Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 95: Kết truyện


Liêu Hàng: "..."


Đừng hỏi, hỏi thì chỉ có thể nói là tâm trạng phức tạp.


Lúc trước anh ta cũng thực lòng suy xét về việc giúp đỡ người này về phương diện kinh tế một chút, giờ nghĩ lại, may mà chưa nói...


"Cậu làm sao thế?" Thư Thời thấy anh mãi không nói gì, biểu cảm còn rõ là vặn vẹo bèn hỏi.


Liêu Hàng nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp: "Không có gì, chỉ là thu lại chút đồng tình mà tôi đặt không đúng chỗ mà thôi."


Thư Thời: ?


Thư Thời nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng Liêu Hàng nói xong đã đi thẳng về phía phòng bếp, hoàn toàn không có ý sẽ giải thích cho cậu bèn thôi. Dù sao thì não của tên thẳng nam sắt thép Liêu Hàng này bình thường cậu cũng chẳng hiểu nổi.


Ông Thư nằm trên ghế tựa ngoài hành lang dưới mái hiên, thấy Thư Thời bước ra từ phòng bếp thì vẫy cậu.


Thư Thời bước tới ngồi bên ghế: "Sao thế ông?"


Ông Thư híp mắt, nhìn mặt trời đỏ lửa đang từ từ lặn đằng tây, giọng bình thản hỏi một câu: "Dạo này ở chung với thằng kia thế nào? Nó không bắt nạt cháu chứ?"


Thư Thời kiêu ngạo hếch cằm: "Anh ấy nào dám làm gì cháu, bình thường toàn là cháu bắt nạt anh ấy thôi!"



Lời cậu nói cực kì hùng hồn, không hề ngại ngùng.


Ông Thư nhìn cái dáng vẻ kiêu căng này của cậu, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Ông ngứa tay cầm cái quạt hương bồ đập phát vào tay cậu: "Đã có bạn trai rồi thì đừng có lông ngông suốt ngày thế nữa, chẳng ra thể thống gì."


Thư Thời chẳng hề để bụng gãi tay: "Cháu thành ra như giờ là do anh ấy chiều mà ra đấy, ông muốn nói thì cũng nên nói với ảnh."


Ông Thư nghe cậu nói xong cũng cạn lời, im lặng một hồi mới nhớ ra mình có chuyện nghiêm túc muốn hỏi.


Mắt ông nhướng lên nhìn về phía phòng bếp: "Cái vòng trên tay tên hung thú kia là cháu làm đúng không?"


Tai Thư Thời đỏ lên, không đáp coi như thừa nhận.


Ông Thư: "Hai cháu đã tặng nhau tín vật thì liệu đã nghĩ xem lúc nào lập thệ chứng thiên địa chưa?"


Thư Thời nghe vậy thì chợt mở to mắt.


Ông Thư nhìn phát là biết thằng nhỏ ngốc này rõ ràng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Có điều dù sao cũng là tập tục xưa, cậu không nhạy trong chuyện này cũng không trách được, nhưng cũng không thể không tính đến chuyện sau này.


"Theo ông thấy, nếu như tên hung thú kia nhắc tới chuyện này thì cháu đừng có đồng ý vội. Nhân loại chẳng phải vẫn có câu 'lâu ngày mới tỏ lòng người' hay sao, cháu phải để mấy năm xem xét mới được."


Thư Thời nghe vậy thì trề môi, hơi không vui: "... Chuyện ông nói cứ để đó đã."


Cậu xem xét đại mỹ nhân lâu lắm rồi.



Bữa tiệc Trung thu lần này do Cô Hoạch Điểu làm đầu bếp, những người khác thi thoảng cũng vào phụ vài việc vặt. Mọi người bận rộn từ xế chiều tới hơn năm giờ mới làm xong.


Bưng lên cơm nước đã chuẩn bị xong, Cô Hoạch Điểu cũng đứng lên tạm biệt: "Trong tộc tôi cũng có không ít bọn nhỏ trở về, tôi cũng phải quay lại chuẩn bị nên xin phép mọi người về trước. Chúc mọi người Trung thu vui vẻ!"


Diệp Vọng gật đầu, không nói gì, chỉ chuyển khoản cho bà 5 chữ số coi như tiền tăng ca.


Liêu Hàng ngồi bên nghe Cô Hoạch Điểu nói vậy thì hơi buồn bực: Không phải giờ mọi người toàn nói trong nhà thôi chứ trong tộc là sao? Chẳng lẽ lại là một đại gia tộc nào đấy?


Có điều nghi ngờ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu cậu ta trong giây lát, rất nhanh đã bẵng đi.


Bởi vì – đồ ăn Cô Hoạch Điểu làm thật sự là ngon quá đi mất!!!


Sau khi ăn hai miếng, Liêu Hàng cuối cùng cũng hiểu tại sao khi trước Thư Thời suốt ngày tới chỗ Diệp tổng để ăn chực rồi. Nếu sớm biết cơm ngon thế thì cậu ta cũng...


Liêu Hàng ngước mắt nhìn quá Diệp Vọng ở đối diện, trong lòng sững lại. Nghĩ kĩ lại, dù cho sớm biết thì cậu ta vẫn chỉ nên nhìn thì hơn, mạng nhỏ quan trọng nhất.


Thư Thời liếc nhìn Liêu Hàng, cũng không để tâm lắm, ngược lại đưa mắt nhìn về phía Lâm Phi Huyền đã lâu không thấy: "Tôi nghe anh Trương nói dạo này cậu đang sáng tác bài hát mới?"


Lâm Phi Huyền gật đầu: "Tôi không tính tham gia tuyển tú. So với chuyện phải làm quen với mấy cái lục đục nội bộ, chẳng thà tự mình cố gắng, vừa vui vẻ vừa thanh tịnh."


Thư Thời nghe vậy, không khỏi nhớ tới hai thanh niên móc mỉa nhau mà cậu với Lâm Phi Huyền nhìn thấy trên cầu thang lần trước. Cậu gật đầu tán thành: "Tôi cũng nghĩ cậu solo sẽ ổn hơn." làm đồng đội với cái loại người đấy thì chắc ức chế đến chết mất.


Nói về chuyện công việc, Liêu Hàng đang ăn cũng ngẩng đầu lên nhìn Thư Thời: "Bộ phim kia của đạo diễn Chung cũng quay xong rồi, cậu có dự tính gì sau này không?"



Thư Thời uống một hớp: "Thì chờ có kịch bản xong lại diễn tiếp thôi."


Diệp Vọng đúng lúc góp lời: "Chỉ mới hơ khô thẻ tre xong thôi, cứ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian trước đã. Huống hồ bây giờ cũng chưa có kịch bản nào chất lượng."


Liêu Hàng: "..." Nghe thì rất hợp lý, nhưng cậu ta cứ thấy thoang thoảng mùi thức ăn cho chó đâu đây là sao?


*


Thư Thời vào bếp lấy nước tương, vừa quay đầu chợt thấy đại mỹ nhân cũng vào theo mình.


Cậu liếc đối phương một cái, tính nhấc chân đi lại bị đại mỹ nhân cản lại: "Vẫn còn giận à?"


Thư Thời chẳng thèm nhìn hắn, mắt nhìn chăm chăm xuống đất: "Em đâu có giận? Việc gì phải giận?"


Diệp Vọng vươn tay kéo người vào lòng, cằm gác l*n đ*nh đầu Thư Thời, nhẹ giọng thở dài: "Trách tôi, là tại tôi không nói sớm cho em hay."


Thư Thời bị hành động của hắn làm cho đỏ mặt trong phút chốc nhưng vẫn ráng cãi lại: "Có khi em không phát hiện thì anh cũng chả thèm nói với em ấy."


Vốn là mấy nay bận việc Trung thu nên Thư Thời tạm thời quăng mấy chuyện lặt vặt của đại mỹ nhân ra sau đầu, nãy Lâm Phi Huyền nhắc đến weibo mới nhớ ra.


Thật ra cậu cũng không thật sự tức vì chuyện này, chỉ là thấy hơi bực vì đại mỹ nhân lại lén lập clone, còn giả danh fans mà bình luận với nhắn tin cho mình, đã thế cậu còn chăm chỉ trả lời nữa chứ.


... Nghĩ đến chợt thấy mình đần không chịu được.



Thư Thời vùi trong lòng đại mỹ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, suy nghĩ một hồi: "Thế phạt anh ngủ ngoài phòng khách ba ngày đi."


Trước kia cậu tham khảo qua mấy cái diễn đàn tình cảm, ai cũng bảo ngủ thư phòng là một loại hình phạt nghiêm khắc. Nhưng trong thư phòng không có giường, nên cậu nhượng bộ chút, để đại mỹ nhân ngủ trong phòng khách là được.


Thư Thời nói xong giương mắt nhìn lên, quả nhiên thấy đại mỹ nhân nhíu mày. Thấy vậy, trong lòng cậu thoải mái hơn hẳn.


Cậu cầm nước tương lên định đi, chợt khóe môi bị cắn nhẹ một cái.


Diệp Vọng ánh mắt cưng chiều, giọng bất đắc dĩ: "Hồ ly nhỏ nhà ta học xấu mất rồi."


Thư Thời còn chưa kịp cãi lại, chợt bị đại mỹ nhân ấn lên tường, mùi đàn hương bao lấy cậu.


Không khí trong phòng bếp nóng bỏng triền miên, môi răng giao hòa. Thư Thời nghe thấy tiếng Liêu Hàng, Lâm Phi Huyền cùng với ông Thư nói chuyện ngoài sân, trái tim kích động nhảy 'bang bang' trong lồng ngực. Cậu lén mở mắt nhìn trộm đại mỹ nhân một cái rồi lén kiễng chân, chủ động khiến cho nụ hôn này sâu thêm.


Mười ngón tay chống lên tường siết chặt, hai cổ tay đeo hai chiếc vòng cùng kiểu.


Thư Thời bị hôn đến mơ màng, trong đầu chợt nhiên nảy ra: Lúc nào thì nên nói với đại mỹ nhân chuyện ông đã chấp nhận việc lập thệ chứng thiên địa của hai người rồi nhỉ.


Dường như trừng phạt vì cậu lơ đãng, Diệp Vọng thoáng dùng sức, khẽ cắn một cái.


Cảm nhận được sức nặng trên môi, Thư Thời nghĩ thầm:


Ưm... Thôi thì cứ đợi ra ngoài phòng khách cùng đại mỹ nhân thì lại nói vậy.


Hoàn chính truyện


Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ Truyện Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ Story Chương 95: Kết truyện
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...