Tulip Trong Gió
C5: Chương 5
Edit: Mỳ.
Chưa beta!
Sau khi tiễn Ngô Đan đi, cuộc sống của Lư Hyde đã trở lại vẻ bình lặng vốn có. Anh biết mình là người như thế nào, cũng biết được rằng trên đời này có nhiều thứ không thuộc về mình, cố gượng ép bản thân chỉ khiến anh càng thêm đau. Vì vậy, anh vẫn làm theo lý trí, lựa chọn sống và làm việc như trước. Anh lựa chọn quên đi những suy nghĩ nhỏ nhoi tình cờ xuất hiện trong cuộc đời của mình. Nói chính xác hơn, trừ những đêm anh không ngủ được mà nghĩ đến cô, thì lượng công việc hàng ngày cũng nhiều đến mức khiến anh không còn thời gian suy nghĩ về những chuyện nhỏ này.
Là một cảnh sát hình sự, công việc của anh là phải liên tục theo đuổi các vụ án. Có khi vì để lần theo dấu vết của nghi phạm, anh và các đồng nghiệp không phải chỉ vượt qua các quận, huyện, thành phố mà thậm chí là còn phải xuyên cả biên giới quốc gia để theo dõi mấy ngày mấy đêm không ngủ, những điều đó đều là những chuyện cơm bữa. Có những lúc, bận rộn đến mức cả tháng cũng chẳng thể về nhà được lấy một lần. Hết vụ này đến vụ kia liên tiếp nhau, bận rộn đến thế mà chẳng thấy có tí kết quả gì.
Bọn họ chỉ không hiểu tại sao một thành phố, nơi mọi thứ tưởng chừng như yên bình và thanh thản, lại sinh ra quá nhiều gốc tối ở những ngóc ngách mà tia nắng mặt trời không thể chiếu đến. So với thủ đô của nhiều đất nước Châu Âu phát triển khác, Budapest không phải là thành phố có tỷ lệ tội phạm cao. Thế nhưng thành phố từng được đánh giá là ’yên tĩnh nhất Châu Âu’ này lại luôn có đủ loại vụ án xảy ra, khiến cho những cảnh sát hình sự như họ phải bận rộn không ngừng nghỉ.
Mỗi khi cấp dưới Ferry của anh buộc phải hủy bỏ một kỳ nghỉ phép nào đó, anh ta vẫn luôn phàn nàn với anh. Nếu như anh ấy không kiếm được cô bạn gái thì chắc chắn rằng anh ta sẽ đến kiếm cảnh sát trưởng của Budapest để đòi phí tổn thất tinh thần. Lúc ấy, anh chỉ thấy buồn cười trước những gì Ferry nói, mà không nhận ra rằng sự mất mát về tinh thần và thiếu vắng của một người phụ nữ trong cuộc đời của mình. Bấy giờ, anh mới chợt hiểu ra tại sao.
Nhưng dù cho anh hiểu được thì sao chứ, cuối cùng cả anh lẫn cô vẫn là hai con người không có điểm giao nhau. Cho nên, sau khi tiễn Ngô Đan đi chưa được mấy ngày, dù cảm thấy hơi mất mát nhưng anh đã đặt toàn bộ tâm tư vào cho một vụ án giết người. Lư Hyde cố ý dùng việc này để chuyển hướng sự chú ý của bản thân, ra lệnh cho mình không nên suy nghĩ đến những điều mà ngay cả giải thích cũng không được.
Đó là một vụ án giết người rất phổ biến. Chuyện xảy ra giữa vợ và Enke, người đã đem số tiền “đi đêm” về, kế đến là phát sinh ra tranh chấp. Đến cuối cùng lại biến thành vướng mắc, từ vướng mắc trở thành giết người. Enke đã lỡ tay giết người nọ, sau đó vì sợ hãi nên đã trốn sang nước láng giềng.
Mặc dù những cảnh sát này ít nhiều đều đã bị nhiễm phải những thói hư tật xấu, nhưng bọn họ vẫn làm việc rất nghiêm túc. Để bắt được hung thủ từ nơi ẩn náu ở nước láng giềng, một số đồng nghiệp trong bộ phận hình sự đã tốn không ít công sức. Dành cả ngày lẫn đêm để điều tra manh mối, tìm nhân chứng và cả vật chứng. Sau khi có được các manh mối, trải qua cả khâu phân tính và lý luận, bọn họ phải đưa cả đội tiến hành một cuộc truy bắt xuyên quốc gia. Vì tính chất đơn giản của vụ án và mục tiêu cụ thể của nghi phạm, sau mười ngày theo dõi sát sao, dưới sự phối hợp của các đồng nghiệp nước bạn, kẻ giết người đã bị bắt và đưa ra trước công lý.
Từ khi vụ án xảy ra cho đến khi phá được án, mặc dù thời gian cũng không tính là dài. Còn chưa đầy nửa tháng nhưng mấy ngày nay do áp lực công việc khá lớn lại kéo theo lo lắng thường xuyên trong lòng, cộng thêm việc, sau khi trời trở đông, thời tiết lại thay đổi thường xuyên hơn, tất cả những thứ này đều khiến cho thể xác và cả tinh thần của anh đều trở nên mệt mỏi. Sau khi áp giải tù nhân về đến Budapest, anh không còn tí tâm trạng hay thể lực nào để tham dự vào buổi tiệc mừng do cảnh sát trưởng tổ chức cho bọn họ vào buổi tối nữa, vì thế nên anh đành xin phép về nhà ngủ.
Những đồng nghiệp đang thở phào nhẹ nhõm vì đã phá án và bắt được hung thủ, dường nhiên họ sẽ không dễ dàng đồng ý cho đội trưởng rút lui. Cả đám nhất quyết kéo anh đi làm vài chai bia trong bữa tiệc tối rồi mới thả cho anh về. Vì vậy, đến khi anh lê được tấm thân mệt mỏi trở về nhà thì cũng đã hơn mười giờ đêm.
Sau khi mở cửa, anh cũng không thèm bật đèn. Bấy giờ, anh chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, ngay cả sức đi tắm cũng chẳng còn. Lư Hyde cứ như thế nằm vật xuống giường.
“Á!” Trong phòng ngủ tối đen như mực, bất ngờ vang lên tiếng hét thất thanh. Lư Hyde khẽ quát lên một tiếng, mặc dù cả người bủn rủn, nhưng lại sự mẫn cảm của nghề nghiệp làm cho kinh ngạc. Ngay khi anh tiếp xúc với vật thể nằm trên giường, vội vã nhảy dừng lên rồi nhanh chóng lùi ra phía cửa. Một tay anh đặt lên khẩu súng giắt bên hông, tay còn lại ấn công tắc điện.
“À, là anh! Tôi còn tưởng…..Anh về rồi! Tôi xin lỗi, tôi không biết rằng hôm nay anh sẽ quay về. Bởi vậy…..” Ngô Đan giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Lư Hyde. Cả người còn chưa kịp chuẩn bị đã vội vàng ôm lấy chăn, nhảy xuống giường, lúng túng đứng sang một bên, cố gắng giải thích lý do vì sao mình lại ở trong phòng anh. Cơ mà lời còn chưa nói xong, lại phát hiện Lư Hyde có gì đó không đúng lắm, trông anh khá mệt mỏi. Cô vội chạy đến bên anh, phát hiện sắc mặt của anh thoạt nhìn khá là khó coi.
Cô vừa đưa tay ra đỡ Lư Hyde ngồi xuống giường, vừa chạm vào cánh tay anh. Cánh tay của anh rất nóng, lại sờ lên trán, một cảm giác đình hổi truyện đến từ tay khiến cô lập tức nhận ra là anh đang phát sốt.
Lúc này trước mắt Lư Hyde trở nên mơ hồ, ý thức cũng trở nên hỗn độn. Anh gục đầu xuống, cảm giác khó chịu khắp người khiến anh nhận ra mình đã ngã bệnh. Mấy ngày nay bọn họ đã không được nghỉ ngơi tử tế, hôm trước lúc đi bắt tội phạm, bọn họ phải đội mưa đứng canh gần mấy tiếng đồng hồ mới bắt được. Đến giờ những triệu chứng này mới bắt đầu xuất hiện trong cơ thể, có lẽ là do mắc mưa, cộng thêm di chứng của nhiều ngày làm việc vất vả nữa!
Mặc dù sự xuất hiện của cô là nằm ngoài kế hoạch của anh, nhưng sau đó lại có cảm giác hài lòng và dễ chịu. Tiền thức của anh còn tự nhủ, cô đã trở lại rồi và cũng có thể tin tưởng.
Sau khi có những suy nghĩ này trong đầu, cơ thể vốn vẫn còn đang mạnh mẽ tự chống đỡ của anh đột nhiên buông lỏng xuống. Từng cơn say xẩm đến chóng mặt ập đến, cướp đi hoàn toàn ý thức còn sót lại của anh, khiến cả người anh trở nên mềm nhũn rồi ngã vào vòng tay của Ngô Đan. Cô vội vàng đỡ lấy anh nằm lên giường, thay anh cởi khuy áo, sau đó nhanh chóng chạy đi tìm đá cục trong tủ lạnh rồi bọc lại bằng khăn lông, nhẹ nhàng đặt lên trán để giúp anh hạ đo cơn sốt này.
Ngô Đan cẩn thận di chuyển cơ thể cao lớn của anh. Chiếc giường vốn rộng rãi lại trở nên nhỏ hẹp hơn lúc trước. Cô tháo khẩu súng trên người anh ra, đặt ở cạnh đầu giường. Kế tiếp lại tháo giày rồi kéo hẳn anh lên trên nệm. Sau đó, cô lại thay khăn lông chườm trên trán anh thêm lần nữa, nhưng vẫn không thấy nhiệt độ hạ xuống. Ngô Đan bèn nghĩ tới những kiến thức sơ cứu mình đã được học trước khi qua nước ngoài, vội vàng thay anh cởi hết quần áo trên người, chuẩn bị làm phương pháp vật lý trị liệu hạ nhiệt toàn thân cho anh.
Cô còn nhớ trong sách đã từng dạy qua, nếu như gặp phải bệnh nhân sốt cao mãi không hạ nhiệt, thì phải tìm rượu để xoa khắp người để nhiệt độ hạ xuống. Kết hợp với uống thuốc, hầu hết các bệnh nhân sốt cao đều sẽ được hạ sốt kịp thời. Chỉ có điều, cô không biết là liệu biện pháp này có tác dụng với anh hay không. Dưới tình huống này, cô chỉ có thể ráng kiên trì thôi.
“Thôi kệ, thử đại mới biết.” Ngô Đan nhìn Lư Hyde đang nằm trên giường, cả người đỏ bừng lên vì phát sốt. Cô không ngờ, một người đàn ông to lớn như vậy mà lại trở nên yếu ớt vì bệnh tật. Ngô Đan chợt thấy đồng cảm, vốn dĩ bản thân còn thấy có chút ngượng ngùng, thế nhưng cô lại chẳng suy nghĩ gì nhiều, hít một hơi thật sâu rồi cố hết sức cởi hết quần áo của Lư Hyde, người đang ngủ như chết mê chết mệt kia. Cuối cùng trên người chỉ còn lại mỗi chiếc quần lót.
Đến khi cởi hết quần áo của Lư Hyde, cô mới thở dốc vì kiệt sức và khuôn mặt cũng không khỏi ửng đỏ. Dù rằng đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ cơ thể của một người đàn ông ở một khoảng cách gần như vậy, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, dáng người của người đàn ông này thật sự rất đẹp.
Toàn thân không có một chút thịt thừa, cánh tay cường tráng, lồng ngực dày và rộng còn có cả cơ bụng sáu múi mà cánh đàn ông hằng ao ước nhất ở vùng bụng, bắp đùi rắn chắc……quả thật có thể nói là hoàn hảo. So với cái thân hình gầy gò của tên bạn trai cũ mà cô từng nhìn thấy qua trước đây, chắc chắn là một thế giới hoàn toàn khác. Lúc này cô mới hiểu, thì ra cơ thể của một người đàn ông cũng có thể đẹp mà hấp dẫn, tựa như dáng người thanh tú của phụ nữ, cũng có thể làm cho người khác nhìn không chớp mắt và mơ mộng.
Nghĩ đến đây, Ngô Đan vội vàng phục hồi tinh thần lại, rồi dời ánh mắt mình ra khỏi thân thể của anh. Cô cúi đầu, cảm thấy bản thân có hơi “háo sắc”, thật xấu hổ khi đối phương còn đang ốm mà cô lại nhìn người ta lâu đến vậy. Suýt chút nữa là quên mất chuyện mình nên làm, xấu hổ quá đi mất!
Cô chạy vào bếp tìm thêm đá để chườm lên trán anh, sau đó vội vàng tìm rượu khắp phòng để hạ nhiệt. Thế nhưng, dù cho cô có tìm kĩ đến cỡ nào thì trong căn nhà này, ngoại trừ một ít đồ ăn mà cô đặt trong tủ lạnh ra thì cái gì cũng không có. Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ người này chưa bao giờ đổ bệnh sao? Nếu không, tại sao ngay cả một vỉ thuốc men thông thường cũng chẳng có là sao?!
Ngô Đan có chút lo lắng suy nghĩ, thấy thần một hồi. Nhìn thấy anh đang nằm trên giường bắt đầu mê sảng vì phát sốt, cô chỉ có thể dùng đỡ nước lạnh để lau toàn thân cho anh trước. Cuối thu đầu đông, nhiệt độ về đêm của Budapest hạ xuống dưới mười độ. Cô mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, ở trong phòng lau nước lạnh cho anh. Liên tục bưng thay nước lạnh đi tới đi lui giữa nhà bếp và phòng ngủ, chỉ chốc lát sau, cả người cô đã rét run.
Trong lúc vô tình, bàn tay lạnh như băng của cô chạm vào thân thể đang nóng lên của anh, cái cảm giác ấm áp làm cho cô thoải mái thở dài một tiếng. Bấy giờ, đột nhiên trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ. Nếu như cả người cô lạnh như kem, mà anh thì lại nóng đến bốc cháy, thế thì tại sao lại không dùng chính mình để hạ nhiệt cho anh nhỉ? Mình không phải là cái máy hạ nhiệt tự nhiên đây sao? Chỉ vậy thôi, mà cũng khiến Ngô Đan lo lắng đến mất trí cả đêm. Làm nóng và hạ nhiệt độ của anh cùng một lúc, đây chẳng phải là một công đôi chuyện hay sao!
Nghĩ đến đây, cô có chút đắc ý. Vội vàng chạy ra đóng cửa phòng ngủ lại, vừa định cởi bộ đồ ngủ để nằm sấp lên người anh thì mới nhận ra, nếu mình làm như thế z thì sẽ trở thành tiếp xúc thân mật với anh đến cỡ nào. Thật ra cô cũng biết anh chưa lâu, nên chẳng phải gọi là quá quen, làm như thế hình như có hơi không thích hợp cho lắm!
Ngô Đan nghĩ như thế, động tác trên tay cũng chậm lại. Cô nhìn anh rồi lại nhìn chính mình, ý nghĩ rốt cuộc có nên dùng cách này để giúp anh hay không đang không ngừng giằng co trong đầu cô. Ngô Đan nhìn xung quanh, không biết vì sao trong đầu, bỗng nhiên nghĩ đến một bộ phim truyền hình mà hồi bé cô đã từng xem qua. Nữ chính trong phim, vì để báo đáp ơn cứu mạng của nam chính nên cũng dùng thân thể của mình để hạ nhiệt cho anh chàng đang phát sốt.
Như vậy tình hình của cô bây giờ cũng gần giống như cô nàng nữ chính kia! Dù rằng người đàn ông này và cô quen biết chưa được bao lâu, nhưng anh cũng đã giúp cô mấy lần, giờ đến khi anh cần sự trợ giúp, cô không thể “thấy chết mà không cứu”! Dù sao bây giờ anh cũng đang hôn mê, cô có cởi hết quần áo để hạ nhiệt, thì anh cũng không biết! Chỉ cần trước khi anh tỉnh lại, cô khôi phục lại mọi thứ như ban đầu thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra hết!
Được, cứ làm vậy đi! Chỉ cần ôm anh ngủ một lát để nhiệt độ cơ thể hạ xuống thì cô cũng có thể ra ngoài được rồi! Dù sao thì ý thức của anh cũng không tỉnh lại liền, nếu anh không biết thì cô cũng chẳng có gì phải xấu hổ cả!
Ngô Đan lập tức đưa ra quyết định, cởi bộ bộ đồ ngủ, chỉ mặc mỗi áo ngực và quần lót rồi nằm xuống cạnh Lư Hyde đang chìm trong cơn mê. Ngay khoảnh khắc vừa nằm lên người anh, cơ thể nóng bỏng của đối phương vừa tiếp xúc với cơ thể lạnh cóng của cô, Ngô Đan đã phát ra một tiếng thở dài đấy thoả mãn:
“Oa, lò sưởi lớn quá. Thật thoải mái!” Cô nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy vai đôi phương, khuôn mặt lạnh kéo áo vào ngực anh. Không lâu sau, cô cảm giác được đôi bàn tay và chân của mình đang lạnh cóng đến mức không còn tí cảm nhận gì lại như được sưởi ấm lại. Cảm giác ấm áp tựa như chiếc chăn điện mà cô dùng trong những đêm đông trước khi ra nước ngoài, khiến mí mắt của cô bắt đầu đánh nhau. Mặc dù trong đầu cô vẫn liên tục vang lên giọng nói;
“Đến lúc phải dậy rồi, phải dậy thôi, không thì anh ấy sẽ tỉnh mất…..”
Nhưng có một giọng nói khác, mạnh mẽ hơn lấn át nó, đã thôi thúc cô:
“Ngủ một lát đi, ấm vậy mà. Lát nữa rồi hẳn dậy, dù sao anh ấy cũng chưa tỉnh dậy bây giờ đâu….”
Hai giọng nói ở trong đầu liên tục giằng xé nhau, lúc đầu cô còn ráng phản bác lại, nhưng dần dần, cũng không biết qua bao lâu, cô đã bị Chu Công(1) triệu hồi đi đánh cờ. Không để ý gì nữa, cô cứ thế mà thiếp đi trên cơ thể đang mát dần của Lư Hyde.
Nóng, nóng, rất nóng. Anh cảm giác như mình vừa bị dung nham núi lửa nuốt chửng. Lư Hyde giãy dụa trong giấc mơ như bị lửa thiêu đốt, anh muốn tránh khỏi ngọn lửa hừng hực, dù cho anh có cố gắng tránh né như thế nào, ngọn lửa kia vẫn cứ lao về phía anh, khiến Lư Hyde cảm thấy như mình gần sắp bị thiêu chết!
Vào khoảnh khắc anh sắp tuyệt vọng, đột nhiên, anh chợt cảm thấy như có ai đó đã dội một gáo nước lạnh vào người mình vậy. Không những dập tắt ngọn lửa bùng cháy trên người anh, nó còn dập tắt cả những thứ nóng bỏng xung quanh. Cả thế giới bất chợt trở nên thật mát mẻ.
Cơ thể đang vật lộn của Lư Hyde cuối cùng cũng đã ngừng bồn chồn, dần dần bình tĩnh lại, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn. Cảm giác choáng váng kia dần biến mất, ý thức như từ dưới đáy của tảng băng trồi lên, đầu óc cũng vì thế mà trở nên minh mẫn. Cả cơ thể mềm nhũn và nặng nề lúc nãy đều đã tan biến. Anh chỉ cảm thấy sức lực của bản thân đang dần hồi phục, khắp nơi đang được bao bọc bởi một thứ gì đó nhẹ nhàng mà lại ấm áp.
Hả? Anh có cảm giác trên người mình dường như có thứ gì đó đang chuyển động. Mà từng động tác lại rất quen thuộc, khiến cho cơ thể anh dần khôi phục lại ý thức và thể lực. Giống như có một thứ gì đó đã bị đè nén từ rất lâu khiến cho anh không thể kìm lòng lại được. Cảm giác đó nóng bỏng như thiêu đốt cả cơ thể, mà lại khiến anh như được….sống lại?
Rốt cuộc là có gì đó cứ liên tục nhúc nhích trên người anh vậy nhỉ, khiến trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy, rồi anh rên rỉ một tiếng. Lư Hyde cảm thấy cơ thể mình sau khi trải qua một trận sốt cao đã trở nên khá là nhạy cảm. Đường như anh cảm nhận được có một thân thể của người phụ nữ đang trần trụi không ngừng chuyển động trên người mình, chỉ một chút cử động nhỏ thôi, tại bộ phận nhạy cảm kia của anh, tuy không cố ý nhưng lại khiến cho bản thân không khỏi kìm nén việc thở gấp.
Anh muốn xem thử xem rằng rốt cuộc là thứ gì đang không ngừng di chuyển trên người mình, theo bản năng anh đưa tay lên sờ. Cảm giác quen thuộc nhưng lại vài phần xa lạ truyền đến trên tay khiến anh tỉnh giấc, bị dọa đến chảy hết cả mồ hôi lạnh. Sao mà, sao mà anh lại có cảm giác mình cứ như vừa mới động vào ngực của phụ nữ thế kia? Có khi nào anh vẫn còn chìm trong cơn mộng xuân của cơn sốt ban nãy? Phải chăng là do dạo gần đây anh không tìm được một ai à?
Anh bị chính suy nghĩ của mình làm cho choàng tỉnh, mở mắt ra trong căn phòng ngủ tối om. Lư Hyde theo thói quen đưa tay về phía đầu giường bật công tắc đèn, khi đèn ngủ bên đầu giường sáng lên, anh vội chớp mắt liên tục để làm quen với phía ánh sáng đột ngột chiếu đến. Lúc này anh mới phát hiện, thì ra người đàn nằm trước người mình đúng thật là một người phụ nữ, hơn nữa người đó lại là cô! Và cô lại đang nằm sấp lên người anh và chỉ bận mỗi một chiếc quần lót!
Dù rất ngạc nhiên, nhưng anh cũng cố gắng nhớ lại mọi chuyện trước khi mình ngất đi. Tuy rằng anh không tính gọi là người tốt, cơ mà về phần công việc thì anh đúng là cảnh sát có năng lực nghiệp vụ rất tốt, bởi vậy nên anh kết hợp các dấu vết tại hiện trường phạm tội để liên kết với tình huống thực tế là sở trường của anh. Lư Hyde chỉ nhìn sơ qua những vật dụng bên cạnh mình: khăn mặt, chậu rửa mặt, vài viên đá còn chưa tan hoàn toàn, khẩu súng của mình được đặt bên cạnh đầu giường….Những manh mối này đều nói cho anh biết một sự thật: Anh đã bị sốt, mà cô lại dùng cơ thể để hạ nhiệt cho mình!
Cô gái trước mặt ngủ không được ngon cho lắm, hàng lông mày nhíu lại cùng một chỗ, giống như đang mơ thấy gì đó. Ngô Đan không biết rằng anh đã tỉnh. Cô nằm trước ngực anh, thỉnh thoảng còn nhúc nhích cơ thể một chút. Cả người cô tựa như cũng có ý thức, mỗi khi có cảm giác là mình dần trượt xuống khỏi người anh, cô sẽ tự giác leo lên, mềm nhũn áp cơ thể vào người Lư Hyde.
Lư Hyde nhìn cô hồi lâu với ánh mắt phức tạp. Những ngày qua, không phải là anh không nghĩ đến sự xuất hiện của cô, cũng không phải anh không hy vọng rằng cô sẽ ở bên mình, nhưng đến khi thấy cô thật sự xuất hiện trong cuộc đời của anh như thế này thì anh lại tràn đầy bất an. Tại sao cô lại đến đây, tại sao cô lại làm những việc này vì anh, cô không có mong đợi ở anh nhiều như anh đã từng. Nhưng liệu Ngô Đan có biết, khi cô làm như thế, đối với anh mà nói trái tim này sẽ bị ảnh hưởng đến thế nào không!
Cô cứ như vậy ngủ say trước người anh, cái cảm giác này thật tốt, nó cứ tựa như là một đôi tình nhân đang thân mật với nhau vậy. Anh chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, tắt đèn rồi nhắm mắt lại. Tự ra lệnh cho bản thân không được suy nghĩ nhiều, chỉ yên lặng hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp này. Anh đã cô đơn quá lâu rồi, có lẽ bây giờ anh chỉ cần một người sưởi ấm cho mình như thế này thôi.
Đang mơ màng ngủ, Ngô Đan cảm thấy nhiệt độ trên người mình có chút thay đổi nho nhỏ, khiến cô có chút mát mẻ. Vì vậy cô trèo thẳng lên người anh, trường khẽ khàng, làm lộ ra bàn tay đang đặt dưới bụng mình, cùng lúc đó cô đặt bàn tay lạnh buốt của mình lên bụng dưới của Lư Hyde. Một lúc sau, vẫn cảm thấy lạnh nên cô quấn chặt hai chân mình vào giữa hai chân của anh. Bấy giờ cô mới cảm nhận được sự ấm áp lại tăng lên, sau đó mới ngừng cử động. Miệng lẩm bẩm một câu rồi chìm hẳn vào trong giấc ngủ sâu.
“Ôi, trời ạ…..” Lư Hyde liên tục hút vài ngụm khí lạnh vào trong, anh chỉ cảm thấy trong đầu mình như vừa có cái gì đó vừa mới bén rễ, và rồi “bộp” một tiếng. Bởi vì nhiệt độ đột ngột tăng lên cao khiến cho miệng lưỡi của anh khô khốc, e rằng với cái cơ thể vốn đã không mây mưa từ lâu nay lại tiếp xúc thân mật hơn với cơ thể mềm mại của người phụ nữ, anh sẽ không tự chủ được bản thân mình mất.
Sau lần chuyển người ban nãy, Ngô Đan lại chẳng động đậy thêm chút nào nữa, khiến cho dòng máu chảy khắp người anh trở nên nóng hơn. Anh có thể cảm nhận được độ mềm mại của ngực cô đang kề sáng lồng ngực mình. Bàn tay mát mẻ chạm lên trên bụng, đồng thời hai chân cũng báu chặt lấy anh. Hơi thở của cô nhẹ nhàng, hai chân của cô dường như chỉ cần động đậy thêm chút nữa thôi là sẽ chạm vào khu vực yếu đuối nhất của anh. Cái cảm giác đó như có lại cứ như không khiêu khích khắp cả người anh, làm cho toàn bộ máu gần như xông về hạ thể.
“Ôi, trời ạ…..” Bản thân anh cũng biết là mình không nên làm gì xấu với cô gái trước mặt, chỉ đành cố nén dục vọng như gió rít mưa sa trong lòng lại. Anh nhẹ nhàng đẩy người cô ra, để da thịt cô không vô tình mà chạm vào nơi đầy kích thích kia của mình. Thế nhưng ngay khi anh vừa mới cử động, cả người Ngô đang giống như đang cố gắng níu kéo lại cảm giác ấm áp vừa nãy, thế nên cô lại càng ôm lấy anh chặt hơn. Điều này đã làm cho cả người anh đều bị cô đè hẳn lên, loại cảm giác ngọt ngào mà đau khổ này là một sự kích thích khiến cho anh không thể chịu đựng được nữa.
Anh ngước đầu, cả người căng cứng không dám nhúc nhích, miệng há to ra thở hổn hển. Yết hầu liên tục cử động lên xuống, hàm răng cũng cắn lại thật chặt. Cứ như anh chỉ cần buông lỏng cảnh giác một chút thôi là sẽ không nhịn được mà nhào hẳn về phía cô mất. Trên trán cũng bởi vì kìm nén mà căng đến mức lộ rõ cả gân xanh.
“Ôi chúa ơi, cứu con!” Anh ngửa đầu lên khẽ gầm, giờ đây anh đang đấu tranh với chính ham muốn của bản thân. Lư Hyde không muốn lợi dụng khoảnh khắc này để làm những chuyện bậy bạ kia, mặc dù bản thân anh không cho mình là như vậy. Anh là một người đàn ông tốt, nhưng giờ khác này, anh không muốn làm cô bé kia. Lư Hyde liên tục tự nhủ với bản thân mình, cô là một cô gái tốt, cô xứng đáng để anh đối xử tốt hơn thế!
“A, anh tỉnh rồi à? Có còn khó chịu không?” có lẽ là tiếng gầm trầm thấp vừa nãy của Lư Hyde đã vô tình đánh thức Ngô Đan dậy. Cô đang nằm trên ngực anh, ngẩng đầu lên rồi dụi mắt hỏi. Căn bản là cô không hề nhận ra là cơ thể của mình đang khiến cho người đàn ông đối diện gần như trở nên thiêu đốt. Hai tay cô đặt lên trước ngực anh, định rằng sẽ nhướng người dậy để tay có thể dễ dàng chạm lên trán anh hơn, đồng thời cũng vì thế mà hai chân cô cũng thuận thế mà trượt lên phía trước. Sau cùng dù cho Lư Hyde có tránh né đến mấy thì cô cũng đã đụng phải vật yếu ớt ở giữa hai chân kia của anh.
“A……” Cơn đau khiến cho Lư Hyde không thể tự kiềm chế được thêm một giây phút nào nữa. Anh dùng lực vươn mình, đem toàn bộ cơ thể của Ngô Đan đặt dưới người mình. Đôi môi anh vội vàng ngoạm vào, hung hăng hôn lấy cô. Cơ thể vì dục vọng mà nóng lên hừng hực ôm chặt cô vào lòng. Ngô Đan bị động tác của anh làm cho hoảng hồn, toàn bộ cơn buồn ngủ cũng vì thế mà đi tong.
“Cuối cùng em cũng đã tỉnh rồi….hực…..Tôi không muốn em mắng là thừa lúc em không cảnh giác mà tôi đã giởi trò cầm thú…..” Bên tai cô vang lên giọng nói lầm bầm kèm theo đó là tiếng thở gấp gáp, khiến cho cả người cô cũng vì thế mà run theo. Tín hiệu từ cơ thể cường tráng truyền đến làm cho cô nhận ra được rằng mình đang đối mặt với một cục diện xấu hổ đến nhường nào. Dưới nụ hôn mãnh liệt của anh, cả người cô trở nên yếu ớt hơn. Thế nhưng cô không vùng vẫy hay đẩy anh ra, thay vào đó cô lại choàng tay lên ôm chặt cổ anh. Đây là một loại cảm xúc vô hình, cô cứ như thế mà thuận theo cảm giác dâng lên từ tận trong đáy lòng. Ngô Đan muốn cùng anh trải nghiệm chuyện này, thứ dục vọng mà người ta vẫn luôn sung sướng đến chết đi sống lại đó.
Trong căn phòng tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của dốc của cả nam lẫn nữ. Hai cơ thể liên tục quấn quýt triền miên tạo ra từng cơn kích thích khiến cho cả hai liên tục rên rỉ. Lư Hyde dùng sức làm làm cho người con gái dưới thân mình kêu lên từng tiếng thoải mái. Sự khao khát mà anh khó có thể giải thích được với cô cuối cùng cũng đã trút được hết ra. Anh không muốn nói hết thảy thành lời, chỉ có thể dùng hết sức làm cô tựa như thay cho tất cả tình cảm của mình vào đấy.
Ngô Đan ôm chặt lấy tấm lưng của Lư Hyde, trông cô tựa như một người đang chết chìm trong vùng biển rộng lớn, vô tình vớ phải một tấm gỗ đang trôi lênh đênh vậy. Cả tay và chân đều ôm lấy cả người anh thật chặt, cô hầu như không phát ra bất kì âm thanh nào. Đàn ông và phụ nữ đều có cách biểu đả khác nhau, vào khoảnh khắc này có thể thấy rất rõ ràng, anh cường tráng như vậy, còn cô thì lại mảnh mai đến thế.
Cô cảm thấy khoảnh khắc này thật điên rồ, đây là điều mà trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến rằng bản thân sẽ lên giường cùng với một người đàn ông mà mình chỉ vừa quen biết có vài ngày. Anh đã cho cô một khoảng thời gian rất vui vẻ, làm cho cô để lại cho anh một vết cào trên lưng thật sâu, và cả những cảm xúc mãnh liệt mà đó giờ bản thân chưa từng có. Ngô Đan không muốn suy nghĩ quá nhiều, ngay khi cô chấp nhận bước tiếp theo của anh, bản thân cũng đã bỏ qua những rào cản là cả hai chỉ mới dừng lại ở mức quen biết. Trong tâm trí cô bấy giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, anh là người cho cô được cảm giác an toàn, vì thế nên cô tình nguyện cùng anh tận hưởng niềm hạnh phúc đó, chỉ vậy thôi!
Khoái cảm lên xuống theo từng đợt, khiến cho cả hai đều trải qua những cảm xúc thăng hoa đến mức khó có thể nói hết ra bằng lời. Cuối cùng khi mọi thứ dần trở nên yên tĩnh lại, Ngô Đan đã nhanh chóng thiếp đi mà ngủ say trên lồng ngực Lư Hyde. Sau khi giải tỏa hết toàn bộ năng lượng của bản thân ra, Lư Hyde chỉ cảm thấy cái cảm giác tuyệt vời đó thật khó tả mà lại còn thoải mái vô cùng. Anh ôm thật chặt Ngô Đan đang run rẩy trong vòng tay, vừa ổn định lại nhịp thở của chính mình đồng thời thở dài nhỏ giọng:
“Tôi thật sự không muốn lại để em đi như thế này đâu, ở lại bên cạnh tôi đi!”
Chú thích: Chu Công: Chu Công (chữ Hán: 周公), tên thật là Cơ Đán (姬旦), còn gọi là Thúc Đán (叔旦), Chu Đán (週旦) hay Chu Văn công (周文公), là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương.
Tulip Trong Gió