Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo
Chương 45: C45: Dời đi
Lý Tử Dạ nhíu mày, nói: “Bây giờ còn chưa tới lúc Thái Học Cung tuyển nhận đệ tử mà?”
“Ngươi là một ngoại lệ."
Pháp Nho Chưởng tôn đáp.
“Tại sao?"
Lý Tử Dạ không hiểu nói, hẳn cũng không phải tự. đại đến mức cho rằng mình là thiên tài kinh người nào đó, ngay cả Thái Học Cung cũng muốn khóc hô cầu. hẳn tiến vào.
Trong chuyện này, chắc chẳn có chuyện mờ ám.
Hắn phải cẩn thận một chút, không thể bị người ta bán, còn thay người ta kiếm tiền!
“Việc này là Nho thủ dặn dò, bổn tọa cũng không. biết vì sao”
Chưởng tôn Pháp Nho bình tĩnh nói: “Ngươi chỉ cần trả lời, nguyện ý hoặc là không nguyện ý”
“Lời dặn của Nho thủ? Có thể cho ta gặp Nho thủ một lần không?”
Lý Tử Dạ kinh ngạc nói.
“Không thể.”
Chưởng tôn Pháp Nho thản nhiên nói: “Nho thủ không nói muốn gặp ngươi, nhưng mà, nếu ngươi vào. Thái Học Cung của ta, có lẽ sẽ có cơ hội nhìn thấy Nho thủ."
“Ta có thể suy nghĩ không?”
Lý Tử Dạ suy nghĩ một chút rồi nói.
“Có thể."
Chưởng tôn Pháp Nho gật đầu nói: "Khi nào ngươi suy nghĩ kỹ thì cho bổn tọa đáp án, không vội."
“Đa tạ Chưởng tôn”
Lý Tử Dạ chắp tay thi lễ, cảm ơn: “Nếu không có. chuyện gì khác, văn bối xin cáo từ trước”
“Ừm"
Chưởng tôn Pháp Nho gật đầu, cũng không giữ hắn lại.
Lý Tử Dạ xoay người rời đi, trong lòng lộ vẻ nghỉ hoặc.
Nho thủ?
Hắn chưa từng gặp Nho thủ, vì sao Nho thủ lại nhắc tới hắn.
Sau khi Lý Tử Dạ rời đi, Chưởng tôn Pháp Nho cũng đứng dây rời đi.
Tại một góc khuất của Thái Học Cung, trong một tòa tiểu viện, Chưởng tôn Pháp Nho đi tới, hành lễ nói: “Nho thủ, hắn rời đi rồi."
“Không đồng ý à?"
Trong tiểu viện, ông lão vừa nói vừa cười.
“Nói là phải suy nghĩ một chút”
Chưởng tôn Pháp Nho đáp.
“Ừm."
Ông lão gật đầu, nói: "Có lẽ cũng sẽ không đồng ý nhanh như vậy đâu, để hắn đi đi, đến lúc đó hắn sẽ đồng ý."
"Vâng!"
Chưởng tôn Pháp Nho cung kính đáp.
“Đúng rồi”
Trong tiểu viện, ông lão suy nghĩ một chứt rồi nói: “Đệ tử kia của ngươi quá cứng nhắc, để cho hắn thân cận với đích tử Lý gia nhiều hơn đi."
Chưởng tôn Pháp Nho nghe vậy, sắc mặt khẽ thay. đổi, muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn xuống, lại cung kính cúi đầu đáp: “Vâng!”
“Quay lại làm việc đi”
Trong viện, ông lão mỉm cười nói.
Chưởng tôn Pháp Nho gật đầu rồi xoay người rời đi.
Nửa ngày sau, trong Thái Học Cung, một thanh niên mặc áo nho trằng rời đi và đi thẳng về phía Lý viên.
Tại Lý Viên, sau khi luyện kiếm xong, Lý Tử Dạ rất hiếm khi ngồi xuống uống trà nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa nghe thấy lời của người trẻ tuổi áo trằng trước mặt, hẳn suýt nữa phun cả ngụm trà ra.
“Khụ! Khụ! Khu!”
Lý Tử Dạ lau nước trà trên khóe miệng, vẻ mặt khó có thể tin hỏi: “Ngươi muốn ở lại nơi này, Chưởng tôn Pháp Nho bảo người tới sao?”
“Vâng”
Bạch Vong Ngữ hành lề, nghiêm túc nói: "Mong rằng Lý huynh thu nhận, nếu không, Vong Ngữ trở về sẽ không biết phải ăn nói thế nào với Chưởng lệnh”
“Cho ngươi ở lại cũng được, nhưng mà...”
Lý Tử Dạ đảo mắt, quay đầu nhìn về phía Hồng Chúc ở phía sau, nhỏ giọng nói: "Người này lợi hại không?"
“Không phải lợi hại bình thường.”
Hồng Chúc cũng nhỏ giọng đáp lại: “Bạch Vong Ngữ này là đại đệ tử của Pháp Nho, đại sư huynh của tất cả đệ tử Thái Học Cung, nghe nói tu vi đã tới cảnh giới thứ hai đỉnh phong, khoảng cách mở thần tàng thứ ba cũng không còn xa."
“Má nó, lợi hại thế!"
Sắc mặt Lý Tử Dạ cả kinh, người so với người thật sự làm người ta tức chết, hẳn còn đang giãy giụa ở cảnh giới thứ nhất tiền kỳ, còn người ta đã bất đầu trùng kích cảnh giới thứ ba rồi.
“Có lừa hay không thế?” Lý Tử Dạ lo lắng hỏi.
“Chắc là không."
Hồng Chúc nhỏ giọng nói: “Bạch Vong Ngữ này nổi danh là cứng nhắc, nếu mà Pháp Nho có mục đích khác cũng sẽ không phái người này đến đây, thu nhận hắn ta trước, chuyện khác về sau lại nói, Lý viên đang lúc cần người, thu nhận tên Bạch Vong Ngữ này, chúng ta chẳng khác nào có thêm một tay chân miễn phí.
Hơn nữa, thân phận người này tôn quý, sau này có người muốn đến Lý viên sinh sự cũng phải suy nghĩ”
“Có lý!"
Lý Tử Dạ duỗi ngón tay cái, chợt ho khan một tiếng, ngồi thẳng người, nhìn về phía thiếu niên mặc áo trắng trước mặt, nói: “Nhận ngươi cũng được thôi nhưng mà Lý viên có quy củ của Lý viên, ngươi muốn ở lại Lý viên, nhất định phải tuân thủ theo quy củ của Lý viên ta."
“Mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của Lý huynh” Bạch Vong Ngữ nghiêm túc đáp.
“Tốt lắm”
Lý Tử Dạ rất hài lòng, hiện giờ hẳn chỉ thiếu một tên côn đồ ngoan ngoãn và mạnh mẽ như vậy.
Cuối cùng, ông trời cũng nhớ tới con ruột là hẳn nên sắp xếp một số phúc lợi cho hắn đây mà.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi tới phòng của ngươi."
Lý Tử Dạ đứng dậy, đích thân sắp xếp chỗ ở cho Bạch Vong Ngữ.
“Đa tạ Lý huynh”
Bạch Vong Ngữ cung kính đáp rồi cất bước đi theo.
Căn phòng ở phía tây, Lý Tử Dạ dẫn Bạch Vong Ngữ tới, trên đường đi còn không quên tiếp tục nói điều kiện, nói: “Bạch huynh, gần đây ta luyện kiếm thiếu một đối thủ, ngươi xem, nếu có cơ hội chúng ta giao lưu học hỏi đi."
“Lý huynh muốn giao lưu, Vong Ngữ nhất định sẽ cố gắng hết sức hầu hạ” Bạch Vong Ngữ đáp.
“Ừ cũng không cần dùng hết toàn lực”
Lý Tử Dạ ngượng ngùng nói: “Giao lưu thôi mà, ép tu vi tới cảnh giới thứ nhất tiền kỳ là được, kẻo thương lẫn nhau, ngươi nói có đúng không?”
“Lý huynh nói có lý”
Bạch Vong Ngữ gật đầu đồng ý.
“Ha ha.”
Nhìn đại sư huynh Nho môn trước mặt giống như đóa hoa trắng, Lý Tử Dạ xấu hổ cười cười, lần đầu tiên rong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Sao hẳn lại cảm thấy mình như sói xám đang lừa qat cô bé quàng khăn đỏ nhỉ?
Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo