kình thay đổi sắc mặt, lập tức đứng lên đóng livestream. Chu Thừa Nghiêu hiếm khi nổi giận trong phòng tập, hắn nổi giận là lớn chuyện.
Lâm Dã ấn nút thang máy không có đi vào ngay, mà cản cửa thang máy chờ Chu Thừa Nghiêu, rất nhanh Chu Thừa Nghiêu vẻ mặt âm trầm đi tới.
Tính tình thiếu gia rất lớn.
Từ khi Lâm Dã biết Chu Thừa Nghiêu đến nay, lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc tâm tình của bọn Trần Kiệt khi nói những lời này, tính tình đúng là rất lớn.
Chu Thừa Nghiêu vào thang máy, Lâm Dã cũng đi vào theo ấn xuống tầng bốn, nói, "Áp lực của Tự Kình rất lớn, có lẽ là do nóng vội —— "
"Không nói chuyện cậu ta, nói chuyện của anh."
"Cái gì?"
Chu Thừa Nghiêu ngước mắt, ánh mắt sắc bén sâu nặng nhìn Lâm Dã chăm chú, "Anh thấy sao?"
"Ý cậu là gì?"
"Anh biết tôi hỏi gì." Chu Thừa Nghiêu mười phần xác định Lâm Dã nghe được một phần, nhưng là một phần đó, bây giờ hắn không rõ lắm. Thái độ bây giờ của Lâm Dã không để người ta thấy rõ, anh có ý gì?
Hỏi gì? Thang máy ting một tiếng dừng ở tầng bốn, Lâm Dã nghĩ ra ngoài đã rồi nói, Chu Thừa Nghiêu nghiêng người một bước chặn trước mặt anh, đưa tay chống lên tường phía sau Lâm Dã.
"Lâm Dã."
Cửa thang máy liền đóng lại.
Lâm Dã nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ngừng thở, trên người mình không có mùi gì nhỉ? Anh cụp mi xuống, Chu Thừa Nghiêu ở trên cao bễ nghễ nhìn anh, lúc mở miệng giọng khàn khàn, "Có thể hỏi thẳng tôi, có ý kiến gì thì nói với tôi. Tôi tôn trọng lựa chọn của anh, chúng ta —— "
"Tôi không cố ý nghe, tôi không có lập trường để nói bất cứ điều gì về việc thay phiên này." Từ sau khi Lâm Dã quen biết Chu Thừa Nghiêu đã cố gắng hết sức điều chỉnh mình, nhưng vẫn thường xuyên không theo kịp tư duy Chu Thừa Nghiêu, có lẽ đời này anh chỉ có thiên phú trên phương diện chơi game, "Lịch đấu của Golden Tournament cực kỳ dày đặc, tay của tôi không đánh tới được là nhất định, nếu như đến lúc đó xảy ra vấn đề vậy thì chính là liên lụy toàn bộ KG. Viêm dạ dày của Thiên Minh có thể tốt là kết quả tốt nhất, không thể tốt, điều người đến đội một là sắp xếp cực kỳ hợp lý, về phần dư luận đề nghị của tôi là các cậu phải cẩn thận chút. Đổi đội viên bắt đầu, đây là một việc lớn, không dễ giải thích với fan và nhà tài trợ, nền tảng phát trực tiếp, có thể sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ đoàn đội. Còn tôi, tôi chính là một người dự bị, mặc kệ cậu tin hay không, tôi sẽ không muốn tranh với ai cái gì, tôi không có dã tâm đó."
"Chỉ những cái này?"
Thang máy lại chậm rãi xuống đến tầng một, Lâm Dã nhìn người đàn ông chống ở trên người mình, cắn môi, "KG đối với tôi rất tốt, để tôi đánh vị trí nào, tôi đều cảm ân."
Chu Thừa Nghiêu áp sát quá gần, không khí chật chội, Lâm Dã có chút khẩn trương. Anh bấm lòng bàn tay một cái, vượt qua Chu Thừa Nghiêu nhìn chữ số trên thang máy, "Tự Kình sắp vào rồi."
"Anh Nghiêu —— K thần, sao các anh còn ở trong thang máy?" Đầu Tự Kình cũng bị dọa rơi mất, hơn hai giờ sáng, thang máy mở ra có hai người ở trong.
"Ấn sai." Lâm Dã chuyển đến bên cạnh, lại nhìn vị thần Chu Thừa Nghiêu đứng thẳng tắp ở sau này, lại yên lặng di chuyển cách cửa ra vào một chút, "Bây giờ đi lên lại."
Tự Kình đi vào thang máy để xuống tầng ba, anh ta ở tầng ba, không có người nói chuyện, bầu không khí phi thường ngột ngạt. Tự Kình thử mở miệng, quay đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu nỗ lực giải thích, "Anh Nghiêu, hai ngày này trạng thái của tôi không tốt, trở về cũng ngủ không được, mới nghĩ phát sóng một tiếng, về sau sẽ không."
"Ừm."
Thang máy đến tầng ba, Tự Kình buông lỏng một hơi, một mình ở trong thang máy với Chu Thừa Nghiêu đang phát giận thật sự muốn mạng, "Vậy tôi đi ngủ, ngày mai gặp."
Cửa thang máy đóng lại, Chu Thừa Nghiêu đưa tay ôm cánh tay quay đầu nhìn Lâm Dã. "Anh thật sự không có gì muốn nói với tôi?"
"Hả? Ừ." Ánh mắt Lâm Dã thanh tịnh, "Đội trưởng, cậu có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, tôi không đoán ra được."
Thang máy đến tầng bốn, vẻ mặt Chu Thừa Nghiêu mới hòa hãn, "Không có việc gì, chỉ sợ anh nghĩ nhiều. Bây giờ anh vẫn nên dưỡng tay tốt, nếu như Thiên Minh có thể tốt thì để cậu ta lên, không tốt thì điều người từ đội hai tới. Những chuyện này không liên quan tới anh, đến lúc đó anh đừng cái gì cũng ra mặt ôm lên người mình."
Lâm Dã đi ra thang máy trước, không muốn lại ngồi nữa, "Tốt, vậy cậu... Nghỉ ngơi sớm một chút."
Lâm Dã đi tới cửa, sau lưng vang lên âm thanh Chu Thừa Nghiêu, "Lâm Dã."
Lâm Dã quay đầu, ánh mắt Chu Thừa Nghiêu bình tĩnh, "Ở chỗ tôi, anh —— người đều quan trọng hơn bất kỳ cúp gì."
"Tôi biết."
"Tốt, đi thôi."
"Ngủ ngon."
Vào cửa Lâm Dã cởi áo khoác xuống ném lên ghế, lúc quay người lấy thuốc lá tay đều đang phát run, anh hung hăng lau mặt một cái đi vào toilet đốt một điếu thuốc. Thật ra không nên hút thuốc, tổn thương thân thể, nhưng Lâm Dã không nhịn được.
Lâm Dã tựa ở trên tường hung hăng hút một hơi thuốc, nửa ngày mới chậm rãi nhả ra, đưa tay che mặt. Nửa ngày, Lâm Dã thở dài một hơi lại hút một hơi thuốc, ngẩng đầu nhìn khói thuốc dung nhập trong không khí.
Ước chừng có nửa phút, Lâm Dã bóp tắt khói ném vào thùng rác, đứng dậy rửa mặt.
Tay chống trên bồn rửa tay, Lâm Dã nhìn mình trong gương, tóc còn ướt vuốt lên trên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt. Dáng dấp anh rất giống mẹ, một khoảng thời gian rất dài Lâm Dã không dám nhìn thẳng mặt mình.
Anh không thích gương mặt này.
Khoảng thời gian mẹ qua đời mỗi một ngày đều đang chửi rủa hung tợn, bà ấy đã không mở mắt ra nổi, cũng không nhận ra ai. Ung thư gan thời kì cuối, toàn bộ thân thể bà ấy đều biến dạng. Nhưng vẫn có thể phát ra âm thanh, âm thanh tê liệt, bà ấy từ từ nhắm hai mắt chửi mắng.
Lâm Dã canh giữ ở bên người bà ấy, nghe bà ấy mắng, mắng ba ngày sinh mạng của bà ấy mới kết thúc.
Mỗi một câu Lâm Dã đều nhớ.
Lâm Dã kéo khóe miệng, đứng thẳng quay người c ởi quần áo tắm rửa, anh đúng là thích Chu Thừa Nghiêu, nhưng bên trong cái thích này Lâm Dã hi vọng Chu Thừa Nghiêu không cần phải trả giá tí tẹo nào. Hoặc là Chu Thừa Nghiêu cặn bã một chút, việc này liền dễ làm. Hai người làm xong là xong việc, tương lai đường ai nấy đi, Lâm Dã cũng sẽ không có gánh nặng trong lòng. Nhưng Chu Thừa Nghiêu nói cả một đời, Lâm Dã đi đâu kiếm một bản thân hoàn hảo cho hắn cả một đời đây?
Lâm Dã lau nước trên mặt, kẻ nào dám tổn thương Chu Thừa Nghiêu anh đều sẽ lo lắng, bao gồm chính anh.
Không bỏ được.
Mẹ nó, thật không bỏ được. Vừa nghĩ tới tương lai nếu Chu Thừa Nghiêu ở cùng với mình, nhất định sẽ tổn thương đến hắn, đau như dao đâm vào tim, đau đến Lâm Dã không thở nổi.
Những tiếng chửi rủa đó, khắc cốt ghi tâm, anh có tỷ lệ nhất định sẽ trở thành người đó.
Hôm sau, Lâm Dã bị tiếng đập cửa đánh thức, Lâm Dã rời giường chụp áo thun vào đi qua mở cửa. Đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu ngoài cửa, hôm nay Chu Thừa Nghiêu mặc một thân trang phục vận động màu đen, khí chất nghiêm nghị, chân dài eo hẹp, đẹp trai sáng mắt lên.
Lâm Dã run lên mới hoàn hồn, nói, "Đội trưởng?"
"Đi bệnh viện." Chu Thừa Nghiêu đưa bình giữ nhiệt cho Lâm Dã, giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nói, "Mười giờ xuất phát, bây giờ chín giờ hai mươi, anh có thời gian hai mươi phút rửa mặt. Gần đây thời tiết khô hanh, đây là nước mật ong, anh cầm uống."
"Cảm ơn đội trưởng, tự tôi đi là được, không cần cậu đặc biệt chạy một chuyến."
"Tôi thích chạy." Giọng nói Chu Thừa Nghiêu chậm chạp, nặng nề, mắt đen nhìn chăm chú Lâm Dã, "Như thế nào?"
Hầu kết Lâm Dã nhấp nhô, nắm chặt bình giữ nhiệt của Chu Thừa Nghiêu.
Bỗng nhiên Chu Thừa Nghiêu vươn tay sờ tóc Lâm Dã, Lâm Dã vừa tỉnh ngủ tóc dựng thẳng rất có ý tứ, lung ta lung tung. Đột nhiên Lâm Dã trừng lớn mắt, lập tức kéo ra chút khoảng cách. "Có phải tóc của tôi rất loạn?"
Xem ra rất đắt, Lâm Dã cũng không dám đưa tay. Sao đột nhiên Chu Thừa Nghiêu tặng đồ cho anh? Cái này khiến Lâm Dã thụ sủng nhược kinh.
"Tôi không dùng đồng hồ đeo tay."
"Đây là tôi để đó không dùng, không dùng cũng vứt đi." Chu Thừa Nghiêu nói, "Cho anh chơi."
Lâm Dã nhìn đồng hồ tay một chút, lại nhìn khối trên cổ tay Chu Thừa Nghiêu, kiểu dáng hai cái rất giống. Anh có chút động lòng, cắn môi, "Cảm ơn."
Lâm Dã nhận đồng hồ, nhìn người đàn ông đứng ở cửa, nói, "Nếu không cậu vào trong đợi? Năm phút là tôi xong."
"Được." Chu Thừa Nghiêu không chút khách khí, trực tiếp mở ra chân dài vào cửa.
Đi vào quá vội không kịp chuẩn bị, Lâm Dã run lên mới lập tức xoay người lại thu dọn căn phòng lộn xộn, trên ghế sa lon đều là quần áo, anh ôm quần áo đi bỏ lên giường, kéo rèm cửa ra lại mở cửa sổ, mùi phức tạp trong phòng. "Thật ngại quá, có chút loạn —— "
Chu Thừa Nghiêu không ngồi, căn phòng thực sự quá loạn, loạn đầu hắn đau. Kiểm tra Chu về nước phải đẩy cửa sân phơi ra cho không khí trong lòng tiến vào, ngẩng đầu một cái liền thấy quần đùi Lâm Dã. Tuyệt đối là kiểu không mua được trên thị trường, cực kỳ giống cụ ông, góc bẹt màu khói xám giặt trắng bệt, nhất là có một lỗ cùng treo ở mặt kế bên.
Chu Thừa Nghiêu quay đầu, Lâm Dã luống cuống tay chân thu dọn phòng, bây giờ nhìn kỹ quần cộc lớn của anh cũng vô cùng phong cách. Ở mép đều sứt chỉ, lỏng loẹt chảy xệ. Lúc khom lưng phần tróc ra lộ ra mép qu@n lót, cùng kiểu với cái treo trên ban công, xấu muốn bay.
"Lâm Dã, tiền lương của anh chưa tới à?" Từ khi Lâm Dã tiến đội đến bây giờ, hình như anh vẫn luôn mặc đồng phục đội, rốt cuộc anh có đồ của mình không? Chu Thừa Nghiêu lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lý Phi: Đem hợp đồng livestream đưa đến phòng Lâm Dã.
"Hả?" Lâm Dã đem quần áo một mạch nhét vào trong tủ, quay đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu, "Tôi không có kiểm tra, sao vậy? Cậu cần tiền à? Trong thẻ của tôi còn năm sáu vạn, để tôi chuyển cho cậu."
"Tôi không cần tiền." Chu Thừa Nghiêu đưa tay bấm mi tâm một cái, Lâm Dã có hiểu lầm gì với khả năng kinh tế của hắn à? Thả tay xuống nhìn thẳng Lâm Dã, "Anh có năm sáu vạn có thể mua quần áo cho mình không?"
------------
Tác gải có lời muốn nói:
Nhiều năm sau biết chân tướng anh Nghiêu cười lạnh: Với năng lực của em, còn muốn làm với anh xong rời đi, em thử đi một cái xem?
Tuyệt Địa Sủng Ái