Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 123: Một bữa ngươi ăn bao nhiêu?

Tống Tân Đồng lập tức mở to hai mắt, “Ngươi là nữ tử?”

Nha dịch bên cạnh lập tức tiến lên nói: “Đích thực là nữ tử.”

Cừ thật, làm sao dưỡng thành khí lực mạnh mẽ cường tráng như vậy? So với nam nhân bình thường còn cao còn cường tráng hơn. Tống Tân Đồng hiếu kỳ không ngớt, “Ngươi thật biết công phu?”

Tráng hán, không, hẳn là vị cô nương cao tráng này đứng lên, vuốt vuốt tóc, lộ ra một gương mặt nữ nhân phổ thông, “Chủ nhà trước đây của ta ghét bỏ ta ăn nhiều, cho nên đem ta bán trao tay.”

Tống Tân Đồng giật mình, “Ngươi một bữa ăn bao nhiêu?”

Cô nương cao tráng nghĩ nghĩ, nói: “Một thùng cơm, có thể ăn lưng lửng dạ.”

“Cái thùng gì?” Tống Tân Đồng nội tâm nói không lẽ là thùng nước.

Nha dịch bên cạnh cầm một cái thùng cơm gỗ cao hai mươi cm ra, “Cô nương, ta khuyên ngươi đừng mua nàng, trước đó có một hộ tốt cảm thấy nàng khí lực lớn, công phu không tệ, kết quả sau khi mua trở về đều trở lại. Một bữa cơm nàng phải ăn hai thùng cơm loại thùng gỗ này, một ngày hai bữa là có thể ăn hết khẩu phần lương thực nhà người bình thường.”

Tống chưởng quỹ cũng phụ họa nói: “Tống cô nương cần phải suy nghĩ cẩn thận cho tốt.”

Cô nương cao tráng nhìn Tống Tân Đồng nói: “Ta bảo vệ ngươi, ngươi sẽ không bị thương.”

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Liền ngươi.”


Tổng cộng chọn sáu người, người lớn là mười lượng một người, tiểu hài là năm lượng một người đâu.

Tổng cộng tốn năm mươi lượng, nàng mua sáu người lại còn hời hơn nàng mua hai con ngựa, ai, mệnh người đây không đáng giá đâu.

Tống Tân Đồng theo người môi giới ra Tống chưởng quỹ liền mang theo nàng đi chỗ đại phu khám cho súc vật, đại phu cẩn thận nhìn hai con chiến mã, ở đây kiểm tra, chỗ đó kiểm tra, một lúc sau híp mắt nhìn Tống Tân Đồng: “Vận khí không tệ.”

Tống Tân Đồng cao hứng hỏi: “Con ngựa không có vấn đề?”

Đại phu gật đầu, “Không có vấn đề quá lớn, mặc dù không thể xung phong ra chiến trường nhưng kéo xe ngựa đi đường vẫn có thể, hơn nữa con ngựa mẹ này mang thai, khoảng ba bốn tháng.”

“A?” Tống Tân Đồng nhìn con đã thân thiết với mình chính là con ngựa mẹ, không nghĩ đến là nó mang thai, thì ra có lòng như vậy cơ, thì ra là vậy a.

“Thật đúng là chúc mừng cô nương.” Tống chưởng quỹ cũng không nghĩ đến sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn như vậy, nói chung loại chiến mã này là ngựa tốt, con ngựa con được con ngựa mẹ này sinh ra càng là quý hiếm khó có được, bình thường ngựa mẹ mang thai bán ra rất đắt, không nghĩ đến lại được Tống Tân Đồng nhặt mất.

“Cảm ơn.” Tống Tân Đồng sờ sờ con ngựa mẹ, “Cũng không biết đối tượng của nàng là con nào.”

“Khẳng định chính là con ngựa đực này.” Đại phu thú y vỗ vỗ mông con ngựa đực, “Hai con ngựa cũng không có vấn đề quá lớn, chính là móng hỏng rồi, thịt phía dưới có chút thương, ta xử lý một chút thì tốt rồi, đến lúc đó lại thay một bộ móng ngựa, còn có chính là quá gầy, tốt nhất cho ăn nhiều một chút cà rốt, đậu Hà Lan, ngô này nọ.”

Tống Tân Đồng gật đầu, “Đa tạ nhắc nhở.”



Tiếp đến lại đi chỗ bán bán thức ăn cho ngựa đặt mấy trăm cân cỏ khô, đậu nành, ngô mấy loại thức ăn tinh, ước định thời gian giao lúc buổi chiều, lại đi cửa hàng quần áo.

Tống Tân Đồng đứng trước cửa, nhìn mấy người vừa mua được: “Các ngươi biết làm quần áo sao?”

Phụ nhân gật đầu, “Ta và tiểu nữ nhà ta đều biết làm.”

Cô nương cao tráng lắc đầu, “Ta không biết.”

Tống Tân Đồng nhẹ ‘chậc’ một tiếng, sau đó đi vào hàng vải thường mua, “Lão bản nương, màu xanh, màu lam, màu trắng như vậy đều là vải bông mỏng cho ta năm thất, còn cho bọn hắn mỗi người hai bộ quần áo tắm rửa.”

Thấy Tống Tân Đồng mua nhiều như vậy, lão bản nương cao hứng đến hỏng rồi: “Được đây, cô nương ta đây liền lấy cho ngươi bên trong.”

“Còn cho ta mười tấm đệm bông đã làm tốt, còn có mười cân bông.”

“Được đây, vừa lúc lấy nhỉnh hơn một chút, đây liền cho cô nương ngươi cầm đi a.”

Tống Tân Đồng quay đầu lại nhìn mấy người, nhìn cả nhà phụ nhân vài miệng ăn mắt đỏ lên, đáy lòng cảm thấy không dễ chịu, quay đầu nhìn về phía quầy hàng, chờ lão bản nương cầm vải vóc cùng bông này nọ ra, Tống Tân Đồng nói với mấy người: “Chuyển lên xe ngựa đi.”

Cô nương cao tráng gật gật đầu, hai tay đem bông, chăn bông này nọ kẹp lên rồi liền chuyển ra ngoài.



Về đến nhà, Tống Tân Đồng dẫn mấy người qua cửa sau tiến vào nội viện, dưới sự trợ giúp của mấy người đem toàn bộ đông tây dời đến phòng chứa cạnh phòng bếp, sau đó buộc ngựa trong chuồng cách lối vào không xa, chuồng đối diện vừa lúc là chỗ nhốt gà, có điều đã được quét tước rất sạch sẽ cho nên không có mùi thối.

Tống Tân Đồng sờ sờ hai con chiến mã tính tình rất tốt, sau đó lại đi cửa hông đón người giao lương thực cùng thức ăn cho ngựa vào, trả bạc xong, lúc này mới dẫn mấy người (người mua được ấy) đến chính sảnh.

“Không dễ gì rảnh rỗi, các ngươi tự giới thiệu một chút đi.” Tống Tân Đồng ngồi ở ghế trên tại chính sảnh.

Cô nương cao tráng tiến lên một bước, làm một cái lễ với Tống Tân Đồng, “Tiểu thư, nô tỳ gọi là Đại Nha, năm nay mười tám, hồi bé bởi vì lớn lên khỏe lại ăn nhiều, bị cha nương ruột bán, sau đó theo một sư phó hộ viện học một chút chiêu số, nhưng sau đó bị gia chủ ngại ăn nhiều, đem phát mại.”

Tống Tân Đồng nhíu mày, “Lúc trước rất nhiều năm ăn nhiều rồi, tại sao không bị đuổi?”

“Bởi vì trước đây làm cơm chính là bà nương của sư phó hộ viện, sau đó sư phó hộ viện bệnh chết, bà liền mang theo bọn nhỏ về quên, bà tử nấu cơm mới tới ngại nô tỳ ăn nhiều nên liền bẩm báo lên quản sự bên trên, vừa vặn đụn phải lúc phu nhân tâm tình không tốt, cho nên đem ta phát mại.”

“Trước đây ngươi cũng làm hộ viện?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Cũng không cần, chính là làm quét tước tiền viện, bởi vì khí lực lón, còn giúp phòng bếp chuyển hàng.” Đại Nha thành thực nói.

Tống Tân Đồng cảm thấy Đại Nha này rất thành thật, nhìn có chút cảm giác thô lỗ cộc lốc, “Vậy lúc trước khi ta hỏi ai biết công phu, tại sao ngươi không nói chuyện?”

Đại Nha nói: “Nô tỳ bị mua cũng sẽ bị bán về, cho nên…”



Mấy người đồng thời quỳ xuống, nam nhân chủ nhà nói: “Hồi bẩm tiểu thư, tiểu nhân gọi Dương Thụ, đây là bà nương nhà tiểu nhân Vương thị, nữ nhi Dương Tiểu Nguyệt, năm nay mười ba tuổi, hai nhi tử phân biệt goi là Dương Cao, Dương Viễn, năm nay tám tuổi cùng sáu tuổi.”

“Tiểu nhân trước kia là làm việc cho nhà giàu ở kinh thành, tiểu nhân là tiểu quản sự cửa hàng ngoại viện, bà nương tiểu nhân thì làm nữ đầu bếp trong phủ, Tiểu Nguyệt thì giúp đỡ trong khuê phòng, vì mấy công tử trong nhà ở riêng cho nên tìm cớ đem một nhà tiểu nhân đuổi đi.”

“Cái cớ gì?” Tống Tân Đồng lạnh giọng truy vấn.

Sắc mặt Dương Thụ có chút khó coi rất nhỏ, “Hồi tiểu thư, tiểu nhân trước kia là cán sự dưới tay đại công tử, sau đó nhị công tử tiếp nhận, ngay lúc ta giao sổ sách lên phát hiện làm giả.”

Tống Tân Đồng nhìn thấy vẻ mặt Dương Thụ chỉ có khuất nhục sau khi bị hãm hại, không có hối hận, nghĩ đến chỉ vì thần tiên đánh nhau rồi phàm nhân gặp nạn mà thôi.

Tống Tân Đồng khẽ ừ, gật gật đầu, “Đứng lên đi.”

“Tạ tiểu thư.” Mấy người đồng thời đứng dậy.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, “Không cần gọi ta tiểu thư, gọi một tiếng cô nương cũng được.”

“Dạ, cô nương.” Mấy người đồng thời đáp.

Tống Tân Đồng tiếp tục nói: “Nhà ta là nhà nông dân, nhà không lớn, người cũng không nhiều, theo ta cùng hai vị công tử, cần các ngươi hầu hạ cũng không nhiều, chính là vẩy sân quét tước, nấu cơm giặt giũ, còn có chính là một ít việc vặt. Ta không biết trước kia các ngươi ở nơi phồn hoa đã qua cái ngày lành gì, nhưng đã tiến vào cửa nhà ta, vậy sau này cũng phải nghe lời ta, nếu ta biết các ngươi có chuyện làm trái ý chủ, vậy chỉ có thể đem các ngươi một lần nữa đưa về chỗ người môi giới.”

“Cô nương yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ cô nương cùng hai vị tiểu công tử, tuyệt đối sẽ không làm trái ý chủ.” Dương Thụ cùng Vương thị lập tức tuyên ngôn như chém đinh chặt sắt.

Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương Truyện Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương Story Chương 123: Một bữa ngươi ăn bao nhiêu?
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...