Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 185: Đá cuội
“Cô nương, ngươi nhìn cái gì vậy?” Đại Nha cũng nhìn lại ra ngoài theo.
“Ta nhìn con lạch nhỏ này.” Tống Tân Đồng nhìn nước trong đầm chạy tới con lạch phía trước.
Con lạch này cũng không rộng, đường mương kéo dài qua dự đoán cũng rộng bốn, năm mét, sở dĩ nói nó không rộng là bởi bên trong lạch có rất nhiều đá vụn hoặc là tảng đá lớn, có thể nhẹ nhàng đi qua chỗ đất đá đối diện, hơn nữa suối nước kia tối đa cũng chỉ quá gối, so với dòng suối nhỏ giữa thôn kia sâu một chút.
ở đây thực sự rất nhiều đá, Tống Tân Đồng lại đi nhìn nhìn chung quanh núi rừng, hình như cũng không phải từ trong rừng mà ra, đoán hẳn là do đại hồng thủy hay là động đất gì gì đó từ đất hoang bên kia lao xuống, toàn bộ chồng chất ở tại đây.
“Ta nghĩ thỏ, vịt này nọ nuôi cùng nhau, nhưng nuôi vịt cần nguồn nước, con lạch này sợ là không được.” Tống Tân Đồng lại đi về phía trước hai bước, nếu như con lạch này không có đá thì tốt rồi, có thể biến thành sông, rộng rãi như con sông ngoài cửa thôn thì tốt rồi.
“Cô nương muốn sông lớn a? Vậy phía dưới liền có a!” Đại Nha chỉ vào vị trí hạ du của con lạch: “Vừa nãy lúc đuổi gà rừng nô tỳ phát hiện phía dưới càng rộng rãi, cũng không có nhiều đá như vậy.”
“Thực sự? Mau dẫn ta đi xem xem.” Tống Tân Đồng kéo làn váy, cất bước liền đi xuống hạ du.
“Cô nương cẩn thận một chút.” Thần sắc Đại Nha đề phòng bảo vệ phía sau Tống Tân Đồng: “Cô nương đi bên này, bên này thoáng bằng phẳng.”
Lại đi chừng hai phút, Tống Tân Đồng liền nhìn thấy mặt sông trở nên rộng hơn, nước sông trong trẻo thấy đáy, nhưng cũng rất sâu, khoảng chừng đến gần thắt lưng nam nhân, dưới mặt nước có không ít đá vụn to.
“Cái chỗ này không tệ.” Tống Tân Đồng nhìn xung quanh, phát hiện ở đây bởi vì địa thế thấp hơn một chút, so với con lạch phía trên sông dễ chứa nước hơn, nhưng đi xuống không muốn lại cao một ít, đi xuống nước lại chảy chậm hơn, cho nên mới có chỗ rộng chừng hai mẫu như thế.
“Nước ở đây chảy thong thả, không có thanh âm gì, thảo nào trước đó không phát hiện nó.” Tống Tân Đồng ngồi một bên trên tảng đá lớn, nhìn mặt nước bị thanh phong thổi qua làm rung chuyển tạo thành một vòng một vòng rung động, tâm tình rất không tồi: “Bên cạnh còn có một khối thạch than lớn như vậy, cũng có thể cho vịt nghỉ ngơi, liền định mảnh đất này đi!”
“Cũng không biết dòng nước phía dưới hướng về phía nào?” Tống Tân Đồng lại nhìn phía dưới một chút.
“Cô nương ở chỗ này ngồi một chút, nô tỳ đi xem.” Đại Nha là một người không ngồi yên, đi lâu như vậy cũng không cảm thấy mệt, lại bước nhanh như gió đi xuống tha phương.
Sau khi nàng đi, Tống Tân Đồng dựa vào tảng đá ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, sắc lam tựa biển rộng, thật là đẹp quá! Chỉ có điều xung quanh không có cây cối che phủ, ánh nắng bắn thẳng đến trên đỉnh đầu, chiếu mắt choáng váng.
Đi vòng qua bóng râm của tảng đá, Tống Tân Đồng chọn lựa mấy viên đá cuội đẹp trên mặt đất, lấy về dùng để rải lên bồn hoa ngoài phòng, tất cả đều là đất đen thùi thì nhìn quá khó coi.
Chờ Đại Nha về, Tống Tân Đồng đã lượm được một đống lớn đá cuội đen trắng xám xanh.
“Cô nương, sông nhỏ này cũng chảy về phía sông bên kia cửa thôn, chẳng qua ở rất hạ du, rất gần bến tàu.” Đại Nha nói.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, đáy lòng nàng cũng suy đoán như thế, bởi vì Đào Hoa thôn cùng một hướng chảy với sơn tuyền này, cuối cùng trọng điểm dự đoán đều là dòng chảy sông lớn bên cạnh bến tàu.
“Được rồi, cầm đá cuội này, về nhà.”
“Ai!” Đại Nha lập tức lấy quần áo bọc đá cuội, khiêng liền đi về nhà, động tác dễ dàng, không cảm thấy mệt chút nào.
Lại tốn thời gian không đến một nén hương về tới nhà.
Xách ghế ngồi xuống cạnh bồn hoa ngoài phòng, đem từng viên đá cuội để lên trên đất, vừa mới để không được mấy cái liền nghe thấy thanh âm hỉ hả của Đại Bảo và Tiểu Bảo truyền từ bên ngoài vào.
Rất nhanh, cặp song sinh liền chạy vào, cùng hô lên: “Tỷ.”
Tiểu Bảo hô xong liền nhanh chóng đứng dựa vào ghế tựa của Tống Tân Đồng, hiếu kỳ mở to hai mắt: “Tỷ, ngươi còn chơi đá à?”
“Cái gì mà chơi đá, rõ ràng là nàng làm vườn tạo mỹ quan, có được không?
“Tan học?”
“Không có, tỷ phu để bọn đệ nghỉ ngơi một chút thôi.” Đại Bảo nhìn đá trong tay Tống Tân Đồng: “Tỷ đem đá để ở đây làm cái gì?”
“Vì đẹp.” Tống Tân Đồng lại để một viên: “Như vậy liền không nhìn thấy bùn đất đen thùi.”
“Tỷ, đệ giúp tỷ để.” Đại Bảo cầm lấy mấy viên đá cuội học bộ dáng Tống Tân Đồng một viên lại một viên đặt lên, còn thỉnh thoảng hỏi: “Tỷ, có phải để như vậy hay không?”
“Đúng vậy, Đại Bảo thật lợi hại.” Tống Tân Đồng không chút keo kiệt khen ngợi.
Thấy ca ca được khen, Tiểu Bảo cũng cầm đá cuội lên, cũng học bộ dáng Đại Bảo để vào trong đất: “Tỷ tỷ, nhìn đệ nhìn đệ, có phải để như vậy hay không?”
“Đúng, đừng ấn mạnh quá, hư mấy hoa này.” Tống Tân Đồng nhắc nhở.
“Ân, ân, tỷ yên tâm, đệ sẽ nhẹ nhàng.” Tiểu Bảo lại ấn một viên đá cuội vào đất, sau đó nhìn chằm chằm hoa bên trong hỏi: “Tỷ, đây là hoa ngươi mới trồng?”
Tống Tân Đồng kiên trì giải thích cho hai cậu: “Đúng, hôm qua tỷ trồng, là hoa thủy tiên.”
“A? Hôm qua sao tỷ cũng không gọi đệ.” Tiểu Bảo quệt mồm hỏi.
“Tỷ thấy các đệ đọc sách đâu, cho nên liền không gọi các đệ.” Tống Tân Đồng cười cười: “Hơn nữa gọi các đệ, các đệ biết trồng hoa sao?”
“Biết a! Học chút là biết mà.” Tiểu Bảo lên án Tống Tân Đồng: “Trong bụng tỷ có em bé, cho nên liền không thích bọn đệ.”
“A?” Tống Tân Đồng ngẩn người, không phải là trồng hoa sao, sao liền xả đến em bé trong bụng rồi? Quay đầu nhìn Đại Bảo, cậu cũng đang nhìn nàng chằm chằm đâu, trong mắt thoáng qua một tia ủy khuất, nhưng cũng không nói gì, lại cúi đầu tiếp tục đặt đá cuội.
Tống Tân Đồng kéo Đại Bảo: “Đệ nghe ai nói?”
Tiểu Bảo há miệng, lại cúi đầu không nói.
“Tiểu Bảo, đệ nói.” Tống Tân Đồng trầm mặt nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo sốt ruột nhìn Đại Bảo, lại nhìn nhìn Tống Tân Đồng, muốn nói lại không dám nói.
Tống Tân Đồng nhìn chằm chằm cậu: “Nói! Nhanh lên một chút!”
Tiểu Bảo mếu máo, muốn khóc lại không khóc ủy khuất nói: “Không có người nói, chính là đệ nghe tiểu hài tử trong thôn nói, nương bọn họ có đệ đệ, liền không thích bọn họ.”
“Không thích cũng là bọn hắn, tỷ sẽ không có không thích các đệ.” Tống Tân Đồng sờ sờ hai bên thái dương chỉnh tề của hai cậu: “Tỷ thích Đại Bảo và Tiểu Bảo nhất, mấy đứa đều ngoan ngoãn, ngoan hơn so với những người khác.”
“Tỷ, thực sự?” Tính nết của tiểu hài tử, nghe thấy nàng nói như vậy, mắt thoáng cái đã có thần.
Tống Tân Đồng trịnh trọng gật đầu: “Ân.”
“Tỷ, vậy sao người không bảo bọn đệ giúp?” Tiểu Bảo trí nhớ tốt, lại vòng về cái đề tài này.
Tống Tân Đồng bất đắc dĩ: “Không phải tỷ đã nói rồi sao, các đệ phải đọc sách, tỷ không muốn quấy rầy các đệ.”
“Bọn đệ có thể giúp tỷ làm, lại … lại học thuộc lòng.” Tiểu Bảo nói xong còn vụng trộm lôi kéo Đại Bảo đang đặt đá cuội: “Ca ca, ngươi nói có đúng không?”
Đại Bảo quay đầu, cũng cười gật gật đầu: “Chúng ta muốn giúp tỷ, tỷ ở chỗ tỷ phu cũng không bảo chúng ta.”
Nhìn hai đệ đệ vô cùng thân thiết với mình, đáy lòng Tống Tân Đồng cũng vui vẻ: “Hai đứa các ngươi a… vậy sau này lúc mấy đứa không đọc sách, tỷ liền gọi mấy đứa tới giúp tỷ làm việc.”
“Dạ.” Tiểu Bảo hô xong lại bổ sung: “Lúc chơi cũng gọi đệ, lúc nào cũng gọi đệ.”
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
“Ta nhìn con lạch nhỏ này.” Tống Tân Đồng nhìn nước trong đầm chạy tới con lạch phía trước.
Con lạch này cũng không rộng, đường mương kéo dài qua dự đoán cũng rộng bốn, năm mét, sở dĩ nói nó không rộng là bởi bên trong lạch có rất nhiều đá vụn hoặc là tảng đá lớn, có thể nhẹ nhàng đi qua chỗ đất đá đối diện, hơn nữa suối nước kia tối đa cũng chỉ quá gối, so với dòng suối nhỏ giữa thôn kia sâu một chút.
ở đây thực sự rất nhiều đá, Tống Tân Đồng lại đi nhìn nhìn chung quanh núi rừng, hình như cũng không phải từ trong rừng mà ra, đoán hẳn là do đại hồng thủy hay là động đất gì gì đó từ đất hoang bên kia lao xuống, toàn bộ chồng chất ở tại đây.
“Ta nghĩ thỏ, vịt này nọ nuôi cùng nhau, nhưng nuôi vịt cần nguồn nước, con lạch này sợ là không được.” Tống Tân Đồng lại đi về phía trước hai bước, nếu như con lạch này không có đá thì tốt rồi, có thể biến thành sông, rộng rãi như con sông ngoài cửa thôn thì tốt rồi.
“Cô nương muốn sông lớn a? Vậy phía dưới liền có a!” Đại Nha chỉ vào vị trí hạ du của con lạch: “Vừa nãy lúc đuổi gà rừng nô tỳ phát hiện phía dưới càng rộng rãi, cũng không có nhiều đá như vậy.”
“Thực sự? Mau dẫn ta đi xem xem.” Tống Tân Đồng kéo làn váy, cất bước liền đi xuống hạ du.
“Cô nương cẩn thận một chút.” Thần sắc Đại Nha đề phòng bảo vệ phía sau Tống Tân Đồng: “Cô nương đi bên này, bên này thoáng bằng phẳng.”
Lại đi chừng hai phút, Tống Tân Đồng liền nhìn thấy mặt sông trở nên rộng hơn, nước sông trong trẻo thấy đáy, nhưng cũng rất sâu, khoảng chừng đến gần thắt lưng nam nhân, dưới mặt nước có không ít đá vụn to.
“Cái chỗ này không tệ.” Tống Tân Đồng nhìn xung quanh, phát hiện ở đây bởi vì địa thế thấp hơn một chút, so với con lạch phía trên sông dễ chứa nước hơn, nhưng đi xuống không muốn lại cao một ít, đi xuống nước lại chảy chậm hơn, cho nên mới có chỗ rộng chừng hai mẫu như thế.
“Nước ở đây chảy thong thả, không có thanh âm gì, thảo nào trước đó không phát hiện nó.” Tống Tân Đồng ngồi một bên trên tảng đá lớn, nhìn mặt nước bị thanh phong thổi qua làm rung chuyển tạo thành một vòng một vòng rung động, tâm tình rất không tồi: “Bên cạnh còn có một khối thạch than lớn như vậy, cũng có thể cho vịt nghỉ ngơi, liền định mảnh đất này đi!”
“Cũng không biết dòng nước phía dưới hướng về phía nào?” Tống Tân Đồng lại nhìn phía dưới một chút.
“Cô nương ở chỗ này ngồi một chút, nô tỳ đi xem.” Đại Nha là một người không ngồi yên, đi lâu như vậy cũng không cảm thấy mệt, lại bước nhanh như gió đi xuống tha phương.
Sau khi nàng đi, Tống Tân Đồng dựa vào tảng đá ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, sắc lam tựa biển rộng, thật là đẹp quá! Chỉ có điều xung quanh không có cây cối che phủ, ánh nắng bắn thẳng đến trên đỉnh đầu, chiếu mắt choáng váng.
Đi vòng qua bóng râm của tảng đá, Tống Tân Đồng chọn lựa mấy viên đá cuội đẹp trên mặt đất, lấy về dùng để rải lên bồn hoa ngoài phòng, tất cả đều là đất đen thùi thì nhìn quá khó coi.
Chờ Đại Nha về, Tống Tân Đồng đã lượm được một đống lớn đá cuội đen trắng xám xanh.
“Cô nương, sông nhỏ này cũng chảy về phía sông bên kia cửa thôn, chẳng qua ở rất hạ du, rất gần bến tàu.” Đại Nha nói.
Tống Tân Đồng gật gật đầu, đáy lòng nàng cũng suy đoán như thế, bởi vì Đào Hoa thôn cùng một hướng chảy với sơn tuyền này, cuối cùng trọng điểm dự đoán đều là dòng chảy sông lớn bên cạnh bến tàu.
“Được rồi, cầm đá cuội này, về nhà.”
“Ai!” Đại Nha lập tức lấy quần áo bọc đá cuội, khiêng liền đi về nhà, động tác dễ dàng, không cảm thấy mệt chút nào.
Lại tốn thời gian không đến một nén hương về tới nhà.
Xách ghế ngồi xuống cạnh bồn hoa ngoài phòng, đem từng viên đá cuội để lên trên đất, vừa mới để không được mấy cái liền nghe thấy thanh âm hỉ hả của Đại Bảo và Tiểu Bảo truyền từ bên ngoài vào.
Rất nhanh, cặp song sinh liền chạy vào, cùng hô lên: “Tỷ.”
Tiểu Bảo hô xong liền nhanh chóng đứng dựa vào ghế tựa của Tống Tân Đồng, hiếu kỳ mở to hai mắt: “Tỷ, ngươi còn chơi đá à?”
“Cái gì mà chơi đá, rõ ràng là nàng làm vườn tạo mỹ quan, có được không?
“Tan học?”
“Không có, tỷ phu để bọn đệ nghỉ ngơi một chút thôi.” Đại Bảo nhìn đá trong tay Tống Tân Đồng: “Tỷ đem đá để ở đây làm cái gì?”
“Vì đẹp.” Tống Tân Đồng lại để một viên: “Như vậy liền không nhìn thấy bùn đất đen thùi.”
“Tỷ, đệ giúp tỷ để.” Đại Bảo cầm lấy mấy viên đá cuội học bộ dáng Tống Tân Đồng một viên lại một viên đặt lên, còn thỉnh thoảng hỏi: “Tỷ, có phải để như vậy hay không?”
“Đúng vậy, Đại Bảo thật lợi hại.” Tống Tân Đồng không chút keo kiệt khen ngợi.
Thấy ca ca được khen, Tiểu Bảo cũng cầm đá cuội lên, cũng học bộ dáng Đại Bảo để vào trong đất: “Tỷ tỷ, nhìn đệ nhìn đệ, có phải để như vậy hay không?”
“Đúng, đừng ấn mạnh quá, hư mấy hoa này.” Tống Tân Đồng nhắc nhở.
“Ân, ân, tỷ yên tâm, đệ sẽ nhẹ nhàng.” Tiểu Bảo lại ấn một viên đá cuội vào đất, sau đó nhìn chằm chằm hoa bên trong hỏi: “Tỷ, đây là hoa ngươi mới trồng?”
Tống Tân Đồng kiên trì giải thích cho hai cậu: “Đúng, hôm qua tỷ trồng, là hoa thủy tiên.”
“A? Hôm qua sao tỷ cũng không gọi đệ.” Tiểu Bảo quệt mồm hỏi.
“Tỷ thấy các đệ đọc sách đâu, cho nên liền không gọi các đệ.” Tống Tân Đồng cười cười: “Hơn nữa gọi các đệ, các đệ biết trồng hoa sao?”
“Biết a! Học chút là biết mà.” Tiểu Bảo lên án Tống Tân Đồng: “Trong bụng tỷ có em bé, cho nên liền không thích bọn đệ.”
“A?” Tống Tân Đồng ngẩn người, không phải là trồng hoa sao, sao liền xả đến em bé trong bụng rồi? Quay đầu nhìn Đại Bảo, cậu cũng đang nhìn nàng chằm chằm đâu, trong mắt thoáng qua một tia ủy khuất, nhưng cũng không nói gì, lại cúi đầu tiếp tục đặt đá cuội.
Tống Tân Đồng kéo Đại Bảo: “Đệ nghe ai nói?”
Tiểu Bảo há miệng, lại cúi đầu không nói.
“Tiểu Bảo, đệ nói.” Tống Tân Đồng trầm mặt nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo sốt ruột nhìn Đại Bảo, lại nhìn nhìn Tống Tân Đồng, muốn nói lại không dám nói.
Tống Tân Đồng nhìn chằm chằm cậu: “Nói! Nhanh lên một chút!”
Tiểu Bảo mếu máo, muốn khóc lại không khóc ủy khuất nói: “Không có người nói, chính là đệ nghe tiểu hài tử trong thôn nói, nương bọn họ có đệ đệ, liền không thích bọn họ.”
“Không thích cũng là bọn hắn, tỷ sẽ không có không thích các đệ.” Tống Tân Đồng sờ sờ hai bên thái dương chỉnh tề của hai cậu: “Tỷ thích Đại Bảo và Tiểu Bảo nhất, mấy đứa đều ngoan ngoãn, ngoan hơn so với những người khác.”
“Tỷ, thực sự?” Tính nết của tiểu hài tử, nghe thấy nàng nói như vậy, mắt thoáng cái đã có thần.
Tống Tân Đồng trịnh trọng gật đầu: “Ân.”
“Tỷ, vậy sao người không bảo bọn đệ giúp?” Tiểu Bảo trí nhớ tốt, lại vòng về cái đề tài này.
Tống Tân Đồng bất đắc dĩ: “Không phải tỷ đã nói rồi sao, các đệ phải đọc sách, tỷ không muốn quấy rầy các đệ.”
“Bọn đệ có thể giúp tỷ làm, lại … lại học thuộc lòng.” Tiểu Bảo nói xong còn vụng trộm lôi kéo Đại Bảo đang đặt đá cuội: “Ca ca, ngươi nói có đúng không?”
Đại Bảo quay đầu, cũng cười gật gật đầu: “Chúng ta muốn giúp tỷ, tỷ ở chỗ tỷ phu cũng không bảo chúng ta.”
Nhìn hai đệ đệ vô cùng thân thiết với mình, đáy lòng Tống Tân Đồng cũng vui vẻ: “Hai đứa các ngươi a… vậy sau này lúc mấy đứa không đọc sách, tỷ liền gọi mấy đứa tới giúp tỷ làm việc.”
“Dạ.” Tiểu Bảo hô xong lại bổ sung: “Lúc chơi cũng gọi đệ, lúc nào cũng gọi đệ.”
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Đánh giá:
Truyện Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Story
Chương 185: Đá cuội
10.0/10 từ 44 lượt.