Tu La Võ Thần
Chương 281: CHƯƠNG 281
50@-
– Đản Đản, ngươi chắc chắn thứ Nhan Như Ngọc kia tu luyện chính là cấm kỵ huyền công à?
Tuy rằng Sở Phong không biết cấm kỵ huyền công này đến tột cùng là vật gì, nhưng hắn lại có thể nghe được chỗ lợi hại của vật này từ miệng của Đản Đản.
– Không chắc chắn mười phần, nhưng cũng đến tám chín phần. Muốn tu luyện huyền công thì nhất định phải tuân thủ một quy tắc đặc biệt nào đó. Nàng ta thủ thân như ngọc, nhưng sau khi bị ngươi phá hỏng trinh tiết thì thân thể nàng lại phát sinh biến hóa, chuyện này cũng không phải tình cờ.
– Chỉ có điều ngươi cũng không cần phải quá lo lắng, tình trạng của nàng bây giờ chính là tẩu hỏa nhập ma, hơn phân nửa không thể sống nổi.
Đản Đản nhắc nhở.
– Cái gì? Chẳng lẽ nàng bởi vì ta mà chết?
Sau khi Sở Phong biết được mình khiến cho Nhan Như Ngọc tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có thể bị mất mạng thì hắn vô cùng tự trách, nhưng dù cho hắn hối hận cũng vô ích. Nếu như đã xảy ra thì phải đối mặt với nó, đã gây nên chuyện thì phải chịu trách nhiệm.
Cho nên sau khi Sở Phong trở về Lăng Vân Tông, hắn cũng không làm thêm bất cứ chuyện gì, mà ngược lại đi thẳng đến nơi ở của tông chủ Ngọc Nữ Tông để nhận tội.
Mà sau khi Sở Phong đi đến nơi này thì hắn cảm thấy bản thân mình chủ động đi đến nhận tội là một quyết định đúng đắng. Bởi vì con tiện nhân Bạch Hề kia cũng ở nơi này, rõ ràng nàng ta đã đem tất cả mọi chuyện nói với tông chủ Ngọc Nữ Tông. Đương nhiên nàng ta cũng không hề biết chuyện thân thể Nhan Như Ngọc phát sinh biến hóa, bởi vì khi đó nàng ta vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê.
– Bạch Hề, ngươi lui xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Sở Phong hiền chất. Nhớ kỹ từ đây trở về sau, không được đề cập đến những việc có liên quan đến Như Ngọc với bất cứ người nào khác.
Tông chủ Ngọc Nữ Tông ngồi ở trên ghế cao, phất tay với Bạch Hề.
– Tuân mệnh.
Bạch Hề không dám chậm trễ, nàng ta dùng ánh mắt mang theo hàm ý nhìn Sở Phong, sau đó lập tức xoay người rời khỏi.
Sau khi Bạch Hề rời đi, bà bình tĩnh uống xong chén trà, sau đó nhìn về phía Sở Phong, mỉm cười nói:
– Sở Phong, ngươi có thể chủ động đến thừa nhận sai lầm như vậy, ta cảm thấy rất vui mừng.
– Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết Như Ngọc đã đi nơi nào không? Tính khí của nha đầu kia rất kiên cường, ta sợ rằng nó nghĩ quẩn, sẽ làm việc ngốc nghếch gì đó.
Sở Phong nhìn thấy thái độ cùng với sự quan tâm tới Nhan Như Ngọc trong lời nói của tông chủ Ngọc Nữ Tông thì hắn thật sự không đành lòng giấu diếm điều gì, hắn quyết định báo cáo với bà tất cả sự việc đã xảy ra.
Khi bà nghe tới việc sau khi Nhan Như Ngọc và Sở Phong làm chuyện nam nữ thì thân thể nàng lại phát sinh biến hóa, hơn nữa ngay cả Sở Phong cũng không đuổi theo kịp nàng thì tông chủ Ngọc Nữ Tông không cách nào giữ được bình tĩnh, bà đứng dậy, đôi mày lá liễu nhíu chặt, đi tới đi lui trong phòng khách.
Một lát sau, tông chủ Ngọc Nữ Tông quay sang hỏi Sở Phong:
– Sở Phong, ngươi cảm thấy do nguyên nhân gì mà Như Ngọc lại phát sinh biến hóa như vậy?
– Thứ lỗi cho vãn bối nói thẳng, ta cảm thấy loại biến hóa đó tuyệt đối không giống với biểu hiện khi cắn nuốt loại dược vật đặc thù nào đó, càng giống với người tu luyện ma công hơn.
Sở Phong cũng không nhắc tới cấm kỵ huyền công, bởi vì ở mảnh đại lục này, càng có nhiều người biết về ma công hơn, nhưng đổi lại là cấm kỵ huyền công thì có rất ít người biết tới.
Nếu như Sở Phong đi giải thích với vị tông chủ đã sống mấy thập niên này biết cấm kỵ huyền công là vật gì thì bà ta chắc chắn sẽ nghi ngờ, mà nếu Sở Phong tiếp tục giải thích những việc này thì lại càng khiến người khác hoài nghi trên người Sở Phong có bí mật gì đó.
– Ma công sao….
Khi tông chủ Ngọc Nữ Tông nghe thấy lời Sở Phong nói thì bà lại lần nữa rơi vào trầm tư, một lát sau bà bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
– Chẳng trách, chẳng trách…. Haizzzz!
– Tiền bối, người biết điều gì sao?
Sở Phong vội vàng hỏi tới.
Thấy Sở Phong hỏi tới, đầu tiên tông chủ Ngọc Nữ Tông có chút do dự, nhưng sau đó bà vẫn quyết định nói với Sở Phong:
– Năm đó, sở dĩ khai tông sư tổ xây dựng tông môn ở dãy núi này là bởi vì người đã phát hiện trên một ngọn núi có cất giấu một loại huyền công cao thâm.
– Huyền công ấy được khắc ở trên ngọn núi, không có cách gì ghi lại, cũng không cách nào dời đi, chỉ có thể tìm hiểu ở trên ngọn núi đó. Vì không muốn để công pháp này truyền đi, nên sư tổ mới đem tông môn ta xây dựng trên dãy núi đó, cũng cải tạo ngọn núi kia lại trở thành cấm địa.
– Chỉ có điều, mặc dù biết huyền công kia rất cao thâm, nhưng lại không có người nào có thể lĩnh hội được. Ngay cả sư tổ cũng chỉ lĩnh hội được một phần trong đó, người đã nói với thế hệ sau, hễ là đệ tử ưu tú của tông môn thì bất cứ giá nào cũng phải để cho chúng nó tìm hiểu huyền công này.
– Nhưng đáng tiếc là đã mấy trăm năm trôi qua, nhưng không có người nào có thể lĩnh hội được huyền công kia, dù chỉ là chút ít. Dần dần không còn ai tin tưởng huyền công đó thật sự có thể tu luyện được cả.
– Tuy nhiên khi nghe ngươi nói như vậy thì ta mới nhớ tới, kể từ lúc Như Ngọc nhìn thấy huyền công đó lần đầu tiên thì sau đó nó thường đi vào trong đó lĩnh hội. Nhất là vào hai năm trước, ngày nào nó cũng đi vào đó, chẳng lẽ nó thực sự tìm hiểu được ý nghĩa sâu xa trong huyền công đó, hơn nữa còn tu luyện thành công?
Trên mặt của tông chủ Ngọc Nữ Tông cũng lộ vẻ hoảng hốt như Sở Phong.
– Tiền bối, người có thể dẫn ta đi xem huyền công kia một chút được không?
Sau khi biết được việc này, Sở Phong liền trở nên kích động, bởi vì cho dù hắn không biết về cấm kỵ huyền công, thế nhưng Đản Đản nhất định biết. Hắn thực sự muốn xác định đến tột cùng Nhan Như Ngọc đó có thật sự tu luyện cấm kỵ huyền công không? Nói không chừng đến nơi đó thì hắn còn có thể phát hiện ra những chuyện bí mật khác.
– Được, đợi đến sau khi Bách Tông đại hội kết thúc, ngươi hãy theo ta về Ngọc Nữ Tông. Mặt khác, Sở Phong à! Chuyện này ngươi cũng đừng tự trách mình, tuy rằng ngươi không có giải thích rõ lý do, thế nhưng khi nghe qua những lời Bạch Hề nói, ta cũng biết chuyện này không thể hoàn toàn trách ngươi được. Ngược lại, ngươi rất có thể cũng là người bị hại.
– Tính tình của nha đầu Bạch Hề này không tốt, đôi khi nó làm việc rất cực đoan. Nhưng mà nó cũng là một mầm non tốt khó có được, nếu như lần này Như Ngọc thật sự xảy ra bất trắc gì thì sợ rằng Ngọc Nữ Tông sau này còn phải nhờ vào nó chống đỡ.
Sau khi tông chủ Ngọc Nữ Tông biết rõ chân tướng thì bà cũng không trách móc Sở Phong.
Về phần Sở Phong, sau khi hắn biết Tông chủ Ngọc Nữ Tông vì chuyện Nhan Như Ngọc gặp chuyện không may, lại có ý định bồi dưỡng Bạch Hề thì hắn cũng vô cùng khiếp sợ. Nghĩ đến thái độ làm người của Bạch Hề, hắn vốn cũng định khuyên nhủ đôi điều, thế nhưng lại nghĩ đến đây dù sao cũng là việc trong nhà của người ta, hắn không tiện mở lời.
Dù sao thì từ buổi trò chuyện cùng tông chủ Ngọc Nữ Tông, hắn cũng nhận ra một việc, vị tông chủ này cũng rất hiểu Nhan Như Ngọc và Bạch Hề, nếu như bà đã lựa chọn như thế thì nhất định có đạo lý của bà.
Sau khi Sở Phong nghênh ngang đi vào trong lại nghênh ngang đi trở ra, lúc đi ra còn gặp được Bạch Hề.
– Rốt cuộc ngươi đã làm gì Nhan sư tỷ vậy? Ngươi là một ác ma!
Bạch Hề vừa nhìn thấy Sở Phong thì khuôn mặt nàng ta tràn đầy vẻ oán hận.
Mà sau khi Sở Phong nhìn sang nàng ta thì mặt hắn chuyển sang lạnh lùng, nhanh như tia chớp đưa bàn tay ra nắm chặt lấy cằm của Bạch Hề, sau đó đẩy mặt nàng ta sang một bên, kề sát vào tai, hung tợn cảnh cáo:
– Ngươi nói không sai, ta chính là ác ma, tốt nhất đừng trêu chọc ta, bằng không thì ta sẽ lập tức phế tu vi của ngươi, đem ngươi bán vào nhà chứa.
Sau khi nói xong câu đó, Sở Phong liền hất cầm Bạch Hề, sãi bước rời đi.
Ngược lại Bạch Hề vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, lúc này trên mặt nàng ta đổ đầy mồ hôi lạnh, trong mắt tràn đầy sự hoảng hốt. Bởi vì nàng có thể nghe ra được những lời Sở Phong nói tuyệt đối không giống như nói đùa.
Tu La Võ Thần
– Đản Đản, ngươi chắc chắn thứ Nhan Như Ngọc kia tu luyện chính là cấm kỵ huyền công à?
Tuy rằng Sở Phong không biết cấm kỵ huyền công này đến tột cùng là vật gì, nhưng hắn lại có thể nghe được chỗ lợi hại của vật này từ miệng của Đản Đản.
– Không chắc chắn mười phần, nhưng cũng đến tám chín phần. Muốn tu luyện huyền công thì nhất định phải tuân thủ một quy tắc đặc biệt nào đó. Nàng ta thủ thân như ngọc, nhưng sau khi bị ngươi phá hỏng trinh tiết thì thân thể nàng lại phát sinh biến hóa, chuyện này cũng không phải tình cờ.
– Chỉ có điều ngươi cũng không cần phải quá lo lắng, tình trạng của nàng bây giờ chính là tẩu hỏa nhập ma, hơn phân nửa không thể sống nổi.
Đản Đản nhắc nhở.
– Cái gì? Chẳng lẽ nàng bởi vì ta mà chết?
Sau khi Sở Phong biết được mình khiến cho Nhan Như Ngọc tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có thể bị mất mạng thì hắn vô cùng tự trách, nhưng dù cho hắn hối hận cũng vô ích. Nếu như đã xảy ra thì phải đối mặt với nó, đã gây nên chuyện thì phải chịu trách nhiệm.
Cho nên sau khi Sở Phong trở về Lăng Vân Tông, hắn cũng không làm thêm bất cứ chuyện gì, mà ngược lại đi thẳng đến nơi ở của tông chủ Ngọc Nữ Tông để nhận tội.
Mà sau khi Sở Phong đi đến nơi này thì hắn cảm thấy bản thân mình chủ động đi đến nhận tội là một quyết định đúng đắng. Bởi vì con tiện nhân Bạch Hề kia cũng ở nơi này, rõ ràng nàng ta đã đem tất cả mọi chuyện nói với tông chủ Ngọc Nữ Tông. Đương nhiên nàng ta cũng không hề biết chuyện thân thể Nhan Như Ngọc phát sinh biến hóa, bởi vì khi đó nàng ta vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê.
– Bạch Hề, ngươi lui xuống trước đi, ta có lời muốn nói với Sở Phong hiền chất. Nhớ kỹ từ đây trở về sau, không được đề cập đến những việc có liên quan đến Như Ngọc với bất cứ người nào khác.
Tông chủ Ngọc Nữ Tông ngồi ở trên ghế cao, phất tay với Bạch Hề.
– Tuân mệnh.
Bạch Hề không dám chậm trễ, nàng ta dùng ánh mắt mang theo hàm ý nhìn Sở Phong, sau đó lập tức xoay người rời khỏi.
Sau khi Bạch Hề rời đi, bà bình tĩnh uống xong chén trà, sau đó nhìn về phía Sở Phong, mỉm cười nói:
– Sở Phong, ngươi có thể chủ động đến thừa nhận sai lầm như vậy, ta cảm thấy rất vui mừng.
– Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết Như Ngọc đã đi nơi nào không? Tính khí của nha đầu kia rất kiên cường, ta sợ rằng nó nghĩ quẩn, sẽ làm việc ngốc nghếch gì đó.
Sở Phong nhìn thấy thái độ cùng với sự quan tâm tới Nhan Như Ngọc trong lời nói của tông chủ Ngọc Nữ Tông thì hắn thật sự không đành lòng giấu diếm điều gì, hắn quyết định báo cáo với bà tất cả sự việc đã xảy ra.
Khi bà nghe tới việc sau khi Nhan Như Ngọc và Sở Phong làm chuyện nam nữ thì thân thể nàng lại phát sinh biến hóa, hơn nữa ngay cả Sở Phong cũng không đuổi theo kịp nàng thì tông chủ Ngọc Nữ Tông không cách nào giữ được bình tĩnh, bà đứng dậy, đôi mày lá liễu nhíu chặt, đi tới đi lui trong phòng khách.
Một lát sau, tông chủ Ngọc Nữ Tông quay sang hỏi Sở Phong:
– Sở Phong, ngươi cảm thấy do nguyên nhân gì mà Như Ngọc lại phát sinh biến hóa như vậy?
– Thứ lỗi cho vãn bối nói thẳng, ta cảm thấy loại biến hóa đó tuyệt đối không giống với biểu hiện khi cắn nuốt loại dược vật đặc thù nào đó, càng giống với người tu luyện ma công hơn.
Sở Phong cũng không nhắc tới cấm kỵ huyền công, bởi vì ở mảnh đại lục này, càng có nhiều người biết về ma công hơn, nhưng đổi lại là cấm kỵ huyền công thì có rất ít người biết tới.
Nếu như Sở Phong đi giải thích với vị tông chủ đã sống mấy thập niên này biết cấm kỵ huyền công là vật gì thì bà ta chắc chắn sẽ nghi ngờ, mà nếu Sở Phong tiếp tục giải thích những việc này thì lại càng khiến người khác hoài nghi trên người Sở Phong có bí mật gì đó.
– Ma công sao….
Khi tông chủ Ngọc Nữ Tông nghe thấy lời Sở Phong nói thì bà lại lần nữa rơi vào trầm tư, một lát sau bà bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
– Chẳng trách, chẳng trách…. Haizzzz!
– Tiền bối, người biết điều gì sao?
Sở Phong vội vàng hỏi tới.
Thấy Sở Phong hỏi tới, đầu tiên tông chủ Ngọc Nữ Tông có chút do dự, nhưng sau đó bà vẫn quyết định nói với Sở Phong:
– Năm đó, sở dĩ khai tông sư tổ xây dựng tông môn ở dãy núi này là bởi vì người đã phát hiện trên một ngọn núi có cất giấu một loại huyền công cao thâm.
– Huyền công ấy được khắc ở trên ngọn núi, không có cách gì ghi lại, cũng không cách nào dời đi, chỉ có thể tìm hiểu ở trên ngọn núi đó. Vì không muốn để công pháp này truyền đi, nên sư tổ mới đem tông môn ta xây dựng trên dãy núi đó, cũng cải tạo ngọn núi kia lại trở thành cấm địa.
– Chỉ có điều, mặc dù biết huyền công kia rất cao thâm, nhưng lại không có người nào có thể lĩnh hội được. Ngay cả sư tổ cũng chỉ lĩnh hội được một phần trong đó, người đã nói với thế hệ sau, hễ là đệ tử ưu tú của tông môn thì bất cứ giá nào cũng phải để cho chúng nó tìm hiểu huyền công này.
– Nhưng đáng tiếc là đã mấy trăm năm trôi qua, nhưng không có người nào có thể lĩnh hội được huyền công kia, dù chỉ là chút ít. Dần dần không còn ai tin tưởng huyền công đó thật sự có thể tu luyện được cả.
– Tuy nhiên khi nghe ngươi nói như vậy thì ta mới nhớ tới, kể từ lúc Như Ngọc nhìn thấy huyền công đó lần đầu tiên thì sau đó nó thường đi vào trong đó lĩnh hội. Nhất là vào hai năm trước, ngày nào nó cũng đi vào đó, chẳng lẽ nó thực sự tìm hiểu được ý nghĩa sâu xa trong huyền công đó, hơn nữa còn tu luyện thành công?
Trên mặt của tông chủ Ngọc Nữ Tông cũng lộ vẻ hoảng hốt như Sở Phong.
– Tiền bối, người có thể dẫn ta đi xem huyền công kia một chút được không?
Sau khi biết được việc này, Sở Phong liền trở nên kích động, bởi vì cho dù hắn không biết về cấm kỵ huyền công, thế nhưng Đản Đản nhất định biết. Hắn thực sự muốn xác định đến tột cùng Nhan Như Ngọc đó có thật sự tu luyện cấm kỵ huyền công không? Nói không chừng đến nơi đó thì hắn còn có thể phát hiện ra những chuyện bí mật khác.
– Được, đợi đến sau khi Bách Tông đại hội kết thúc, ngươi hãy theo ta về Ngọc Nữ Tông. Mặt khác, Sở Phong à! Chuyện này ngươi cũng đừng tự trách mình, tuy rằng ngươi không có giải thích rõ lý do, thế nhưng khi nghe qua những lời Bạch Hề nói, ta cũng biết chuyện này không thể hoàn toàn trách ngươi được. Ngược lại, ngươi rất có thể cũng là người bị hại.
– Tính tình của nha đầu Bạch Hề này không tốt, đôi khi nó làm việc rất cực đoan. Nhưng mà nó cũng là một mầm non tốt khó có được, nếu như lần này Như Ngọc thật sự xảy ra bất trắc gì thì sợ rằng Ngọc Nữ Tông sau này còn phải nhờ vào nó chống đỡ.
Sau khi tông chủ Ngọc Nữ Tông biết rõ chân tướng thì bà cũng không trách móc Sở Phong.
Về phần Sở Phong, sau khi hắn biết Tông chủ Ngọc Nữ Tông vì chuyện Nhan Như Ngọc gặp chuyện không may, lại có ý định bồi dưỡng Bạch Hề thì hắn cũng vô cùng khiếp sợ. Nghĩ đến thái độ làm người của Bạch Hề, hắn vốn cũng định khuyên nhủ đôi điều, thế nhưng lại nghĩ đến đây dù sao cũng là việc trong nhà của người ta, hắn không tiện mở lời.
Dù sao thì từ buổi trò chuyện cùng tông chủ Ngọc Nữ Tông, hắn cũng nhận ra một việc, vị tông chủ này cũng rất hiểu Nhan Như Ngọc và Bạch Hề, nếu như bà đã lựa chọn như thế thì nhất định có đạo lý của bà.
Sau khi Sở Phong nghênh ngang đi vào trong lại nghênh ngang đi trở ra, lúc đi ra còn gặp được Bạch Hề.
– Rốt cuộc ngươi đã làm gì Nhan sư tỷ vậy? Ngươi là một ác ma!
Bạch Hề vừa nhìn thấy Sở Phong thì khuôn mặt nàng ta tràn đầy vẻ oán hận.
Mà sau khi Sở Phong nhìn sang nàng ta thì mặt hắn chuyển sang lạnh lùng, nhanh như tia chớp đưa bàn tay ra nắm chặt lấy cằm của Bạch Hề, sau đó đẩy mặt nàng ta sang một bên, kề sát vào tai, hung tợn cảnh cáo:
– Ngươi nói không sai, ta chính là ác ma, tốt nhất đừng trêu chọc ta, bằng không thì ta sẽ lập tức phế tu vi của ngươi, đem ngươi bán vào nhà chứa.
Sau khi nói xong câu đó, Sở Phong liền hất cầm Bạch Hề, sãi bước rời đi.
Ngược lại Bạch Hề vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, lúc này trên mặt nàng ta đổ đầy mồ hôi lạnh, trong mắt tràn đầy sự hoảng hốt. Bởi vì nàng có thể nghe ra được những lời Sở Phong nói tuyệt đối không giống như nói đùa.
Tu La Võ Thần
Đánh giá:
Truyện Tu La Võ Thần
Story
Chương 281: CHƯƠNG 281
10.0/10 từ 15 lượt.