Từ Từ Dụ Dỗ
Chương 57: Bị mắng
173@-Từ Nhuận Thanh tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra, trên người mang theo nhiệt khí mờ mịt, cả người như được bao phủ trong hơi nước, nhìn không rõ ràng lắm.
Anh rút chiếc khăn lông từ trên giá, xoa xoa đầu tóc ướt, giơ tay kéo xuống khăn tắm, mặc vào quần áo ở nhà.
Làm xong tất cả, anh nhìn thời gian, vừa mới qua nửa giờ.
Trong túi áo khoác có cái gì đó, được Niệm Tưởng nhét vào trước khi xuống xe, muốn anh nhất định phải đợi đến khi trở về nhà, mới được lấy ra xem… Anh nhấc lên áo khoác, cho tay vào trong túi áo sờ soạng một chút.
Là một cái gì đó hình…trái tim?
Anh dùng ngón tay trỏ và ngón giữa kẹp ra, quăng lên không, sau đó dùng lòng bàn tay đón lấy.
Chocolate.
Anh hơi nhướn mi, cầm ở trong tay thưởng thức một lát, xoay người đi phòng bếp lấy nước uống.
Đèn tường phòng bếp màu vàng quất, ngọn đèn không phải rất sáng, lộ ra không gian ấm áp. Anh dựa vào bồn rửa, thần sắc lại có vài phần xa cách, thanh lãnh, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
******
Nửa giờ trước.
Sau khi cha Niệm cúp điện thoại, cô có chút không phản ứng kịp, cầm di động thất thần, thẳng đến khi đầu kia yên lặng vài giây, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi.
Cô quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh, nhẹ nhíu mày: “Ba em… đang chờ ở dưới nhà.”
Đang chạy qua giao lộ không có đèn giao thông, Từ Nhuận Thanh thả chậm tốc độ xe, ghé mắt nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô bất an, tâm tư chuyển đổi liền đoán được nguyên nhân.
“Không tiện sao?” Thanh âm anh thoáng trầm xuống, tận lực không mang bất kỳ tâm tình gì: “Qua giao lộ này em hãy xuống, nơi này dừng xe không an toàn.”
“Anh muốn… Không muốn đi cùng em?” Cô chớp mắt, vẻ mặt lại có vài phần dồn dập.
Đã qua giao lộ, lướt qua một đoạn đường ngắn, Từ Nhuận Thanh dừng xe bên cạnh bồn hoa chỉ cách cửa tiểu khu vài bước chân. Tay trái cầm tay lái, hơi nghiêng thân mình nhìn về phía cô, cười như không cười, hỏi lại: “Em nghĩ anh chọn vế trước hay là vế sau?”
Không biết có phải là bởi vì ngữ khí của anh quá bình tĩnh hay không, ngược lại làm cho Niệm Tưởng sinh ra vài phần bất an, cô nghĩ nghĩ, trả lời: “Cùng đi? Anh lại không phải là bạn trai bình thường của em…”
Mà là người đã định danh phận, chuẩn bị nghiêm túc kết giao! Làm gì che giấu.
Chỉ là câu này vụng trộm để ở trong lòng oán thầm… Nhưng có chút chột dạ…
Cha Niệm đối với bác sĩ Từ, phản ứng biểu hiện ra hẳn là không thuộc về… hảo cảm.
Mấy chữ cuối cùng cô cắn răng nói, lại cố ý thấp giọng, Từ Nhuận Thanh nghe không rõ ràng lắm, nhưng hiển nhiên… Không phải từ gì êm tai.
Đôi mắt cô ở dưới ngọn đèn phát sáng rực rỡ, như là hào quang lóe lên.
Ngón tay Từ Nhuận Thanh khoát trên tay lái, gõ nhẹ nhàng vài cái có quy luật, khóe môi nở một nụ cười không thiện: “Có phải anh từng nói với em rằng, em không thích hợp nói dối?”
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên mi tâm đang nhíu chặt của cô, sau đó vạch một cái: “Nghĩ như thế nào thì nói cho anh biết thế ấy…”
Mi tâm Niệm Tưởng buông lỏng cùng với động tác trên đầu ngón tay anh, lại rất nhanh nhíu chặt lần nữa.
Anh không thể không thở dài một tiếng: “Anh biết em vẫn còn đang trong trạng thái tiếp nhận, cho nên có bất cứ vấn đề gì, vô luận lớn hay nhỏ, không hiểu, không xác định đều tới hỏi anh?”
Niệm Tưởng cái hiểu cái không gật gật đầu, môi vén cao, nhỏ giọng thầm thì nói: “Em không nói dối, em chỉ là…”
Anh kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.
Niệm Tưởng không biết hình dung như thế nào ý nghĩ của mình nói cho anh biết, cô cũng không phải là muốn lùi bước, hoặc muốn che dấu đoạn tình cảm này. Trên thực tế, cô càng muốn mọi người biết cô đứng ở bên cạnh anh, hoàn toàn có anh.
Người đàn ông cô từng mê luyến, từng thích, từng cố chấp, nhớ mãi không quên suốt cả sáu năm.
Thật may mắn, anh cũng chưa từng quên cô.
Thậm chí… Cô cảm thấy hai người bọn họ giống như đã yêu nhau rất lâu, mà không phải là tối qua mới xác định quan hệ.
Cô cắn môi, có chút ảo não, đối diện cùng anh thật lâu sau, cuối cùng một câu cũng không nói được. Trầm mặc một lát, mới cố gắng giải thích: “Em cảm thấy hiện tại gặp ba em không có gì không tốt … Em đối với anh là nghiêm túc, chưa từng nghiêm túc hơn nữa. Anh đối với em…”
“Ừ, em nghĩ như vậy anh rất vui.” Anh cúi đầu nhìn tay cô, vươn tay qua nhẹ nhàng ngăn lại động tác xoắn góc áo của cô, thuận tiện giúp cô mở dây an toàn: “Lần sau là được. Ít nhất đợi em nói trước một tiếng với chú Niệm, anh sẽ chính thức đến nhà.”
Dừng một chút, anh trịnh trọng bổ sung hoàn chỉnh: “Không phải bạn trai bình thường, mà là bạn trai sẽ kết hôn.”
Ý cười đùa cợt kia nơi đáy mắt, để cho Niệm Tưởng thấy rất rõ ràng.
Anh, vẫn nghe được sao?
Niệm Tưởng có chút ngượng ngùng nhìn anh một cái, nói thầm nói: “Không phải em nói a…”
Nói xong, chăm chú nhìn thời gian, thầm kêu một tiếng không xong. Không dám trì hoãn nữa, giơ tay đẩy cửa xe ra, vừa lúc muốn xuống xe thì nhớ tới cái gì, cô đóng lại cửa xe lần nữa, hấp tấp nhào qua.
Tay trái túm lấy tay áo của anh, nghiêng thân mình về trước, hôn xuống sườn mặt anh một cái. Thừa dịp anh còn chưa phản ứng kịp với đột kích này, thân thủ nhanh nhẹn ngồi trở về, mặt đỏ hồng tìm kiếm trong túi xách, chocolate cô đã chuẩn bị.
Sáng sớm hôm nay khi ra cửa, cố ý lấy theo mấy cái chocolate, nhìn câu tiếng Anh bên trong làm ám hiệu mới mang ra ngoài. Vẫn muốn đem ra cho anh, nhưng thứ nhất là quá bận, căn bản không rảnh lấy ra, thứ hai, đột nhiên phát sinh tình huống làm cô sớm quên hết…
Cô nương vào đèn đường ngoài cửa sổ, cố gắng phân biệt rõ một chữ ghi chú “b” trên chocolate, nắm trong lòng bàn tay, thật nhanh nhét vào túi áo khoác của anh.
Vừa muốn thu tay, lại bị anh đè lại… Cách một tầng vải, bị anh đặt trong túi áo.
“Em phải đi.” Niệm Tưởng giật giật cổ tay, mềm giọng làm nũng: “Đợi lát nữa em gọi điện thoại cho anh, có được hay không?”
Thấy anh cúi đầu nhìn cô, cô dứt khoát lại hôn lên một cái, lúc này đây là ngửa đầu hôn lên môi anh, thỏa mãn đến mức như là tiểu hồ ly làm chuyện vụng trộm, vui sướng vẫy đuôi: “Cái này…”
Ngón tay cô ở trong túi áo anh giật giật, cách áo sơ mi bên trong đụng phải hông của anh, cô cười híp mắt lại, véo nhẹ một phen: “Anh về nhà mới có thể xem.”
Từ Nhuận Thanh nhẹ buông tay, còn chưa kịp hù dọa cô, cô đã giống như con cá, trượt đi, chạy mất dạng… Cửa xe cũng không đóng.
Anh bóp nhẹ mi tâm, chỉ cảm thấy mi tâm ẩn ẩn làm đau.
******
Dưới ngọn đèn không quá sáng sủa, anh lại nhìn chocolate, rốt cuộc nhìn thấy chữ “b” không phải dễ khiến người chú ý.
Từ Nhuận Thanh nhìn chữ kia thật lâu sau, thong thả lại cẩn thận mở giấy bọc ra. Chocolate được bao vây ở bên trong, mở giấy bạc mới nhìn thấy lưu lại một câu đoản ngữ ——
Believe in those you love.
Anh còn chưa kịp có ý kiến gì, điện thoại của cô cứ như vậy gọi đến.
Từ Nhuận Thanh bưng lên cốc trà, hướng vào phòng ngủ mà đi, đầu ngón tay còn mang theo tờ giấy kia, cẩn thận nhìn nhiều lần.
“Bác sĩ Từ…” Niệm Tưởng ngậm chiếc đũa, có chút buồn bực kêu anh một tiếng.
“Ừm?”
“Em đang ăn Dạ Tiêu…” Cô buông chiếc đũa, gảy gảy sợi mì, quấn quanh đũa rồi nhét vào miệng, miệng bị nhét đầy hàm hàm hồ hồ nói không rõ tiếng.
Cha Niệm đích thật là đợi ở dưới nhà lâu lắm, bát mì tiện thể mang cho cô, khi đến tay thì đã lạnh ngắt.
Cho nên, cơn tức chèn ép, chèn ép, nhìn thấy cô thì lập tức giận dữ, liền ở dưới lầu, trực tiếp giáo huấn một trận.
Nhưng trên thực tế, lực chú ý của Niệm Tưởng, toàn bộ đều đặt tại kiểu tóc mới của ba, nó cứ run lên run lên khi ông nói chuyện…
Mẹ Niệm nhìn thấy ba với đầu tóc này về nhà, có muốn một cước đạp ra ngoài không nhỉ?
( つ ﹏ つ) quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Đợi cha Niệm bình ổn cơn tức, rồi đưa cô lên lầu, thuận tiện đến phòng bếp hâm nóng bát mì. Thế này Niệm Tưởng mới dám hỏi: “Ba, ba làm kiểu tóc như vậy… có thể nói cho con biết, ba nghĩ như thế nào không?”
Cha Niệm đắc ý khẽ hừ một tiếng: “Cái này con quản được sao? Mẹ con nói được, vậy thì được rồi!”
Niệm Tưởng: “…” Ba gần đây nhất định là đã đắc tội chỗ nào với mẹ đại nhân đây …
Cứ như vậy trầm mặc một hồi, cha Niệm đã kiểm tra hoàn tất, xác nhận trong nhà không có bất kỳ dấu hiệu có đàn ông con trai đi qua, thế này mới thỏa mãn rời đi.
Niệm Tưởng đưa ông tới cửa, đang muốn mở miệng nhắc tới Từ Nhuận Thanh… Kết quả, nói còn chưa ra miệng, cha Niệm liền xoay người lại, sắc mặt hết sức nghiêm túc, nói một câu: “Được rồi, con nhanh quay về ăn mì, sớm nghỉ ngơi một chút.”
Niệm Tưởng lộp bộp lên tiếng, lại nổi lên ý muốn nói chuyện Từ Nhuận Thanh, cha Niệm nhìn sắc mặt cô càng thêm thảm đạm một ít, mang theo một tia tang thương: “Tiểu Niệm, cô nhỏ của con, xế chiều hôm nay gọi cho ba, nói thân thể bà nội không khỏe. Ba và mẹ con đã thương lượng, dự định ngày mai đi thành phố J đón bà nội con về nhà ở. Đợi cuối tuần, con chuyển về ở đi.”
Tin tức này không hề dự liệu, làm Niệm Tưởng giống như ăn một gậy, nhất thời đầu óc trống rỗng: “Hai tháng trước, nhìn bà nội không phải còn khỏe sao?”
Mang theo cô đi ruộng tát nước, đào khoai lang, thân thể còn rất khỏe mạnh.
“Không có chuyện gì lớn.” Cha Niệm nhíu nhíu mày, ngữ khí ủ dột: “Ngày mai ba sẽ đi qua đón bà nội, đại khái thứ hai có thể trở lại. Bà nội con hàng năm đều làm kiểm tra sức khoẻ, nếu có vấn đề khẳng định cũng không phải vấn đề lớn.”
Thế này Niệm Tưởng mới an tâm vài phần, nhưng vẫn như cũ tâm sự nặng nề.
Ở phòng khách ngồi yên một hồi, cô nghĩ, hiện tại buồn lo vô cớ cũng là vô dụng, xoa xoa đầu, tạm thời bỏ xuống chuyện này, đi phòng bếp ăn mì, chỉ là bát mì này Niệm Tưởng xưa nay vẫn thích, nhưng bây giờ ăn thế nào cũng không thấy ngon.
“Lời dặn của bác sĩ là ăn xong nhất định phải đánh răng.” Anh bưng lên cốc trà uống một ngụm, thanh âm nhất thời được tưới mát, nhu hòa lại ấm áp.
“Em chưa kịp nói với ba.” Cô cố gắng nuốt xuống, trong lòng vẫn còn có chút rầu rĩ: “Ba nói bà nội thân thể không tốt, ngày mai đi đón nội về nhà. Tuần sau, em phải chuyển về ở.”
“Ừ.” Anh lên tiếng, không tiếp lời.
“Em còn nhớ, khi bé đã ở cùng bà nội rất lâu. Nháy mắt, em đã lớn như vậy, lại chưa từng có ý thức được, em lớn lên bao nhiêu thì bà nội cũng già đi bấy nhiêu.”
Có đôi khi ngẫm lại… Cảm thấy lớn lên cũng là một sự việc tàn nhẫn.
“Em không dám nghĩ…” Thanh âm của cô đột nhiên nghẹn lại.
Từ Nhuận Thanh kiên nhẫn nghe, nghe thấy cô đè nén nghẹn ngào rất nhỏ, tiếng hít thở có chút nặng nề, một tiếng, một tiếng, thong thả lại thấp nhỏ.
Anh bưng cốc trà ngồi ở trước bàn, chiếc đèn bàn phản chiếu toàn bộ màn hình máy tính, sáng đến có chút chói mắt. Anh nghiêng người điều tiết độ sáng, ngọn đèn hạ xuống, cả người anh tựa hồ cũng nhu hòa theo ánh đèn mờ tối.
“Em không dám nghĩ, một ngày kia, bà nội sẽ đột nhiên xa rời em…”
Đến một nơi mà không có bất kỳ phương tiện nào có thể đi đến.
Anh an tĩnh nghe, nghe được đầu kia cô sẽ rất nhanh liền khóc ra, nghĩ nghĩ, anh nói: “Niệm Tưởng, đây là việc mà mỗi người đều phải trải qua…”
“Đối với em mà nói, người nào dù rất quan trọng, cuối cùng cũng có một ngày sẽ rời khỏi em.”
Từ Từ Dụ Dỗ
Anh rút chiếc khăn lông từ trên giá, xoa xoa đầu tóc ướt, giơ tay kéo xuống khăn tắm, mặc vào quần áo ở nhà.
Làm xong tất cả, anh nhìn thời gian, vừa mới qua nửa giờ.
Trong túi áo khoác có cái gì đó, được Niệm Tưởng nhét vào trước khi xuống xe, muốn anh nhất định phải đợi đến khi trở về nhà, mới được lấy ra xem… Anh nhấc lên áo khoác, cho tay vào trong túi áo sờ soạng một chút.
Là một cái gì đó hình…trái tim?
Anh dùng ngón tay trỏ và ngón giữa kẹp ra, quăng lên không, sau đó dùng lòng bàn tay đón lấy.
Chocolate.
Anh hơi nhướn mi, cầm ở trong tay thưởng thức một lát, xoay người đi phòng bếp lấy nước uống.
Đèn tường phòng bếp màu vàng quất, ngọn đèn không phải rất sáng, lộ ra không gian ấm áp. Anh dựa vào bồn rửa, thần sắc lại có vài phần xa cách, thanh lãnh, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
******
Nửa giờ trước.
Sau khi cha Niệm cúp điện thoại, cô có chút không phản ứng kịp, cầm di động thất thần, thẳng đến khi đầu kia yên lặng vài giây, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi.
Cô quay đầu nhìn Từ Nhuận Thanh, nhẹ nhíu mày: “Ba em… đang chờ ở dưới nhà.”
Đang chạy qua giao lộ không có đèn giao thông, Từ Nhuận Thanh thả chậm tốc độ xe, ghé mắt nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt cô bất an, tâm tư chuyển đổi liền đoán được nguyên nhân.
“Không tiện sao?” Thanh âm anh thoáng trầm xuống, tận lực không mang bất kỳ tâm tình gì: “Qua giao lộ này em hãy xuống, nơi này dừng xe không an toàn.”
“Anh muốn… Không muốn đi cùng em?” Cô chớp mắt, vẻ mặt lại có vài phần dồn dập.
Đã qua giao lộ, lướt qua một đoạn đường ngắn, Từ Nhuận Thanh dừng xe bên cạnh bồn hoa chỉ cách cửa tiểu khu vài bước chân. Tay trái cầm tay lái, hơi nghiêng thân mình nhìn về phía cô, cười như không cười, hỏi lại: “Em nghĩ anh chọn vế trước hay là vế sau?”
Không biết có phải là bởi vì ngữ khí của anh quá bình tĩnh hay không, ngược lại làm cho Niệm Tưởng sinh ra vài phần bất an, cô nghĩ nghĩ, trả lời: “Cùng đi? Anh lại không phải là bạn trai bình thường của em…”
Mà là người đã định danh phận, chuẩn bị nghiêm túc kết giao! Làm gì che giấu.
Chỉ là câu này vụng trộm để ở trong lòng oán thầm… Nhưng có chút chột dạ…
Cha Niệm đối với bác sĩ Từ, phản ứng biểu hiện ra hẳn là không thuộc về… hảo cảm.
Mấy chữ cuối cùng cô cắn răng nói, lại cố ý thấp giọng, Từ Nhuận Thanh nghe không rõ ràng lắm, nhưng hiển nhiên… Không phải từ gì êm tai.
Đôi mắt cô ở dưới ngọn đèn phát sáng rực rỡ, như là hào quang lóe lên.
Ngón tay Từ Nhuận Thanh khoát trên tay lái, gõ nhẹ nhàng vài cái có quy luật, khóe môi nở một nụ cười không thiện: “Có phải anh từng nói với em rằng, em không thích hợp nói dối?”
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên mi tâm đang nhíu chặt của cô, sau đó vạch một cái: “Nghĩ như thế nào thì nói cho anh biết thế ấy…”
Mi tâm Niệm Tưởng buông lỏng cùng với động tác trên đầu ngón tay anh, lại rất nhanh nhíu chặt lần nữa.
Anh không thể không thở dài một tiếng: “Anh biết em vẫn còn đang trong trạng thái tiếp nhận, cho nên có bất cứ vấn đề gì, vô luận lớn hay nhỏ, không hiểu, không xác định đều tới hỏi anh?”
Niệm Tưởng cái hiểu cái không gật gật đầu, môi vén cao, nhỏ giọng thầm thì nói: “Em không nói dối, em chỉ là…”
Anh kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.
Niệm Tưởng không biết hình dung như thế nào ý nghĩ của mình nói cho anh biết, cô cũng không phải là muốn lùi bước, hoặc muốn che dấu đoạn tình cảm này. Trên thực tế, cô càng muốn mọi người biết cô đứng ở bên cạnh anh, hoàn toàn có anh.
Người đàn ông cô từng mê luyến, từng thích, từng cố chấp, nhớ mãi không quên suốt cả sáu năm.
Thật may mắn, anh cũng chưa từng quên cô.
Thậm chí… Cô cảm thấy hai người bọn họ giống như đã yêu nhau rất lâu, mà không phải là tối qua mới xác định quan hệ.
Cô cắn môi, có chút ảo não, đối diện cùng anh thật lâu sau, cuối cùng một câu cũng không nói được. Trầm mặc một lát, mới cố gắng giải thích: “Em cảm thấy hiện tại gặp ba em không có gì không tốt … Em đối với anh là nghiêm túc, chưa từng nghiêm túc hơn nữa. Anh đối với em…”
“Ừ, em nghĩ như vậy anh rất vui.” Anh cúi đầu nhìn tay cô, vươn tay qua nhẹ nhàng ngăn lại động tác xoắn góc áo của cô, thuận tiện giúp cô mở dây an toàn: “Lần sau là được. Ít nhất đợi em nói trước một tiếng với chú Niệm, anh sẽ chính thức đến nhà.”
Dừng một chút, anh trịnh trọng bổ sung hoàn chỉnh: “Không phải bạn trai bình thường, mà là bạn trai sẽ kết hôn.”
Ý cười đùa cợt kia nơi đáy mắt, để cho Niệm Tưởng thấy rất rõ ràng.
Anh, vẫn nghe được sao?
Niệm Tưởng có chút ngượng ngùng nhìn anh một cái, nói thầm nói: “Không phải em nói a…”
Nói xong, chăm chú nhìn thời gian, thầm kêu một tiếng không xong. Không dám trì hoãn nữa, giơ tay đẩy cửa xe ra, vừa lúc muốn xuống xe thì nhớ tới cái gì, cô đóng lại cửa xe lần nữa, hấp tấp nhào qua.
Tay trái túm lấy tay áo của anh, nghiêng thân mình về trước, hôn xuống sườn mặt anh một cái. Thừa dịp anh còn chưa phản ứng kịp với đột kích này, thân thủ nhanh nhẹn ngồi trở về, mặt đỏ hồng tìm kiếm trong túi xách, chocolate cô đã chuẩn bị.
Sáng sớm hôm nay khi ra cửa, cố ý lấy theo mấy cái chocolate, nhìn câu tiếng Anh bên trong làm ám hiệu mới mang ra ngoài. Vẫn muốn đem ra cho anh, nhưng thứ nhất là quá bận, căn bản không rảnh lấy ra, thứ hai, đột nhiên phát sinh tình huống làm cô sớm quên hết…
Cô nương vào đèn đường ngoài cửa sổ, cố gắng phân biệt rõ một chữ ghi chú “b” trên chocolate, nắm trong lòng bàn tay, thật nhanh nhét vào túi áo khoác của anh.
Vừa muốn thu tay, lại bị anh đè lại… Cách một tầng vải, bị anh đặt trong túi áo.
“Em phải đi.” Niệm Tưởng giật giật cổ tay, mềm giọng làm nũng: “Đợi lát nữa em gọi điện thoại cho anh, có được hay không?”
Thấy anh cúi đầu nhìn cô, cô dứt khoát lại hôn lên một cái, lúc này đây là ngửa đầu hôn lên môi anh, thỏa mãn đến mức như là tiểu hồ ly làm chuyện vụng trộm, vui sướng vẫy đuôi: “Cái này…”
Ngón tay cô ở trong túi áo anh giật giật, cách áo sơ mi bên trong đụng phải hông của anh, cô cười híp mắt lại, véo nhẹ một phen: “Anh về nhà mới có thể xem.”
Từ Nhuận Thanh nhẹ buông tay, còn chưa kịp hù dọa cô, cô đã giống như con cá, trượt đi, chạy mất dạng… Cửa xe cũng không đóng.
Anh bóp nhẹ mi tâm, chỉ cảm thấy mi tâm ẩn ẩn làm đau.
******
Dưới ngọn đèn không quá sáng sủa, anh lại nhìn chocolate, rốt cuộc nhìn thấy chữ “b” không phải dễ khiến người chú ý.
Từ Nhuận Thanh nhìn chữ kia thật lâu sau, thong thả lại cẩn thận mở giấy bọc ra. Chocolate được bao vây ở bên trong, mở giấy bạc mới nhìn thấy lưu lại một câu đoản ngữ ——
Believe in those you love.
Anh còn chưa kịp có ý kiến gì, điện thoại của cô cứ như vậy gọi đến.
Từ Nhuận Thanh bưng lên cốc trà, hướng vào phòng ngủ mà đi, đầu ngón tay còn mang theo tờ giấy kia, cẩn thận nhìn nhiều lần.
“Bác sĩ Từ…” Niệm Tưởng ngậm chiếc đũa, có chút buồn bực kêu anh một tiếng.
“Ừm?”
“Em đang ăn Dạ Tiêu…” Cô buông chiếc đũa, gảy gảy sợi mì, quấn quanh đũa rồi nhét vào miệng, miệng bị nhét đầy hàm hàm hồ hồ nói không rõ tiếng.
Cha Niệm đích thật là đợi ở dưới nhà lâu lắm, bát mì tiện thể mang cho cô, khi đến tay thì đã lạnh ngắt.
Cho nên, cơn tức chèn ép, chèn ép, nhìn thấy cô thì lập tức giận dữ, liền ở dưới lầu, trực tiếp giáo huấn một trận.
Nhưng trên thực tế, lực chú ý của Niệm Tưởng, toàn bộ đều đặt tại kiểu tóc mới của ba, nó cứ run lên run lên khi ông nói chuyện…
Mẹ Niệm nhìn thấy ba với đầu tóc này về nhà, có muốn một cước đạp ra ngoài không nhỉ?
( つ ﹏ つ) quả thực không đành lòng nhìn thẳng.
Đợi cha Niệm bình ổn cơn tức, rồi đưa cô lên lầu, thuận tiện đến phòng bếp hâm nóng bát mì. Thế này Niệm Tưởng mới dám hỏi: “Ba, ba làm kiểu tóc như vậy… có thể nói cho con biết, ba nghĩ như thế nào không?”
Cha Niệm đắc ý khẽ hừ một tiếng: “Cái này con quản được sao? Mẹ con nói được, vậy thì được rồi!”
Niệm Tưởng: “…” Ba gần đây nhất định là đã đắc tội chỗ nào với mẹ đại nhân đây …
Cứ như vậy trầm mặc một hồi, cha Niệm đã kiểm tra hoàn tất, xác nhận trong nhà không có bất kỳ dấu hiệu có đàn ông con trai đi qua, thế này mới thỏa mãn rời đi.
Niệm Tưởng đưa ông tới cửa, đang muốn mở miệng nhắc tới Từ Nhuận Thanh… Kết quả, nói còn chưa ra miệng, cha Niệm liền xoay người lại, sắc mặt hết sức nghiêm túc, nói một câu: “Được rồi, con nhanh quay về ăn mì, sớm nghỉ ngơi một chút.”
Niệm Tưởng lộp bộp lên tiếng, lại nổi lên ý muốn nói chuyện Từ Nhuận Thanh, cha Niệm nhìn sắc mặt cô càng thêm thảm đạm một ít, mang theo một tia tang thương: “Tiểu Niệm, cô nhỏ của con, xế chiều hôm nay gọi cho ba, nói thân thể bà nội không khỏe. Ba và mẹ con đã thương lượng, dự định ngày mai đi thành phố J đón bà nội con về nhà ở. Đợi cuối tuần, con chuyển về ở đi.”
Tin tức này không hề dự liệu, làm Niệm Tưởng giống như ăn một gậy, nhất thời đầu óc trống rỗng: “Hai tháng trước, nhìn bà nội không phải còn khỏe sao?”
Mang theo cô đi ruộng tát nước, đào khoai lang, thân thể còn rất khỏe mạnh.
“Không có chuyện gì lớn.” Cha Niệm nhíu nhíu mày, ngữ khí ủ dột: “Ngày mai ba sẽ đi qua đón bà nội, đại khái thứ hai có thể trở lại. Bà nội con hàng năm đều làm kiểm tra sức khoẻ, nếu có vấn đề khẳng định cũng không phải vấn đề lớn.”
Thế này Niệm Tưởng mới an tâm vài phần, nhưng vẫn như cũ tâm sự nặng nề.
Ở phòng khách ngồi yên một hồi, cô nghĩ, hiện tại buồn lo vô cớ cũng là vô dụng, xoa xoa đầu, tạm thời bỏ xuống chuyện này, đi phòng bếp ăn mì, chỉ là bát mì này Niệm Tưởng xưa nay vẫn thích, nhưng bây giờ ăn thế nào cũng không thấy ngon.
“Lời dặn của bác sĩ là ăn xong nhất định phải đánh răng.” Anh bưng lên cốc trà uống một ngụm, thanh âm nhất thời được tưới mát, nhu hòa lại ấm áp.
“Em chưa kịp nói với ba.” Cô cố gắng nuốt xuống, trong lòng vẫn còn có chút rầu rĩ: “Ba nói bà nội thân thể không tốt, ngày mai đi đón nội về nhà. Tuần sau, em phải chuyển về ở.”
“Ừ.” Anh lên tiếng, không tiếp lời.
“Em còn nhớ, khi bé đã ở cùng bà nội rất lâu. Nháy mắt, em đã lớn như vậy, lại chưa từng có ý thức được, em lớn lên bao nhiêu thì bà nội cũng già đi bấy nhiêu.”
Có đôi khi ngẫm lại… Cảm thấy lớn lên cũng là một sự việc tàn nhẫn.
“Em không dám nghĩ…” Thanh âm của cô đột nhiên nghẹn lại.
Từ Nhuận Thanh kiên nhẫn nghe, nghe thấy cô đè nén nghẹn ngào rất nhỏ, tiếng hít thở có chút nặng nề, một tiếng, một tiếng, thong thả lại thấp nhỏ.
Anh bưng cốc trà ngồi ở trước bàn, chiếc đèn bàn phản chiếu toàn bộ màn hình máy tính, sáng đến có chút chói mắt. Anh nghiêng người điều tiết độ sáng, ngọn đèn hạ xuống, cả người anh tựa hồ cũng nhu hòa theo ánh đèn mờ tối.
“Em không dám nghĩ, một ngày kia, bà nội sẽ đột nhiên xa rời em…”
Đến một nơi mà không có bất kỳ phương tiện nào có thể đi đến.
Anh an tĩnh nghe, nghe được đầu kia cô sẽ rất nhanh liền khóc ra, nghĩ nghĩ, anh nói: “Niệm Tưởng, đây là việc mà mỗi người đều phải trải qua…”
“Đối với em mà nói, người nào dù rất quan trọng, cuối cùng cũng có một ngày sẽ rời khỏi em.”
Từ Từ Dụ Dỗ
Đánh giá:
Truyện Từ Từ Dụ Dỗ
Story
Chương 57: Bị mắng
10.0/10 từ 24 lượt.