Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 386: Trốn miêu miêu

“Trong nhà hiện tại bốn mẫu ruộng nước, 13 mẫu ruộng cạn, còn có 10 mẫu rừng cây, hiện tại nhưng đều quá bận không làm nổi.” Tạ thẩm xoa xoa đôi tay đầy vết chai, quay đầu nói với Hà nhị thẩm: “Ta cảm thấy vẫn là giống như Tân Đồng nói ấy, ngươi đi chỗ hai nhi tử ngươi ở dạo dạo, nhìn nhìn, hiện tại Đại Chu phồn vinh phú cường như thế, khắp nơi đều có ngày lành.”

“Quá xa.” Hà nhị thẩm lắc lắc đầu.

“Có gì xa, ta còn hâm mộ ngươi đây, ta cũng muốn đi Giang Nam, thế nhưng không có cơ hội đi.” Tạ thẩm lớn tiếng nói.

Tống Tân Đồng nhìn bà một cái: “Tạ thẩm ngươi cũng đừng gấp, sau này nếu ta mở tửu lầu ở kinh thành, liền mời Tạ Nghĩa ca qua đó làm phòng thu chi, đến lúc đó ngươi và Hà nhị thẩm cùng ngồi thuyền, đi Giang Nam chơi một trận trước, lại đi vòng đến kinh thành.”

“Đi kinh thành à?” Mắt Tạ thẩm đều sáng, che ngực nói: “Kinh thành loại địa phương kia chúng ta có thể tùy tiện đi?”

“Có thể đi.” Tống Tân Đồng cười nói: “Nói không chừng còn có thể gặp được công chúa vương gia gì đó đâu.”

Tống Tân Đồng chưa nói, Tạ thẩm bọn họ đã gặp một vị hoàng tử, sợ nói ra dọa đến các bà.

Thu bà tử cúi mí mắt cũng giật giật: “Có thể gặp hoàng thượng không?”

“Vận khí tốt hẳn là có thể.” Tống Tân Đồng nói: “Nhưng hoàng thượng đều ở trong hoàng cung, dân chúng chúng ta đây chỉ có thể gặp được khi bọn họ đi ra ngoài.”

“Vậy khẳng định.” Tạ thẩm rất cao hứng, trái lại không phải là bởi có thể nhìn thấy hoàng thượng cao cao tại thượng, mà là bởi vì Tân Đồng tính toán đem Tạ Nghĩa đến tửu lầu ở kinh thành làm phòng thu chi, đây nhưng thật tốt quá, lúc trước khi Hà Đông với Hà Tây đi Hải thị với Giang Nam thì bà còn có chút lo lắng có phải Tân Đồng quên mất Tạ Nghĩa hay không.


Ba người bọn họ đều vẫn luôn ở bên cạnh học với Dương Thụ, hai ba năm này xuống, cũng học không tệ.

Cũng may, là chưa từng quên.

Tạ thẩm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Đây nhưng thật tốt quá.” Tạ thẩm lại nói một tiếng, sau đó nói đến Lục Vân Khai: “Nghe nói Lục tú tài tham gia thi Hương, đậu sao?”

“Còn chưa có yết bảng đâu, hiện tại còn không biết.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Noãn Noãn bò ở hướng thư phòng, sau đó thu hồi tầm mắt: “Yết bảng phải đợi đến tháng chín, cho nên chúng ta về ở một thời gian ngắn.”

“Lục tú tài nhất định có thể đậu, hắn thế nhưng là tú tài duy nhất của thôn chúng ta.” Thu bà tử nói: “Hiện tại bé trai thôn chúng ta đều đi thôn học, phu tử nói mấy đứa Cẩu Đản Nhi bọn hắn sang năm có thể kết cục thử một lần.”

“Mấy đứa khác đâu?” Tống Tân Đồng nhớ trong thôn có chừng hơn một trăm nam đinh từ sáu tuổi đến mười lăm tuổi, mấy đứa này cũng có thể đi học đường đọc sách biết chữ.

“Mấy đứa khác không có thiên tư, có thể nhận vài cái đã không tồi.” Thu bà tử nói: “Có vài đứa đi học đường học chữ mấy ngày không giống bộ dáng gì, các thôn dân sẽ đưa bọn nó đi học thợ mộc hoặc các nghề khác, hiện tại thôn hộ đều có chút tiền nhàn rỗi, đều cam tâm tình nguyện đưa đứa nhỏ trong nhà đi học môn tay nghề, sau này truyền cho đời sau, đi tới chỗ nào cũng không đói chết.”

Tống Tân Đồng trái lại tán đồng: “Thế nữ hài tử thì sao?”


“Con gái đi đọc sách ít, trái lại là có vài đứa đi học thêu hoa, học được cũng không tồi.” Thu bà tử đem vài chuyện êm tai của thôn học nói: “Đúng rồi, ngươi còn nhớ Vạn A Hương nhà Diệp Quế Hoa đi? Nàng thì kiên cường, chạy đi học chữ còn học thêu hoa, ta thấy đều đi bến tàu bán khăn tay thêu hoa mấy lần.”

“Nương nàng không biết?”

“Nương nàng đâu có thời gian phản ứng nàng chứ, còn ước gì làm việc cả ngày ở bên ngoài không trở về ăn cơm mới tốt.” Tạ thẩm nói: “Vạn A Kiều kia đi làm tiểu thiếp cho người ta bị xúi quẩy, hiện tại ngày ngày cũng không dễ qua, cũng không cách nào đưa đồ về, Diệp Quế Hoa cả ngày đều đang mắng đâu.”

“Nếu không phải Vạn A Hương nhìn không đẹp, vóc dáng nhỏ, chắc là nàng còn đánh chủ ý đưa cho nhà phú quý người ta làm thiếp đâu.”

Thu bà tử xì một tiếng khinh miệt: “Đâu có nương như thế, cả ngày hết ăn lại nằm, còn suốt ngày tính toán khuê nữ, nếu không phải Vạn A Hương cơ linh, sợ là thêu hoa kiếm chút tiền đều bị trừ đi.”

Tống Tân Đồng lắc lắc đầu: “Thôn trưởng cũng không quản thúc.”

“Hắn có thể quản gì chứ? Chỉ là bá gia không cùng chi, không quản được.” Thu bà tử nói: “Tân Đồng, hiện tại nhà thôn trưởng bọn họ lại xây thêm nhà, hiện tại cả thôn trừ nhà các ngươi ra, chỉ nhà hắn uy phong nhất.”

Tống Tân Đồng biết hai năm qua bọn hắn buôn bán lời không ít bạc, bọn họ kiếm tiền, đại biểu nàng cũng kiếm tiền đấy: “Lúc ta vào thôn nhìn thấy mọi người đều thay nhà mới, cuối cùng không giống như mấy năm trước kia, tất cả đều chỉ là vài cái nhà gạch mộc.”

“Đúng vậy đúng vậy, lần trước người nhà mẹ ta qua đây nói thôn chúng ta biến hóa thật lớn, còn đẹp hơn so với trên trấn.” Hà nhị thẩm cười đến toe toét: “Hiện tại trong thôn lại thêm mấy đầu trâu, mà sạp hàng dưới cây đa của Trương tẩu tử bọn họ trực tiếp mở một nhà tạp hóa, bán một chút vật nhỏ, không cần đi mua trên bến tàu, cũng tiện lợi.”

“Cũng không phải.” Tạ thẩm cũng phụ họa: “Hiện tại thôn chúng ta liền không có ai không ăn nổi thịt.”


Dừng một chút, cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt Tống Tân Đồng, cẩn thận nói: “Một nhà Trương Thúy Hoa cũng xây nhà mới, cả nhà cũng thành thật không ít.”

“Già thì thành thật, nhỏ còn chưa đâu.” Quyên tẩu tử thả Thiết Đản Nhi hai tuổi trên đất, tùy ý hắn chạy khắp nơi, đuổi theo Noãn Noãn xinh đẹp chơi: “Mấy ngày trước ta đi trong huyện, còn nhìn thấy nàng đuổi theo mấy thư sinh đâu, thực sự là mắc cỡ chết người.”

“Chuyện của người ta ngươi đừng nói mò, miễn cho bị tai họa.” Thu bà tử không thích một nhà Tống Đại Giang(*), thường ngày đều không muốn nhắc: “Chỉ cần không làm càn bậy trong thôn, mọi người đều đừng để ý tới.” (*: Chỗ này tác giả ghi là Tống Đại Sơn, nhưng đây là cha Tân Đồng mà, chắc tác giả quên mất hay lẫn lộn gì đó, mình tự sửa cho hợp luôn nha.)

“Khó mà làm được, nếu như tai họa bầu không khí thôn chúng ta thì sao?” Tạ thẩm nói.

“Ngươi lại không có khuê nữ phải gả thì sợ gì? Đến khi làm quá mức, những người khác trong thôn sẽ nói.” Thu bà tử uống một hớp nước, nhuận nhuận cổ họng: “Ngày mai Trương gia dựng nhà mời khách, có gọi Tân Đồng các ngươi không?”

“Gọi.”

“Vậy đến lúc đó cũng qua đó đi, Trương gia hào phóng, người cũng rất tốt, ngày mai làm tiệc rượu khẳng định cũng tốt.” Thu bà tử xách rổ đứng dậy: “Dưới ruộng ta còn có việc chưa làm xong, liền đi về trước, ngày mai cùng nhau đi đầu thôn.”

“Được.” Tống Tân Đồng đứng dậy tiễn Thu bà bà và Tạ thẩm, Hà nhị thẩm.

Quyên tẩu tử thì ở lại cùng Thiết Đản Nhi, vốn dĩ nàng cũng muốn đi, nhưng Thiết Đản Nhi vẫn kéo Noãn Noãn không chịu buông tay, không có cách nào, lần đầu tiên nhìn thấy muội muội dễ nhìn như vậy, hắn không nỡ buông ra.


Mặc dù Noãn Noãn không sợ lạ, nhưng chưa từng chơi chung với tiểu nam hài, Thiết Đản Nhi cứ đuổi, Noãn Noãn cứ chạy, thoáng cái chạy đến chỗ Lục mẫu bên đây, thoáng cái lại chạy đến trong lòng Tống Tân Đồng: “Nương, ca ca hư.”

“Ca ca hư chỗ nào rồi?”

Noãn Noãn ủy khuất vô cùng: “Đuổi con, đánh con.”

“Ca ca là muốn chơi với con, không muốn đánh con.” Tống Tân Đồng ôm Noãn Noãn, sau đó nhìn thấy Tạ Quân chạy đến trước mặt, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn chạy đến đỏ rực của hắn: “Đúng hay không a, là muốn chơi với muội muội, đúng hay không?”

“Chơi, trốn miêu miêu (chắc đây là trò đuổi bắt).” Tạ Quân đưa tay tới bắt Noãn Noãn, nhưng Noãn Noãn chưa từng chơi, sợ đến kêu a a a, còn không ngừng trốn vào lòng Tống Tân Đồng.

“Được rồi được rồi, ca ca là chơi với con đấy, con đừng sợ.” Tống Tân Đồng lại nói với Tạ Quân: “Muội muội còn không biết chơi, ngươi dạy nàng, có được không?”

Tạ Quân vội vã gật đầu, đáp dạ.

Tống Tân Đồng lại dỗ dành Noãn Noãn, lúc này bé mới tin là Tạ Quân không phải muốn đánh bé, lại chạy đi chơi.

Quyên tẩu tử cười khúc khích: “Tiểu này rất nghịch, chơi liền y như điên rồi vậy.”

“Tiểu hài tử đều như vậy, đâu có không nghịch.” Tống Tân Đồng nhìn Noãn Noãn vừa đuổi nháo lên, bất đắc dĩ cười cười.

Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương Truyện Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương Story Chương 386: Trốn miêu miêu
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...