Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 35: C35: Thế giới thứ nhất 35

259@-

THẾ GIỚI THỨ NHẤT:

CẬU ÚT NHÀ GIÀU x NGƯỜI HẦU LÀM THẾ THÂN

Giao thông ở thành phố A luôn là một điều bí ẩn, Tần Tri muốn nhanh hơn nữa cũng không được, lái xe trong dòng xe cộ đông đúc gần một giờ mới đến club.

Đi theo người phục vụ đã đợi sẵn bên dưới lên thang máy tầng hai mươi tám, Tần Tri lụm được một người bạn mặt sưng vù vì say rượu quắc cần câu.

Người bạn này không đẹp trai lắm nhưng cũng đẹp theo kiểu bình thường sẽ gây chú ý giữa đám đông, bây giờ sau một đêm say khướt, không chỉ bộ âu phục xám bạc trên người nhăn nheo mà đầu tóc còn rối bù, đôi mắt sưng húp như hai quả óc chó, dưới làn ánh sáng ái muội lờ mờ có một thứ không xác định nằm gục trên chiếc sô pha màu đỏ thẫm.

"Cạch" một tiếng ánh đèn được chuyển sang chế độ bình thường, Tần Tri không khỏi thở dài khi thấy rõ ràng dáng vẻ của bạn mình. Hắn có chút ưa sạch sẽ, có hơi không chấp nhận nổi những hình ảnh chướng mắt thế này.

Nhờ còn sót lại chút tình bạn hữu nghị nên Tần Tri khó khăn vươn tay ra đỡ người bạn say khướt, ai ngờ người ta chưa tỉnh thì miệng đã mở ra trước nôn mửa đầy người Tần Tri.

Tần Tri: "..." Hay lắm, hữu nghị giữa họ chính thức kết thúc ngay giờ phút này.

Hắn buông tay ra, người bạn lập tức ngã xuống sô pha như củ cải muối.

Tần Tri đau lòng cởi chiếc áo khoác bẩn ra, may mà vừa tránh kịp nên chỉ có áo khoác bị ố, quần áo bên trong không bị ảnh hưởng.

Nhìn chiếc áo khoác trong tay bốc mùi kỳ cục, Tần Tri cau mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Tô Đoạn tự tay chọn cho hắn, mỗi lần hắn cùng mặc với Tô Đoạn đều khiến Tô Tranh giận chết đi được. Giờ Tô Tranh ra nước ngoài công tác mới có cơ hội mặc nó một lần, ấy vậy mà xui xẻo bị hỏng rồi...

Cố nén cơn buồn nôn lấy khăn giấy do người phục vụ đưa lau sạch vết bẩn trên đó, Tần Tri thở dài, quyết định gửi nó đến tiệm giặt quần áo trên đường về nhà.

Hắn đang cẩn thận lau quần áo thì người bạn nằm trên sô pha bỗng mấp máy môi, mơ màng mở mắt ra, thấy là hắn thì dùng khẩu âm chẳng phân biệt được là người hay quỷ gọi tên hắn: "Tần, Chi... Chí*..."

*Nguyên văn là gọi số 7 (qī) và Chỉ (zhī), cả hai cái này cách đọc gần giống tên Tri (zhī).

Tần Tri: "..."

Cái giọng nói méo mó thế này thì khỏi cần lo tên của hắn sẽ bị người trong club biết. Bây giờ thân phận của hắn vẫn đang bảo mật, nếu bị lộ trước có lẽ sẽ gây ra một số phiền phức.

Người bạn mở to đôi mắt mông lung chả nhìn được gì ra nhìn lom lom hắn vài giây rồi bỗng cất tiếng khóc huhu.

Tần Tri đang lau quần áo do dự, hắn nhớ mình chưa từng làm chuyện gì cực kỳ bi thảm với người bạn này, rõ là một người đàn ông mà sao nói chuyện không hợp là khóc vậy chứ?

Hơn thế nữa, quần áo bạn nhỏ nhà hắn đưa cho bị bẩn thế này, người nên giận trước lẽ ra là hắn chứ nhỉ?

Người phục vụ đưa khăn giấy cho Tần Tri cũng sửng sốt, gã ta không khỏi căng thẳng nuốt nước bọt khi chứng kiến cảnh tượng gút mắt tình cảm như gặp phải tra nam này.



Theo lời kể từa lưa của người bạn, Tần Tri cũng miễn cưỡng hiểu nguyên của sự việc ngày hôm nay.

Một câu chuyện cũ rích, vô cùng cũ rích, không có gì đáng ngạc nhiên cả, vẫn là chuyện tình cảm.

Nói đơn giản thì là câu chuyện "Tôi yêu em, em không yêu tôi nhưng vẫn muốn ở bên tôi, lấy tiền của tôi để nuôi thằng khác", phân cảnh thường thấy trong các bộ phim truyền hình và tiểu thuyết ngôn tình siêu máu chó.

"Vân Vân, hức, hu hu hu..." Người bạn khóc yếu ớt ba tiếng rồi nhắm mắt lại ngủ mất tiêu.



Tần Tri: "..."

Tần Tri biết bạn mình quen một người bạn gái gần năm năm, hôm kia hắn còn nghe người bạn đắc ý dào dạt khoe tình cảm trước mặt mình, ai ngờ bây giờ lại như vậy.

Nhưng Tần Tri không hiểu thật, từng điều vụn vặt sẽ không nói dối, hai người họ đã ở bên nhau năm năm rồi, sắp đến lúc bàn chuyện kết hôn luôn rồi mà sao có thể không biết người ấy có thật lòng hay không chứ?

Dầu gì anh ta cũng là người có thể quản lý Tần thị hơn nửa năm, chắc chắn có IQ cao và thủ đoạn, nhưng sao lại vụng về trong chuyện tình cảm thế này?

Với cả sau khi phát hiện mình bị phản bội, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là tìm hai kẻ ngoại tình gây rắc rối mà là chui rúc một xó uống rượu say túy lúy như một con đà điểu chẳng ra gì, cũng yếu đuối đến mức hắn muốn tát anh ta một bạt tai tỉnh táo lại.

Tần Tri lặng lẽ chửi thầm, đương nhiên nếu hắn biết câu chửi thầm này sắp linh nghiệm với mình thì chắc chắn hắn sẽ thật lòng đau lòng cho người bạn của mình.

Tuy nhiên trong cuộc sống luôn có bất ngờ không lường trước được, vì vậy Tần Tri lầu bầu trong lòng xong thì bước qua xác nhận bạn mình chỉ say rượu chứ không nguy hiểm gì đến tính mạng, rồi đưa cho người phục vụ một số tiền lớn để nhờ gã ta giúp dọn dẹp lau sạch cho bạn mình.

Người phục vụ là một thanh niên rất thông minh và cần mẫn, gã ta lập tức tìm một chiếc khăn lau khuôn mặt giàn giụa nước mắt nước mũi của người ta, ném chiếc áo khoác âu phục bẩn, chiếc áo sơ mi cũng bị dính nhưng không thể cởi ra nên đành lau sơ sơ tạm. Dọn xong hết, người phục vụ tìm một bộ quần áo có lẽ là của mình rồi mặc vào cho người ta, dầu gì cũng trông sạch sẽ hơn hẳn.

Tần Tri giúp bạn mình mặc chiếc áo khoác sạch sẽ vào, cảm thấy cũng khá ổn rồi bèn bảo người phục vụ trông chừng một chốc, còn hắn thì vào nhà vệ sinh rửa sạch một lát.

Tuy sau đó không còn dính bẩn nữa, nhưng quần quật nãy giờ nên trên người vẫn có mùi hôi, ít nhất hắn cũng phải rửa mặt.

Club này là một trong những club hàng đầu ở thành phố A. Nó được trang trí xa hoa sang trọng, sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng. Thoạt trông rất trang trọng và bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng rất tốt, rất có tiếng ở thành phố A. Tuy có cung cấp một số dịch vụ không đứng đắn nhưng nhiều người lại chọn bàn chuyện kinh doanh ở đây.

Người bạn của hắn khá thông minh, chọn chỗ an toàn để say, nếu đi bar hay linh tinh đâu đó thì có lẽ giờ đã bị người ta đưa đi rồi.

Làn nước chảy qua các khe hở ngón tay, Tần Tri xắn tay áo lên, cẩn thận dùng nước rửa tay diệt khuẩn cho bàn tay và cả cánh tay.

Bỗng nhiên, tiếng trò chuyện nhỏ xíu chợt lọt vào tai hắn.

"Cậu đoán xem tối qua tôi đã gặp ai ở đây?"

"Hửm? Ai thế?"

"Sếp già của Tần thị đấy. Mặt mày bực dọc tới một mình, tôi ngồi bên ngoài nhìn mấy lần thấy phục vụ liên tục đưa rượu vào trong, không biết bên trong có chuyện gì nữa..."

"Uầy, cậu quan tâm đ ến người ta thế."

Nghe thấy hai chữ Tần thị, Tần Tri rửa tay chậm lại, hơi nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng cuộc trò chuyện của hai người trong nhà vệ sinh.

"Lúc này ai mà không dõi theo Tần thị... Có điều sếp già này cũng chỉ là con rối thôi, người đứng sau quản lý Tần thị vẫn là đứa con riêng Tần Tri kia."

"Cậu gặp anh ta rồi hả?"

"Sao gặp nổi? Cậu con riêng của nhà họ Tần này thần bí lắm cơ, lúc trước tôi cũng thuê người điều tra nhưng ngoài biết được cái tên ra thì chẳng có lấy một tấm ảnh, đúng là quái lạ."

"Cơ mà Tần Phong cũng xui ghê, kế thừa một nửa gia nghiệp lại bị một đứa con riêng đuổi ra ngoài."

"Thôi đi, tôi không đồng tình với hắn ta đâu, cậu cả Tần làm việc không tích đức. Năm đó nhà tôi gặp khó khăn, hắn ta bỏ đá xuống giếng còn nhanh hơn công ty đối thủ của tôi. Nói thật, ngày mà tôi biết Tần Phong bị đuổi tôi đã vui đến nỗi ăn thêm hai chén cơm đấy, há há."


Thanh niên vốn có mối thù xưa với Tần Phong dường như càng nói càng hứng thú, bắt đầu miệt mài kể ra lịch sử đen của Tần Phong.



"Cô Tạ cũng dữ dằn lắm, cô vợ mới cưới vừa biết Tần Phong mất đi cổ phần trong Tần thị bèn đánh gãy chân của hắn ta rồi ném ra ngoài, khỏi nói thảm ra sao, khà khà khà khà."

"Với cả... Nghe nói cái chân thứ ba của Tần Phong cũng bị đánh, không biết giờ còn ổn không, không biết có thể đại chiến 300 hiệp với đám tình nhân không nhỉ?"

"..."

"Cơ mà bây giờ Tần Phong ra nước ngoài rồi nhể? Bộ định thua keo này bày keo khác chờ thời quay về hả ta?"

Vẫn là những lời bàn tán xôn xao trong giới con nhà giàu, tuy nhân vật chính là anh ruột của mình nhưng Tần Tri lại không có hứng thú với những chuyện đấy, hờ hững liếc nhìn mình trong gương, rửa sạch bọt trên tay, mùi nước rửa tay tươi mát làm bay đi mùi hương dính từ trên người bạn mình khiến hắn miễn cưỡng hài lòng.

Ai ngờ giây tiếp theo, hắn nghe thấy tên của anh vợ mình.

"Về cái đéo. Nếu Tần Phong còn đầu óc thì nên ở nước ngoài cả đời. Tất cả kẻ thù của hắn ta đều là người ở thành phố A, những kẻ như chúng ta thì không nói, nhưng trên cơ đều là kẻ thù của hắn ta cả. Tô thị ấy, cậu biết Tô Tranh của Tô thị nhỉ?"

"Biết, Tô Tranh cũng dữ lắm, ở tù hơn nửa năm, Tô thị sắp loạn rồi, vừa về đã khiến cả Tô thị lại biết vâng lời, mấy lão già cũng không dám tin nổi, bảo nếu dựa vào sức mạnh này thì Tô thị sẽ sớm trở lại top ba ở thành phố A thôi."

Tần Tri che giấu công lao và danh tiếng lặng lẽ rửa tay rồi vốc nước lên rửa mặt.

"Nhà họ Tô và Tần Phong cũng có thù xưa, nào nào để tôi kể cho cậu nghe... Chuyện này đã lâu lắm rồi, chắc không mấy ai nhớ tới đâu."

"Khoảng sáu năm trước, cậu chủ nhỏ nhà họ Tô bị Tần Phong dụ dỗ làm u mê biết bao nhiêu, gây ra rất nhiều chuyện. Chắc cậu biết cậu chủ nhỏ đó mà phải không? Bệnh từ trong bụng mẹ nên sức khỏe vốn đã không tốt, đau buồn vì chuyện này đến nỗi đổ bệnh nặng, khiến bà Tô khóc ngất, nhà họ Tô cũng hận hắn ta chết đi được. Nếu lúc Tần Phong bị đạp đổ mà cậu cả Tô ở bên ngoài thì chắc sẽ vui vẻ dẫm thêm một chân nữa."

Tần Tri chần chừ vốc nước vào mặt, mặt đầy nước ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt giống Tần Phong đến chẳng thể phủ nhận kia, suy nghĩ như bị người bên kia cuốn theo, nhất thời không thể suy nghĩ được gì cả.

Vết nước chưa được lau chảy xuống đường nét khuôn mặt, dọc theo đường gần xanh trên cổ nhỏ giọt tí tách xuống cổ áo, để lại một vết ướt lớn, lờ mờ phác họa cơ bắp rắn chắc dưới lớp quần áo.

Tần Tri bỗng cảm thấy mình như quay lại buổi sáng lúc hắn rời khỏi nhà Tô ba năm trước, có lẽ cánh cổng sắt lạnh lẽo mang đầy gai nhọn và những hàng tường vi trên hàng rào sắt chưa bao giờ mở ra cho hắn.

"Lúc ấy cậu chủ nhỏ kia mới mười lăm mười sáu tuổi, sức khỏe yếu nên luôn ở nhà. Biết gì không, nếu Tần Phong không cố ý dụ dỗ cậu ấy, tôi dám bẻ đầu tôi cho cậu làm rượu uống luôn đấy..."

"Phụt, thôi khỏi, gu của tôi không mặn vậy đâu, tối hôm qua cậu có gội đầu đâu..."

Người bên trong vẫn tiếp tục nói chuyện về Tô Đoạn, Tần Tri không nghe tiếp mà chỉ rút khăn giấy ra lau khô mặt và tay rồi quay người rời khỏi nhà vệ sinh với mùi nước rửa tay trên người.

Hắn về lại phòng, nhìn người bạn say như chết rồi bỗng thở dài nặng nề.

Tần Tri đưa người về chung cư, gọi bác sĩ kê đơn thuốc và tiêm thuốc, ít nhất cũng có thể đánh thức anh ta dậy.

"Xin lỗi, hôm nay gây phiền phức cho cậu rồi." Người bạn cuối cùng cũng tỉnh táo ỉu xìu xin lỗi hắn: "Chắc cậu đang ở nhà bạn trai nhỏ của cậu nhỉ? Cậu về nhanh đi, đừng để người ta đợi lâu."


Tần Tri gật đầu, mở hộp cháo vừa nhờ trợ lý mua rồi đẩy tới trước mặt anh ta: "Ăn chút đi."

Người bạn hết sức cảm động: "Cậu không bỏ tôi để về với bạn trai nhỏ của cậu, còn mua đồ ăn cho tôi nữa, đúng là người anh em đáng tin cậy."

Nói xong bèn ăn rột rột, chẳng có dáng vẻ nửa sống nửa chết như vừa nãy. đam mỹ hài

Tần Tri: "..."

Nhìn bạn mình vùi đầu ăn cháo như dân tị nạn đói kém, Tần Tri bình tĩnh nói: "Không phải do cậu sai, uống rượu một mình mua say thì có nghĩa lí gì? Nên làm gì, phải làm sao, tốt xấu gì cậu cũng là một giám đốc, ở đây tự ngược cho ai xem? Tôi à?"

Người bạn đang ăn cháo dừng lại, lúc mở miệng nói giọng nghẹn ngào, lẩm bẩm lầm bầm: "Mẹ nó bộ tình cảm và công việc... Giống nhau lắm hả? Chả phải tự cậu cũng cưng chiều bạn trai nhỏ như gì à, có giỏi thì đối xử với cậu ấy như lúc làm việc đi, ở đó mà nói tôi..."

Tần Tri: "..."

Lòng dạ rối bời tìm vài chai bia trong tủ lạnh của bạn mình, ngẩng đầu uống hết một hơi, đầu tê dại vì rượu mới cảm thấy bình tĩnh lại.

Có điều uống rượu rồi thì không thể chạy xe được nên Tần Tri đành phải gọi trợ lý riêng nhờ người ta đến đón tại chung cư.

Sau khi gọi cho trợ lý, Tần Tri lại nén giận nói với người bạn đang giả chết trên giường: "Tôi đi đây, tôi cho cậu hai ngày nghỉ để nghỉ ngơi tính từ hôm nay, ngày mốt nhớ đi làm nhé."

Người bạn bỗng mở mắt, đau khổ nói: "Gì chứ, cậu không thấy mình keo kiệt quá hả? Tôi thất tình mà cậu còn đối xử với tôi như vậy nữa..."

Đôi ngươi đen sâu không đáy của Tần Tri liếc nhìn anh ta mà không nói gì, quay người dứt khoát bước đi.

Người bạn nhìn bóng dáng của hắn, tuyệt vọng nghĩ Tần Tri không thể dành cho mình một chút trìu mến như với bạn trai nhỏ ư? Yêu cầu của anh ta thấp lắm, 1% là được rồi!



Ngồi vào ghế sau, Tần Tri bấm số gọi rồi nhẹ giọng nói đôi câu, sau đó ngẩng đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Thật ra tửu lượng của hắn khá tốt, nhưng hôm nay lại có vẻ dễ say đến lạ, chỉ uống mấy chai bia nồng độ thấp đã thấy choáng váng. Tần Tri nhắm mắt suy nghĩ một chốc, luôn cảm thấy mình mơ hồ quên gì đó, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì thật sự không nghĩ ra.

Trong club, người phục vụ vừa ăn xong bữa trưa quay lại phòng thay đồ, cau mày phát sầu nhìn chiếc áo khoác lấy từ phòng riêng.

Tuy gã ta không nhìn ra giá cả của chiếc áo khoác này, nhưng hành động lau nó vừa rồi của quý ông rõ ràng là rất cẩn thận, chắc chắn có ý nghĩa rất đặc biệt.

Vừa định rời khỏi phòng riêng, gã ta vô tình phát hiện ra chiếc áo khoác bị bỏ quên này, nếu để ở đó sẽ bị dì quét dọn vứt đi, nên gã ta vội vàng nhặt lên.

Nhưng lúc mang về lại phát sầu, chủ của chiếc áo khoác này đã về rồi, gã ta không có số điện thoại của người ta thì trả kiểu gì đây?



Tần Tri về nhà tắm rửa kỹ lưỡng để gột rửa hết mùi lạ trên người trước rồi mới nhờ trợ lý đưa đến nhà Tô.

Đến nhà cậu đã là hai giờ bốn mươi phút chiều, với đồng hồ sinh học hết sức đúng giờ của Tô Đoạn thì chắc cậu đang ngủ trưa. Trong nhà Tô rất yên tĩnh, lúc này mọi người đều rón rén đi nhón chân vì sợ đánh thức cậu chủ nhỏ. Không ai dị nghị sự xuất hiện của hắn, Tần Tri lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ Tô Đoạn ra.

Sau đó click một tiếng khóa trái của từ bên trong.

Tần Tri đi đến bên giường, cúi đầu lặng lẽ ngắm Tô Đoạn đang ngủ say trên giường.

Cửa sổ khép hờ, chỉ có một tia sáng nhỏ theo khe hở chiếu đến góc giường, thân thể Tô Đoạn nằm nghiêng cuộn tròn lại ngủ, nửa khuôn mặt vùi trong gối đầu mềm mại, có vẻ ngoan lắm, giống như bé con bị bắt nạt sẽ khóc hức hức tủi thân.

Tần Tri vươn tay, lòng bàn tay chạm vào bầu má non mềm của cậu, lòng bàn tay thấy mềm mại nhưng lành lạnh.

Tô Đoạn thể hàn, khi không ngủ chung với hắn thì dù có đắp một cái chăn dày cơ thể cũng sẽ không ấm bao nhiêu cả.


Như đã quen với cái chạm của hắn, Tô Đoạn chỉ khẽ cử động đầu chứ không thức dậy.

Tần Tri rũ mắt, trong bóng tối rèm che lại, đáy mắt của hắn hiện lên một tia u ám.



Trên đường về nhà hắn đã nhờ người ta điều tra, nhưng chỉ sau một giờ, khi hắn tắm rửa xong thì cũng nhận được câu trả lời chắc chắn, lại còn kèm thêm lời thuật kỹ càng chi tiết hơn.

Có điều Tần Tri chưa nghe hết đã cúp máy.

Nghĩ lại thì trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, ba năm trước nhà họ Tô thiếu người hầu, một người không có kinh nghiệm chuyên môn như hắn lại tình cờ được một người bạn không thân thiết giới thiệu, cứ vậy được tuyển vào một cách mơ hồ.

Tần Tri vẫn nhớ năm đó hắn và Tần Phong giống nhau hơn bây giờ rất nhiều. Ai từng gặp Tần Phong rồi gặp hắn chắc chắn sẽ hoảng hốt phải chăng mình nhận nhầm người. Vì vậy Tần Phong mới ghét hắn đến vậy, ép một người khi ấy không có sức uy hiếp gì với Tần Phong, cũng không bao giờ có suy nghĩ sẽ cướp Tần thị, bị ép đến đường cùng phải làm người hầu như hắn.

Khi gặp Tô Đoạn, hắn chỉ tưởng mình là kiểu trong họa có phúc, nhưng kết quả điều tra vừa rồi như một cái tát lạnh lùng tát thẳng vào mặt hắn. Đa số sự trùng hợp trên đời có lẽ là bởi cố ý.

Cậu chủ nhỏ của tôi... Khi em cong mắt cười như vành trăng non với tôi, trong lòng em rốt cuộc đang nghĩ đến ai?

Thảo nào - Bất kể ra sao cũng không cho tôi chạm vào em.

Tần Tri nghĩ, hồi trưa hắn còn cười nhạo bạn mình vụng về không biết nhìn người, bây giờ thì trông hắn cũng không khá hơn là bao.

Cơn say vốn rất nhẹ đã tiêu tan lúc đi tắm nhưng giờ lại không biết vì sao mà lặng lẽ lên men, ngày càng mãnh liệt, nhanh chóng ăn mòn lý trí hắn như tằm ăn dâu.

Hắn hít một hơi thật sâu, buông bàn tay đang xoa má Tô Đoạn ra, nhắm mắt lại, dùng sức hôn mạnh lên bờ môi hồng hồng ấy.

Tô Đoạn vốn dĩ không ngủ sâu nhanh chóng bị tiếng động lớn này đánh thức, cậu hoang mang mở mắt ra trong hơi thở quen thuộc, chỉ thấy Tần Tri cau chặt mày và lông mi không ngừng run run.

Thật kỳ lạ, hôm nay Tần Tri có vẻ hôn rất mạnh, quả thực như muốn nuốt chửng cậu. Tô Đoạn không kiềm lòng được thấy bất an, muốn rúc mình trong chăn bông.

Có điều hôn thì không sao, như vậy cũng khá thoải mái, Tô Đoạn mơ màng nghĩ vậy.

Song Tô Đoạn nhanh chóng nhận ra sự việc dần bất ổn, lần trước Tần Tri đã hứa sẽ không làm điều gì kỳ lạ với cậu, nhưng bây giờ hắn dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện đó-

Tô Đoạn sợ đến mức giật mình tỉnh táo hẳn, dùng hết sức của mình đẩy ng ực Tần Tri, miệng bị lấp kín cũng giãy giụa ư ưm.

Tần Tri chẳng nói chẳng rằng, cơ thể giam chặt cậu như một tảng đá cứng rắn lạnh lẽo, ngón tay dùng quá sức bị đau của Tô Đoạn cũng chẳng thể đẩy được hắn.

Tuy cậu chưa nghe thấy âm thanh điểm chữa bệnh tăng lên, nhưng theo suy đoán của cậu, nếu Tần Tri làm chuyện gì mới lạ với cậu thì điểm chữa bệnh chắc chắn sẽ tăng lên-

Tô Đoạn cảm thấy hoa của mình bị người ấy nắm, cậu hoàn toàn luống cuống, gấp đến nỗi khóe mắt cũng bắt đầu rơi nước mắt. Song hôm nay Tần Tri rất khác lạ, không quan tâm đ ến ý kiến của cậu, kiên quyết bung lụa.

...

"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu chữa bệnh - Tần Tri tăng 3 điểm. Tổng điểm hiện tại là 96. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"

"Ư ức-hức..."

Cơ thể cậu vẫn đang run rẩy, nghe thấy tiếng thông báo như trong dự kiến rằng tăng điểm chữa bệnh, Tô Đoạn không nhịn được nữa cắn thật mạnh vào môi Tần Tri, sau khi được buông ra đau buồn khóc nấc lên.

___

19/11/2023.

22:41:55.



Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu Truyện Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu Story Chương 35: C35: Thế giới thứ nhất 35
9.5/10 từ 37 lượt.
loading...