Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 182: Kế hoạch mới
“Đám người kia nên trị như vậy một trận, nếu không cứ ỷ vào Tân Đồng ngươi thiện tâm cứ dẫm đến trên đầu ngươi.” Thu bà bà lau nước trên tay, nạo ruột một củ khoai lang phân thành mấy cục, đưa cho Tống Tân Đồng một khối: “Khoai lang này còn rất ngọt, năm ngoái đều trồng loại ruột đỏ này, ra bột cũng nhiều.”
Tống Tân Đồng nhận lấy một khối cắn một miếng, giòn tan, là rất ngọt.
Tạ thẩm cũng cắn đến vang răng rắc: “Diệp Quế Hoa ỷ vào khuê nữ mình làm thiếp của chủ bộ cả ngày liền diễu võ dương oai, cái gì cũng dám nói ra khỏi mồm, ngày nào đó sẽ xui xẻo.”
“Đừng phản ứng nàng, nàng chính là đỏ mắt xưởng buôn bán lời tiền, vừa lúc đụng phải Tống Trường Viễn thi đỗ tú tài mới ở đó nâng cao đạp thấp.” Thu bà bà quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy phụ nhân rửa khoai lang ở bờ sông: “Mọi người hiện tại chỉ rửa khoai lang một tháng là có thể kiếm một, hai mấy lượng bạc đâu, đáy lòng mọi người đều nhớ ngươi tốt.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Thu bà bà các ngươi dùng nước sông này rửa có thể lạnh tay hay không?”
“Sẽ không, giờ đã lúc tháng năm rồi, thời tiết cũng nóng, rửa nước này chính là mát mẻ đấy.” Thu bà bà hì hì cười mấy tiếng, sau đó nói với Tạ thẩm: “Chúng ta dưới đất cũng trồng hai mẫu ớt nên nhổ cỏ, ngươi đừng cả ngày lắc lư ở bên ngoài, đừng quên xối phân.”
“Nương ngươi yên tâm, ta đều nhìn chằm chằm đâu.” Tạ thẩm giúp đỡ Thu bà bà đem một khối khoai lang rửa sạch dời đến trên thềm: “Nương ngươi đừng làm việc này, cho mấy người trong thôn làm a, ta sợ eo ngươi lại phát bệnh.”
“Ta đã sớm khuyên Thu bà bà người nghỉ ngơi, Đại Nghĩa ca đến xưởng hỗ trợ, Tạ thẩm còn phải chiếu cố Quyên tẩu tử, Tạ đại thúc ở trong trấn một mình cũng bận quá không qua được, nếu ngươi mệt bị bệnh thì làm sao.” Tống Tân Đồng kéo Thu bà bà nói.
“Tân Đồng nói có lý, nương ngươi phải nghe Tân Đồng.” Tạ thẩm phụ họa nói.
“Ta có chừng mực, chờ hết tháng năm ta liền không tới.” Thu bà bà nói với Tống Tân Đồng: “Đến lúc đó Tân Đồng ngươi lại mời người khác tới.”
“Được, ta đã nhớ kỹ rồi.” Tống Tân Đồng ngồi xuống một bên băng ghế, vừa lúc có mấy người nghe tin tức từ chỗ thân thích đánh xe bò kéo mấy trăm cân khoai lang qua đây, nhìn Hà Tây bọn họ cân, ký sổ trả tiền, động tác rất nhanh nhẹn.
Tạ thẩm trêu chọc nói: “Hây, mấy tiểu tử trái lại xuất sư a.”
Hà Tây xấu hổ sờ sờ đầu, sau đó nói với Tống Tân Đồng: “Tân Đồng, ta đi vào tính sổ.”
“Được.” Tống Tân Đồng không hỏi nhiều, dựa vào ghế tựa phơi nắng, ánh nắng tháng năm coi như ấm, chiếu lên người ấm dào dạt, thật thoải mái.
“Tân Đồng, mùng năm hôm qua, cửa hàng của ngươi sinh ý thế nào?” Thu bà bà một bên gọt khoai lang, một bên hỏi.
“Còn rất tốt.” Tối hôm qua Trang Qúy liền đem sổ sách về, trừ giá thành đi, còn kiếm lời hai, ba trăm lượng, cái này so ra xem như một thành tích khả quan.
“Hôm qua trong trấn liền không có sinh ý gì, chỉ bán trên dưới một trăm, cũng không biết tiền thuê tháng này có thể kiếm về hay không?” Tạ thẩm thở dài một hơi: “Sớm biết lúc trước cũng đi bến tàu thuê cái cửa hàng.”
“Thẩm ngươi đừng sốt ruột, hôm qua la bởi bến tàu khai trương cho nên nhiều người, qua mấy ngày lòng hiếu kỳ của mọi người hạ xuống thì mọi người vẫn đi nội thành ăn cơm như cũ.”
“Cái đó không nhất định, hiện tại đại đa số người đều đến trên bến tàu làm công, đi nội thành khẳng định ít đi, ta đang suy nghĩ có cần cùng Hà gia đến bến tàu thuê cái cửa hàng hay không.” Tạ thẩm bây giờ càng lúc càng khôn khéo, hơn nữa ánh mắt cũng ngày càng tốt.
“Thẩm có thể đi xem xem, chẳng qua ta nghe người phụ trách bến tàu nói cửa hàng trên phố chính đều cho thuê cả rồi, chỉ có chỗ không sát đường còn có một chút, thẩm nếu như nghĩ liền nhanh chóng tính toán, chờ sau này sợ là không dễ thuê.” Tống Tân Đồng đem tin tức hôm qua nghe được nói với Tạ thẩm một lần.
“Ai, buổi chiều ta liền đi xem.” Tạ thẩm dừng một chút: “Tân Đồng, cửa hàng nhà ngươi đâu? Đều cho thuê?”
Đáy lòng Tống Tân Đồng lộp bộp một chút: “Đều cho thuê.”
Tạ thẩm ân một tiếng: “Sát vách đều làm gì? Đừng đoạt sinh ý nhà các ngươi đi?”
“Sẽ không, một gian là tiệm vải, một gian là tạp hóa.”
“Vậy rất tốt, ta nghe lão bản hàng thịt nói ngươi lại mua rất nhiều vịt, gà, móng heo các loại, muốn ta nói a Tân Đồng, không bằng ngươi tự mình nuôi đi, tiền vốn còn có thể giảm không ít.”
Tống Tân Đồng hơi nhíu mày: “Nếu không thẩm ngươi nuôi đi, sau này ta mua chỗ ngươi.”
Tạ thẩm vội xua tay: “Ta đâu được a? Chúng ta cũng không có tinh lực này.” Nói lại tới gần một chút: “Tân Đồng ngươi thật có thể tự mình nuôi nấng, bây giờ ngươi cần nhiều cổ vịt như vậy, toàn mua thì một chút cũng không tính toán.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, tâm tư cũng động lên theo, tự cung tự cấp đích thực không tệ, nhưng chính là phải tiêu phí nhiều thời gian cùng tinh lực hơn.
Cái này còn phải để nàng suy nghĩ một chút.
Buổi trưa, Tống Tân Đồng lúc này mới lắc lư về đến nhà.
“Tỷ, ngươi đã đi đâu?”
“Tỷ, ngươi về rồi.” Hai cậu trăm miệng một lời nói.
“Ta đi dạo xưởng ở bờ sông.” Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh ôm rổ bên người:”Hai đứa ôm cái rổ làm gì?”
Đại Bảo giơ rổ lên, xốc vải bố màu lam lên: “Là thỏ.”
Tống Tân Đồng nhìn vào rổ, bên trong quả nhiên có hai con thỏ lông xù, đưa tay sờ sờ, còn thật thoải mái: “Đâu ra?”
“Chiều hôm qua Đại Nha tỷ tỷ vào núi bắt được, sáng sớm đệ nghĩ đem cho tỷ xem, nhưng tỷ còn chưa có rời giường.” Đại Bảo bưng rổ nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, tặng cho người.”
“Đưa cho ta?” Tống Tân Đồng nhìn hai con thỏ choai choai: “Tỷ muốn ăn thịt thỏ.”
“A?” Tiểu Bảo vội ôm rổ trở lại, không đồng ý nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, con thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, sao tỷ có thể ăn thỏ đâu?”
“Phu nhân, người mang thai ngàn vạn không thể ăn thỏ.” Vương thị từ trong phòng bếp đi ra vội vàng nói.
Tống Tân Đồng kinh ngạc: “Vì sao?”
“Nôi tỳ cũng không biết, chỉ biết là rất lâu trước đây truyền xuống cách ngôn, nói là thai phụ ăn thịt thỏ, sau này sinh em bé môi sẽ…” Vương thị dừng một chút, giảm thấp thanh âm nói: “Trước đây nô tỳ thấy qua nhiều đứa trẻ bị ném đi, đều là môi giống thỏ.”
Tống Tân Đồng ồ một tiếng, thì ra là sợ sứt môi, có điều ở hiện đại nói là bởi uống thuốc, hút thuốc gì đó mới dẫn đến như vậy, chẳng qua thà tin là có hơn tin là không, dù sao ở đây cũng không có bác sĩ ngoại khoa chỉnh cho thẳng, kia vẫn là ăn ít tốt nhất.
Tiểu Bảo cao hứng hỏi: “Tỷ, nuôi đi?”
Tống Tân Đồng hỏi: “Nuôi đi.”
Đại Nha nói: “Thỏ này là một đực một cái, vẫn là tách nuôi mới tốt, bọn nó sinh sản nhanh, không tới hai tháng là có thể sinh mấy con.”
“Nhanh như vậy?” Tống Tân Đồng chưa từng nuôi thỏ, còn thật không biết thỏ này sinh sôi nảy nở nhanh như vậy.
“Cũng không đâu, một con thỏ một lần ít nhất sinh bảy tám con, nhiều lúc còn có thể mười hai con, một năm sợ rằng ít nhất phải có năm, sáu chục con.” Vương thị nói: “Hai con thỏ này lại lớn mỗi tháng là có thể có thể phối tể, khi đó nô tỳ lại tách ra.”
Tống Tân Đồng nhìn thỏ bị Vương thị mang đi, đáy lòng dâng lên một ý nghĩ, có chút không thể chờ được đi về phía thư phòng của Lục Vân Khai, tìm Lục Vân Khai thương lượng kế hoạch nuôi trồng lớn của nàng.
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Tống Tân Đồng nhận lấy một khối cắn một miếng, giòn tan, là rất ngọt.
Tạ thẩm cũng cắn đến vang răng rắc: “Diệp Quế Hoa ỷ vào khuê nữ mình làm thiếp của chủ bộ cả ngày liền diễu võ dương oai, cái gì cũng dám nói ra khỏi mồm, ngày nào đó sẽ xui xẻo.”
“Đừng phản ứng nàng, nàng chính là đỏ mắt xưởng buôn bán lời tiền, vừa lúc đụng phải Tống Trường Viễn thi đỗ tú tài mới ở đó nâng cao đạp thấp.” Thu bà bà quay đầu lại liếc mắt nhìn mấy phụ nhân rửa khoai lang ở bờ sông: “Mọi người hiện tại chỉ rửa khoai lang một tháng là có thể kiếm một, hai mấy lượng bạc đâu, đáy lòng mọi người đều nhớ ngươi tốt.”
Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Thu bà bà các ngươi dùng nước sông này rửa có thể lạnh tay hay không?”
“Sẽ không, giờ đã lúc tháng năm rồi, thời tiết cũng nóng, rửa nước này chính là mát mẻ đấy.” Thu bà bà hì hì cười mấy tiếng, sau đó nói với Tạ thẩm: “Chúng ta dưới đất cũng trồng hai mẫu ớt nên nhổ cỏ, ngươi đừng cả ngày lắc lư ở bên ngoài, đừng quên xối phân.”
“Nương ngươi yên tâm, ta đều nhìn chằm chằm đâu.” Tạ thẩm giúp đỡ Thu bà bà đem một khối khoai lang rửa sạch dời đến trên thềm: “Nương ngươi đừng làm việc này, cho mấy người trong thôn làm a, ta sợ eo ngươi lại phát bệnh.”
“Ta đã sớm khuyên Thu bà bà người nghỉ ngơi, Đại Nghĩa ca đến xưởng hỗ trợ, Tạ thẩm còn phải chiếu cố Quyên tẩu tử, Tạ đại thúc ở trong trấn một mình cũng bận quá không qua được, nếu ngươi mệt bị bệnh thì làm sao.” Tống Tân Đồng kéo Thu bà bà nói.
“Tân Đồng nói có lý, nương ngươi phải nghe Tân Đồng.” Tạ thẩm phụ họa nói.
“Ta có chừng mực, chờ hết tháng năm ta liền không tới.” Thu bà bà nói với Tống Tân Đồng: “Đến lúc đó Tân Đồng ngươi lại mời người khác tới.”
“Được, ta đã nhớ kỹ rồi.” Tống Tân Đồng ngồi xuống một bên băng ghế, vừa lúc có mấy người nghe tin tức từ chỗ thân thích đánh xe bò kéo mấy trăm cân khoai lang qua đây, nhìn Hà Tây bọn họ cân, ký sổ trả tiền, động tác rất nhanh nhẹn.
Tạ thẩm trêu chọc nói: “Hây, mấy tiểu tử trái lại xuất sư a.”
Hà Tây xấu hổ sờ sờ đầu, sau đó nói với Tống Tân Đồng: “Tân Đồng, ta đi vào tính sổ.”
“Được.” Tống Tân Đồng không hỏi nhiều, dựa vào ghế tựa phơi nắng, ánh nắng tháng năm coi như ấm, chiếu lên người ấm dào dạt, thật thoải mái.
“Tân Đồng, mùng năm hôm qua, cửa hàng của ngươi sinh ý thế nào?” Thu bà bà một bên gọt khoai lang, một bên hỏi.
“Còn rất tốt.” Tối hôm qua Trang Qúy liền đem sổ sách về, trừ giá thành đi, còn kiếm lời hai, ba trăm lượng, cái này so ra xem như một thành tích khả quan.
“Hôm qua trong trấn liền không có sinh ý gì, chỉ bán trên dưới một trăm, cũng không biết tiền thuê tháng này có thể kiếm về hay không?” Tạ thẩm thở dài một hơi: “Sớm biết lúc trước cũng đi bến tàu thuê cái cửa hàng.”
“Thẩm ngươi đừng sốt ruột, hôm qua la bởi bến tàu khai trương cho nên nhiều người, qua mấy ngày lòng hiếu kỳ của mọi người hạ xuống thì mọi người vẫn đi nội thành ăn cơm như cũ.”
“Cái đó không nhất định, hiện tại đại đa số người đều đến trên bến tàu làm công, đi nội thành khẳng định ít đi, ta đang suy nghĩ có cần cùng Hà gia đến bến tàu thuê cái cửa hàng hay không.” Tạ thẩm bây giờ càng lúc càng khôn khéo, hơn nữa ánh mắt cũng ngày càng tốt.
“Thẩm có thể đi xem xem, chẳng qua ta nghe người phụ trách bến tàu nói cửa hàng trên phố chính đều cho thuê cả rồi, chỉ có chỗ không sát đường còn có một chút, thẩm nếu như nghĩ liền nhanh chóng tính toán, chờ sau này sợ là không dễ thuê.” Tống Tân Đồng đem tin tức hôm qua nghe được nói với Tạ thẩm một lần.
“Ai, buổi chiều ta liền đi xem.” Tạ thẩm dừng một chút: “Tân Đồng, cửa hàng nhà ngươi đâu? Đều cho thuê?”
Đáy lòng Tống Tân Đồng lộp bộp một chút: “Đều cho thuê.”
Tạ thẩm ân một tiếng: “Sát vách đều làm gì? Đừng đoạt sinh ý nhà các ngươi đi?”
“Sẽ không, một gian là tiệm vải, một gian là tạp hóa.”
“Vậy rất tốt, ta nghe lão bản hàng thịt nói ngươi lại mua rất nhiều vịt, gà, móng heo các loại, muốn ta nói a Tân Đồng, không bằng ngươi tự mình nuôi đi, tiền vốn còn có thể giảm không ít.”
Tống Tân Đồng hơi nhíu mày: “Nếu không thẩm ngươi nuôi đi, sau này ta mua chỗ ngươi.”
Tạ thẩm vội xua tay: “Ta đâu được a? Chúng ta cũng không có tinh lực này.” Nói lại tới gần một chút: “Tân Đồng ngươi thật có thể tự mình nuôi nấng, bây giờ ngươi cần nhiều cổ vịt như vậy, toàn mua thì một chút cũng không tính toán.”
Tống Tân Đồng gật gật đầu, tâm tư cũng động lên theo, tự cung tự cấp đích thực không tệ, nhưng chính là phải tiêu phí nhiều thời gian cùng tinh lực hơn.
Cái này còn phải để nàng suy nghĩ một chút.
Buổi trưa, Tống Tân Đồng lúc này mới lắc lư về đến nhà.
“Tỷ, ngươi đã đi đâu?”
“Tỷ, ngươi về rồi.” Hai cậu trăm miệng một lời nói.
“Ta đi dạo xưởng ở bờ sông.” Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh ôm rổ bên người:”Hai đứa ôm cái rổ làm gì?”
Đại Bảo giơ rổ lên, xốc vải bố màu lam lên: “Là thỏ.”
Tống Tân Đồng nhìn vào rổ, bên trong quả nhiên có hai con thỏ lông xù, đưa tay sờ sờ, còn thật thoải mái: “Đâu ra?”
“Chiều hôm qua Đại Nha tỷ tỷ vào núi bắt được, sáng sớm đệ nghĩ đem cho tỷ xem, nhưng tỷ còn chưa có rời giường.” Đại Bảo bưng rổ nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, tặng cho người.”
“Đưa cho ta?” Tống Tân Đồng nhìn hai con thỏ choai choai: “Tỷ muốn ăn thịt thỏ.”
“A?” Tiểu Bảo vội ôm rổ trở lại, không đồng ý nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, con thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, sao tỷ có thể ăn thỏ đâu?”
“Phu nhân, người mang thai ngàn vạn không thể ăn thỏ.” Vương thị từ trong phòng bếp đi ra vội vàng nói.
Tống Tân Đồng kinh ngạc: “Vì sao?”
“Nôi tỳ cũng không biết, chỉ biết là rất lâu trước đây truyền xuống cách ngôn, nói là thai phụ ăn thịt thỏ, sau này sinh em bé môi sẽ…” Vương thị dừng một chút, giảm thấp thanh âm nói: “Trước đây nô tỳ thấy qua nhiều đứa trẻ bị ném đi, đều là môi giống thỏ.”
Tống Tân Đồng ồ một tiếng, thì ra là sợ sứt môi, có điều ở hiện đại nói là bởi uống thuốc, hút thuốc gì đó mới dẫn đến như vậy, chẳng qua thà tin là có hơn tin là không, dù sao ở đây cũng không có bác sĩ ngoại khoa chỉnh cho thẳng, kia vẫn là ăn ít tốt nhất.
Tiểu Bảo cao hứng hỏi: “Tỷ, nuôi đi?”
Tống Tân Đồng hỏi: “Nuôi đi.”
Đại Nha nói: “Thỏ này là một đực một cái, vẫn là tách nuôi mới tốt, bọn nó sinh sản nhanh, không tới hai tháng là có thể sinh mấy con.”
“Nhanh như vậy?” Tống Tân Đồng chưa từng nuôi thỏ, còn thật không biết thỏ này sinh sôi nảy nở nhanh như vậy.
“Cũng không đâu, một con thỏ một lần ít nhất sinh bảy tám con, nhiều lúc còn có thể mười hai con, một năm sợ rằng ít nhất phải có năm, sáu chục con.” Vương thị nói: “Hai con thỏ này lại lớn mỗi tháng là có thể có thể phối tể, khi đó nô tỳ lại tách ra.”
Tống Tân Đồng nhìn thỏ bị Vương thị mang đi, đáy lòng dâng lên một ý nghĩ, có chút không thể chờ được đi về phía thư phòng của Lục Vân Khai, tìm Lục Vân Khai thương lượng kế hoạch nuôi trồng lớn của nàng.
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Đánh giá:
Truyện Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Story
Chương 182: Kế hoạch mới
10.0/10 từ 44 lượt.