Tuyệt Địa Sủng Ái
Chương 20: Chương 20:
Biểu cảm của Chu Thừa Nghiêu khiến Thiên Minh cảm thấy hắn nói đi và cút là cùng một nghĩa.
"Tôi ra ngoài nghe điện thoại, các cậu trò chuyện các cậu trò chuyện, các cậu tiếp tục." Thiên Minh cầm điện thoại di động bước nhanh ra ngoài, đi hai bước quay lại cưỡng ép kéo Hầu Tử, "Cậu đi với tôi đi."
"Con mẹ nó cậu có bị bệnh không! Cậu gọi điện thoại cũng muốn tôi theo hầu?" Hầu Tử kêu thảm bị Thiên Minh ném ra khỏi phòng bệnh. "Thiên Minh con mẹ nó cậu sớm muốn cũng bị tôi đánh chết!"
Trong phòng còn lại ba người, Tự Kình nhìn Lâm Dã một chút rồi lại nhìn Chu Thừa Nghiêu, còn chưa kịp phản ứng thì nghe Chu Thừa Nghiêu nói, "Cậu đi xem hai người bọn họ chút, đừng ồn ào ở bệnh viện."
Tự Kình đứng dậy nuốt miếng chuối cuối cùng xuống, "Oh."
Đi tới cửa thì nghĩ tới một việc, quay đầu, "Nghiêu ca?"
"Ra ngoài đóng cửa lại, cảm ơn."
Tự Kình: "..."
Lâm Dã: "..."
Ánh mắt Chu Thừa Nghiêu như thường, mặt không đổi sắc, không chút nào cảm thấy hành động này có chỗ nào không đúng. Nhưng ý đuổi khách rất rõ ràng, Tự Kình tiếp tục đợi sợ rằng sẽ bị Chu Thừa Nghiêu diệt khẩu, vội vàng đi ra ngoài.
Cuống họng Lâm Dã khô khốc, hắng giọng một cái đưa tay lấy ly nước, trống không. Ngẩng đầu liền đụng gương mặt lạnh lùng phóng đại của Chu Thừa Nghiêu, hắn vẫn không có biểu cảm gì, anh tuấn lãnh khốc. Gần trong gang tấc, Lâm Dã nghe được hơi thở trên người hắn, sau đó cái ly liền rơi xuống tay Chu Thừa Nghiêu.
Chu Thừa Nghiêu xoay người đi rót nước, Lâm Dã tạm thời trở lại từ trong hơi thở chật hẹp, lặng lẽ thở ra một hơi. Có ba người kia Lâm Dã còn có thể dễ chịu chút, một mình đối mặt với Chu Thừa Nhiêu càng lúng túng hơn.
Chu Thừa Nghiêu đi tới, Lâm Dã lập tức ngẩng đầu, nước đặt trên tủ đầu giường. Chu Thừa Nghiêu không ngồi xuống lại, hắn cúi người tới gần Lâm Dã, Lâm Dã cho là hắn lại muốn sờ trán của mình, đưa tay lên che.
Anh là GAY, lúc nãy Chu Thừa Nghiêu sờ xém chút nữa sờ anh cứng.
Lâm Dã nhìn eo của mình, chăn đắp ở trên nên tạm thời sẽ không lộ ra manh mối nào.
Chu Thừa Nghiêu nâng con ngươi đen nhánh lên nhàn nhạt nhìn qua mặt Lâm Dã, chỉ giúp anh dịch chăn đến lưng, lại hào phóng ngồi lại chỗ cũ. Lâm Dã rất ít khi gặp người nào mặc đồ thể thao màu trắng đẹp như vậy, khí chất Chu Thừa Nghiêu thiên lạnh, eo hẹp chân dài, khí chất nghiêm nghị
Lâm Dã hung hăng uống một hớp nước, cuống họng vẫn khô, nóng đến hoảng, Chu Thừa Nghiêu mở miệng, "Đau không?"
"Cái gì?" Lâm Dã xém chút phun nước ra ngoài, vội vàng nuốt xuống, cầm ly giương mắt nhìn.
Chu Thừa Nghiêu chỉ chỉ tay Lâm Dã, lặp lại lần nữa, "Đau không?"
"Không đau -- không phải, còn hơi đau chút, không sao." Lâm Dã chăm chú cầm chặt cái ly, cái này không giống như nói chuyện phím trên mạng, người anh đối mặt là một người con trai anh tuấn rất có tính xâm lược, "Cảm ơn."
Chu Thừa Nghiêu rủ mắt xuống, lông mi của hắn rất dài, Lâm Dã một hơi uống hết nước, Chu Thừa Nghiêu ngước mắt, "Kết thúc giải đấu ở Berlin xong sẽ nghỉ ngơi hai ngày rồi chuẩn bị thi đấu Hoàng Kim Tái."
Hoàng Kim Tái là cuộc thi quán quân lớn nhất trong nước.
"Cậu có về nhà không?" Lâm Dã đột nhiên hỏi, bình thường sau khi kết thúc giải đấu mọi người đều sẽ về nhà trước, nghỉ ngơi ngắn ngủi xong tiếp tục thi đấu tiếp, "Cậu có về không? Ngày mấy về?"
Chu Thừa Nghiêu nhìn Lâm Dã chăm chú, Lâm Dã bị nhìn không khỏi có chút ngượng ngùng, lỗ tai đỏ lên. Anh để ly nước lên trên bàn định làm dịu không khí xấu hổ này thì Chu Thừa Nghiêu nói, "Anh muốn về nhà dưỡng bệnh à?"
"Có thể trở về căn cứ." Chu Thừa Nghiêu nói, "Nếu không thích căn cứ, tôi có một căn nhà ở bên sông, anh có thể qua đó ở."
Hả? Cái gì vậy?
"Ở bệnh viện tôi chỉ có thể chơi với anh hai ngày." Giọng Chu Thừa Nghiêu trầm lạnh, chậm rãi nói, "Huấn luyện thi đấu không thể ra khỏi căn cứ."
Lâm Dã cần người chơi chung khi nào?
Tay Chu Thừa Nghiêu lại rơi xuống đầu Lâm Dã, Lâm Dã đột nhiên trợn to mắt, Chu Thừa Nghiêu sờ s0ạng một chút nói, "Dạo này anh không được chơi game có thấy buồn chán không?"
Lâm Dã chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng nổ tung, nhịp tim tăng nhanh đầu óc trống rỗng, thời khắc này mình lạ lẫm cực kỳ. Từ lúc anh mười tuổi trở đi không bị ai sờ vuốt quá mức, người này trong khoảng thời gian ngắn ngủi sờ anh hai lần.
Hai lần!
Vậy mà Lâm Dã không bẻ gãy tay hắn.
Lâm Dã nhìn đường cong cánh tay Chu Thừa Nghiêu, đoán chừng mình cũng không bẻ gãy được. "Cậu không cần đến chơi với tôi, bệnh viện có y tá, cảm ơn."
Tay Chu Thừa Nghiêu còn đặt trên tóc Lâm Dã, Lâm Dã giương mắt nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Dã thật sự sắp điên mất rồi.
Đệt!
Lâm Dã nhìn đồng hồ trước mặt, bây giờ mười giờ, hắn ăn sáng hay là ăn trưa?
"Tôi mới ăn sáng xong."
"Cơm trưa."
"...Tôi không đói bụng."
"À -- "
Chu Thừa Nghiêu đi ra ngoài, Lâm Dã xuống giường đi thẳng đến toilet, tắm một trận nước lạnh mới đ è xuống được cỗ khô nóng kia. Anh vỗ vỗ mặt mình, nhìn thiếu niên tái nhợt trong gương.
Người khác đụng là anh chán ghét buồn nôn, Chu Thừa Nghiêu lại đụng anh ra phản ứng, thật trâu bò.
Chu Thừa Nghiêu đi xong lại chậm chạp chưa về, Lâm Dã mới thở phào một cái, Chu Thừa Nghiêu ở đây, áp lực của hắn quá lớn. Lâm Dã mở Weibo, đứng đầu hotsearch là Lucifer lại bị cấm chơi, nghi ngờ bật hack.
Lâm Dã ấn mở thì thấy một bài bóc phốt Lucifer, tung một chút sự thật bật hack, bình luận ở dưới xé loạn thành đoàn, fan Lucifer mắng chủ phốt đố kị, ghen ghét Lucifer mới làm như vậy với Lucifer.
Còn có một số người đang mắng Hawk, nói Lucifer có thể bị bôi nhọ như vậy vì đắc tội Hawk, Lâm Dã thật sự vô tội nằm cũng dính đạn, không có chỗ để nói lý.
Đứng thứ hai hotsearch Weibo là Lucifer trả lời.
"Tôi không có bật hack, tôi sẽ tham gia thi đấu offline ngày một tháng sáu, dùng thực lực chứng minh bản thân. Tôi không có bật hack, tôi nói lại lần nữa, tôi không có bật hack! Antifan đều đi chết đi!"
Lâm Dã nhìn tay mình một chút, nửa tháng là anh có thể hồi phục, mở ra trang đăng ký điền thông tin của mình, gửi đơn đăng ký. Cửa phòng bệnh bị gõ sau đó mở ra, Lâm Dã ngẩng đầu nhìn thấy một xe thức ăn đi vào, rực rỡ đủ loại thức ăn.
Lâm Dã: "..."
Nếu như không phải tâm tính Lâm Dã tốt, thật sự muốn hoài nghi mình bị bệnh hiểm nghèo đây là bữa ăn cuối cùng. Sau cùng là Chu Thừa Nghiêu vào phòng, múc canh cho Lâm Dã, mặt vẫn không cảm xúc, "Không biết anh thích ăn gì nên cái gì có thể mua tôi đều mua về."
Đúng là rất phong phú!
Lâm Dã ôm chén canh, nhìn cơm trưa phong phú trước mặt, nghẹn nửa ngày mới nói được câu cảm ơn.
Đồng nghiệp sang chảnh như vậy làm Lâm Dã muốn khóc.
Cơm ăn được một nửa, Evan tới kiểm tra tình hình của Lâm Dã. Đột nhiên nhìn thấy cảnh đáng sợ như này, há to miệng quay đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu, "Thiếu gia, cậu như vậy là đổi nghề làm ngành ăn uống rồi?"
Chu Thừa Nghiêu: "..."
Evan ra hiệu Lâm Dã ăn cơm trước, rồi lại nhìn kĩ Chu Thừa Nghiêu, tiểu thiếu gia ăn ngang nói ngược sao đột nhiên đổi tính làm người đàn ông ấm áp rồi? Còn mặc đồ màu trắng ngoan ngoãn như vậy! Evan sắp cười chết, Chu Thừa Nghiêu cũng biết mặc đồ khác người sẽ bị giễu cợt à?
"Nếu cậu không có chỗ đễ tiêu tiền thì ném tiền vào bệnh viện của tôi đi, cũng coi như ủng hộ nghề y."
"Để anh tôi ném cho anh được không?" Chu Thừa Nghiêu xới cơm cho Lâm Dã, để xuống trước mặt Lâm Dã rồi lại ngẩng đầu nhìn Evan, ánh mắt lạnh lùng không đếm xỉa nói, "Sáng mai anh ấy đến Giang Thành, anh không mở miệng được thì để tôi nói với anh ấy."
Evan cười giật giật khóe miệng, cất bệnh án nghiêm túc nói, "Nói gì vậy? Tôi là người thiếu tiền à? Chỉ đùa chút thôi mà. Chừng nào người của cậu ăn xong thì gọi tôi, lát nữa phải làm kiểm tra, không có gì có thể xuất viện."
Tuyệt Địa Sủng Ái