Tulip Trong Gió
C1: Chương 1
Edit: Mỳ.
Ngô Đan sửng sốt đứng trước trạm tàu điện ngầm, nhìn đường ray với đôi mắt không tập trung ngắm nhìn từng chiếc tàu điện ngầm hết vào trạm rồi lại rời trạm, hành khách liên tục lên xuống khoang. Vô số người đi kẻ lại như thế mà cô vẫn đứng yên tại chỗ, mãi vẫn không nhúc nhích. Dường như cô gái này chẳng hề có ý định lên tàu, không giống với mọi người xung quanh, thay vào đó cô ấy chỉ ngơ ngác đứng nhìn.
Mái tóc dài của cô được buộc lại thành bím tóc đuôi ngựa, tóc mái xéo từ vầng trán nhẵn nhụi được cô vén ra sau tai. Đôi mắt to đáng lẽ phải tỏa sáng trên khuôn mặt tròn trịa lúc nãy đã mất đi vẻ sáng ngời trước đây. Mí mắt đó rủ xuống, mang theo chút phờ phạc. Đôi môi kia vốn luôn sáng màu, giờ đây đang cắn chặt vào nhau, trông vô cùng táo nhợt tựa như không còn chút giọt máu nào, hàm răng đó cắn chặt vào môi dưới.
Cô đeo một chiếc túi khá lớn, cả người được bao bọc bởi một lớp áo gió màu đen trông không vừa vặn mấy, khiến cho cơ thể vốn đã gầy gò kia tựa như đang bị nhấn chìm trong một cái bọc lớn. Màu của chiếc quần jean đã được giặt đến trắng bệnh, chân mang đôi giày vải màu xanh da trời. Bộ trang phục này của cô trông khá tiều tụy, kèm theo đó là vẻ mặt uể oải kia, trông cô chẳng khác gì một sinh viên nghèo đang đi học bằng một công việc bán thời gian. Khách quan hơn mà nói thì, trông cô chẳng khác gì một kẻ trốn sang đất khách để làm việc một cách bất hợp pháp cả.
Budapest(1) mặc dù là thủ đô của Hungary(2), nhưng nghiêm túc mà nói thì nơi đây không phải là một thành phố lớn. Dân số cũng chỉ hơn 2 triệu người, nhiều nhất là một trong các thành phố cấp quận trong các thành phố của Trung Quốc thôi. Về mặt kinh tế thì Hungary không phải là thành phố phát triển trong các nước Châu Âu, mà đây là một quốc gia mà nông nghiệp đống một vai trò khá mạnh trong nền kinh tế đất nước. Trong các ngành công nghiệp nói chung, ngoại trừ ngành du lịch tương đối thịnh vượng ra, nơi đây cũng chẳng có trường đại học nào nổi tiếng trên toàn thế giới hay công nghệ, công nghiệp xuất sắc để học hỏi cả. Do đó, đây không phải là quốc gia thu hút nhiều sinh viên Trung Quốc sang học.
Đại đa số người Trung Quốc có mặt ở Hungary, ngoại trừ du khách đó giờ chưa từng ghé thăm, phần lớn đều là thương nhân kinh doanh ở đây và những nhà đầu cơ muốn lấy Hungary làm bàn đạp để nhập tịch vào các đất nước phát triển khác của Châu Âu, sinh viên Trung Quốc đến đây để du học đã ít lại càng ít hơn.
Mà cô, Ngô Đan, vừa hay lại chính là một trong những số ít sinh viên Trung Quốc chịu chọn đây là đất nước để du học. Ba năm trước, sau khi hoàn tất đại học trong nước, gia đình cô vốn cũng chẳng khá giả gì, khi đó cô chỉ muốn đi làm càng sớm càng tốt để giảm bớt gánh nặng tài chính của gia đình, nhưng cha mẹ cô, những người hy vọng con gái mình có thể trở thành phượng hoàng, tình nguyện ăn uống tiết kiệm để cho cô ra nước ngoài du học, để tương lai sau khi cô về nước thì sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.
So với chi phí sinh hoạt và học tập cao ở các nước khác, ngưỡng cửa Hungary vẫn nằm trong khả năng của họ. Vì thế, dưới sự khuyên bảo tận tình của cha mẹ, cô cũng như bao bạn học cùng lớp khác dấn thân vào con đường du học “nước ngoài”, nộp đơn vào trường đại học Roland(3) có lịch sử lâu đời tại Budapest, thủ đô của đất nước Hungary, nơi mà cô tiếp tục được đào tạo chuyên sâu.
Tuy nhiên, cuộc sống “chen ngang” ở nước ngoài khác xa với trí tưởng tượng ở Trung Quốc, mặt trăng ở nước ngoài cũng không tròn hơn Trung Quốc như nhiều người đã nghĩ. Sau khi ra nước ngoài, chênh lệch tâm lý thường là vấn đề mà các du học sinh cần phải đối mặt đầu tiên:
Áp lực học hành, khác biệt văn hóa, cách suy nghĩ của mỗi nơi mỗi khác, tình trạng kinh tế không ổn định, lòng người cũng khó lường…Những vấn đề này ngay cả con trai còn thấy khó giải quyết, huống hồ chi là một đứa con gái yếu đuối như cô? Với nhiều người, đó là quá nhiều thăng trầm rồi. Chỉ những người từng trải mới hiểu được điều này.
Không biết Ngô Đan ở trạm tàu điện ngầm đón tới đón lui bao nhiêu chuyến, cũng chẳng biết có bao nhiêu hành khách nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ. Cuối cùng, vài phút trước khi cả trạm dừng hoạt động cô mới lấy lại được tinh thần, lê đôi chân nặng nề lên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.
Gần nửa đêm nên các toa tàu điện vắng tanh, có toa thậm chí còn chẳng có lấy một bóng người, mà nếu có đi chăng nữa thì họ cũng đều dựa vào ghế, nhắm mắt ngủ gật. Ngô Đan chọn một góc ngồi xuống, ôm cặp sách, cúi đầu mệt mỏi.
Chẳng bao lâu sau, đôi mắt to tròn của cô bắt đầu ngấn nước. Khoảng một lúc nữa, hai hàng nước mắt trong veo đột ngột rơi xuống, lăn dài trên đôi gò má. Cô càng khóc thì lại càng dữ dội hơn, đến mức chẳng muốn dừng lại, tựa như muốn thả trôi hết mọi uất ức trong lòng ra ngoài. Cô nữa nở vùi mặt vào cặp sách trước ngực, tựa như một con đà điểu đang cảm nhận được sự nguy hiểm mà cắm đầu xuống cát.
Ban đầu, tiếng khóc của cô rất uất ức, nhưng khi vùi đầu vào cặp sách, có lẽ cái thứ ánh sáng tối om đó làm cô cảm thấy được thả lỏng hơn nên vì thế tiếng khóc đó lại càng lớn hơn. Trong không gian yên tĩnh, tiếng khóc nức nở của cô truyền đến khắp nơi, truyền đến những toa khác, làm cho những người đang nhắm mắt ngủ gục cũng không tự chủ được mà khẽ mở mắt, cau mày, nhìn trái nhìn phải để tìm ra chủ nhân của tiếng khóc ấy.
Xe điện lướt qua gần mấy trạm, Ngô Đan mới xuống xe. Cô bước ra khỏi nhà ga, chậm rãi đi về nhà. Sau khi khóc nức nở trong tàu điện ngầm, Ngô Đan cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Cô lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má, chỉ cảm thấy ánh mắt chưa xót vô cùng. Nếu như bây giờ có gương, chắc chắn mắt cô sẽ đỏ hệt như một con thỏ.
Ngô Đan vừa dụi mắt xong thì chợt phát hiện hoàn cảnh xung quanh có hơi lạ, cảm thấy có cái gì đó không đúng nên cô vội lấy kính ra, đeo vào. Đến khi cẩn thận nhìn kĩ lại xung quanh, cô mới phát hiện thì ra mình đã thất thần đến mức đi nhầm đường. Đáng lý ra cô phải rẽ ở góc trước, nhưng lại đi thẳng một mạch xuống tận dưới này, giờ nhìn lại thì đã cách nhà mình ở một quảng khá xa.
Đối mặt với môi trường không quen thuộc, cô lo lắng nhìn khắp nơi. Trên đường vô cùng yên tĩnh, một người dạo đêm cũng chẳng có, chỉ lác đác đâu đó những ánh đèn yếu ớt. Mà trên đường phố hẹp dài, ngoại trừ ánh sáng từ đèn đường chiếu xuống, những góc khuất trong màn đêm ấy chẳng biết có ẩn giấu những thứ gì đáng sợ hay không.
Gần đây an ninh ở Budapest rất bất ổn, cứ ba ngày lại có một số phần tử cực đoan xuống đường biểu tình, hoặc diễu hành chống chính phủ, chống đồng tính. Những nhóm người này thường xuyên đụng độ với cảnh sát, gây ra tình trạng hỗn loạn về an ninh đường phố. Chưa kể đến việc người dân của thành phố thấy né còn không kịp, thì với dáng người yếu ớt như Ngô Đan đây ngay cả nhìn còn không dám chứ đừng nói là đứng xem. Nghe nói, có không ít những gì phần tử ngoan cố dẫn đầu bị cảnh sát giải tán cố gắng chạy khắp nơi, mà màn đêm lại chính là chỗ ẩn nấp tốt nhất, ai biết được liệu bây giờ mấy người đó đang trốn ở đâu được chứ!
Nghĩ đến đây, cô vội vàng bước nhanh trở về. Các nước chân có hơi hỗn loạn, trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng chân cô phát ra. Dưới ánh đèn, có nhiều chỗ dần trở nên méo mó, kèm theo đó là chút hương vị của phim kinh dị.
Ngô Đan không tránh khỏi hốt hoảng mà chạy đi. Rõ ràng, những gì xảy ra ngày hôm nay đã gây ra cho cô một cú sốc quá lớn, làm cho trái tim không quá kiên cường của cô lại càng trở nên yếu ớt hơn bình thường. Đoạn đường này nghiêm túc mà nói thì cũng chẳng dài là mấy, nhưng tại sao đi mãi mà vẫn chưa thấy tới, làm cho cô không khỏi hoảng sợ.
Lúc này, đột nhiên từ trong bóng tối của một căn nhà, một cánh tay lộ ra, dùng sức ôm chặt lấy Ngô Đan, đồng thời nghiêng đầu kiểm tra xem có ai đang theo dõi mình không. Cô còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh đã hét lớn lên một tiếng, người kia nhanh chóng chạy vọt đến trước mặt cô, dùng tay vội bịt miệng đang không ngừng la hét lại. Trong chớp mắt, cô bị người nọ kéo vào một góc khuất đầy tăm tối.
Đó là tay của một người đàn ông, nếu không thì sao lại có lực mạnh đến thế. Đàn ông, một người đàn ông trốn trong bóng tối, bàn tay của người đó lại còn vươn ra từ trong màn đêm!!! Điều đó có nghĩa là gì? Là gì? Ngay lúc này đây, dây thần kinh trong đầu cô vốn đã mỏng manh thì giờ đây như bị “bụp” vỡ hoàn toàn. Nỗi sợ hãi vô biên như đang bao trùm lấy cô, Ngô Đan bắt đầu dùng sức giãy dụa, cô không biết người này sẽ làm gì với mình. Trong đầu cô liên tục tưởng tượng lên vô số những thước phim đáng sợ chiếu trên TV, điện thoại mà cô thường hay lướt trúng.
Đầu cô tê dại từng cơn, mồ hôi lạnh trên người cũng không ngừng toát ra, tay chân cũng bắt đầu có dấu hiệu run rẩy, cô tuyệt vọng vào thét trong lòng: chẳng lẽ ông trời lại đối xử với mình như vậy sao? Mình đã làm gì sai? Mình, một người đã mất hết tất cả, hiện tại chẳng lẽ còn muốn chết tha hương, vô tội bỏ mạng dưới bàn tay của những kẻ liều mạng này sao? Còn cha mẹ ở Trung Quốc thì sao? Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh à?
Nghĩ đến đây, nước mắt lại không kìm được lại rơi xuống. Những giọt nước mắt ấy nhỏ giọt vào bàn tay của đối phương, người kia như bị nước sôi văng trúng, vội vàng rụt tay lại, kế đến mới kịp nhận thức được nên lại lấy tay tiếp tục che miệng cô rồi khẽ nhích lại gần lên tiếng:
“Yên lặng nhé, đừng phát ra tiếng động. Đừng sợ, tôi là cảnh sát, bọn tôi đang xử lý vụ án này! Chờ đến khi người bọn tôi muốn bắt xuất hiện thì tôi sẽ thả cô ra ngay! “
Không bao lâu sau, chỉ nghe thấy ở góc đường cách đó không xa dường như có tiếng động. Người đàn ông trước mặt Ngô Đan đột nhiên cảnh giác, rút súng lục từ bên hông ra, sau đó quay người thấp giọng ra lệnh:
“Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng chạy ra ngoài! Chờ đến khi tôi đến tìm cô thì khi ấy cô mới được đi ra, nghe không?”
Lúc này, Ngô Đan không thể nhìn rõ được mặt người đối diện. Trong bóng tối, ánh đèn đường ngoài kia dường như trở nên vô dụng, nhờ ánh trăng giúp đỡ nên cô cũng chỉ nhìn thấy: khuôn mặt đó đậm nét Á Đông như cô, và cả một đôi mắt sáng ngời. Lời nói của đối phương tựa như rất có sức ép, màng theo khí thế không muốn bị cô áp đảo. Vì thế, theo bản năng, cô gật đầu đồng ý với đối phương.
Thấy Ngô Đan gật đầu, người đàn ông châu Á cũng không để ý đến cô nữa. Hai tay nắm chặt lấy súng, mì mẫm trong màn đêm, đi về nơi vừa phát ra tiếng động vừa nãy. Ngô Đan nón thở chăm chú lắng nghe, đột nhiên đường phố yên tĩnh lại vọng lên rất nhiều tiếng lớn, dường như có không ít người đang ở đó. Tiếng bước chân chạy trốn, tiếng la hét. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ngoài đó thế? Vài tiếng súng nổ vang khiến cô giật hết cả mình!
Kể từ khi sinh ra đến giờ, cô chưa từng trạm chán với bất kì cuộc đấu súng thực sự nào. Những chuyện đang xảy ra đây làm cô sợ đến mức không dám cử động, cô ôm chặt lấy cặp sách vào ngực vội ngồi xổm xuống một góc, cả người không khống chế được mà khẽ run rẩy. Chính xác thì đang xảy ra chuyện gì ở đây thế? Là loại tội phạm nào mà lại cần cảnh sát phải nổ súng để truy bắt thế kia? Một kẻ giết người tàn bạo sao? Dù cho có đuổi bắt những người biểu tình thì cũng không nhất thiết phải dùng tới súng chứ!
Cô đến Budapest đã nhiều năm, bình thường an ninh nơi này cũng không tính là kém, bởi vì hoàn cảnh kinh tế cũng có hơi không tốt cho lắm, dân bản xứ tương đối bài ngoại. Hơn nữa tính cách họ cũng thiên về bảo thủ, nên tỷ lệ phạm tội ở các thành phố lớn ở Châu Âu cũng thuộc loại tỷ lệ thấp, vì vậy các vụ xả súng ở khu vực đô thị hầu như rất hiếm.
Cho dù thành phố gần đây có chút không ổn, nhưng không phải lúc nào cũng có chuyện. Hiện tại, cảnh sát lại tổ chứng cuộc truy bắt lớn như vậy, xem ra kẻ tình nghi này nhất định không phải là loại người đơn giản gì. Cô cũng chẳng biết là liệu cảnh sát đã tóm được người đó hay chưa, bằng không tên bại hoại đó mà lên vào trong cả hội chắc chắn sẽ trở thành con sâu làm rầu nồi canh mất!
Ngô Đan đang chìm trong nỗi hoảng sợ thì nghe tiếng xe cảnh sát và cứu thương từ xa vọng lại. Thanh âm đó sắc bén xuyên thủng cả bầu trời đêm yên tĩnh, rất nhiều khu nhà ở chung cư cũng đã bật đèn sáng, đường phố yên tĩnh dần trở nên náo nhiệt. Nếu như tất có xe cảnh sát ở đây, thì ắt hẳn nguy hiểm đã qua hết rồi. Cô chậm rãi đứng thẳng người lên, ôm cặp sách, cả người dựa sát vào vách tường, rồi từ từ nhích người ra ngoài, cố gắng muốn tìm hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra.
Cuối cùng cũng đến được góc tường có thể nhìn ra ngoài để tận mắt chứng kiến mọi việc dưới ánh đèn đường. Cô có thể nghe rõ tiếng người xôn xao, chạy loạn khắp nơi. Ngoài đó ắt hẳn là đang dọn dẹp hiện trường, cô vừa định thò đầu ra ngoài nhìn cũng quanh một chút thì chợt anh chàng cảnh sát châu Á kia bất thình lình xuất hiện trước mắt.
“Á!” Ngô Đan bị bóng đen trước mặt dọa cho nhảy dựng cả lên, hai tay ôm chặt lấy cặp sách nhảy ngược về phía sau. Mãi cho đến khi nhìn rõ được người nọ thì cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, dưới ánh đèn đường, rốt cuộc cô cũng đã thấy được dáng vẻ của anh ấy.
Người này không những cao mà còn to, khiến cô có cảm giác như chiếc áo sơ-mi trên người anh ta sắp bị xé toạc bởi thân thể cường tráng đó. Mái tóc được cắt ngắn, bề ngoài thoạt nhìn rất nhã nhặn và tuấn tú, thật sự nhìn chẳng hợp với vóc dáng chút nào.
Lúc này Ngô Đan mới thấy rõ, thì ra lúc mới bị kéo vào là do anh ôm ở trước người, khi ấy cô cảm thấy lưng mình rất đau thì ra chính là do cái áo chống đạn mà anh đang mặc trên người kia. Ngô Đan rời mắt khỏi người anh, nhìn thẳng vào đuôi mắt kia, không khỏi có chút thận trọng. Đến nơi này hơn ba năm, mà đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần với cảnh sát Budapest có tiếp xúc như thế, do đó cô không biết nên nói cái gì cho phải, vì vậy chỉ dám mỉm cười rất đầy lo lắng, lắp bắp nói:
“À, chuyện kia, cảm ơn anh…À, đúng rồi! Các anh đã bắt được người kia chưa?”
“Cái cô gái ngốc nghếch này! Tại sao cô lại chạy đến đây lúc tối muộn thế! Cô có biết chỉ vì sự xuất hiện của cô mà kế hoạch của bọn tôi suýt bị hủy bỏ không?! May mà bọn tôi đã bắt được tên khốn khiếp kia, nếu không, chắc tôi sẽ xem cô như là đồng bọn của trên đó mà giải cô đã tòa rồi! Sao cô ngốc quá vậy, thật không biết có nên giải phẫu đầu cô ra xem nó có bị rỗng hay không nữa…”
Người đàn ông châu Á xua tay, giận dữ nhìn Ngô Đan, sau đó anh lớn tiếng rồi bước về phía trước. Những điều đó khiến cho Ngô Đan bị dọa đến mắt mở to, há hốc miệng lùi bước về sau. Một loạt những câu chửi vô cùng nóng nảy tuôn ra từ miệng người đàn ông nội, anh ta không ngừng mắng Ngô Đan, dáng vẻ cực kì tức giận tựa như một con gấu đen hung hãn.
Nhận được kết quả không như tưởng tượng khiến cho nụ cười trên mặt Ngô Đan bị thay thế bởi nét sợ hãi, màng nhức cũng vì tiếng la lớn đó làm ù đi. Cô không bao giờ tưởng tượng được rằng, người đàn ông mang trên mình đường nét Á Đông có vẻ hiền lành này lại là một người có tính cách khác người. Vừa mở miệng ra là đã thô lỗ, không hề nghĩ đến việc một cô gái như cô đây sẽ sợ hãi như thế nào khi bị dính vào tình huống như thế. Vậy mà bây giờ, tất cả lại đổ dồn lên đầu cô. Lại còn hướng về phía cô la to như vậy, khiến cô không khỏi cảm thấy oan ức. Cô không phải là cảnh sát, làm sao mà biết được ở đây sẽ có chuyện chứ?!
Tại sao đàn ông cứ hay đổi lỗi cho phụ nữ như cô vậy? Vì sao tất cả mọi người lại luôn cho là cô làm sai? Sau khi bị anh chàng cảnh sát châu Á lớn tiếng, những ký ức đau thương trong lòng lại một lần nữa ập vào tim cô, hai mắt cô dần dần đẫm lệ, rưng rưng nơi hốc mắt.
“Sao cô lại khóc! Chỉ mới nói vài câu mà cô đã khóc như vậy rồi! Thôi, đi đi, đi cho khuất mắt tôi! Đi đi, cái cô gái ngốc nghếch này! Tôi không muốn gặp cô nữa!” Dường như anh chàng nọ không chịu nổi nước mắt của phụ nữ, chỉ vừa thấy Ngô Đan nước mắt lưng tròng, thì vẻ mặt đã chuyển sang chán ghét, rồi lại lớn tiếng nói.
Bị anh gọi như thế khiến cho Ngô Đan có cảm giác như ăn phải hoàng liên(4), nó đắng đến khó tả, trong lòng cô nhói đau. Những giọt nước mắt kia không ngừng rơi xuống, đáp mạnh xuống đất rồi vỡ tung. Anh chàng kia nhìn thấy cảnh này thì lại càng thêm khó chịu, giống như một con thú dữ bị mắc bẫy, tay vò mái tóc vốn không dài của mình, vừa nhìn sang cô.
“Này sếp, tôi đã nói với anh bảo nhiêu lần rồi, là không được thô lỗ với phụ nữ như vậy mà! Anh xem đi, con gái người ta bị anh dọa đến phát khóc rồi kìa! Nói chuyện với phụ nữ thì phải tử tế! Với cả, Sartre cũng không có chuyện gì đâu, chỉ trầy một chút ngoài da thôi, anh yên tâm đi nhé!” Một viên cảnh sát trẻ tuổi khác cũng mặc áo chống đạn đi tới, vô tình nhìn thấy cảnh này thì cười nói.
“Tôi giao lại cho cậu đấy! Phụ nữ gì cũng khóc thôi! Tôi đi gặp Sartre để xem vết thương của cậu ta thế nào!” Anh chàng châu Á kia như đang vội ném đi củ khoai nóng hổi này đi, giao Ngô Đan còn đang khóc thút thít cho đồng nghiệp của anh quản lý, còn mình thì bỏ đi ra chỗ khác.
Thấy bóng lưng bối rối của sếp mình, cảnh sát trẻ tuổi cười khẽ vài tiếng, sau đó xoay người đối mặt với Ngô Đan còn đang nức nở nói:
“Tôi xin lỗi, thưa cô. Tôi tên là Ferry, và cũng là một trong các thành viên của đội đặc nhiệm đặc biệt. Người đàn ông châu Á vừa nãy là đội trưởng Hyde của chúng tôi. Tại đây, tôi xin trịnh trọng thay mặt cho thái độ thô lỗ vừa nãy của đội trưởng xin lỗi cô. Mong cô đừng trách anh ấy nhé, anh ấy không có ý chĩa mũi dùi vào cô dâu, chỉ là anh ta không giỏi trong khoản giao tiếp với phụ nữ, nhất là những cô gái dễ khóc như cô, khiến cho anh ấy không biết phải làm thế nào thôi.
Bình thường anh ấy đối với người khác không tệ, mà lại còn rất thân thiện nữa. Lý do anh ấy trở nên khó chịu như vừa nãy là do một đồng đội cực kỳ thân của anh ta bị thương trong nhiệm vụ vừa nãy nên mới tức giận. Chẳng qua chỉ là do anh ấy lo lắng cho cậu bạn kia quá thôi, nhưng thật ra trong lòng cũng biết là chuyện này không liên quan gì đến cô hết!”
“Đồng nghiệp của anh có ổn không? Các anh đang truy đuổi ai thế? Sao lại có một lực lượng lớn vậy?” Ngô Đan sụt sịt sau khi nghe anh chàng nọ giải thích. Cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn rồi, nhưng khi nghĩ đến có người bị thương trong vụ xả súng kinh hoàng vừa rồi là đồng nghiệp của anh ta thì cô vội vàng hỏi thăm.
“Cô yên tâm, anh ta chị bị đoạn bắn trượt qua xương thôi, cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn đâu. Nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏi thôi. Tên tội phạm bọn tôi đang truy bắt chỉ là một tên lẩn trốn quen thuộc mà thôi. Lần này sau khi bắt được hắn ta về, bọn tôi sẽ cho hắn ngồi tù mọt gông!” Anh chàng cảnh sát khi nhắc tới tên tội phạm lúc nãy thì không khỏi hè lạnh vài tiếng, rõ ràng là đã cực khổ không ít.
“Tốt rồi, thế giờ tôi có thể về nhà chưa?”
“Ồ, chắc chắn rồi. Cô có cần tôi đưa cô về không?”
“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu. Nhà tôi ở ngay phía trước thôi.”
“OK, thế cô nhớ giữ an toàn nhé. Nhớ là lần tới đừng về nhà trễ như vầy nữa đó. Không phải lúc nào cũng may mắn như vậy đâu, đúng không nào?” Philly cười nói, nụ cười đó đối với Ngô Đan mà nói thì thật sự rất ấm áp.
Cô gật đầu cảm ơn anh chàng cảnh sát ấm áp giống như một người anh trai này, cầm chiếc cặp sách rồi bước đi về phía nhà mình. Sau khi nhìn thấy bóng lưng của Ngô Đan biến mất nơi góc phố, anh ta mới quay lại xe cảnh sát. Nhìn thấy sếp mình đang đứng một góc đợi với vẻ mặt lo lắng thì Ferry bật cười:
“Sếp, sao anh vẫn chưa về? Đã mấy giờ rồi? Liên tục canh gác gần mấy đêm rồi mà, anh không định về nhà đánh một giấc thật ngon sao?”
“Cô gái kia sao rồi? Cậu đã đưa cô ấy về chưa?” Người đàn ông châu Á nhìn về phía màn đêm sâu thẳm cất tiếng.
“Cô ấy bảo là nhà cô ấy gần đây, nên tôi không cần đưa về. Nhưng tôi vẫn dõi theo cho đến khi cô ấy rẽ ở khúc cua phía trước, cho đến khi không thấy gì nữa.”
“Này Philly, sao cậu lại có thể để một người phụ nữ về nhà một mình đêm hôm thế chứ? Cậu không nhớ là dạo gần đây khu này không an toàn sao?” Anh chàng cảnh sát châu Á nhướng mày, giọng nói trở nên đầy vẻ nghiêm túc, hiển nhiên là có chút không hài lòng với những gì cấp dưới mình làm.
“Nếu sếp không đồng ý thì sao anh không tự mình đưa cô ấy đi? Sao nói tôi làm gì?” Ferry không sợ bị anh chất vấn, lại còn mỉm cười đầy ẩn ý khiến cho cấp trên như anh thấy không vui tí nào. Thế nên anh mới xua tay:
“Được rồi, được rồi. Thu đội đi, thu đội. Tôi phải về nhà ngủ đây, không nói nhảm với cậu nữa!”
“Vâng, thưa đội trưởng! Về nhà rồi ngủ thôi!” Ferry cười lên thật tươi, tâm trạng của cậu ấy không tệ. Tối nay vừa thu hoạch được một vụ lớn. Không những bắt được tên tội phạm lớn mà còn chọc được đội trưởng, khiến anh không nói nên lời. Hahaa, hôm nay quả là một ngày thú vị! Ferry vui vẻ ngồi lên xe cảnh sát, đi theo đại đội chạy trước khi các cánh phóng viên đến, nhanh chóng rời khỏi khu phố vừa xảy ra chuyện này.
Tulip Trong Gió