Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 87: Muốn mua
Ước chừng qua gần nửa canh giờ, trên bàn vuông bày đầy thức ăn.
Tống Tân Đồng nhất nhất giới thiệu tên món: “Đây là tôm hùm ma cay, tôm hùm hương tỏi, tôm hùm om thịt, ốc nước ngọt hương cay, canh ốc nước ngọt, còn có đây là móng heo kho bí chế của ta, mời Hứa công tử dùng.”
Hứa Minh An nhìn tôm hùm tinh xảo bày trên bàn, màu sắc tươi đẹp, hương thơm nồng đậm, là người ta muốn ăn cho đã, cầm đũa lên gắp một con vào bát, học động tác Tống Tân Đồng trước đó chậm rãi lột tôm.
“Hứa công tử từ ăn, ta về phòng bếp trước.” Tống Tân Đồng từ nhà chính đi ra lui về phòng bếp, trong bếp dùng mẹt bày một bàn, trên đó bày ba chậu lớn tôm hùm, còn có ốc nước ngọt cùng móng heo và chân gà kho.
“Tỷ, mau tới ngồi.” Tiểu Bảo vội vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, la lớn.
Tống Tân Đồng lau tay, ngồi xuống cạnh Tiểu Bảo, sau đó nói với mấy người Thu bà bà cùng Vương quả phụ, “Mọi người đều đừng khách khí, nhanh ăn đi.”
Ăn xong bữa trưa rồi, Tống Tân Đồng lần nữa đi tới nhà chính, nhìn thức ăn trên bàn không sai biệt lắm cũng hết nhãn rồi, “Hứa công tử đã no chưa?”
“No rồi.” Hứa Minh An thỏa mãn đáng cái ợ no nê, nhìn vỏ tôm trên bàn chất đống thành nùi, có chút không có ý tứ lấy khăn bố lau miệng, “Thủ nghệ của Tống cô nương không tệ, đích thực là món nhắm tuyệt hảo.”
Tống Tân Đồng cười cười, “Đa tạ đã khen, Hứa công tử ngồi một chút, ta dọn dẹp bàn.”
Chờ thu thập bàn xong, Tạ thẩm và Chu Tam Nhi cũng về, Tống Tân Đồng vội đưa người xuống phòng bếp, đem mấy cái bát to đựng tôm hùm cùng ốc nước ngọt đã lưu lại đặt trên mẹt, “Ủy khuất Chu tiểu ca ăn cơm ở đây.”
“Cảm ơn Tống cô nương để lại nhiều cho ta như vậy.” Chu Tam Nhi cũng bị hương thơm nồng đậm của tôm hùm hấp dẫn đến miệng lưỡi sinh tân, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, “Thật thơm, thẩm, ta ăn đi.”
“Ăn đi ăn đi.” Tạ thẩm không nhịn được cười nói.
Tống Tân Đồng pha trà ới quay về nhà chính, “Hứa công tử mời dùng trà.”
“Tống cô nương mời ngồi.” Hứa Minh An gõ bàn.
Tống Tân Đồng ngồi xuống, “Không biết Hứa công tử muốn nói cái gì?”
“Ta cũng không vòng vèo với cô nương nữa.” Hứa Minh An đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta làm sinh ý cùng Tống cô nương.”
Tống Tân Đồng khẽ ừ, “Hứa công tử mời nói.”
“Ta cảm thấy sinh ý tôm hùm này không tệ, ta tính tửu lâu nhà ta cũng thêm hai món này.”
Tống Tân Đồng khẽ ừ chờ câu nói kế tiếp của hắn.
“Cắn người miệng ngắn, hôm nay đã ăn một bữa của cô nương, ta bỏ cô nương qua một bên làm cửa sinh ý này cũng không tốt lắm, không bằng cô nương vẫn cung cấp hàng cho ta, ta lấy giá cao thu.” Hứa Minh An dừng một chút, “Ta đến trước sông thấy mấy thôn dân ấy đang ở giữa sông bắt tôm, nghe nói là một văn năm cân, ta cho cô nương năm văn một cân thế nào?”
Thoáng cái giá liền nâng lên mấy chục lần, nếu đổi lại ngay từ đầu khi Tống Tân Đồng không có tiền, có lẽ nàng sẽ đồng ý, chẳng qua hiện tại sinh ý này thế nhưng càng càng làm càng rực rỡ, hơn nữa sau này có thể trở thành đồ nhắm đặc sắc thông thường trên bộ mặt những thành trấn lớn, đến lúc đó giá trị càng không thể đo lường.
Hứa Minh An trầm mặt, cảm thấy Tống Tân Đồng quá không thức thời, nhẹ nhàng gõ bàn: “Tống cô nương nhưng phải nghĩ kỹ, làm ăn này cũng không phải là đơn giản như cung cấp hàng vậy.”
Tất nhiên Tống Tân Đồng biết hắn có ý gì, cũng nghe ra bất mãn trong lời nói của hắn, chẳng qua lợi ích này không do tự mình tranh thủ mà không công đưa ra, nàng thế nhưng làm không được, “Sinh ý luôn phải thử làm mới biết có thể hay không a.”
Hứa Minh An cười khẽ, “Tống cô nương có biết ta vừa đi ra là có thể đem toàn bộ tôm trong thôn các ngươi dùng giá cao mua hết đi, đến lúc đó Tống cô nương khóc cũng không có chỗ để khóc.”
“Vậy vừa lúc, sau đó ta có thể nghỉ ngơi.” Tháng tám công nhân trên công trường liền phải thuyên chuyển, Tống Tân Đồng vốn cũng không tính sẽ tiếp tục chuyện làm ăn này.
Hứa Minh An thấy uy hiếp không được, “Tống cô nương thật là can đảm.”
Tống Tân Đồng không thích ở chỗ này vòng tới vòng lui, “Ta có thể cung cấp hàng trường kỳ cho Hứa công tử, còn có thể tặng thêm mấy bí phương làm thức ăn này cho ngươi, nhưng ta muốn một thành lợi tức.”
Phút chốc ánh mắt Hứa Minh An trầm xuống, khí thế lười nhác toàn thân thoáng cái trở nên sắc bén lên: “Tống cô nương ngươi thật đúng là can đảm.”
Tống Tân Đồng cười cười, “Hứa công tử không muốn cũng không sao.
“Ta chính là có nhiều bí phương, không có ta có thể cho đại trù tửu lâu nghiên cứu chế tạo, ngươi thật đúng là khẩu khí lớn, một câu nói đơn giản đã nghĩ để ta cho ngươi một thành lợi tức, Tống cô nương chưa tỉnh ngủ sao?” Hứa Minh An hừ lạnh đứng lên, đi ra ngoài rất nhanh, “Đi Chu Tam Nhi.”
Chu Tam Nhi ăn đến miệng đầy dầu bóng loáng không kịp lau miệng liền chạy ra thì trông thấy đông gia nhà mình vẻ mặt không vui đi ra, lại thấy Tống cô nương đi ra, chỉ nghe nàng nhàn nhạt nói: “Hứa công tử trở về có thể suy nghĩ một chút.”
Tống Tân Đồng cất bước tới rìa sân, không có bất kỳ câu giữ lại, nói: “Hứa công tử đi thong thả.”
Tạ thẩm đi theo ra, nhìn bóng dáng xe ngựa đã đi xa, “Tân Đồng, đây là có chuyện gì?”
Tống Tân Đồng không có đem chuyện trước nói ra, chỉ hỏi Tạ thẩm: “Hôm nay sinh ý thế nào?”
“Rất tốt, Chu Tam Nhi kia không hổ là tới từ tửu lâu, miệng rất lưu loát, rất biết nói chuyện.” Tạ thẩm rất cao hứng, “Dỗ những quản sự, đại nhân ấy vui vẻ.”
“Hắn chính là vốn quen tay hay việc, nói chuyện tự nhiên lưu loát.” Tống Tân Đồng đi vào trong bếp, hỏi Thu bà bà đang cọ rửa bếp núc: “Thu bà bà, chuyện mua ruộng lúc trước ngươi nói thế nào?”
Thu bà bà nói tới chuyện này sẽ tức giận, “Lúc trước nói thật hay thật tốt, hiện tại lại không bán, ta xem lão Khâu gia chính là nghĩ đùa cợt.”
“Vậy có nhà khác bán ruộng không?” Tống Tân Đồng lại hỏi.
Thu bà bà nghĩ nghĩ, “Có, những ruộng đồng ngay bên cạnh suối lên đường lớn bên phải đều phải bán, nhưng những ruộng đất ấy bên trong có rất nhiều đá, cải tạo hơn nữa cũng không phì nhiêu, không thích hợp trồng lúa, lão Trần gia vẫn muốn bán đi đâu.”
Tống Tân Đồng biết mảnh đất kia, cách nhà các nàng không xa, liếc mắt một cái là có thể thấy, chỗ ấy tổng cộng chỉ có khoảng năm mẫu, hơn nữa còn khá bằng phẳng, vài mẫu đều sát nhau.
Hơn nữa mảnh đất kia gần cạnh dòng suối, nguồn nước rất thuận tiện.
Tống Tân Đồng không suy nghĩ nhiều liền nói với Thu bà bà: “Bà bà, giúp ta đem vài mẫu kia mua xuống đi.”
“Ngươi mua nó làm gì, không phì không nói còn nhiều đá tảng, còn hoang vắng, trồng cái gì cũng không tốt, đến lúc đó ngươi còn phải nộp thuế.” Thu bà bà không đồng ý.
Tống Tân Đồng nói: “Bà bà, mảnh đất kia vừa lúc thích hợp nuôi tôm hùm, cho nên vẫn là nhờ bà bà tận sức giúp ta nhanh mua lại.”
Thu bà bà nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy sau này không cần mua tôm hùm rất tốt, xuôi theo lập tức gật đầu đồng ý, “Ta lập tức đi nói ngay, chờ bọn hắn cắt xong lúa mạch là ngươi có thể dùng.”
“Nương, ngươi đừng vội, vài miếng đất kia của Trần gia mỏng như vậy, ngươi cũng đừng cho giá quá cao.” Tạ thẩm nói.
“Ta hiểu được, ta hiểu được.” Thu bà bà nhìn Tống Tân Đồng, “Ruộng tốt ngoài thôn bảy tám lượng một mẫu, trong thôn kém hơn chút là sáu lượng một mẫu, mấy mẫu của lão Trần gia tối đa chừng ba bốn lượng.”
“Ta biết, cũng đừng để họ chịu thiệt quá.” Tống Tân Đồng biết vài nhà cùng Thu bà bà thân thiết một chút đều đối với Tống gia không có ác ý gì, tự nhiên cũng nguyện ý không ép giá.
“Được, ta biết, ta đây liền đi.” Thu bà bà lập tức đi ra ngoài.
Tạ thẩm nhận lấy việc của Thu bà bà, bắt đầu cắt nội tạng cần dùng buổi tối, “Tân Đồng, sao ngươi đột nhiên nghĩ đến tự mình nuôi tôm?”
“Sinh ý trên công trường không phải sắp xong rồi sao? Hơn nữa hôm nay đông gia tửu lầu cảm thấy mấy loại tôm hùm cùng ốc nước ngọt này đích xác nhắm rượu không tệ, cũng có hứng thú làm cửa sinh ý này, đến khi đó ta liền chuyên cung ứng cho bọn họ, đến lúc đó kiếm tiền cũng giống nhau.” Tống Tân Đồng nói.
“Tân Đồng ngươi cũng thật lợi hại, ngắn ngủi nửa canh giờ đã nghĩ ra nhiều như vậy.” Tạ thẩm không nhịn được khen, “Hơn nữa còn biết nuôi mấy con tôm đó, thực sự lợi hại.”
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Tống Tân Đồng nhất nhất giới thiệu tên món: “Đây là tôm hùm ma cay, tôm hùm hương tỏi, tôm hùm om thịt, ốc nước ngọt hương cay, canh ốc nước ngọt, còn có đây là móng heo kho bí chế của ta, mời Hứa công tử dùng.”
Hứa Minh An nhìn tôm hùm tinh xảo bày trên bàn, màu sắc tươi đẹp, hương thơm nồng đậm, là người ta muốn ăn cho đã, cầm đũa lên gắp một con vào bát, học động tác Tống Tân Đồng trước đó chậm rãi lột tôm.
“Hứa công tử từ ăn, ta về phòng bếp trước.” Tống Tân Đồng từ nhà chính đi ra lui về phòng bếp, trong bếp dùng mẹt bày một bàn, trên đó bày ba chậu lớn tôm hùm, còn có ốc nước ngọt cùng móng heo và chân gà kho.
“Tỷ, mau tới ngồi.” Tiểu Bảo vội vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, la lớn.
Tống Tân Đồng lau tay, ngồi xuống cạnh Tiểu Bảo, sau đó nói với mấy người Thu bà bà cùng Vương quả phụ, “Mọi người đều đừng khách khí, nhanh ăn đi.”
Ăn xong bữa trưa rồi, Tống Tân Đồng lần nữa đi tới nhà chính, nhìn thức ăn trên bàn không sai biệt lắm cũng hết nhãn rồi, “Hứa công tử đã no chưa?”
“No rồi.” Hứa Minh An thỏa mãn đáng cái ợ no nê, nhìn vỏ tôm trên bàn chất đống thành nùi, có chút không có ý tứ lấy khăn bố lau miệng, “Thủ nghệ của Tống cô nương không tệ, đích thực là món nhắm tuyệt hảo.”
Tống Tân Đồng cười cười, “Đa tạ đã khen, Hứa công tử ngồi một chút, ta dọn dẹp bàn.”
Chờ thu thập bàn xong, Tạ thẩm và Chu Tam Nhi cũng về, Tống Tân Đồng vội đưa người xuống phòng bếp, đem mấy cái bát to đựng tôm hùm cùng ốc nước ngọt đã lưu lại đặt trên mẹt, “Ủy khuất Chu tiểu ca ăn cơm ở đây.”
“Cảm ơn Tống cô nương để lại nhiều cho ta như vậy.” Chu Tam Nhi cũng bị hương thơm nồng đậm của tôm hùm hấp dẫn đến miệng lưỡi sinh tân, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, “Thật thơm, thẩm, ta ăn đi.”
“Ăn đi ăn đi.” Tạ thẩm không nhịn được cười nói.
Tống Tân Đồng pha trà ới quay về nhà chính, “Hứa công tử mời dùng trà.”
“Tống cô nương mời ngồi.” Hứa Minh An gõ bàn.
Tống Tân Đồng ngồi xuống, “Không biết Hứa công tử muốn nói cái gì?”
“Ta cũng không vòng vèo với cô nương nữa.” Hứa Minh An đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta làm sinh ý cùng Tống cô nương.”
Tống Tân Đồng khẽ ừ, “Hứa công tử mời nói.”
“Ta cảm thấy sinh ý tôm hùm này không tệ, ta tính tửu lâu nhà ta cũng thêm hai món này.”
Tống Tân Đồng khẽ ừ chờ câu nói kế tiếp của hắn.
“Cắn người miệng ngắn, hôm nay đã ăn một bữa của cô nương, ta bỏ cô nương qua một bên làm cửa sinh ý này cũng không tốt lắm, không bằng cô nương vẫn cung cấp hàng cho ta, ta lấy giá cao thu.” Hứa Minh An dừng một chút, “Ta đến trước sông thấy mấy thôn dân ấy đang ở giữa sông bắt tôm, nghe nói là một văn năm cân, ta cho cô nương năm văn một cân thế nào?”
Thoáng cái giá liền nâng lên mấy chục lần, nếu đổi lại ngay từ đầu khi Tống Tân Đồng không có tiền, có lẽ nàng sẽ đồng ý, chẳng qua hiện tại sinh ý này thế nhưng càng càng làm càng rực rỡ, hơn nữa sau này có thể trở thành đồ nhắm đặc sắc thông thường trên bộ mặt những thành trấn lớn, đến lúc đó giá trị càng không thể đo lường.
Hứa Minh An trầm mặt, cảm thấy Tống Tân Đồng quá không thức thời, nhẹ nhàng gõ bàn: “Tống cô nương nhưng phải nghĩ kỹ, làm ăn này cũng không phải là đơn giản như cung cấp hàng vậy.”
Tất nhiên Tống Tân Đồng biết hắn có ý gì, cũng nghe ra bất mãn trong lời nói của hắn, chẳng qua lợi ích này không do tự mình tranh thủ mà không công đưa ra, nàng thế nhưng làm không được, “Sinh ý luôn phải thử làm mới biết có thể hay không a.”
Hứa Minh An cười khẽ, “Tống cô nương có biết ta vừa đi ra là có thể đem toàn bộ tôm trong thôn các ngươi dùng giá cao mua hết đi, đến lúc đó Tống cô nương khóc cũng không có chỗ để khóc.”
“Vậy vừa lúc, sau đó ta có thể nghỉ ngơi.” Tháng tám công nhân trên công trường liền phải thuyên chuyển, Tống Tân Đồng vốn cũng không tính sẽ tiếp tục chuyện làm ăn này.
Hứa Minh An thấy uy hiếp không được, “Tống cô nương thật là can đảm.”
Tống Tân Đồng không thích ở chỗ này vòng tới vòng lui, “Ta có thể cung cấp hàng trường kỳ cho Hứa công tử, còn có thể tặng thêm mấy bí phương làm thức ăn này cho ngươi, nhưng ta muốn một thành lợi tức.”
Phút chốc ánh mắt Hứa Minh An trầm xuống, khí thế lười nhác toàn thân thoáng cái trở nên sắc bén lên: “Tống cô nương ngươi thật đúng là can đảm.”
Tống Tân Đồng cười cười, “Hứa công tử không muốn cũng không sao.
“Ta chính là có nhiều bí phương, không có ta có thể cho đại trù tửu lâu nghiên cứu chế tạo, ngươi thật đúng là khẩu khí lớn, một câu nói đơn giản đã nghĩ để ta cho ngươi một thành lợi tức, Tống cô nương chưa tỉnh ngủ sao?” Hứa Minh An hừ lạnh đứng lên, đi ra ngoài rất nhanh, “Đi Chu Tam Nhi.”
Chu Tam Nhi ăn đến miệng đầy dầu bóng loáng không kịp lau miệng liền chạy ra thì trông thấy đông gia nhà mình vẻ mặt không vui đi ra, lại thấy Tống cô nương đi ra, chỉ nghe nàng nhàn nhạt nói: “Hứa công tử trở về có thể suy nghĩ một chút.”
Tống Tân Đồng cất bước tới rìa sân, không có bất kỳ câu giữ lại, nói: “Hứa công tử đi thong thả.”
Tạ thẩm đi theo ra, nhìn bóng dáng xe ngựa đã đi xa, “Tân Đồng, đây là có chuyện gì?”
Tống Tân Đồng không có đem chuyện trước nói ra, chỉ hỏi Tạ thẩm: “Hôm nay sinh ý thế nào?”
“Rất tốt, Chu Tam Nhi kia không hổ là tới từ tửu lâu, miệng rất lưu loát, rất biết nói chuyện.” Tạ thẩm rất cao hứng, “Dỗ những quản sự, đại nhân ấy vui vẻ.”
“Hắn chính là vốn quen tay hay việc, nói chuyện tự nhiên lưu loát.” Tống Tân Đồng đi vào trong bếp, hỏi Thu bà bà đang cọ rửa bếp núc: “Thu bà bà, chuyện mua ruộng lúc trước ngươi nói thế nào?”
Thu bà bà nói tới chuyện này sẽ tức giận, “Lúc trước nói thật hay thật tốt, hiện tại lại không bán, ta xem lão Khâu gia chính là nghĩ đùa cợt.”
“Vậy có nhà khác bán ruộng không?” Tống Tân Đồng lại hỏi.
Thu bà bà nghĩ nghĩ, “Có, những ruộng đồng ngay bên cạnh suối lên đường lớn bên phải đều phải bán, nhưng những ruộng đất ấy bên trong có rất nhiều đá, cải tạo hơn nữa cũng không phì nhiêu, không thích hợp trồng lúa, lão Trần gia vẫn muốn bán đi đâu.”
Tống Tân Đồng biết mảnh đất kia, cách nhà các nàng không xa, liếc mắt một cái là có thể thấy, chỗ ấy tổng cộng chỉ có khoảng năm mẫu, hơn nữa còn khá bằng phẳng, vài mẫu đều sát nhau.
Hơn nữa mảnh đất kia gần cạnh dòng suối, nguồn nước rất thuận tiện.
Tống Tân Đồng không suy nghĩ nhiều liền nói với Thu bà bà: “Bà bà, giúp ta đem vài mẫu kia mua xuống đi.”
“Ngươi mua nó làm gì, không phì không nói còn nhiều đá tảng, còn hoang vắng, trồng cái gì cũng không tốt, đến lúc đó ngươi còn phải nộp thuế.” Thu bà bà không đồng ý.
Tống Tân Đồng nói: “Bà bà, mảnh đất kia vừa lúc thích hợp nuôi tôm hùm, cho nên vẫn là nhờ bà bà tận sức giúp ta nhanh mua lại.”
Thu bà bà nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy sau này không cần mua tôm hùm rất tốt, xuôi theo lập tức gật đầu đồng ý, “Ta lập tức đi nói ngay, chờ bọn hắn cắt xong lúa mạch là ngươi có thể dùng.”
“Nương, ngươi đừng vội, vài miếng đất kia của Trần gia mỏng như vậy, ngươi cũng đừng cho giá quá cao.” Tạ thẩm nói.
“Ta hiểu được, ta hiểu được.” Thu bà bà nhìn Tống Tân Đồng, “Ruộng tốt ngoài thôn bảy tám lượng một mẫu, trong thôn kém hơn chút là sáu lượng một mẫu, mấy mẫu của lão Trần gia tối đa chừng ba bốn lượng.”
“Ta biết, cũng đừng để họ chịu thiệt quá.” Tống Tân Đồng biết vài nhà cùng Thu bà bà thân thiết một chút đều đối với Tống gia không có ác ý gì, tự nhiên cũng nguyện ý không ép giá.
“Được, ta biết, ta đây liền đi.” Thu bà bà lập tức đi ra ngoài.
Tạ thẩm nhận lấy việc của Thu bà bà, bắt đầu cắt nội tạng cần dùng buổi tối, “Tân Đồng, sao ngươi đột nhiên nghĩ đến tự mình nuôi tôm?”
“Sinh ý trên công trường không phải sắp xong rồi sao? Hơn nữa hôm nay đông gia tửu lầu cảm thấy mấy loại tôm hùm cùng ốc nước ngọt này đích xác nhắm rượu không tệ, cũng có hứng thú làm cửa sinh ý này, đến khi đó ta liền chuyên cung ứng cho bọn họ, đến lúc đó kiếm tiền cũng giống nhau.” Tống Tân Đồng nói.
“Tân Đồng ngươi cũng thật lợi hại, ngắn ngủi nửa canh giờ đã nghĩ ra nhiều như vậy.” Tạ thẩm không nhịn được khen, “Hơn nữa còn biết nuôi mấy con tôm đó, thực sự lợi hại.”
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Đánh giá:
Truyện Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Story
Chương 87: Muốn mua
10.0/10 từ 44 lượt.