Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn

Chương 15: Tuần trăng mật trước khi ly hôn

156@-


Nhưng anh không thể thốt ra thành lời, sợ gây áp lực cho Giang Lan Thời. Và rồi khi chưa kịp lên tiếng, anh đã cảm giác được Giang Lan Thời khẽ đẩy mình.


"Lương Tự, buông em ra."


Cơn mỏi mệt in hằn trong giọng nói của cô, trái tim Lương Tự như bị ai bóp chặt.


Nếu buông tay thật sự đơn giản thì tốt rồi.


Lương Tự không nhúc nhích.


Giang Lan Thời khẽ thở dài: "Không kịp rồi, anh không cần phải kiên trì nữa, em cũng không muốn gắng gượng thêm. Tuần sau, sau khi về nước lấy giấy chứng nhận ly hôn, em muốn dành quãng thời gian còn lại ở một nơi non xanh nước biếc. Sau khi em chết rồi, tất cả mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo cũ."


Cổ họng Lương Tự nghẹn ứ, anh luôn tự cho mình là người giỏi tính toán, dù là đối tác khó nhằn đến mấy, hay dự án nan giải thế nào, anh cũng có thể bình tĩnh ứng phó. Nhưng đụng đến chuyện của Giang Lan Thời, anh lại không nghĩ ra được cách nào.


Sau khi nhận ra Giang Lan Thời tiếp tục đẩy mình, Lương Tự buông cô ra, nhìn vào đôi mắt kia - trong đôi đồng tử nâu kia là một sự bình thản khiến anh kinh hãi: "Em tin anh nhé? Cho anh thêm chút thời gian, chắc chắn sẽ có cách mà."


Bờ vai Giang Lan Thời sụp xuống, tránh đi ánh nhìn của anh: "Em muốn ở yên một mình."


Khi thấy cánh tay của Lương Tự vẫn còn choàng trên tay mình, cô nhếch môi bất đắc dĩ: "Anh đừng lo, bây giờ em sẽ không nghĩ quẩn đâu, còn chưa lấy được giấy chứng nhận ly hôn mà."


Lương Tự há miệng ngập ngừng, rồi chỉ nói một câu: "Anh là chồng em, anh luôn ở đây."


Lương Tự nghĩ thầm: chỉ còn không đến một tháng thôi, dù Giang Lan Thời có muốn hay không, anh vẫn muốn đưa cho cô chiếc chìa khóa mở cửa sinh. Khi đó, Giang Lan Thời chọn hay không chọn, anh vẫn sẽ tôn trọng quyết định của cô.


Giang Lan Thời kéo chăn qua một bên, che kín đầu mình, rõ là không muốn nói chuyện với anh nữa. Lương Tự thở dài, anh đứng dậy tìm chổi dọn dẹp. Sau khi quét sạch mớ mảnh vỡ bình hoa mà Giang Lan Thời làm rơi, anh lưu luyến quay đầu nhìn Giang Lan Thời.


Trong ký ức của Lương Tự, hiếm khi nào bọn họ cãi nhau, lần gần nhất là vì ly hôn, còn lần này... hình như cũng vì ly hôn. Anh muốn hít sâu một hơi, giờ mới chợt phát hiện chỉ cần thở thôi, lồng ngực anh đã đau đớn khó chịu.


Cảm giác đau lan tỏa từ nơi tim, vội vã chạy khắp thân thể.


Anh nghĩ, Giang Lan Thời, thật sự có thể lấy mạng anh.


Giang Lan Thời chui vào chăn rồi, lại nghe thấy tiếng động sột soạt bên ngoài, không biết Lương Tự đang làm gì.


Lương Tự vẫn luôn nhấn mạnh chuyện anh là chồng cô, cô cho rằng đó là trách nhiệm anh tự gánh vác. Cô biết bản thân mình sẽ không bao giờ có được tình yêu từ Lương Tự, nhưng cô vẫn không thể kìm nén bản thân mơ mộng xa xôi.


Cô cảm thấy mình sắp không thở được, nhưng cô lại không muốn đối mặt với Lương Tự, nói chính xác hơn là không biết cách đối mặt.


Bây giờ, cô như kẻ đuối nước, chân bị rong rêu cuốn lấy, vùng vẫy giữa làn nước đen ngòm – không thể nhìn thấy chút hy vọng sống sót nào.


Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên từ phòng tắm ở phòng bên, mới chui ra khỏi chăn, nhưng cảm giác ngạt thở vẫn bủa vây quanh cô.


Trong phòng tắm, Lương Tự dựa lưng vào bức tường lạnh buốt, nước lạnh dội thẳng xuống đầu. Anh bắt đầu động lòng với Giang Lan Thời từ khi nào? Anh chợt nhận ra mình không có câu trả lời.


Trong mắt người ngoài, Lương Tự là người thừa kế duy nhất của tập đoàn lâu đời nhà họ Lương, nhà sáng lập công ty công nghệ mới nổi Thời An, nắm giữ 70% cổ phần. Anh trẻ trung tài giỏi, không chút phóng túng như những công tử nhà giàu khác, là nhân vật nổi bật hàng đầu trong giới trẻ Ninh Thành.


Nhưng chỉ có bản thân Lương Tự biết rõ, qua nhiều năm như thế, anh đã bước lên vị trí này bằng cách nào, phải làm những gì để đi được tới bước đường ngày hôm nay.


Anh là con một trong nhà, vậy nên từ bé, cha mẹ đặt kỳ vọng rất cao ở anh. Anh luôn phải lấy được hạng nhất trong những cuộc thi, không có chuyện "hạng nhì" xuất hiện trên phiếu điểm của anh. Cha mẹ kiểm soát đến mức không cho anh có sở thích riêng, thói quen riêng. Sinh hoạt mỗi ngày phải theo lịch họ đặt, không được kết bạn với người có học lực kém, không được bộc lộ cảm xúc, dù là tích cực hay tiêu cực...


Anh như con rối bị cha mẹ giật dây, không được phép có suy nghĩ của bản thân.


Năm anh học lớp 8, vì thấy thú vị, lần đầu tiên anh đăng ký vào một cuộc thi đọc sách do nhà trường tổ chức. Nhưng cha mẹ lại cho đó là phí thờigian, bọn họ nghiêm khắc yêu cầu Lương Tự phải rút lui. Khi ấy, anh vừa đoạt giải nhất cấp trường, chuẩn bị đại diện trường thi cấp thành phố, vẫn không thể hiểu được những gì cha mẹ làm.


Vì chịu áp lực trong thời gian dài, Lương Tự cãi nhau với cha mẹ rồi giận dữ bỏ nhà ra đi.


Nhưng vì cha mẹ không cho phép anh được kết bạn theo ý mình, vậy là ở cái thành phố to lớn như Ninh Thành, trong mùa xuân mới, anh lại không có chỗ đi.


Thế là Lương Tự đành lên bừa một chuyến xe buýt, ngồi trên đó nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ mà lòng không mục đích, không phương hướng. Cho đến khi xe chạy đến điểm cuối, ấy là một công viên trò chơi mới mở ở thành phố.



Hôm đó là cuối tuần, có rất nhiều trẻ em đến công viên trò chơi. Người thì được cha mẹ dẫn đi, người thì đi cùng bạn bè, cười đùa vui vẻ, có người đi dã ngoại theo đoàn trường... chỉ có anh là đi một mình. Không chỉ một lần, anh nhìn những người bạn cùng trang lứa với ánh mắt ghen tị, chứa đầy u ám.


Rồi ở giữa đoàn trẻ em đông đúc ấy, chỉ mới nhìn là anh đã thấy cô bé ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ.


Cô bé bật cười vui sướng, tiếng cười trong treo ngây ngô vô cùng, hệt như một mặt trời nhỏ. Giây phút ấy, Lương Tự cảm thấy mình như cũng được ánh mặt trời xuân chiếu rọi.


Suối lành xuất hiện nơi sa mạc, hoa nở trên cánh đồng hoang cằn cỗi.


Điều khiến anh bất ngờ là cô bé kia lại chạy đến trước mặt anh. Lương Tự kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.


"Anh ơi, sao anh lại đi một mình vậy?"


Lương Tự cụp mắt: "Anh..."


Anh không biết phải nói thế nào.


Nhưng cô bé không để ý nhiều, cô mỉm cười đưa cây kẹo bông gòn màu hồng nhạt của mình cho Lương Tự: "Vậy em tặng anh kẹo của em nhé? Anh đừng lo, em chỉ mới mua thôi, chưa ăn đâu."


Lương Tự vô thức muốn nhận, rồi lại nhớ đến lời dạy của cha mẹ. Cô bé cố ý nhét kẹo bông gòn vào tay anh: "Anh đừng sợ, em không cần anh trả, em chủ động muốn tặng anh mà."


Nói xong, cô bé quay đầu nhìn lướt ra sau rồi vội nói: "Em sắp phải đi rồi, anh nhớ ăn kẹo bông gòn này nha, chờ thêm một lát nó sẽ chảy đấy."


Lương Tự cầm que tre kẹo bông gòn, cứ nhìn mãi đến khi nó sắp chảy, anh mới phải ăn nó.


Thật ra anh biết cô bé ấy là con gái nhà đối diện, nhỏ hơn mình mấy tuổi, nhưng anh không có dịp nào nói chuyện với cô, cũng không biết cô tên gì.


Qua một khoảng thời gian ngắn, Lương Tự thấy cô luôn ngồi trên xích đu ở ban công, anh không đoán được cô đang nghĩ gì, nhưng lần nào Lương Tự cũng nhớ đến vòng xoay ngựa gỗ và kẹo bông gòn ngày ấy.


Kể từ đó, Lương Tự cũng chuyển chỗ học bài buổi tối từ trong phòng ra ngoài ban công. Chỉ cần mỗi ngày được nhìn cô thêm một chút là anh đã cảm thấy mãn nguyện rồi, được ngắm cô thêm phút chốc nữa, anh bỗng có suy nghĩ, dường như sự "áp đặt" của phụ huynh cũng không phải quá khó chịu.


Điều làm Lương Tự ngạc nhiên là có lần, trên chuyến xe buýt đến trường cấp ba trực thuộc, anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy.


Cô bé ấy luôn ngồi gần chỗ anh, khi đó, anh thường đeo tai nghe tiếng Anh, lòng cứ rối bời. Rồi dần dà, không còn âm thanh tiếng Anh trong tai anh nữa – dù anh vẫn đeo tai nghe.


Hóa ra cái cảm giác "bịt tai trộm chuông" là như vậy à?


Lúc đó, Lương Tự chỉ thấy thật thú vị.


Trong kỳ nghỉ hè năm lớp 11, cha mẹ anh yêu cầu anh dạy kèm cho đối tác kinh doanh của bọn họ. Hồi ấy, Lương Tự vẫn chưa biết người cần được dạy kèm là cô bé nhà hàng xóm, anh đã định phản kháng rồi, nhưng khi thấy được cô bé xinh xắn như búp bê ngồi trong phòng khách nhà mình, lòng anh bỗng bình tĩnh lạ thường.


Cũng vào lúc này anh mới biết, cô tên là Giang Lan Thời.


"Vui mừng gặp được Lan Thời, tựa như âm vang giấu kín từ nơi xa."


Lương Tự nhìn Giang Lan Thời, giờ đang là tiết xuân, lòng anh như được ươn mầm.


Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra cho đến nay, Lương Tự cam tâm tình nguyện chấp nhận sự sắp đặt của cha mẹ. Cũng vì lần dạy kèm này, Lương Tự mới có cảm giác mình chính thức quen biết với Giang Lan Thời.


Hóa ra, cô không hề giàu sức sống và sôi nổi như những gì anh nghĩ, ngược lại, cuộc sống của cô rất khó khăn, nhưng cô chưa bao giờ lùi bước.


Khi giảng đến học đến câu hỏi địa lý về Iceland, Giang Lan Thời chống cằm, đầu bút chạm nhẹ vào bản đồ đen trắng trong tập bài tập.


"Iceland? Là nơi gần Bắc Cực sao anh?"


Lương Tự muốn nhìn cô nhưng lại cảm thấy ánh mắt mình không đủ tinh tế, anh cụp mắt, chỉ khẽ đáp: "Ừ."


"Vậy ở đó có hải âu, báo tuyết không anh?"


"Có lẽ là có, anh chưa từng đến đó."


Giang Lan Thời viết đáp án đúng vào trong tập bài, nhẹ nhàng nói: "Em muốn đến đó xem ghê."



Lương Tự dứt khoát đáp: "Sau này có dịp, em có thể đi xem."


Có dịp – ý anh là hai người cùng đi, nhưng Giang Lan Thời lại không đáp, chắc là không để bụng.


Cô rất thông minh, cũng chưa từng tiếc lời khen ngợi người khác. Cô khen Lương Tự kiên nhẫn với mình, khen anh viết chữ đẹp, khen anh xuất sắc. Giây phút này, Lương Tự mới nhận ra, dường như sự xuất sắc của anh luôn bị coi là điều đương nhiên. Chưa một ai dành cho anh một lời khen chân thành đến vậy.


Nhưng Lương Tự không muốn miêu tả cô bằng những từ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Chắc chắn cô phải phá đất vươn lên, đón lấy mùa xuân – như cái tên của cô vậy.


Chỉ là, bọn họ chưa quen biết được bao lâu, anh đã phải đối mặt với lựa chọn quan trọng nhất trong 18 năm đầu đời - chọn trường đại học.


Anh là học sinh chuyên thi đấu học thuật, trường cấp ba có thể tiến cử anh vào đại học Ninh Thành, nhưng thật ra, anh không muốn ở lại Ninh Thành.


Anh không muốn tiếp tục bị cha mẹ kiểm soát, anh muốn đến Bắc Kinh, sau này anh sẽ định cư ở đó và không bao giờ về cái lồng giam Ninh Thành này nữa. Thế là anh tham gia chiêu sinh sớm ở Bắc Kinh.


Lúc phỏng vấn, giáo sư đại học Bắc Kinh tỏ vẻ tán thưởng anh rất rõ.


Lòng Lương Tự đã có chiều hướng đến đó, vì khi học ở Bắc Kinh, anh có thể chọn ngành mình thích, sống cuộc sống mình muốn, không cần bị cha mẹ kiểm soát nữa. Nhưng vào cái ngày anh về trường trung học trực thuộc, anh gặp được Giang Lan Thời ở ngã rẽ cầu thang.


Cô mặc một chiếc áo lông trắng ngắn, trên mũ có đính hai cái tai nhỏ rủ xuống, trông giống hệt như một chú chim cánh cụt nhỏ. Nhưng hình như cô đang khóc, Lương Tự lại không biết lý do nên chỉ đành vụng về đưa khăn tay cho cô, không thể thốt ra một câu an ủi nào.


Qua một lúc rồi, Giang Lan Thời mới run rẩy hỏi anh: "Anh muốn đến đại học Bắc Kinh sao?"


Vốn Lương Tự đã định gật đầu, nhưng khi nhìn ánh mắt cô, anh chợt phát hiện mình không tài nào nói "đúng vậy".


Anh do dự.


Nếu anh học ở đại học Bắc Kinh, cuộc đời anh sẽ không còn liên quan gì đến Giang Lan Thời nữa.


Vậy nên, cái cớ "muốn học ở gần nhà" chỉ là lời ngụy biện vụng về, mục đích thật sự của anh là không muốn rời xa Giang Lan Thời. Nhưng anh không dám để cô thấy được nỗi lòng của mình.


Hôm đó, sau khi về nhà, anh còn cảm thấy bản thân có phần ti tiện.


Anh lớn hơn Giang Lan Thời bốn tuổi, cô vẫn luôn coi anh là anh hàng xóm, vậy mà anh lại dám nảy sinh thứ tình cảm ấy với cô sao?


Chắc hẳn Giang Lan Thời sẽ hẹn hò với một cậu thiếu niên xấp xỉ tuổi cô, và cũng rực rỡ, xán lạn như cô, sau đó hai người nắm tay bước vào lâu đài hôn nhân chứ không phải kết hôn với một người như anh.


Suy cho cùng, khi anh học cấp ba, Giang Lan Thời chỉ mới học tiểu học. Anh đã bước vào thời đại học, Giang Lan Thời vẫn còn đang chuẩn bị cho cuộc chiến lên cấp ba. Với khoảng cách tuổi tác như thế, đến khi anh tốt nghiệp và bắt đầu đi làm, cô mới mười tám, mới thực sự bắt đầu cuộc sống của riêng mình.


Anh không dám bộc lộ tình cảm của mình, chỉ đành giấu kỹ ở đáy lòng. Không chỉ một lần anh tự nhủ với bản thân, Giang Lan Thời chỉ như cô em gái của mình thôi, chắc có lẽ một kẻ cứng nhắc như anh không xứng với cô.


Những gì anh có thể làm là hoàn thành trách nhiệm của một người anh trai, bảo vệ Giang Lan Thời thật chu đáo.


Nhưng rồi khi công ty nhà họ Lương ngày càng phát triển, gia đình anh cũng chuyển khỏi khu tập thể cũ. Hôm về dọn nhà, anh vô tình phát hiện bí mật của Giang Lan Thời. Khi nghe thấy tiếng cãi vã vang lên từ căn nhà đối diện, Lương Tự buông thứ anh đang cầm, bước đến gần dưới lầu nhà Giang Lan Thời.


Anh vẫn chưa chuẩn bị gì, Giang Lan Thời đã che mặt chạy xuống.


Giang Lan Thời rất cứng đầu, cô không chịu nói gì với anh, nước mắt lăn dài trên mặt cô. Anh muốn ôm cô vào lòng nhưng anh không có cái tư cách đó.


Anh là một "người anh trai" không cùng máu mủ, cũng là một kẻ đơn phương không danh phận.


Năm đó, Lương Tự học đại học năm thứ hai. Theo kế hoạch ban đầu, anh sẽ vào công ty gia đình mình sau khi tốt nghiệp, nhưng khi Giang Lan Thời yếu đuối, đơn độc không nơi nương tựa, anh bắt đầu ấp ủ việc mở công ty riêng. Anh cũng muốn dựa vào bản thân, làm chỗ dựa cho Giang Lan Thời.


Anh muốn bảo vệ Giang Lan Thời thật chặt chẽ, muốn mang lại yên bình cho cô, không để cô gặp phải những chuyện tiêu cực nữa, thế nên công ty này mới có tên là Thời An.


Anh từng thử kìm nén tình cảm của mình trước Giang Lan Thời, nhưng khó mà làm được.


Vào ngày kỷ niệm trăm năm của trường cấp ba trực thuộc, đáng lẽ Lương Tự phải tiếp đón một khách hàng nước ngoài rất quan trọng của công ty. Anh đã định từ chối lời mời của trường rồi, nhưng vào đêm trước khi ngày kỷ niệm trường diễn ra, anh vô tình lướt trúng mục timeline của chương trình.


Tên của Giang Lan Thời đã có mặt ở đó.


Tuy anh vẫn luôn âm thầm chú ý đến tình hình gần đây của Giang Lan Thời, nhưng anh không ngờ ở nơi anh không nhìn thấy, Giang Lan Thời lại xuất sắc đến vậy. Thế là anh dời lịch đàm phán của ngày hôm sau, đến tham gia lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.



Thật ra, Lương Tự chính là người cố tình sắp xếp chụp tấm ảnh chung ngày ấy. Lúc đầu, nhà trường không có kế hoạch để họ cùng chụp hình. Nhưng sáng hôm ấy, anh chủ động tìm đến ban tổ chức, với lý do "mình rất yêu mến cô đàn em khóa dưới", anh mong là nhà trường sẽ chụp ảnh chung cho bọn họ, còn dặn nhà trường đừng nói với Giang Lan Thời rằng đấy là ý của anh.


Khi đó, giữa hai người bọn họ, một người vẫn còn là học sinh cấp ba hồn nhiên, một người đã bắt đầu tiếp quản sự nghiệp gia đình và thành lập công ty riêng. Có lẽ không một người đứng xem nào nghi ngờ gì cả.


Sau đó, nhà trường có gửi tấm ảnh chụp chung ấy cho anh, anh lập hẳn một thư mục, và nó là tấm ảnh đầu tiên trong thư mục.


Lương Tự nhìn Giang Lan Thời trong tấm ảnh chụp đó, anh thầm nghĩ, nếu anh có thể dõi theo từng bước đi của cô, nhìn cô trở thành một hình mẫu mà cô muốn, có lẽ rất xứng danh với chữ "anh" mà Giang Lan Thời thường gọi.


Cũng vì lẽ đó, hôm nghe tin Giang Lan Thời được tuyển thẳng vào đại học Ninh Thành, Lương Tự vui sướng quá đỗi. Hiếm khi Lương Tự không gạch bỏ những những bản kế hoạch cấp dưới trình lên hôm đó, thậm chí còn để các bộ phận liên quan thảo luận về những điều khoản nhượng bộ từ phía đối tác, chứ không từ chối thẳng thừng.


Hồi ấy, Mạnh Thành còn cười trêu anh: "Bữa nay tổng giám đốc Lương gặp chuyện vui gì đấy? Lâu rồi tôi không thấy anh vui đến thế."


Lương Tự chẳng thể ngồi ở Thời An thêm một phút giây nào nữa, anh lái xe đến cửa hàng bán hoa nổi tiếng nhất Ninh Thành.


Chủ tiệm bưng tách cà phê ra cho anh, hỏi anh cần gói hoa ra sao.


Lương Tự dựa vào ghế, anh chưa từng tặng hoa cho ai, cũng không hiểu gì về ngôn ngữ loài hoa. Anh đắn đo hồi lâu rồi nói: "Tôi tặng cho một cô gái."


Chủ tiệm nở nụ cười "tôi biết ngay mà": "Cậu tặng cho bạn gái đúng không? Hoa hồng champagne hay cúc mẫu đơn đều rất đẹp, cả violet, bách hợp... tất cả đều mang ý nghĩa tốt đẹp về tình yêu."


Lương Tự bưng tách cà phê, anh khẽ ngừng lại nghĩ ngợi rồi đáp: "Người đó... là em gái tôi, vừa đỗ đại học."


Chủ tiệm lập tức mỉm cười tiếp lời anh: "Vậy tặng hoa hướng dương là tốt nhất, phối màu cam sẽ rất nổi bật."


Sau đó, bà ấy còn đề cử thêm nhiều loại hoa khác, đa phần đều mang hàm ý tình yêu. Mà Lương Tự thì cứ trầm ngâm mãi, cuối cùng anh chọn hoa hướng dương và một vài loài hoa không liên quan đến tình yêu.


So với việc thỏa cõi lòng, Lương Tự vẫn mong đóa hoa đã vươn lên từ bùn lầy và gai góc như Giang Lan Thời có thể tự do nở rộ theo cách cô mong muốn.


Hôm đó, vào buổi tối, anh muốn viết gì đó cho Giang Lan Thời, ai ngờ chỉ mới đặt bút xuống là viết một mạch hơn cả trang. Nhưng rồi anh lại thấy hơi lố, thế là cất thư vào ngăn tủ, chỉ chừa lại tấm thiệp mừng nhỏ với dòng chữ "Tương lai như gấm".


Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho Giang Lan Thời, với cái cớ là chúc mừng cô đỗ đại học. Cũng nhờ lần này, anh bắt đầu dần nhìn thẳng vào tình cảm của mình đối với Giang Lan Thời, nhưng thật ra anh khó phân biệt được mình đã yêu cô từ khi nào.


Mãi đến hai năm sau, Lương Tự đi công tác rồi về Ninh Thành, bắt taxi đến sân bay, anh vô tình nghe được postcard trong xe. Đến tận bây giờ, anh vẫn nhớ đến câu nói cuối cùng trong postcard ấy.


"Chẳng biết từ khi nào, tình đã lên men, cứ thế yêu sâu đậm. Trong tuổi trẻ của mỗi người, luôn có một bóng hình khiến lòng ta rung động, nhưng nếu yêu thật lòng, sao lại không một lần dũng cảm thổ lộ? Lỡ như người đó cũng thích mình thì sao?"


Lương Tự vốn đang xem hồ sơ kinh doanh, trong giây phút ấy, anh như cảm thấy tấm màn che mờ trước mắt bao năm nay bị gió thổi tung, để lộ ra bóng dáng mờ mờ của Giang Lan Thời ở phía bên kia tấm màn.


Vậy là sau khi về Ninh Thành, anh lại ghé cửa hàng bán hoa kia.


Chủ tiệm không còn nhận ra anh nữa, nhưng anh vẫn nhớ tên những bó hoa mang ẩn ý tình yêu mà chủ tiệm từng giới thiệu. Cuối cùng, sau một buổi sáng chọn đi chọn lại, anh mới chuẩn bị được bó hoa mình muốn.


Hôm đó, anh cố ý thay bộ vest mới, còn chải tóc gọn gàng.


Chắc là chủ tiệm nhận ra sự trịnh trọng của anh, cũng nhìn được giá trị chiếc đồng hồ xa xỉ trên tay anh, bà ấy cười nói: "Một người như cậu tự đến đây chọn hoa cho bạn gái, chắc chắn cô bạn gái ấy rất hạnh phúc."


Lương Tự khó kìm được nụ cười mỉm: "Cũng không hẳn, vì tôi đủ may mắn thôi."


Chủ tiệm chỉ cười, rõ là đã hiểu được tất cả tâm sự trong lòng anh.


Lương Tự đã hỏi trước lịch học của Giang Lan Thời, anh biết chắc chiều hôm ấy cô không có tiết nên đã đến đại học Ninh Thành.


Anh chuẩn bị kịch bản trong đầu, năm đó anh hai mươi bốn tuổi rồi, mà về mặt tỏ tình, anh lại không khác gì cậu thiếu niên lần đầu rung động, ăn mặc chỉnh tề chỉ để tỏ tình với người mình thương.


Nhưng anh không ngờ mình xui đến mức có người nhanh chân chen đến trước để tỏ tình với Giang Lan Thời.


Anh ôm bó hoa, đi qua ánh mắt tò mò của người qua đường đến trước khu ký túc xá của Giang Lan Thời, còn tình cờ gặp lại một thầy giáo thời đại học. Dù đã báo trước là có việc tìm cô, nhưng trong lúc chờ đợi, anh vẫn cứ hồi hộp nhìn về phía sảnh chính, chăm chú dõi theo từng bóng dáng bước ra.


Đến lúc rốt cuộc đã thấy được cô, một chàng trai mặc áo quần đầy phong cách năng động giàu sức sống mỉm cười vui vẻ, bước đến chào hỏi Giang Lan Thời.


Lương Tự chỉ đứng dưới tán liễu rủ gần đó, anh nghe được những gì bọn họ nói chuyện với nhau.



Chàng trai nói: "Bạn ơi, mình đã để ý đến bạn từ lâu rồi, bạn có thể cho mình cơ hội theo đuổi bạn hay không?"


Lương Tự thầm nghĩ, không biết khi đó Giang Lan Thời sẽ trả lời ra sao.


Giang Lan Thời sửng sốt giây lát, rồi đáp: "Thật ngại quá, mình phải tập trung vào học tập và nghiên cứu, không định hẹn hò với ai."


Khi nghe thấy câu nói này, một cụm mây đen ùn ùn kéo tới trên đầu Lương Tự, thậm chí anh chẳng biết sau đấy hai người họ đã nói những gì.


Đến khi Giang Lan Thời đứng trước mặt anh, gọi anh một tiếng, anh mới giật mình hoàn hồn.


"Hôm nay em tìm em vì chuyện gì sao? Sao anh còn ôm hoa theo nữa?" Giang Lan Thời giấu hai tay sau lưng, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh.


Nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và chàng trai lúc nãy, Lương Tự cố nuốt hết những gì anh chuẩn bị trong lòng, tìm bừa một cái cớ: "Chiều nay anh có một buổi tọa đàm ở đại học Ninh Thành, hoa này là khoa chuẩn bị. Chiều anh rảnh rỗi, lâu rồi cũng không gặp em nên đến đây mời em đi ăn một bữa."


Không biết có phải ảo giác không, Giang Lan Thời nhìn bó hoa rất lâu, ban đầu cô chẳng nói gì, sau đó mới như sực tỉnh: "Được, chiều nay em cũng không có tiết."


Nhưng anh cảm nhận rõ, dù chiều hôm đó hai người đi ăn ở nhà hàng Giang Lan Thời thích nhất, cô vẫn có vẻ ỉu xìu.


Sau lần ấy, Lương Tự thật sự cho rằng giữa anh và cô không còn cơ hội nào nữa, mãi đến khi cô tốt nghiệp, Giang Kiến Bân đề nghị liên hôn với nhà họ Lương.


Lúc ấy, Giang Lan Thời đã được một bậc thầy trong ngành nghiên cứu cô theo đuổi thu nhận làm nghiên cứu sinh trực hệ. Lương Tự nhớ đến lý do Giang Lan Thời từ chối chàng trai vào hai năm trước, anh nghĩ là cô sẽ không đồng ý với chuyện liên hôn.


Nhưng Giang Lan Thời đã đồng ý.


Nếu cô đã đồng ý, thì chẳng có gì do gì để Lương Tự từ chối.


Khi đó, cả Thời An và Lương thị đều nằm trong tay anh, đều đang trên đà phát triển tốt. Cũng vì thế nên sự kiểm soát của cha mẹ mới dần giảm đi, anh mới tự tin nói chuyện với cha mẹ. Sau khi kết hôn, anh và Giang Lan Thời sẽ dọn ra ngoài ở, và anh mong bọn họ không làm khó cô.


Anh mời kiến trúc sư nội thất nổi tiếng, sửa đi sửa lại cả chục bản thiết kế, cuối cùng chốt phương án trang trí căn nhà ở Thuỷ Nguyệt Loan. Anh còn lắp thêm một chiếc xích đủ ở ban công gần hồ, đối diện đó là logo Thời An khổng lồ, không khác gì bố cục ban công của hai gia đình khi xưa.


Thậm chí vào ngày chụp ảnh cưới, vì quá hồi hộp và vui sướng nên anh không thể phối hợp với Giang Lan Thời, cho ra bức ảnh hoàn chỉnh. Nhiếp ảnh gia bảo anh cúi đầu hôn Giang Lan Thời, nhưng trong giây phút họ sắp chạm vào, anh lại ngừng, anh sợ cô không muốn.


Khi chọn ảnh, thấy tấm nào cô cũng đẹp, mà đó lại là khoảnh khắc anh được ở gần cô nhất, anh không nỡ xóa tấm nào nên đành giao quyền quyết định cho cô.


Thật ra anh không am hiểu về túi hiệu, mỹ phẩm, quần áo, trang sức, nhưng anh nghĩ, nếu Giang Lan Thời đã kết hôn với mình thì cô cũng sẽ có những thứ người khác có. Vì vậy mỗi quý, anh đều bảo các thương hiệu gửi những mẫu mới nhất đến, để sẵn trong phòng thay đồ của biệt thự ở Thuỷ Nguyệt Loan.


Lương Tự đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc hôn nhân sắp diễn ra, nhưng anh coi nhẹ ý muốn của Giang Lan Thời.


Trong thời gian bọn họ sắp kết hôn, Thời An đang chuẩn bị niêm yết tại Mỹ. Khi ấy quy mô còn nhỏ, nhiều quyết sách vẫn phải do tự anh xử lý. Hơn nữa, hoàn cảnh trong nước ngày ấy không ổn, anh không muốn để gánh nặng vốn phải của mình đè lên vai Giang Lan Thời. Anh đã tính rồi, anh sẽ làm cho xong để cùng hưởng tuần trăng mật với Giang Lan Thời, thậm chí anh còn học tiếng Iceland từ mấy năm trước.


Sau ngày kết hôn, Giang Lan Thời phải đến phòng thí nghiệm đại học Ninh Thành. Đêm đó đổ mưa tầm tã, anh đi đón cô nhưng lại không thể vào trường vì không phải là người trong trường. Anh gọi mãi, cũng không gọi được cho cô.


Anh gọi điện thoại cho dì giúp việc ở nhà, sau khi biết cô không về, anh còn gọi cho cả Giang Kiến Bân nhưng vẫn không có kết quả. Biết Giang Lan Thời ở đại học Ninh Thành, sợ cô sẽ bước ra bất kỳ lúc nào nên anh đành đỗ xe ở cổng trường. Anh chờ suốt cả đêm nhưng vẫn không thấy cô đâu.


Vào ngày thứ ba sau khi kết hôn, vì chuyện niêm yết của Thời An, Lương Tự buộc phải bay sang New York.


Nhưng sau khi anh về, anh mới nhận ra Giang Lan Thời không có tình cảm gì với mình. Ba năm kết hôn đã qua, hai người mỗi lúc một xa cách, thậm chí còn chưa từng ở bên nhau, cho đến bước đường ngày hôm nay.


Ký ức lướt qua trong đầu như phim quay chậm, Lương Tự vươn tay tắt vòi sen.


Cuối cùng, ý thức của anh cũng dần tỉnh táo.


Điều buồn cười là lúc trước anh thành lập Thời An vì để chờ một ngày, mình có đủ năng lực bảo vệ được Giang Lan Thời, để cô thỏa sức vẫy vùng, làm điều cô thích. Nhưng đến cái ngày cô mắc bệnh, cả anh lẫn Thời An đều không giúp được gì.


Nếu trong ba năm nay, anh không hèn nhát, mà quan tâm cô nhiều hơn một chút, có khi nào căn bệnh này sẽ không đến nông nỗi?


Lương Tự biết rõ, giờ có "giá như" bao nhiêu thì những sai lầm cũng đều đã xảy ra, thay vì hối hận, anh nên nghĩ mọi cách để bù đắp cho cô.


Anh giơ tay rút khăn tắm, quấn quanh người rồi bước về phòng ngủ phụ, tiếp tục gọi điện thoại cho vị chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực y tế trong nước.


Anh không thể từ bỏ.


Sinh mạng của Giang Lan Thời không thể kết thúc vào năm hai mươi lăm tuổi được.
 


Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn Truyện Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn Story Chương 15: Tuần trăng mật trước khi ly hôn
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...