Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu
Chương 45: C45: Thế giới thứ hai 6
NÔ LỆ NHỎ CỦA NGUYÊN SOÁI ĐẾ QUỐC
Odrosse bị đẩy ra: "..."
Tuy hắn thường thấy Arvid và tinh thần thể của anh cãi nhau như kẻ tâm thần phân liệt, nhưng đây là lần đầu tiên Odrosse trải qua cảm giác bị chính tinh thần thể của mình gạt ra ngoài lề như vậy.
Quan điểm chủ yếu trong xã hội hiện nay là khi cảm xúc của một người quá mãnh liệt, tinh thần thể ở vĩ độ cao hơn sẽ phản ứng tương ứng nhanh hơn chủ nhân.
Suy cho cùng thì tinh thần thể cũng là hắn, nhưng nhìn nô lệ nhỏ bị tinh thần thể của mình bao bọc bằng cách tràn đầy dục vọng độc chiếm như vậy thì Odrosse vẫn thấy khó chịu...
Tô Đoạn không nhận ra Odrosse có gì không ổn, sự chú ý của cậu đã bị anh chàng vây quanh mình hấp dẫn. Cậu chớp mắt, giơ tay chạm vào chóp mũi to hơn mình không biết bao nhiêu lần.
Lành lạnh, còn ươn ướt.
Con rồng dường như bị cậu sờ ngứa nên hơi nghiêng đầu, đôi mắt thú xanh băng hơi chuyển động chiết xạ ánh sáng như băng vỡ.
Đôi mắt thú ban ngày nhìn đẹp hơn ban đêm hẳn, Tô Đoạn tựa như bị mê hoặc nhìn mãi không dời mắt được.
Dường như nhận ra cậu đang nhìn chăm chú, tinh thần thể hơi nghiêng cái đầu nằm trên sàn đưa đến trước mặt cậu, đôi mắt thú xanh băng gần như ở trước mắt Tô Đoạn.
Thế là Tô Đoạn thấy rõ ràng lông mi đen tuyền trên đôi mắt thú đang trải rộng trước mắt cậu, giống như bàn chải nhỏ... Ừm, lớn chút, cong vút đều đều.
- Giống như lông mi của Odrosse vậy, chúng đều cong vút lên.
Tô Đoạn nghĩ vậy rồi tò mò lấy đầu ngón tay vuốt vuốt lông mi của rồng.
Odrosse đứng sang một bên cảm thấy mi mắt ngưa ngứa, không khỏi nhắm mắt lại.
Thực chất tinh thần thể là cụ thể hóa tinh thần lực của một người, cùng chung tất cả các giác quan của chủ nhân, mọi cái chạm vào tinh thần thể của Tô Đoạn đều sẽ được truyền trọn vẹn và chân thực lên người hắn nhờ tác dụng của sự đồng cảm.
Cùng lúc đó, tinh thần thể của hắn cũng nhắm mắt, Tô Đoạn bị lông mi đột nhiên quét xuống dọa hoảng sợ, ngây người thoáng chốc mới tò mò sờ tiếp con rồng.
Bàn tay cậu vuốt những lớp vảy lạnh lẽo dọc theo mí mắt, má và tai của rồng... Rồi từ từ lùi về sau.
Vảy trên mặt rồng mỏng nhất, một bàn tay Tô Đoạn có thể che mấy cái vảy cùng lúc, càng nhích xuống vảy càng lớn, đến khi chạm đến cổ thì phần vảy to bằng lòng bàn tay của cậu.
Khác với dáng vẻ vảy toàn thân phồng ra vừa rồi, bây giờ vảy chú rồng này thu chặt về, Tô Đoạn dừng lại ở cổ, sờ dọc theo mép vảy mà không thấy xước tay chút nào.
Có lẽ vì con rồng trước mặt quá dịu ngoan, ra chiều dù cậu sờ mó giày vò nó ra sao cũng sẽ dung túng cậu nên lá gan Tô Đoạn được thổi phồng lên như bóng bay, ánh mắt cậu sáng lên, đầu ngón tay chạm vào mép vảy rồi muốn dựng vảy nó lên như vừa rồi.
Yết hầu Odrosse lăn lên xuống, tuy trong động vật học không có đầu dây thần kinh nào ở mép vảy, nhưng tinh thần thể tạo ra từ tinh thần lực mật độ cao, bởi vậy mỗi một bộ phận trên tinh thần thể đều tương đương với vô số đầu dây thần kinh.
Khỏi phải nói nhạy cảm ra sao.
Cơ bắp giấu dưới vảy rồng từ từ căng chặt, nếu lúc này Tô Đoạn siết lại thì chắc chắn sẽ thấy cứng như đá cẩm thạch.
Đầu ngón tay Tô Đoạn chậm rãi lướt đi, sau khi lướt qua vô số lớp vảy kín mít, cuối cùng cậu cũng chạm vào một chiếc vảy không mấy trơn nhẵn ở nơi khuất dưới cổ rồng.
Hình dáng của nó rất kỳ lạ, không hợp với những chiếc vảy bên cạnh, Tô Đoạn cúi đầu nhìn nó thì phát hiện nó hoàn toàn mọc ngược với những chiếc vảy bên cạnh, màu sắc cũng đậm hơn, đen thui khiến người ta thấy sợ.
Đầu ngón tay Tô Đoạn xoa chiếc vảy đó, không biết có phải là do ảo giác của cậu hay không mà chiếc vảy này hình như không cứng như những chiếc vảy khác, cũng không lạnh lẽo, cảm giác như đá quý vô cùng bóng loáng.
Nó nằm trên cổ và khác những chiếc vảy khác... Tô Đoạn nhớ lại những gì mình hiểu biết trong mấy ngàn năm qua thì bỗng nhận ra đây chắc là vảy ngược* của rồng trong truyền thuyết rồi.
*Vảy ngược hay tên Hán Việt là nghịch lân, mỗi con rồng đều có điểm yếu là cái vảy mọc ngược ở trước cổ, đây là thứ yếu điểm rất nhạy cảm của nó. Nếu như bị kẻ nào chạm vào vảy ngược, rồng sẽ tức giận điên cuồng, mất đi lý trí, thậm chí dễ dàng bị tổn hại.
Nhưng cậu chỉ nghe nói rồng phương Đông cổ xưa mới có vảy ngược trên cổ, hóa ra rồng phương Tây cũng có sao?
Bất kể là rồng phương Đông hay phương Tây thì đây cũng là lần đầu tiên Tô Đoạn nhìn thấy, linh lực của cậu quá thấp, chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, kém xa những con yêu quái đó, cơ bản chỉ không phải cùng một đẳng cấp sinh vật với họ.
Rồng là sinh vật đại yêu đứng đầu thiên địa kể từ khi nó ra đời, nên đương nhiên Tô Đoạn không có tư cách trông thấy, vì vậy mà càng không thể biết vảy ngược trên rồng trông ra sao.
Vì tò mò, Tô Đoạn không kìm lòng được xoa xoa liên tục cái vảy đặc biệt đó.
Nhưng Odrosse bên cạnh không chịu nổi nữa-
Vảy ngược của tinh thần thể bị chạm vào, đó là nơi nhạy cảm nhất của cả con rồng. Đôi ngươi Odrosse co lại, sắp có dấu hiệu dựng đứng giống như đôi mắt tinh thần thể thú. Hắn giẫm lên đuôi rồng nhảy vào cái khoảng trống nhỏ kia, nắm lấy cổ tay Tô Đoạn từ phía sau.
"Đừng chạm vào, sẽ bị cắt tay đấy." Odrosse nói vào tai cậu, giọng nói khàn khàn không rõ.
Bỗng bị nắm lấy tay, Tô Đoạn giống như mèo chiêu tài vậy, cổ tay bị người đàn ông phía sau nắm lấy ghé sát vào bên cạnh mặt, mờ mịt chớp mắt.
Ngực Odrosse áp chặt vào lưng cậu, không ấm áp và co giãn như thường lệ mà giờ đây cơ bắp gồng lên căng cứng nên khá cộm người.
Odrosse rất căng thẳng... Tô Đoạn muộn màng nhận ra sở dĩ vảy trên thân rồng được gọi là vảy ngược vì nó là một phần không bao giờ được chạm vào của rồng, nếu chạm vào sẽ tức giận bừng bừng sức, nếu chiếc vảy đó bị thương thì cả con rồng sẽ nổi điên.
Chắc bây giờ Odrosse tức giận lắm, chỉ là cố kìm nén không đánh cậu thôi. Tô Đoạn là một cậu nấm Phục Linh luôn biết sửa sai, vì thế vô cùng chân thành xin lỗi: "Xin lỗi anh, tôi không nên sờ vào chỗ đó."
Odrosse dừng rồi nói: "Không sao."
Có điều dù nói vậy nhưng Odrosse vẫn không buông tay Tô Đoạn ra, Tô Đoạn đã làm sai không dám hé răng nói gì, thành thật bị giơ tay lên.
Phòng huấn luyện yên tĩnh một lúc, tinh thần thể của Odrosse đột nhiên cử động, nó rụt cổ về, đầu lại hướng về phía mặt Tô Đoạn càng ngày càng gần, đôi mắt thú xanh băng liên tục phóng to trước mặt Tô Đoạn.
Tô Đoạn ưu sầu hỏi hệ thống: "Hệ thống, tôi sẽ bị đánh à?"
Hệ thống nghiêm cẩn trả lời: "Tôi nghĩ là không đâu ký chủ, hệ thống không phát hiện ra xu hướng bạo lực gia đình ở mục tiêu."
Tô Đoạn: (⊙v⊙)
Đầu con rồng dừng lại trước mặt cậu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ chóp mũi cậu như vừa nãy, rồi dùng cái má mảnh mai cọ vào má cậu.
Đầu tiên Tô Đoạn mở to mắt tròn xoe, nhưng rất nhanh sau đó đã bị cọ mạnh đến nỗi bị buộc phải nheo mắt lại, vảy trên mặt rồng là mịn nhất, không gây cộm nhưng cảm giác vẫn vô cùng kỳ cục.
Con rồng cọ má một lúc rồi lại nghiêng đầu cọ cằm, cổ... Khi yết hầu tinh xảo bị cọ, Tô Đoạn không kiềm được nuốt một ngụm nước bọt, tiếng nức nở đứt quãng thoát ra khỏi cổ họng.
Tô Đoạn muốn vươn tay đẩy con rồng ra nhưng tay cậu đã bị Odrosse nắm chặt không thể thoát. Cậu vốn chẳng thể cử động được chút nào.
"Ưm... Od..." Tô Đoạn xin người đàn ông phía sau giúp đỡ, giọng run rẩy cầu xin: "Đừng để nó cọ nữa."
Nếu cọ tiếp... E là cậu sẽ nở hoa mất.
Odrosse ừ một tiếng rồi phối hợp buông cổ tay Tô Đoạn ra. Tô Đoạn được hắn buông ra bèn xoay người vùi mặt vào trong ngực hắn ngay lập tức, cánh tay nhỏ bé yếu ớt ôm chặt eo hắn như đà điểu hoảng sợ chọn bừa một cái hố tự chôn mình.
Odrosse cứng đờ thoáng chốc, vài giây sau mới thả lỏng, phối hợp ôm nô lệ nhỏ vào lòng mình, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Sao vậy? Em đau à?"
Thật ra là Odrosse vẫn chưa có phản ứng gì cả, nếu cậu nở hoa trước thì trông cứ như gấp không chờ nổi ấy...
Odrosse tiếp tục chậm rãi vô lưng cậu: "Đó là tinh thần thể của ta..." Nói tới đấy, hắn khựng lại rồi mới do dự hỏi: "Ngươi ghét nó không?"
Tinh thần thể của hắn và Arvid đều di truyền từ hoàng đế - Là Tộc Rồng có cơ thể không lồ. Trong vô số loài mãnh thú, rồng chắc chắn là loài mạnh nhất. Tinh thần thể của họ hóa thành rồng, điều này không thể tách rời khỏi dòng máu của kẻ mạnh đang chảy trong xương cốt của họ.
Nhưng rồng tượng trưng cho sức mạnh và cũng mang đến nỗi sợ hãi.
Ngày Arvid còn bé, anh muốn nô đùa với những người bạn cùng lứa từ các gia đình quý tộc khác, nhưng tinh thần thể của anh quá năng động, thuở bé Arvid vẫn chưa thể điều khiến nó nên tinh thần thể khổng lồ sẽ hay đột ngột thoát ra khỏi không gian chiều cao, những người bạn cùng trang lứa vừa trông thấy con rồng cao to hơn mình gấp mười mấy lần đều bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch, ấp úng chạy đi.
Dù rằng tinh thần thể của Arvid không có dấu hiệu muốn làm hại họ, nhưng với đại đa số người thì bản thân sự tồn tại quá mạnh mẽ đã là một mối đe dọa rồi.
Dần dà, Arvid không tìm thấy bạn chơi đành quay về làm phiền hắn.
Bởi lẽ khi còn nhỏ hắn suýt thì bị làm phiền đến hói đầu nên Odrosse nhớ rất rõ chuyện này.
Thuở nhỏ Odrosse đã thờ ơ, người khác năn nỉ đòi chơi với hắn hắn cũng lười nhìn dù chỉ một lần, đương nhiên cũng không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh như người khác có sợ tinh thần thể của hắn hay chăng, nên cũng không gặp rắc rối gì về chuyện này.
Lại không ngờ sau khi thành niên được mấy năm, hắn bỗng thấu hiểu tâm trạng lúc đó của Arvid.
Hắn luôn kìm nén tinh thần thể của mình xuất hiện trước nô lệ nhỏ là vì sợ cậu sẽ bị dọa sợ bởi tinh thần thể quá đỗi khổng lồ của hắn.
Nhất là vừa rồi hắn bị tinh thần thể của Arvid chọc giận, còn diễn cảnh bạo lực trước mặt Tô Đoạn nữa chứ.
Nếu bị nô lệ nhỏ ghét, chắc hắn... Sẽ không kiềm chế được đánh Arvid tơi bời.
Thực ra chờ câu trả lời chỉ có vài giây nhưng trong đầu Odrosse lướt qua rất nhiều suy nghĩ.
Một nguyên soái chưa bao giờ ngần ngại nao núng trước vô số nguy hiểm trên chiến trường đột nhiên thấy thấp thỏm trong lúc yên tĩnh ngắn ngủi này.
...
Tô Đoạn nhỏ giọng nói: "Không ghét." Đầu cậu vẫn vùi trong ngực Odrosse, giọng nói xuyên qua lồng ngực truyền ra nên nghe có vẻ ồm ồm.
Mặc dù con rồng này rất bất lịch sự cướp phấn hoa của cậu mà còn không chịu trả, nhưng Tô Đoạn chỉ tức thế thôi chứ không đến nỗi ghét.
Dù sao thì rồng và Odrosse cùng một dạng tồn tại mà, chỉ là Odrosse vô tình mất đi một số ký ức, cậu không thể so đo với người yêu bị bệnh của mình.
Odrosse không lên tiếng, nhưng con rồng lại cọ lưng cậu, lần này Tô Đoạn thật sự không còn chỗ nào để trốn nữa rồi. Phía trước là lồng ngực kiên cố của Odrosse, phía sau là cái đầu khổng lồ của con rồng, cậu muộn màng nhận ra hình như mình đã tự đào một cái hố thật to rồi tự nhảy xuống mất rồi.
Tô Đoạn: "..." Cậu sửa lời nói ghét được hông?
May mà Odrosse nhanh chóng thả cậu ra, Tô Đoạn quay đầu nhìn thì phát hiện con rồng vừa rồi đang ủn lưng mình đã biến mất, cả phòng luyện tập to đùng chỉ còn lại cậu và Odrosse.
Tô Đoạn ló đầu ra nhìn: "Nó đi rồi hả?"
Odrosse gật đầu: "Đi rồi."
Tô Đoạn ồ, chẳng biết là cậu đang thở phào nhẹ nhõm nhiều hơn hay mất mát nhiều hơn.
Odrosse xoa xoa gò má cậu, mặt mày dịu đi, lông mi cong vút làm cho đôi mắt băng xanh như càng sâu thẳm hơn: "Hôm nay không cần làm việc, ta đưa em về."
Tô Đoạn không hề phản đối được hắn dẫn ra khỏi phòng luyện tập.
Arvid vẫn đang đợi ở đó, tinh thần thể đã thu về, thấy họ từ bên trong ra khỏi cửa bèn ngẩng đầu, vô tội chớp đôi mắt xanh biếc.
Tô Đoạn tò mò nhìn thoáng qua anh, đây chắc là em trai ruột của Odrosse mà tư liệu nói đến, một vị thân vương khác của đế quốc. Thoạt trông là một người rộng rãi, dễ gần hơn Odrosse.
Cũng không kiêu ngạo, khi bắt gặp ánh mắt Tô Đoạn thậm chí còn mỉm cười với cậu, có vẻ vô cùng thân thiện dễ gần.
Nhưng Tô Đoạn cảm thấy có điều gì đó là lạ, không có ác ý nhưng lại gây khó chịu cho cậu...
Cậu vẫn chưa kịp đáp lại Arvid thì Odrosse đã ôm lấy vai xoay người cậu đi.
Arvid bị anh hai ngó lơ: "..."
Nhìn bóng dáng hai người xoay lưng rời đi, nụ cười vô tội trên mặt dần nhạt đi, anh hơi híp mắt lại.
Mùi của anh trai trên người nô lệ tóc đen càng nồng đậm hơn, nếu không nhờ anh tăng cường kiểm soát tinh thần thể của mình thì chắc lúc nãy nó đã chạy ra đuổi theo mùi hương rồi.
Mười ba phút, anh trai và nô lệ tóc đen ở riêng trong phòng luyện tập lâu đến vậy, họ đã làm gì?
Tuy anh không biết thời gian của Odrosse được bao lâu... Nhưng dù sao họ cũng là anh em, thời gian của anh hai chắc là không ngắn vậy đâu nhỉ?
Arvid lặng lẽ đợi ở cửa phòng huấn luyện mười phút, quả nhiên Odrosse lại quay lại.
Cửa phòng luyện cơ giáp lại mở ra, lần này không có nô lệ tóc đen gây sự cố nữa, Arvid điềm nhiên như không lần thứ hai theo anh hai vào phòng luyện.
- Sau đó thì bị đè xuống đánh nhừ đòn.
Arvid: "..."
"Dừng dừng dừng!" Arvid mở loa phóng thanh của cơ giáp, giọng nói tuyệt vọng vang vọng khắp cả phòng luyện tập: "Anh ơi! Não em sắp chấn động rồi! Em chết mất!"
Odrosse đá cơ giáp rơi trên đất của em trai mình sang một bên, cơ giáp hỏng hóc không thể sửa nữa đập "rầm" vào tường, phụ kiện văng ra.
Vài giây sau, "cạch" một tiếng, cửa khoang điều khiển cơ giáp mở ra, Arvid như một xác chết bò ra ngoài.
Mái tóc vàng giống Odrosse của anh rối tung bù xù, mồ hôi mướt trên trán, trông có vẻ hết sức nhếch nhác, mất hình tượng mất sức ngồi dựa tường, lải nhải giận dỗi: "Chời đất ơi! Anh muốn giết em hả? Đánh hết sức đến nỗi cơ giáp của em gãy hết rồi... Tốn nhiều tiền sửa lắm đấy!"
Odrosse gọn gàng nhảy xuống từ cơ giáp ném một chai cung cấp năng lượng cao cấp để khôi phục thể lực nhanh chóng đến cạnh chân anh, bình tĩnh kể lại: "Ta chỉ sử dụng ba mươi phầm trăm sức, còn tránh tất cả nơi trí mạng, do ngươi thụt lùi nhiều quá thôi."
So với cậu em trai nhếch nhác thì trông hắn ổn hơn, tóc chỉ hơi rối, không hề thở dốc, trông giống vừa uống trà chiều hơn là vừa chiến đấu.
"..." Arvid nhặt chai năng lượng lên, mở ra: "Khụ khụ, sao anh lại nói thẳng vậy chứ..."
Odrosse bước đến bên cạnh anh, đôi mắt băng xanh nhìn anh từ trên cao: "Sang năm ngươi sẽ thụt lùi hơn nữa. Lần này trong ba phút ta đã đánh gãy chân ngươi, lần sau chắc ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi chưa đến một phút."
Arvid cầm chai năng lượng trong tay, sắc mặt cứng đờ thoáng chốc rồi lại điềm nhiên như không nói: "Vậy thì chịu... Dù sao bây giờ em là nhân viên nghiên cứu yếu ớt, chạm nhẹ cũng trầy da đấy."
Odrosse nhíu mày: "Bây giờ ngươi vào quân đội vẫn kịp."
Y như mấy lần trước, Arvid vẫn kiên định nói: "Không muốn đâu, mẫu thân nói làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, dù sao em cũng đã dành nửa cuộc đời mình cho sự nghiệp nghiên cứu khoa học vĩ đại rồi nên phải dành nốt nửa đời còn lại luôn."
Odrosse không nói chuyện tào lao với anh nữa, chỉ bình tĩnh tự thuật: "Cuộc đời hành quân luôn có những bất ngờ, nếu một ngày nào đó ta không thể kế thừa quân quyền thì ngươi phải kế thừa."
Thế hệ hoàng thất đời này khá ít con nối dõi, sinh tiền hoàng hậu Sophie chỉ sinh hai người con, mà hoàng đế yêu vợ cả của mình nồng nàn nên chẳng những không có con riêng mà còn không cưới hoàng hậu mới nào. Vì vậy đời hoàng đế tiếp theo sẽ là hắn và Arvid.
Theo lý thuyết, với năng lực của hắn thì khả năng tử vong trên chiến trường là rất nhỏ, nhưng Odrosse luôn quen với việc lập kế hoạch chu đáo chặt chẽ, hắn phải cân nhắc các tình huống bất ngờ và cách đối phó với chúng nó.
Từ sau khi hoàng hậu Sophie qua đời, tuy người đời vẫn chưa nghe tiếng gió gì, nhưng hắn và Arvid đều biết nỗi âu lo của hoàng đế đã ngày càng nghiêm trọng, nếu hắn gặp chuyện gì thì người duy nhất có thể giữ vững hoàng thất chỉ có Arvid.
Arvid uống ừng ực sạch sành sanh chai năng lượng, vô cùng thô bạo lảng sang chuyện khác: "Dừng - Em từ chối thảo luận về vấn đề buồn lo vô cớ như vậy, hay anh em mình thảo luận mấy chuyện thú vị đi, ví dụ như nô lệ tóc đen mắt đen hồi nãy?"
Nghe Arvid nhắc đến nô lệ nhỏ của mình, Odrosse lập tức nuốt xuống lời răn dạy vẫn chưa kịp nói ra, hắn lạnh giọng hỏi: "Thảo luận chuyện này làm gì?"
Arvid vô tội mở to mắt, hứng thú dào dạt hỏi: "Anh hai kiếm đâu một ra một con nhỏ* như thế vậy?"
*Con ở đây là chỉ động vật í, còn nhỏ ở đây í nói là con này nó nhỏ.
Không hiểu sao Odrosse lại không em trai mình hình dung nô lệ nhỏ như vậy, hắn nhíu mày, nói có lệ: "Mua."
Arvid khoanh chân, gác cánh tay đang cầm chai năng lượng rỗng lên đầu gối, hệt như đang buôn chuyện: "Anh hai trông người chặt quá chừng, còn không cho rồng của em ngửi nữa cơ."
Ánh mắt Odrosse dần dần lạnh lùng nhìn anh, như thể sẽ xách anh lên đánh một trận nhừ tử nữa bất cứ lúc nào.
Da đầu Arvid căng thẳng: "..."
Anh e hè một tiếng: "Kìa, em chỉ nói bừa thế thôi mà anh lại giận nữa rồi."
"Đùa thôi đùa thôi, đồ của anh sao em dám chạm vào chứ, nhỉ?" Arvid khát vọng được sống bèn tích cực bổ sung.
Bấy giờ Odrosse mới miễn cưỡng hài lòng ừ một cái.
"Cơ mà anh hai," Arvid dừng nói thoáng chốc rồi chợt nói: "Anh tính sao với nô lệ đó?"
Odrosse khó hiểu: "Ngươi đang nói gì thế?"
Arvid giơ tay khều mái tóc vàng trước trán, vuốt đều lại mái tóc rồi bù do bị đánh đơn phương vừa rồi.
Màu tóc của anh đậm hơn Odrosse, đó là màu vàng vô cùng thuần khiết, khiến màu mắt cũng trở nên trong trẻo hơn.
Arvid tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, ngước mắt nhìn hắn nói: "Nếu anh hai định chịu trách nhiệm với người ta thì chắc chắn phụ hoàng sẽ không đồng ý, vì theo luật, nô lệ không thể trở thành vợ cả của quý tộc. Nhưng nếu anh hai không định chịu trách nhiệm với người ta, đến lúc đó bất kể bị đưa cho người khác hay bán lại cũng sẽ rất đáng thương đấy anh. Một con nhỏ như thế mà không ai chăm sóc chắc sẽ mau chết lắm."
Odrosse liên tục nhíu mày: "..."
Nhìn anh trai có vẻ vô hồn, trong đầu Arvid đột nhiên nảy ra một phỏng đoán không thể tin nổi.
Anh nhìn từ trên xuống dưới người anh cao lớn của mình, tập trung vào một bộ phận nào đó rồi ánh mắt trở nên lạ lùng, đôi ngươi xanh biếc lóe lên một tia sáng không rõ: "... Anh à, đừng nói là anh chưa đưa người ta lên giường đấy nhé?"
Odrosse: "..."
___
4/12/2023.
21:43:01.
Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu