Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn

Chương 12: Tình trạng sức khỏe

78@-

 
Khoảnh khắc ấy như kéo dài mãi mãi.


Lòng Lương Tự chỉ có tám chữ này.


Cơn mưa sao băng bất chợt này đã rơi bao lâu, thì anh cũng lặng lẽ ngắm nhìn Giang Lan Thời bấy lâu.


Khi mưa sao băng kết thúc, Giang Lan Thời mở mắt ra, cô dang đôi tay, hít sâu một hơi gió thổi đến từ tận cùng thế giới, rồi nhẹ nhàng bước về phía lều trại.


Lương Tự vẫn ngồi cạnh cô như trước. Đường Chiêu ngồi trong lều của anh ta, tìm chủ đề nói chuyện: "Lúc tôi còn học đại học trong nước, có học ngành phụ là thiên văn, hiểu chút chút về sao trời, không biết anh Lương và cô Lương có hứng thú hay không?"


Lương Tự không nhìn Đường Chiêu, chỉ quay đầu nhìn Giang Lan Thời. Giang Lan Thời gật đầu, đêm nay cô vừa được ngắm cực quang tuyệt đẹp lại còn thấy được mưa sao băng, mọi u uất trong lòng đều tan biến.


Thế là cô đưa mắt nhìn khung cảnh trước mặt Đường Chiêu, chỉ vào dải sao trên trời rồi cười hỏi: "Đó là gì?"


Đường Chiêu vẫn giữ chất giọng giải thích đúng chuẩn của một hướng dẫn viên: "Đó là chòm sao trung tâm của mùa đông, chòm sao Thợ Săn Orion, gồm những ngôi sao là Betelgeuse và Rigel."


Thấy vậy, chẳng biết tại sao lòng Lương Tự lại thấy ghen tuông, anh khẽ nghiêng người về phía trước với một góc độ kín đáo, chặn tầm mắt của Giang Lan Thời, không để cô nhìn Đường Chiêu. Cô ngước lên, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, anh lại chỉ vào đốm ánh sáng mờ cách đó không xa, nói: "Ừ, đó là tinh vân Thợ Săn."


Giang Lan Thời nhìn theo tầm mắt anh, cô quay lại nở nụ cười với anh: "Đúng thế!"


Nhưng vì không nhìn rõ nên cô chụm tay thành kính viễn vọng, nhìn những đốm sáng kia. Lòng Lương Tự lại hân hoan một cách khó hiểu, anh bắt đầu nhẹ nhàng giới thiệu những chòm sao khác cho cô.


Từ Kim Ngưu, Song Tử, Xà Phu, Anh Tiên...


Trong buổi đêm nơi thời gian và làn gió êm đêm trôi đi, chẳng biết đã qua bao lâu, dường như Giang Lan Thời vẫn còn muốn nghe về những chòm sao ấy nhưng cô lại cảm giác cơ thể rã rời. Thế là cô dụi mắt, nhìn Lương Tự: "Lương Tự, em thấy hơi buồn ngủ."


Lương Tự thử ôm lấy vai Giang Lan Thời, hạ giọng trầm trầm: "Vậy chúng ta đi nghỉ ngơi nhé?"



Nhưng có lẽ Giang Lan Thời quá buồn ngủ, chẳng những không chống cự mà cô còn khẽ dụi vào lòng anh, hừ giọng mũi một tiếng. Lương Tự cẩn thận bế cô về lều, kéo khóa lều lại từ bên trong, lấy chăn du lịch bên cạnh đắp cho cô.


Đây là lần đầu tiên anh ở gần Giang Lan Thời đến thế, khi cô đã ngủ, anh âm thầm nhích đến gần cô. Mãi đến sau nửa đêm, cô lại chợt trở mình ôm lấy anh.


Lương Tự vẫn chưa tỉnh hẳn, lưng anh cứng đờ giây lát rồi vươn tay ôm cô vào lòng, nhưng rồi khi cằm anh kề sát nơi đỉnh đầu cô, lại nghe thấy tiếng thều thào nho nhỏ.


"Lạnh quá, Lương Tự, em lạnh quá..."


Ý thức của Lương Tự tỉnh táo ngay tức khắc, anh vươn tay sờ trán Giang Lan Thời, cái nóng trên vầng trán ấy suýt khiến anh giật mình rụt tay lại. Chuyện anh lo nhất đã xảy ra, Giang Lan Thời bị sốt ở công viên sông băng bốn bề vắng lặng.


Anh định đi tìm Đường Chiêu ngay nhưng không yên tâm khi để Giang Lan Thời ở lại một mình, bèn vội mở điện thoại ra gọi cho anh ta. Chắc là ngủ say quá nên khi tiếng chuông điện thoại sắp kết thúc, Đường Chiêu mới bắt máy.


Đối diện với Giang Lan Thời, trong ánh mắt của Lương Tự chất chứa đầy sốt ruột và lo lắng, nói thật ngắn gọn: "Vợ tôi bị sốt, thị trấn gần nơi này nhất có xa không?"


Có tiếng khóa kéo bị giật mạnh vang lên từ chiếc lều bên cạnh, Lương Tự nghe thấy tiếng nói của Đường Chiêu.


"Anh Lương, giờ tôi sẽ khởi động xe, anh tiến hành công tác giữ ấm cho vợ anh đi."


Lương Tự đáp lại, anh dùng chăn quấn lấy Giang Lan Thời, bế cô ra khỏi lều. Khi anh ra ngoài, Đường Chiêu đã ngồi trên ghế lái, anh bế Giang Lan Thời, nôn nóng nhìn Đường Chiêu khởi động xe.


"Mong anh Lưng thông cảm, ban đêm trên núi lạnh quá nên khởi động hơi khó, nhưng không sao, G65 rất tốt, chỉ cần thử thêm vài lần là được."


Lương Tự không quan tâm đến những vấn đề này, anh chỉ cảm nhận được thân nhiệt nóng bừng của Giang Lan Thời, bèn mắng: "Cái xe rách này!"


Ngay sau đó, xe được khởi động, anh cũng thở phào một hơi.


"Thị trấn gần nhất là Hepburn, dài khoảng 90km theo đường chim bay, nhưng do phải đi đường đèo nên tầm 130km."


"Đi bao lâu thì tới?" Lương Tự hỏi thẳng.



Lương Tự nhíu chặt mày, Đường Chiêu cố gắng lái xe nhanh nhất có thể, mà gió đêm thì mạnh, Lương Tự bất chấp hết thảy, anh giục Đường Chiêu hết lần này đến lần khác: "Anh lái xe nhanh chút nữa được không?"


Đường Chiêu hơi khó xử: "Tôi hiểu là anh sốt ruột nhưng giờ là buổi tối, lái nhanh quá e là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."


Lương Tự nhắm mắt lại không nói gì thêm. Người nằm trong lòng anh cứ nóng dần lên, anh có thể cảm giác được đầu ngón tay mình run bần bật, lại không đếm được mình đã giục Đường Chiêu bao nhiêu lần.


Anh bắt đầu hối hận, hối hận tại sao mình không chuẩn bị thuốc hạ sốt trước khi đi.


Lương Tự nhớ đến mùa đông bốn năm trước, khi Giang Lan Thời gọi điện thoại cho anh trong căn hộ cho thuê đơn ở gần công ty cô thực tập.


Khi đó khu biệt thự nhà họ Lương bị phong tỏa, cha mẹ nhất quyết không cho anh ra ngoài. Anh từng nói: "Nếu là ai khác gọi đến, có lẽ con sẽ nghe lời, nhưng bây giờ thì khác, là Giang Lan Thì gọi con, con không thể bỏ mặc cô ấy được."


Nói xong, anh bỏ đi.


Trong tình trạng thiếu thốn cả thuốc men và lương thực, Lương Tự nghĩ đủ mọi cách mới lái xe đến trước cửa nhà Giang Lan Thời.


Anh gõ cửa mãi nhưng chẳng nhận được lời đáp gì từ trong nhà. Ngay khi anh sắp đá hỏng cửa đến nơi, Giang Lan Thời đã vịn khung cửa, mở nó ra rồi gục ngã trong lòng anh.


Quãng thời gian ấy, trong bệnh viện luôn đầy bệnh nhân, khó có thể dành ra giường trống. Cả bệnh viện công lẫn bệnh viện tư nhân đều kín chỗ, dù bỏ tiền cũng không có phòng riêng. Đưa cô vào đó còn sợ lây nhiễm chéo nên anh không dám, chỉ đành ôm cô, cho cô uống thuốc và dùng những biện pháp hạ sốt vật lý, thức trắng đêm chăm sóc cô suốt ba ngày.


Khi Giang Lan Thời vừa đau vừa mê man, khóc trong lòng anh, anh chỉ cảm thấy mình như sắp chết rồi.


Khó khăn lắm Giang Lan Thời mới hạ sốt thì đến lượt anh bị bệnh.


Anh không muốn Giang Lan Thời lo lắng cho mình nên đã dồn hết sự tỉnh táo còn lại ghi tờ note cho cô, khử trùng trong nhà từ trên xuống dưới bằng cồn rồi mới lẳng lặng rời khỏi.


Khi ấy, anh không tận mắt nhìn Giang Lan Thời tỉnh lại, nhưng anh vẫn luôn mong cơn đau cô phải chịu sẽ dời lên người mình, bây giờ anh cũng nghĩ thế.


Chiếc xe lao nhanh qua con đường núi ngoằn ngoèo, cuối cùng, Lương Tự thấy được ánh đèn sáng lên phía trước, đã đến thị trấn Hepburn rồi.



Với Lương Tự, 130km lại dài như cả một đời người.


Đường Chiêu còn chưa đỗ xe xong, Lương Tự đã tông cửa xe, bế Giang Lan Thời ra ngoài. Anh bước đi rất vội nhưng vẫn không quên chắn gió cho cô, thậm chí căng thẳng đến độ không thể thốt ra một câu đầy đủ.


Đường Chiêu báo cáo tình hình của Giang Lan Thời cho phía y tá và bác sĩ bệnh viện, bấy giờ, bọn họ mới dẫn Lương Tự đến phòng khám khẩn cấp. Đường Chiêu thì ở lại hoàn thành quy trình đăng ký, đóng phí.


Sau khi khám cho Giang Lan Thời xong, bác sĩ trao đổi tình trạng sức khỏe của cô với Lương Tự.


"Anh không cần phải lo quá, thể trạng của quý cô đây hơi yếu nên bị cảm, bọn tôi đã cho cô ấy dùng thuốc rồi."


Lương Tự khẽ thở phào, anh hỏi: "Vậy khoảng bao lâu cô ấy mới hạ sốt?"


Nhìn Giang Lan Thời đang được truyền dịch trên giường, bác sĩ đáp: "Phải chờ thêm một chốc nữa, cần một thời gian nhất định thì thuốc mới phát huy tác dụng."


Lương Tự cố ép bản thân không được hoảng loạn: "Làm phiền các vị."


Bác sĩ vỗ vai anh: "Rồi mọi thứ sẽ khá hơn."


Lương Tự ngồi ở cạnh Giang Lan Thời, không dám rời khỏi cô dù chỉ nửa bước. Anh nhìn chăm chú vào bình truyền dịch trên đầu Giang Lan Thời, nhìn từng giọt chất lỏng rơi xuống.


Giang Lan Thời vẫn thở hổn hển như trước.


Lúc này, Đường Chiêu gõ cửa: "Tình hình cô nhà sao rồi anh Lương?"


Lương Tự nhìn sắc mặt Giang Lan Thời tái nhợt, anh thở dài: "Chỉ phải đợi thôi."


Đường Chiêu chỉ đành an ủi: "Anh cũng nên chú ý đến sức khỏe bản thân, đừng để xảy ra tình trạng vợ mình chưa ổn mà anh cũng đã bệnh."


"Ừ."



Nghe thấy chữ "nước", Lương Tự chợt hỏi: "Anh tìm giúp tôi bình chứa nước uống được không?"


"Được chứ." Đường Chiêu đã hiểu anh định nói gì: "Mùa này ở Hepburn, nước đóng chai để ngoài không tới nửa tiếng là đóng băng, tôi sẽ đi làm ngay."


Trong nửa tiếng này, chỉ chốc chốc, Lương Tự lại ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, chốc chốc lại vươn tay thăm dò trán Giang Lan Thời, nói chung là anh không muốn bản thân ngồi yên vô dụng.


Khi Đường Chiêu đem chai nước đã đông lạnh đến cho Lương Tự, anh lập tức kề bình nước sát sau gáy Giang Lan Thời. Thuốc hạ sốt kết hợp với chườm lạnh bắt đầu có tác dụng. Cuối cùng, khi trời rạng sáng, cơn sốt của Giang Lan Thời cũng lui dần.


Đường Chiêu cầm bình nước đến gần Lương Tự: "Tôi mới mua cháo nóng, hay là anh cho cô ấy ăn chút cháo đi, dùng thuốc trong thời gian dài, e là cơ thể sẽ yếu."


Bấy giờ, Lương Tự mới gật đầu như vừa sực tỉnh, anh đỡ Giang Lan Thời ngồi dậy, cầm bát cháo từ tay Đường Chiêu, múc từng thìa nhỏ, thổi nguội rồi mới đút cho cô ăn.


Nhưng cô lại nhè ra, dù anh có đút thế nào, cô cũng không ăn.


Anh chỉ đành đặt bát lên chiếc bàn bên cạnh, gọi y tá đến thay chăn.


Đường Chiêu đưa ánh mắt lo lắng nhìn anh: "Hay là anh Lương cũng ăn gì đó đi?"


Giờ đây, trong đầu Lương Tự chỉ có ba chữ Giang Lan Thời, anh lắc đầu: "Tôi không có tâm trạng."


Chạng vạng ngày hôm sau, cuối cùng Giang Lan Thời mới chầm chậm mở mắt ra, giọng cô hơi khàn: "Lương Tự? Em bị gì vậy..."


Lương Tự nắm chặt tay cô, mắt anh như rưng rưng: "Không sao, em không sao cả."


Anh cứ tưởng sau khi Giang Lan Thời hạ sốt, bọn họ nghỉ ngơi vài ngày là có thể về lại thành phố Reykjavik, nhưng hình như tình trạng của Giang Lan Thời không khả quan cho lắm.


Bác sĩ nhíu mày nhìn anh: "Sức đề kháng của vợ anh quá thấp, cơn cảm mạo thông thường sẽ không sốt dai dẳng thế này. Nếu được thì anh có thể đưa cô ấy về Reykjavik để kiểm tra tổng quát."


Giang Lan Thời siết chặt tấm chăn, gò má trắng bệch ngay tức khắc. Nếu kiểm tra tổng quát thì có khác gì bệnh của cô bị lộ đâu?


Mà cô thì không muốn để Lương Tự biết.
 


Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn Truyện Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn Story Chương 12: Tình trạng sức khỏe
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...