Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn
Chương 8: Ngọt ngào tìm đến - Cô Lương
83@-
Thật ra, ngay khoảnh khắc hỏi câu ấy, lòng cô hơi hối hận, mình đang mong chờ một câu trả lời như thế nào từ Lương Tự chứ?
Lương Tự im lặng chốc lát rồi hỏi ngược lại: "Vậy cảm giác của em ra sao?"
Giang Lan Thời nghĩ ngợi mãi mới đáp: "Chắc là... hơi kịch tính."
"Kịch tính?" Lương Tự không ngờ Giang Lan Thời lại cảm thấy như vậy.
Kết thúc của một vở kịch có thể là hài kịch hoặc bi kịch, anh không hiểu Giang Lan Thời đang ám chỉ loại nào, bèn thuận miệng đáp: "Anh rất tán thành quan điểm này."
Tấm lưng của Giang Lan Thời cứng đờ, cô quay mặt ra cửa sổ. Câu trả lời của Lương Tự vẫn lạnh lùng và khách sáo như trước.
Cô chẳng nói gì nữa, nhắm mắt ép bản thân vào giấc.
Ngày hôm sau, khi bọn họ rửa mặt xong, đi xuống lầu, bà Fonn đã cười nói: "Tôi nấu thêm hai phần ăn sáng, hai người có muốn ăn không? Hay là có thể ra khu phố cổ tìm một quán cà phê cũng được."
Mặc dù tầng hai của ngôi nhà nghỉ có bếp và tủ lạnh, nhưng vì hai người vừa đến, vẫn chưa kịp đi mua nguyên liệu nấu ăn và sữa nên chuyện tự nào là bất khả thi.
"Nếu bà đã chuẩn bị thì bọn tôi cũng không thể phụ lòng tốt của bà."Giang Lan Thời khẽ mỉm cười với bà Fonn.
Chẳng mấy chốc, bà Fonn lấy hai đĩa thức ăn tinh tế ra. Trái với ấn tượng về món Âu trong suy nghĩ của Giang Lan Thời, trên đĩa không phải là bánh mì, mà là vài chiếc bánh crepe mỏng, bên trong cuộn thịt xông khói, kèm theo một đĩa nhỏ đựng hai loại nước sốt khác nhau.
"Tôi tự tay làm nước sốt đấy, à phải rồi, hai người thích uống cà phê hay sữa."
Giang Lan Thời: "Latte nóng, 30% đường."
Lương Tự: "Sữa."
Thế nhưng, món bọn họ vừa nói không dành cho khẩu vị của bản thân , mà là dành cho người còn lại.
Bà Fonn mỉm cười hiểu ý: "Tuổi trẻ thật tuyệt."
Tuy hai người đều bất ngờ nhưng đều không bóc trần câu nói của đối phương.
Sau một lát, bà Fonn bê latte và sữa đến trước mặt bọn họ, thấy hai người cúi đầu không nói gì, chỉ tập trung ăn sáng, bà ấy bèn cười hỏi: "Nhìn hai người như vậy, chắc là vừa kết hôn hả? Còn hơi ngại ngùng nhỉ."
Lương Tự nhìn Giang Lan Thời, hận ra cô đang siết chặt tay cầm cốc latte nên anh cũng trả lời qua loa.
Bà Fonn khẽ vỗ vai Giang Lan Thời, thốt ra một câu tục ngữ của người Iceland: "Tất cả rồi sẽ tốt hơn."
Giang Lan Thời gật đầu cảm ơn bà ấy.
Sau khi ăn sáng trong căn phòng nghỉ dưỡng, Lương Tự lái chiếc Mercedes G-Class ra khỏi sân sau, đỗ trước hàng rào gỗ của biệt thự, Giang Lan Thời kéo cửa sau xe theo thói quen.
Qua kính chiếu hậu, Lương Tự thấy động tác của cô, đôi chân mày anh nhíu lại: "Cô Lương ơi, em làm thế trông anh có khác gì tài xế của em đâu."
Bàn tay Giang Lan Thời khẽ khựng lại, cô quay đầu nhìn anh thì thấy anh đeo kính đen, cô không thể thấy rõ ánh mắt đó. Mà nghe giọng điệu của anh, cô cũng chẳng thể nhận ra anh có ý gì, thế là cô chần chừ giây lát.
Vì sự lạnh nhạt từ Lương Tự suốt mấy năm qua, phản ứng đầu tiên của Giang Lan Thời là muốn từ chối ngay, nhưng cô nghĩ lại: bọn họ đang hưởng tuần trăng mật mà, chính cô là người đưa ra yêu cầu này, có gì mà gượng gạo chứ?
Cô buông lỏng tay nắm cửa sau, quay người lại, ngồi vào ghế phụ.
Giang Lan Thời chỉ mới ngồi xuống ghế, bỗng dưng, Lương Tự lại nghiêng người về phía cô. Cô nín thở, siết chặt góc áo, ngồi im thin thít không dám nhúc nhích chút nào.
Một tiếng "cạch" vang lên, đai an toàn đã được đeo xong.
Lương Tự hành động rất mượt, sau khi đóng khóa an toàn, anh chẳng dừng lại lưu luyến. Đến lúc đặt tay lên vô lăng, anh mới cất giọng vàng ngọc: "Có thể tình hình giao thông ở ngoài thành không ổn, cẩn thận vẫn là hơn."
"Ồ." Giang Lan Thời thả lỏng nắm tay, nhưng cô không thấy được vành tai ửng đỏ của Lương Tự khi anh vừa rút tay về.
Hôm qua vì có Đường Chiêu nên bầu không khí trong xe khá hài hòa, còn hôm nay chỉ có hai người chìm trong im ắng. Đã mấy lần Giang Lan Thời định quay lại nói chuyện với Lương Tự nhưng lại thấy anh cầm vô lăng, nhìn chăm chăm vào con đường trước mắt.
Giang Lan Thời định kiếm chủ đề nói chuyện, nghĩ thế, cô im lặng đành thôi, quyết định ngắm cảnh ven đường. Lương Tự nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô tựa đầu lên cửa sổ, anh siết chặt vô lăng, cuối cùng chỉ biết thở dài khe khẽ, bật danh sách nhạc trên xe.
Khi đoạn nhạc dạo của bài ca vang lên bên tai Giang Lan Thời, cô hơi ngạc nhiên vì ấy là ca sĩ cô thích nhất. Thế là cô bèn ngồi thẳng người, nhìn về phía Lương Tự: "Anh thích ca sĩ này lắm sao?"
"Ừ, lúc trước anh khá thích, cũng sưu tầm nhiều đĩa nhạc không còn xuất bản của anh ấy, nếu em thích thì chờ về Ninh Thành, anh sẽ đưa cho em."
Giang Lan Thời khó có thể tưởng tượng được, với tính cách của Lương Tự mà anh lại thích cùng một ca sĩ với mình, càng không ngờ rằng anh lại tiêu tiền sưu tầm đĩa nhạc của ca sĩ đang thịnh hành.
Cô chợt nhận ra, có lẽ vì họ đã bỏ lỡ quá nhiều nên cô gần như không hiểu gì về anh, và anh cũng chưa bao giờ nói cho cô biết mình thích gì.
Dẫu có ra sao, lấy được những đĩa nhạc kia cũng tốt.
Chẳng hiểu sao, vì đĩa nhạc mà tâm trạng của Giang Lan Thời vui vẻ hơn, bắt đầu tán gẫu vài câu với Lương Tự về ca sĩ kia.
Cũng hiếm khi anh chẳng lặng im, cũng đáp lại Giang Lan Thời, nhưng anh không dám quay đầu nhìn thẳng vào Giang Lan Thời, chỉ nhìn cô qua kính chiếu hậu, lòng cũng len lỏi chút ngọt ngào.
Thật ra anh không thích ca sĩ này cho lắm, nhưng Giang Lan Thời thì thích.
Anh nhớ khoảng thời gian khi Giang Lan Thời học đại học năm hai, ca sĩ đó kết thúc tour lưu diễn toàn quốc tại Ninh Thành, cô không mua được vé nên đã buồn bã suốt mấy ngày. Khi đó, một Lương Tự đã gầy dựng sự nghiệp thành công, anh liên hệ với phía ban tổ chức, lấy được hai chiếc vé ghế tốt. Anh định mời Giang Lan Thời cùng đi xem, không ngờ lại có việc đột xuất vào một ngày trước khi concert diễn ra, phải bay đến Hong Kong. Hết cách, anh đành gửi vé cho một thực tập sinh trong công ty mình – người này học cùng ngành với Giang Lan Thời, để bầu bạn cùng cô trong buổi concert.
Lúc ấy, Lương Tự chỉ thấy quá tiếc nuối, nhưng rồi khi anh ở Hong Kong, lướt thấy cô đăng ảnh lên vòng bạn bè sau khi đi concert, anh chợt nhận ra chỉ cần cô vui là được. Không ngờ lại có một ngày hai người có thể cùng nghe danh sách bài hát của ca sĩ này, dù là qua dàn âm thanh không mấy tốt của xe.
Lương Tự đỗ xe ở trước cổng nhà thờ Hallgrímskirkja.
Phong cách nhà thờ Bắc Âu khác xa tưởng tượng kiểu Baroque của Giang Lan Thời, nó đơn giản và độc đáo hơn. Trước nhà thờ là tượng nhà thám hiểm Leif Eriksson, phía sau là tòa tháp hình ống đàn pipe organ cao vút lên, bên trên cột là một hình nón tinh xảo, trên đỉnh là thập tự giá trắng muốt.
Lương Tự và Giang Lan Thời cùng sóng vai đi vào nhà thờ. Nhìn nhà thờ cao lớn trước mắt, Giang Lan Thời khẽ than thở: "Tiếc rằng cho đến chết, kiến trúc sư của nhà thờ này cũng chưa kịp nhìn thấy tác phẩm thiết kế của mình hoàn thành, ngay cả tên của nhà thờ cũng được đặt để tưởng niệm một thi sĩ cùng tên khác."
Nghe thấy nỗi buồn trong giọng nói của Giang Lan Thời, Lương Tự bèn dịu dàng an ủi: "Nhưng thi sĩ Hallgrímur Pétursson từng viết trong "Kính tặng Iceland" rằng "trên sức nóng của đất, nơi ấy có Đức Chúa Trời tưới nguồn đại lượng, chỉ cần trái đất còn tồn tại". Chỉ cần Trái Đất vẫn còn đó thì người đời sau vẫn sẽ nhớ đến ông ấy, ví dụ như hai chúng ta."
Bất chợt, Giang Lan Thời nghĩ đến căn bệnh của mình, cô khẽ cong môi: "Nếu được người ta nhớ mãi thì cũng được coi là chuyện may mắn."
Trùng hợp, hôm ấy là chủ nhật, hai người vừa bước vào nhà thờ là đã nghe thấy tiếng hát đồng thanh vang lên.
Giang Lan Thời và Lương Tự không có đạo, nhưng khi nghe thấy tiếng hát này, cô lại cảm thấy tinh thần mình thật sự yên tĩnh lại. Cô bỗng có hứng thú, bèn nghiêng đầu nhìn Lương Tự: "Lương Tự, anh nghe hiểu bọn họ đang hát gì không?"
Lương Tự lắng tai nghe ngóng, chẳng mấy chốc, anh cúi đầu nhìn cô, cổ họng khẽ trượt: "Đó là lời trong "Thư thứ nhất của Gioan" thuộc về Kinh Thánh, trong tình yêu không có sợ hãi, tình yêu trọn vẹn sẽ xóa bỏ nỗi sợ hãi."
Nghe vậy, con ngươi của Giang Lan Thời co rụt lại, thậm chí suýt thì không nhìn thấy bậc thang trước mắt. Thấy cô ngơ ngác, Lương Tự vội vươn tay dìu cô: "Coi chừng bậc thang."
Bấy giờ cô mới sực tỉnh, mà Lương Tự cũng chỉ như đỡ nhẹ, còn lịch sự rút tay về. Cô hiểu tính của Lương Tự, anh không cần cố ý bịa ra câu nói đó lừa cô làm gì, cô chỉ bất ngờ vì trùng hợp đến vậy thôi.
Mỗi người mang một nỗi niềm riêng, hai người men theo bậc thang lên đến đỉnh nhà thờ, từ đó có thể ngắm toàn cảnh Reykjavik.
Gió tháng hai còn mang chút lành lạnh, nhưng ở xứ người không kẻ quấy rầy, Giang Lan Thời chỉ thấy thoải mái lạ thường. Thế là cô nhắm mắt lại, dang đôi tay ra cảm nhận làn gió biển thổi tới.
Lương Tự cho tay vào túi, nhìn Giang Lan Thời khẽ mỉm cười, lòng anh như cũng được vỗ về.
Giang Lan Thời lẳng lặng hóng gió một lát, cô quay đầu định nói chuyện với Lương Tự nhưng chắc là vì gió ở đỉnh nhà thờ hơi mạnh, khiến sợi tóc rối bời xõa tung mắc vào khóe môi cô.
Thấy vậy, Lương Tự không kìm được tiếng cười khẽ, anh vươn những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng giúp cô gỡ lọn tóc đang vướng vào miệng cô: "Tóc vào miệng em rồi kìa."
Thấy Lương Tự cười, cả tâm trí cô lệch nhịp như một nốt nhạc bị đánh lệch trong bản hòa âm, trong một giây phút nào đó, cô như quên cả thở.
Lương Tự nghiêm túc hỏi cô: "Lúc nãy em định nói gì đấy? Giờ em nói được rồi."
Sự cố bất ngờ khiến Giang Lan Thời đã quên mình định nói cái gì, cô quay đi tránh tầm mắt anh, nhìn về phía dòng sông băng ở xa xa, bèn buột miệng đáp: "Lát nữa chúng ta đến sông băng đó nhé?"
Nhìn theo tầm mắt của cô, Lương Tự giải thích: "Đó là sông băng Snaefelljokull, cách Reykjavik hơn trăm cây số, giờ đã gần trưa, chẳng phải em bảo còn phải đi siêu thị mua đồ ăn à? Anh sợ đến nơi thì trời đã tối mất rồi."
Giang Lan Thời đưa tay chỉ bừa thôi, ai ngờ Lương Tự lại kiên nhẫn phân tích với cô chuyện đi có được hay không. Cô nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, lại chỉ về phía hồ nước phẳng lặng gần đó: "Vậy... lát nữa chúng ta tới đó nhé?"
Lương Tự dịu dàng nói: "Được, em muốn đi thì đi thôi, nhưng gió ở đỉnh nhà thờ mạnh quá, đứng thêm một lát sợ là bị cảm mất, chúng ta xuống dưới trước nhé?"
Đầu tiên, Lương Tự và cô đến siêu thị, mua đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn cần dùng. Sau đó anh mới lái xe đến hồ Tjornin theo lời cô nói.
Vừa đến bên hồ, Giang Lan Thời đã sốt ruột mở cửa bước xuống xe.
Mặt hồ trong xanh như ngọc, những con thiên nga trắng thanh tao trôi lững lờ trên mặt nước, chim ngỗng xám và hải âu bay lượn trên không, còn có những loài chim cô không gọi nổi tên. Hồ này khác hẳn với những hồ ở Ninh Thành, nó không bị bao quanh bởi hàng rào sắt, gần như hoàn toàn mở ra với mọi thứ. Chỉ có khu vực cho động vật ăn mới có đoạn hàng rào ngắn chắn lại. Tất nhiên, đa số động vật không muốn chỉ bơi trong hồ, chúng cũng chạy lên bờ, đến gần con người.
Giang Lan Thời chạy đến bờ hồ, khi cô định ngồi xuống cho thiên nga ăn mới nhớ ra mình không mang gì theo, bèn vội vã quay lại xe tìm ít đồ ăn có thể cho chúng.
Rồi khi quay người lại, cô bỗng va phải một vòng tay quen thuộc.
Cô lùi về sau vài bước, mới thấy Lương Tự cầm túi vụn bánh mì nhỏ theo. Nhìn túi vụn bánh mì có sẵn kia, lòng cô chợt nghi ngờ: "Em nhớ là vừa rồi mình không lấy thứ này trong siêu thị?"
"Ừ." Lương Tự đưa vụn bánh mì cho cô rồi mới đáp: "Anh nghĩ chắc em sẽ cần nên lấy."
Nghe anh nói như vậy, lòng cô lại tan chảy.
Chỉ một câu của Lương Tự lại khiến cô sực tỉnh ngay: "Em mau đi đi, nhóc con đó chạy theo em đến đây rồi."
Giang Lan Thời quay đầu lại, đó là chú thiên nga nhỏ mà cô định cho ăn, không nhận được vụn bánh mì từ cô mà nó còn chạy theo cô đến tận đây. Cô không hề do dự, lấy vụn bánh mì đút cho nó ăn, vừa đút vừa dẫn nó đến khu nước cạn.
Lương Tự đứng yên ở đó, ánh nhìn chăm chú dõi theo Giang Lan Thời.
Cô mặc áo khoác len cashmere mỏng màu kaki, bên trong là chiếc váy trắng. Mái tóc đen buông xõa bên vai, dưới ánh nắng càng thêm óng mượt, khiến làn da cô càng thêm trắng trẻo.
Khi cô cho chú thiên nga ăn, sẽ cúi người xuống, chiếc khăn choàng trên cổ cũng rủ xuống theo, cô lại không chỉnh mà chỉ tiện tay kéo qua quýt, khiến Lương Tự lỗi giác trong phút chốc, không thể phân biệt được những con vật nhỏ chạy đến quanh cô bị thu hút bởi vụn bánh mì cô đang cầm hay chính bản thân cô.
Anh nhớ rõ, thuở còn là hàng xóm, cạnh khu nhà có một công viên nhỏ, Giang Lan Thời bé thơ cũng được động vật yêu thích.
Khi ấy, ở công viên có một chú mèo tam thể. Cha mẹ cô không cho nuôi, cô bèn lén mang thức ăn cho nó mỗi ngày.
Khung cảnh trước mắt sống động và rạng rỡ đến vậy, thế là anh lấy điện thoại ra, âm thầm chụp lấy bóng hình của Giang Lan Thời. Sau khi chụp xong, anh còn ngắm nghía mãi không thôi, rồi lại thấy không đủ nên chuyển qua mặt trước của camera, cố gắng chỉnh góc để gương mặt mình và bóng hình của cô cùng lọt vào khung hình.
Giây phút anh ấn vào nút chụp, Giang Lan Thời lại chợt quay đầu nhìn về phía này.
Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn
Thật ra, ngay khoảnh khắc hỏi câu ấy, lòng cô hơi hối hận, mình đang mong chờ một câu trả lời như thế nào từ Lương Tự chứ?
Lương Tự im lặng chốc lát rồi hỏi ngược lại: "Vậy cảm giác của em ra sao?"
Giang Lan Thời nghĩ ngợi mãi mới đáp: "Chắc là... hơi kịch tính."
"Kịch tính?" Lương Tự không ngờ Giang Lan Thời lại cảm thấy như vậy.
Kết thúc của một vở kịch có thể là hài kịch hoặc bi kịch, anh không hiểu Giang Lan Thời đang ám chỉ loại nào, bèn thuận miệng đáp: "Anh rất tán thành quan điểm này."
Tấm lưng của Giang Lan Thời cứng đờ, cô quay mặt ra cửa sổ. Câu trả lời của Lương Tự vẫn lạnh lùng và khách sáo như trước.
Cô chẳng nói gì nữa, nhắm mắt ép bản thân vào giấc.
Ngày hôm sau, khi bọn họ rửa mặt xong, đi xuống lầu, bà Fonn đã cười nói: "Tôi nấu thêm hai phần ăn sáng, hai người có muốn ăn không? Hay là có thể ra khu phố cổ tìm một quán cà phê cũng được."
Mặc dù tầng hai của ngôi nhà nghỉ có bếp và tủ lạnh, nhưng vì hai người vừa đến, vẫn chưa kịp đi mua nguyên liệu nấu ăn và sữa nên chuyện tự nào là bất khả thi.
"Nếu bà đã chuẩn bị thì bọn tôi cũng không thể phụ lòng tốt của bà."Giang Lan Thời khẽ mỉm cười với bà Fonn.
Chẳng mấy chốc, bà Fonn lấy hai đĩa thức ăn tinh tế ra. Trái với ấn tượng về món Âu trong suy nghĩ của Giang Lan Thời, trên đĩa không phải là bánh mì, mà là vài chiếc bánh crepe mỏng, bên trong cuộn thịt xông khói, kèm theo một đĩa nhỏ đựng hai loại nước sốt khác nhau.
"Tôi tự tay làm nước sốt đấy, à phải rồi, hai người thích uống cà phê hay sữa."
Giang Lan Thời: "Latte nóng, 30% đường."
Lương Tự: "Sữa."
Thế nhưng, món bọn họ vừa nói không dành cho khẩu vị của bản thân , mà là dành cho người còn lại.
Bà Fonn mỉm cười hiểu ý: "Tuổi trẻ thật tuyệt."
Tuy hai người đều bất ngờ nhưng đều không bóc trần câu nói của đối phương.
Sau một lát, bà Fonn bê latte và sữa đến trước mặt bọn họ, thấy hai người cúi đầu không nói gì, chỉ tập trung ăn sáng, bà ấy bèn cười hỏi: "Nhìn hai người như vậy, chắc là vừa kết hôn hả? Còn hơi ngại ngùng nhỉ."
Lương Tự nhìn Giang Lan Thời, hận ra cô đang siết chặt tay cầm cốc latte nên anh cũng trả lời qua loa.
Bà Fonn khẽ vỗ vai Giang Lan Thời, thốt ra một câu tục ngữ của người Iceland: "Tất cả rồi sẽ tốt hơn."
Giang Lan Thời gật đầu cảm ơn bà ấy.
Sau khi ăn sáng trong căn phòng nghỉ dưỡng, Lương Tự lái chiếc Mercedes G-Class ra khỏi sân sau, đỗ trước hàng rào gỗ của biệt thự, Giang Lan Thời kéo cửa sau xe theo thói quen.
Qua kính chiếu hậu, Lương Tự thấy động tác của cô, đôi chân mày anh nhíu lại: "Cô Lương ơi, em làm thế trông anh có khác gì tài xế của em đâu."
Bàn tay Giang Lan Thời khẽ khựng lại, cô quay đầu nhìn anh thì thấy anh đeo kính đen, cô không thể thấy rõ ánh mắt đó. Mà nghe giọng điệu của anh, cô cũng chẳng thể nhận ra anh có ý gì, thế là cô chần chừ giây lát.
Vì sự lạnh nhạt từ Lương Tự suốt mấy năm qua, phản ứng đầu tiên của Giang Lan Thời là muốn từ chối ngay, nhưng cô nghĩ lại: bọn họ đang hưởng tuần trăng mật mà, chính cô là người đưa ra yêu cầu này, có gì mà gượng gạo chứ?
Cô buông lỏng tay nắm cửa sau, quay người lại, ngồi vào ghế phụ.
Giang Lan Thời chỉ mới ngồi xuống ghế, bỗng dưng, Lương Tự lại nghiêng người về phía cô. Cô nín thở, siết chặt góc áo, ngồi im thin thít không dám nhúc nhích chút nào.
Một tiếng "cạch" vang lên, đai an toàn đã được đeo xong.
Lương Tự hành động rất mượt, sau khi đóng khóa an toàn, anh chẳng dừng lại lưu luyến. Đến lúc đặt tay lên vô lăng, anh mới cất giọng vàng ngọc: "Có thể tình hình giao thông ở ngoài thành không ổn, cẩn thận vẫn là hơn."
"Ồ." Giang Lan Thời thả lỏng nắm tay, nhưng cô không thấy được vành tai ửng đỏ của Lương Tự khi anh vừa rút tay về.
Hôm qua vì có Đường Chiêu nên bầu không khí trong xe khá hài hòa, còn hôm nay chỉ có hai người chìm trong im ắng. Đã mấy lần Giang Lan Thời định quay lại nói chuyện với Lương Tự nhưng lại thấy anh cầm vô lăng, nhìn chăm chăm vào con đường trước mắt.
Giang Lan Thời định kiếm chủ đề nói chuyện, nghĩ thế, cô im lặng đành thôi, quyết định ngắm cảnh ven đường. Lương Tự nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô tựa đầu lên cửa sổ, anh siết chặt vô lăng, cuối cùng chỉ biết thở dài khe khẽ, bật danh sách nhạc trên xe.
Khi đoạn nhạc dạo của bài ca vang lên bên tai Giang Lan Thời, cô hơi ngạc nhiên vì ấy là ca sĩ cô thích nhất. Thế là cô bèn ngồi thẳng người, nhìn về phía Lương Tự: "Anh thích ca sĩ này lắm sao?"
"Ừ, lúc trước anh khá thích, cũng sưu tầm nhiều đĩa nhạc không còn xuất bản của anh ấy, nếu em thích thì chờ về Ninh Thành, anh sẽ đưa cho em."
Giang Lan Thời khó có thể tưởng tượng được, với tính cách của Lương Tự mà anh lại thích cùng một ca sĩ với mình, càng không ngờ rằng anh lại tiêu tiền sưu tầm đĩa nhạc của ca sĩ đang thịnh hành.
Cô chợt nhận ra, có lẽ vì họ đã bỏ lỡ quá nhiều nên cô gần như không hiểu gì về anh, và anh cũng chưa bao giờ nói cho cô biết mình thích gì.
Dẫu có ra sao, lấy được những đĩa nhạc kia cũng tốt.
Chẳng hiểu sao, vì đĩa nhạc mà tâm trạng của Giang Lan Thời vui vẻ hơn, bắt đầu tán gẫu vài câu với Lương Tự về ca sĩ kia.
Cũng hiếm khi anh chẳng lặng im, cũng đáp lại Giang Lan Thời, nhưng anh không dám quay đầu nhìn thẳng vào Giang Lan Thời, chỉ nhìn cô qua kính chiếu hậu, lòng cũng len lỏi chút ngọt ngào.
Thật ra anh không thích ca sĩ này cho lắm, nhưng Giang Lan Thời thì thích.
Anh nhớ khoảng thời gian khi Giang Lan Thời học đại học năm hai, ca sĩ đó kết thúc tour lưu diễn toàn quốc tại Ninh Thành, cô không mua được vé nên đã buồn bã suốt mấy ngày. Khi đó, một Lương Tự đã gầy dựng sự nghiệp thành công, anh liên hệ với phía ban tổ chức, lấy được hai chiếc vé ghế tốt. Anh định mời Giang Lan Thời cùng đi xem, không ngờ lại có việc đột xuất vào một ngày trước khi concert diễn ra, phải bay đến Hong Kong. Hết cách, anh đành gửi vé cho một thực tập sinh trong công ty mình – người này học cùng ngành với Giang Lan Thời, để bầu bạn cùng cô trong buổi concert.
Lúc ấy, Lương Tự chỉ thấy quá tiếc nuối, nhưng rồi khi anh ở Hong Kong, lướt thấy cô đăng ảnh lên vòng bạn bè sau khi đi concert, anh chợt nhận ra chỉ cần cô vui là được. Không ngờ lại có một ngày hai người có thể cùng nghe danh sách bài hát của ca sĩ này, dù là qua dàn âm thanh không mấy tốt của xe.
Lương Tự đỗ xe ở trước cổng nhà thờ Hallgrímskirkja.
Phong cách nhà thờ Bắc Âu khác xa tưởng tượng kiểu Baroque của Giang Lan Thời, nó đơn giản và độc đáo hơn. Trước nhà thờ là tượng nhà thám hiểm Leif Eriksson, phía sau là tòa tháp hình ống đàn pipe organ cao vút lên, bên trên cột là một hình nón tinh xảo, trên đỉnh là thập tự giá trắng muốt.
Lương Tự và Giang Lan Thời cùng sóng vai đi vào nhà thờ. Nhìn nhà thờ cao lớn trước mắt, Giang Lan Thời khẽ than thở: "Tiếc rằng cho đến chết, kiến trúc sư của nhà thờ này cũng chưa kịp nhìn thấy tác phẩm thiết kế của mình hoàn thành, ngay cả tên của nhà thờ cũng được đặt để tưởng niệm một thi sĩ cùng tên khác."
Nghe thấy nỗi buồn trong giọng nói của Giang Lan Thời, Lương Tự bèn dịu dàng an ủi: "Nhưng thi sĩ Hallgrímur Pétursson từng viết trong "Kính tặng Iceland" rằng "trên sức nóng của đất, nơi ấy có Đức Chúa Trời tưới nguồn đại lượng, chỉ cần trái đất còn tồn tại". Chỉ cần Trái Đất vẫn còn đó thì người đời sau vẫn sẽ nhớ đến ông ấy, ví dụ như hai chúng ta."
Bất chợt, Giang Lan Thời nghĩ đến căn bệnh của mình, cô khẽ cong môi: "Nếu được người ta nhớ mãi thì cũng được coi là chuyện may mắn."
Trùng hợp, hôm ấy là chủ nhật, hai người vừa bước vào nhà thờ là đã nghe thấy tiếng hát đồng thanh vang lên.
Giang Lan Thời và Lương Tự không có đạo, nhưng khi nghe thấy tiếng hát này, cô lại cảm thấy tinh thần mình thật sự yên tĩnh lại. Cô bỗng có hứng thú, bèn nghiêng đầu nhìn Lương Tự: "Lương Tự, anh nghe hiểu bọn họ đang hát gì không?"
Lương Tự lắng tai nghe ngóng, chẳng mấy chốc, anh cúi đầu nhìn cô, cổ họng khẽ trượt: "Đó là lời trong "Thư thứ nhất của Gioan" thuộc về Kinh Thánh, trong tình yêu không có sợ hãi, tình yêu trọn vẹn sẽ xóa bỏ nỗi sợ hãi."
Nghe vậy, con ngươi của Giang Lan Thời co rụt lại, thậm chí suýt thì không nhìn thấy bậc thang trước mắt. Thấy cô ngơ ngác, Lương Tự vội vươn tay dìu cô: "Coi chừng bậc thang."
Bấy giờ cô mới sực tỉnh, mà Lương Tự cũng chỉ như đỡ nhẹ, còn lịch sự rút tay về. Cô hiểu tính của Lương Tự, anh không cần cố ý bịa ra câu nói đó lừa cô làm gì, cô chỉ bất ngờ vì trùng hợp đến vậy thôi.
Mỗi người mang một nỗi niềm riêng, hai người men theo bậc thang lên đến đỉnh nhà thờ, từ đó có thể ngắm toàn cảnh Reykjavik.
Gió tháng hai còn mang chút lành lạnh, nhưng ở xứ người không kẻ quấy rầy, Giang Lan Thời chỉ thấy thoải mái lạ thường. Thế là cô nhắm mắt lại, dang đôi tay ra cảm nhận làn gió biển thổi tới.
Lương Tự cho tay vào túi, nhìn Giang Lan Thời khẽ mỉm cười, lòng anh như cũng được vỗ về.
Giang Lan Thời lẳng lặng hóng gió một lát, cô quay đầu định nói chuyện với Lương Tự nhưng chắc là vì gió ở đỉnh nhà thờ hơi mạnh, khiến sợi tóc rối bời xõa tung mắc vào khóe môi cô.
Thấy vậy, Lương Tự không kìm được tiếng cười khẽ, anh vươn những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng giúp cô gỡ lọn tóc đang vướng vào miệng cô: "Tóc vào miệng em rồi kìa."
Thấy Lương Tự cười, cả tâm trí cô lệch nhịp như một nốt nhạc bị đánh lệch trong bản hòa âm, trong một giây phút nào đó, cô như quên cả thở.
Lương Tự nghiêm túc hỏi cô: "Lúc nãy em định nói gì đấy? Giờ em nói được rồi."
Sự cố bất ngờ khiến Giang Lan Thời đã quên mình định nói cái gì, cô quay đi tránh tầm mắt anh, nhìn về phía dòng sông băng ở xa xa, bèn buột miệng đáp: "Lát nữa chúng ta đến sông băng đó nhé?"
Nhìn theo tầm mắt của cô, Lương Tự giải thích: "Đó là sông băng Snaefelljokull, cách Reykjavik hơn trăm cây số, giờ đã gần trưa, chẳng phải em bảo còn phải đi siêu thị mua đồ ăn à? Anh sợ đến nơi thì trời đã tối mất rồi."
Giang Lan Thời đưa tay chỉ bừa thôi, ai ngờ Lương Tự lại kiên nhẫn phân tích với cô chuyện đi có được hay không. Cô nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, lại chỉ về phía hồ nước phẳng lặng gần đó: "Vậy... lát nữa chúng ta tới đó nhé?"
Lương Tự dịu dàng nói: "Được, em muốn đi thì đi thôi, nhưng gió ở đỉnh nhà thờ mạnh quá, đứng thêm một lát sợ là bị cảm mất, chúng ta xuống dưới trước nhé?"
Đầu tiên, Lương Tự và cô đến siêu thị, mua đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn cần dùng. Sau đó anh mới lái xe đến hồ Tjornin theo lời cô nói.
Vừa đến bên hồ, Giang Lan Thời đã sốt ruột mở cửa bước xuống xe.
Mặt hồ trong xanh như ngọc, những con thiên nga trắng thanh tao trôi lững lờ trên mặt nước, chim ngỗng xám và hải âu bay lượn trên không, còn có những loài chim cô không gọi nổi tên. Hồ này khác hẳn với những hồ ở Ninh Thành, nó không bị bao quanh bởi hàng rào sắt, gần như hoàn toàn mở ra với mọi thứ. Chỉ có khu vực cho động vật ăn mới có đoạn hàng rào ngắn chắn lại. Tất nhiên, đa số động vật không muốn chỉ bơi trong hồ, chúng cũng chạy lên bờ, đến gần con người.
Giang Lan Thời chạy đến bờ hồ, khi cô định ngồi xuống cho thiên nga ăn mới nhớ ra mình không mang gì theo, bèn vội vã quay lại xe tìm ít đồ ăn có thể cho chúng.
Rồi khi quay người lại, cô bỗng va phải một vòng tay quen thuộc.
Cô lùi về sau vài bước, mới thấy Lương Tự cầm túi vụn bánh mì nhỏ theo. Nhìn túi vụn bánh mì có sẵn kia, lòng cô chợt nghi ngờ: "Em nhớ là vừa rồi mình không lấy thứ này trong siêu thị?"
"Ừ." Lương Tự đưa vụn bánh mì cho cô rồi mới đáp: "Anh nghĩ chắc em sẽ cần nên lấy."
Nghe anh nói như vậy, lòng cô lại tan chảy.
Chỉ một câu của Lương Tự lại khiến cô sực tỉnh ngay: "Em mau đi đi, nhóc con đó chạy theo em đến đây rồi."
Giang Lan Thời quay đầu lại, đó là chú thiên nga nhỏ mà cô định cho ăn, không nhận được vụn bánh mì từ cô mà nó còn chạy theo cô đến tận đây. Cô không hề do dự, lấy vụn bánh mì đút cho nó ăn, vừa đút vừa dẫn nó đến khu nước cạn.
Lương Tự đứng yên ở đó, ánh nhìn chăm chú dõi theo Giang Lan Thời.
Cô mặc áo khoác len cashmere mỏng màu kaki, bên trong là chiếc váy trắng. Mái tóc đen buông xõa bên vai, dưới ánh nắng càng thêm óng mượt, khiến làn da cô càng thêm trắng trẻo.
Khi cô cho chú thiên nga ăn, sẽ cúi người xuống, chiếc khăn choàng trên cổ cũng rủ xuống theo, cô lại không chỉnh mà chỉ tiện tay kéo qua quýt, khiến Lương Tự lỗi giác trong phút chốc, không thể phân biệt được những con vật nhỏ chạy đến quanh cô bị thu hút bởi vụn bánh mì cô đang cầm hay chính bản thân cô.
Anh nhớ rõ, thuở còn là hàng xóm, cạnh khu nhà có một công viên nhỏ, Giang Lan Thời bé thơ cũng được động vật yêu thích.
Khi ấy, ở công viên có một chú mèo tam thể. Cha mẹ cô không cho nuôi, cô bèn lén mang thức ăn cho nó mỗi ngày.
Khung cảnh trước mắt sống động và rạng rỡ đến vậy, thế là anh lấy điện thoại ra, âm thầm chụp lấy bóng hình của Giang Lan Thời. Sau khi chụp xong, anh còn ngắm nghía mãi không thôi, rồi lại thấy không đủ nên chuyển qua mặt trước của camera, cố gắng chỉnh góc để gương mặt mình và bóng hình của cô cùng lọt vào khung hình.
Giây phút anh ấn vào nút chụp, Giang Lan Thời lại chợt quay đầu nhìn về phía này.
Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn
Đánh giá:
Truyện Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn
Story
Chương 8: Ngọt ngào tìm đến - Cô Lương
10.0/10 từ 36 lượt.