Từ Địch Thành Yêu

39: Chương 37

228@-


Triệu Lam vừa ra khỏi phòng tắm liền thấy Cố Thanh Hàn đang ôm laptop ngồi trên giường mình, trước mặt bày ra một đĩa trái cây do nàng mang tới.

Cố Thanh Hàn vừa ăn vừa chuyên chú nhìn vào màn hình, từ lúc trở về khách sạn thì nàng đã đóng đô ở đây, nói là để dạy cô cách câu dẫn gì gì đó nhưng Triệu Lam lại thừa biết nàng là không muốn chung đụng với Eliese nên mới chạy đến chỗ này.

Không biết giữa hai người hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Cố Thanh Hàn có vẻ rất có thành kiến với Eliese.

Bằng không thì nàng cũng sẽ không phản ứng dữ dội như vậy khi biết được cô sẽ đóng cảnh hôn với cô ta.
Triệu Lam dùng khăn tắm lau bớt nước trên tóc, lại đi vòng qua bên kia giường lấy máy sấy và quay trở về đứng cạnh người nàng, một loạt hành động như vậy nhưng Cố Thanh Hàn vẫn ngồi im như tượng không hề ngẩng đầu nhìn lấy một cái.

Triệu Lam vô cùng tò mò, rốt cuộc nàng đang xem cái gì mà lại chăm chú tới vậy nha?
Mặc cho cô đang đứng một bên tự hỏi, Cố Thanh Hàn vẫn rất tập trung với công cuộc tìm kiếm trước mắt của mình.

Nàng hết gõ lại xóa, thay đổi từ khóa liên tục, lướt qua không biết bao nhiêu là bức hình, đọc thử hết phần nội dung và bình luận của bộ phim này đến bộ phim khác nhưng vẫn không thể chọn được một kết quả ưng ý.
Nàng chán nản vò đầu, hay là đổi sang trang web khác nhỉ?
Nhìn mặt Cố Thanh Hàn nhăn nhó như vậy càng khiến Triệu Lam muốn biết nàng đang làm cái gì, cô đặt máy sấy về lại chỗ cũ, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, hỏi thẳng: "Cô đang xem gì vậy?"
Cố Thanh Hàn lúc này mới dời đi ánh mắt chuyển hướng sang Triệu Lam.

Cô vừa mới tắm xong, cả người tỏa ra khí tức sạch sẽ đến mê người, vài lọn tóc còn vương lại những giọt nước thỉnh thoảng nhỏ xuống bắp đùi nàng lạnh toát.

Cố Thanh Hàn thậm chí có thể ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát đang vờn quanh nơi chóp mũi của mình, gương mặt bỗng chốc nóng lên, nhịn không được ho khan một cái, "Tôi chỉ đang tìm tài liệu thôi"
Triệu Lam ngờ vực nhìn nàng, "Tài liệu?"
"Ừm, không phải hồi sáng tôi đã nói sẽ dạy chị cách chủ động sao? Trước tiên cần phải có giáo án đã"
Nói xong Cố Thanh Hàn lại tiếp tục gõ phím, xem ra là nàng thật sự rất nghiêm túc.

Triệu Lam thấy vậy cũng dở khóc dở cười, "Cô định làm thật đấy à?"
"Tất nhiên rồi", nàng chớp mắt nhìn cô, "Bộ chị tưởng tôi chỉ nói suông thôi hả?"
Triệu Lam mím môi đối diện ánh mắt dò hỏi của nàng, cô thật sự đã cho rằng nàng đang giỡn.
Dừng một chút, Triệu Lam lại hỏi: "Tại sao lại muốn giúp tôi như vậy?"
Ngón tay đang lướt nhanh trên bàn phím chợt khựng lại, Cố Thanh Hàn lặng người một lúc, nàng chưa từng nghĩ cô sẽ hỏi câu này.

Bản thân nàng thực chất cũng chưa có câu trả lời cho quyết định này của mình, chỉ đơn giản nàng không muốn thấy người khác xem thường cô, đặc biệt người đó còn là Eliese.

Thế nhưng nàng lại không biết nên diễn đạt bằng lời như thế nào, nếu trực tiếp nói thẳng ra thì lại cảm thấy rất ngại ngùng.
Chờ mãi mà không thấy Cố Thanh Hàn trả lời mình, lại phát hiện tâm trí đối phương giống như đang treo ở nơi nào đó, Triệu Lam lay nhẹ vào khuỷu tay nàng, "Uy, sao cô không trả lời?"
"Hả? Gì cơ?", Cố Thanh Hàn giật mình, nàng cố giữ cho mình bình thản nhất có thể, mấp máy môi, "Không phải chị cần đóng phim sao? Chị đã giúp tôi nhiều như vậy, bây giờ tôi chỉ trả lại cho chị thôi"
Triệu Lam híp mắt nhìn nàng, "Thật sự chỉ vì công việc thôi sao?"
"Đúng vậy", nàng khẳng định chắc nịch, "Mà sao chị lại hỏi câu này?"
Cô nhẹ lắc đầu, nói ra suy nghĩ trong lòng, "Không có gì, tôi còn tưởng cô làm như vậy là vì thật sự muốn hôn tôi"
Cố Thanh Hàn: "..."
Coi bộ chị cũng tự tin thật ấy chứ.
Chẳng lẽ mấy người xinh đẹp đều sẽ có những suy nghĩ thế này sao? Nàng rõ ràng cũng đẹp mà nhưng có bao giờ tự luyến lộ liễu như vậy đâu trời.
Triệu Lam vẫn luôn quan sát nét mặt Cố Thanh Hàn, thấy khóe miệng nàng động đậy khẽ nhếch cộng thêm cái thở hắt liền biết nàng đang rất muốn cười mình, cảm thấy có chút mất mặt.



Cô không thèm đôi co với nàng nữa, cầm nĩa ghim vào một miếng dâu tây bỏ vào miệng cắn, mặc kệ họ Cố kia ráng nhẫn nhịn đến tím cả mặt.
Qua một lúc lại nghe tiếng Cố Thanh Hàn phấn khích reo hò, "Tìm được rồi"
Nàng quay màn hình laptop về phía cô, "Chị xem"
"Cái gì vậy?", Triệu Lam hiếu kỳ ngó vào, suýt chút nữa thì mắc nghẹn.
Trên hình là hai cô gái xinh đẹp thân hình bốc lửa đang ôm chặt lấy nhau không một kẽ hở, mà quan trọng là giữa họ không hề có mảnh vải nào che chắn, cứ thế để cho toàn bộ cơ thể như muốn hòa làm một với nhau, vẻ mặt cũng vô cùng gợi tình, nhìn qua cũng đủ biết bộ phim này không dành cho trẻ vị thành niên tọc mạch rồi.
"Sao...tự nhiên lại xem cái này?"
Triệu Lam như không tin vào mắt mình, đưa ánh nhìn cực kỳ hoang mang hướng về phía Cố Thanh Hàn, gương mặt cũng trở nên méo mó trông rất gì và này nọ.
Nàng lại lần nữa vận hết nội công nhịn cơn buồn cười xuống.
"Thì chúng ta đang "học" mà, phải xem trước bài giảng chứ", Cố Thanh Hàn cười xấu xa, "Đều là người trưởng thành hết rồi có gì đâu mà ngại?"
Nàng cứ nửa thật nửa đùa thế này khiến Triệu Lam không biết đường đâu mà lần.

Thế nhưng thấy Cố Thanh Hàn sau một lúc vẫn không có vẻ là đang hù mình, cũng chẳng có ý định thay đổi sang thứ khác, cô yếu ớt hỏi, "Có thể không xem không?"
Cố Thanh Hàn nhếch miệng nhìn vẻ mặt của Triệu Lam, cảm thấy vô cùng thú vị, bắt đầu giở giọng dụ dỗ, "Chị không muốn đóng phim nữa hả? Chỉ là xem thử để lấy cảm giác và diễn tập thôi"
Nàng biết cô đối với công việc của mình là hết sức dụng tâm để đạt được kết quả tốt nhất, hiển nhiên cô sẽ đồng ý.

Quan trọng hơn hết, nàng rất muốn nhìn thấy phản ứng của Triệu Lam đối với chuyện này.

Không biết một người vẫn luôn giữ sự điềm tĩnh trên gương mặt như cô khi bị kích thích dục vọng sẽ bày ra vẻ mặt như thế nào.
Triệu Lam hơi chút do dự, đúng là chuyện nữ - nữ này cô chưa từng trải qua, vốn dĩ là không có kinh nghiệm.

Vả lại kịch bản không chỉ dừng ở mức hôn môi, vậy nên xem phim cũng có thể coi như một cách để học hỏi.

Có điều xem phim người lớn một mình đã là một cái gì đó quá sức tưởng tượng với cô rồi, đằng này bên cạnh lại có thêm một người nữa, nói đi nói lại vẫn là không thể tỏ ra vẻ bình thường được.
Thấy cô vẫn còn đang mải đấu tranh tâm lý mà chưa đưa ra câu trả lời, Cố Thanh Hàn dứt khoát dùng chiêu cuối chốt hạ, "Nè nha, tôi đã dành ra cả ngày trời được nghỉ để giúp chị rồi, chị mà không chịu phối hợp chính là không nể mặt tôi đó"
Hay thật, nói như thể nàng vừa mới làm một công cuộc hy sinh cao cả lắm vậy.

Triệu Lam bất lực nhìn nàng, thở dài gật đầu, "Được rồi, xem thì xem thôi, nhưng tôi nói trước mấy cái này không có tác dụng gì với tôi đâu đấy"
Coi như đồng ý cho nàng vui vậy, còn chưa biết được tới đó đứa nào sẽ chạy trước đâu.
"Chị có mang rượu theo không?"
"Có"
"Vậy đem ra đây đi"
Lại còn đòi uống rượu, rõ ràng tửu lượng của nàng không tốt.
Triệu Lam càng nhìn vẻ háo hức của Cố Thanh Hàn càng thấy vô lực, tự nhiên lại hối hận vì đã đồng ý với nàng chuyện này.

Nhưng lời nói đã thốt ra vốn không thể thu lại được, chỉ có thể nương theo ý muốn của nàng, đứng dậy đi lấy chai Whisky trong tủ kính, thầm nhủ sẽ không để nàng uống nhiều quá.
Cố Thanh Hàn thấy bản thân thuyết phục được Triệu Lam liền có cảm giác thành tựu, nàng hí hoáy bấm vào nút xem phim rồi tựa người vào thành giường, trên mặt tràn đầy vẻ tự đắc.
Bộ phim bắt đầu như bao thể loại bình thường khác, cũng có cốt truyện và diễn biến liền mạch, tình tiết tuy không quá mới mẻ nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Cố Thanh Hàn vừa xem vừa bốc dâu tây ăn liên tục, chờ đợi tới màn cao trào nhất, thế nhưng gần hai mươi phút trôi qua đĩa dâu đã cạn sạch, rượu trong chai cũng đã vơi đi 1/3 mà hai nhân vật chính vẫn chỉ dừng ở mức "liếc mắt đưa tình" khiến nàng không khỏi mất kiên nhẫn.
"Uy, làm cái gì mà lâu vậy a?"
Thấy Cố Thanh Hàn bất mãn như vậy, Triệu Lam ngồi bên cạnh khoanh tay liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói, "Muốn nhanh thì xem diễn viên châu Âu đóng"

Cố Thanh Hàn vội chớp thời cơ quay đầu sang hỏi, "Vậy chị thích phim của châu Âu hay châu Á?"
"Tôi không thích xem"
"..."

Một tiếng thét lớn phát ra từ laptop khiến hai người giật mình, Cố Thanh Hàn hoảng tới nỗi bấm giảm âm lượng không kịp, suýt chút nữa còn đem con Macbook của Triệu Lam nện xuống nền đất.

Cũng may nàng còn ý thức được giá tiền của nó mới không làm ra hành động dại dột này.
Mới phút trước Cố Thanh Hàn còn chê nội dung phim thật nhàm chán và chậm chạp nhưng bây giờ nó đã bắt đầu dồn dập khiến nàng trở tay không kịp.

Từng màn cọ xát, kích thích và cao trào cùng tiếng rên rỉ của hai cô gái trước màn hình làm cho người nào đó vừa mới mạnh miệng cũng phải nóng mắt, trong lòng bỗng thấy cồn cào, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Nàng vội lấy tay che mặt mình lại, chỉ chừa ra một kẽ hở rất nhỏ giữa hai lòng bàn tay, lâu lâu lại hé ra nhìn một lúc.
Biểu cảm của họ chính là thứ khiến nàng ngại ngùng đồng thời làm dáy lên sự tò mò, hai người phụ nữ cũng có thể thoải mái đến như vậy sao? Đặc biệt là ba ngón tay ra vào tới tấp đó, vậy cũng được nữa hả? Chỉ nhìn thôi đã thấy đau lắm rồi.
Trải qua những đợt sóng kích tình bỏng mắt, hình ảnh sống động cùng âm thanh mãnh liệt cuối cùng cũng dừng lại.

Cố Thanh Hàn giống như trút được gánh nặng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm một cái, lập tức quay đầu sang kế bên xem biểu hiện của Triệu Lam.

Khác hoàn toàn với nàng, Triệu ảnh hậu vẫn như cũ không hề hấn gì, thậm chí phải nói là một chút phản ứng cũng không có.

Cố Thanh Hàn liền dùng ánh mắt hoài nghi nhân sinh nhìn cô.
"Sao có thể?", nàng như không tin vào mắt mình.
"Gì?", Triệu Lam nhếch miệng, "Không phải đã cảnh báo trước với cô rồi sao? Nó không có tác dụng"
"Nhưng ít nhất chị cũng phải lung lay chứ!", Cố Thanh Hàn giận tím người.
Mục đích ban đầu là để xem phản ứng của cô mà, thế nào lại phản tác dụng chỉ có mình nàng bị kích thích như vậy?
"Thật sự là xem xong chị không có cảm giác gì à?"
"Chỉ là diễn thôi mà", Triệu Lam nhún vai, "Tôi lại cảm thấy kỹ thuật diễn của họ cũng không tốt lắm"
Cố Thanh Hàn trong lòng rít gào, mẹ nó chứ, đây là tất cả những gì chị quan tâm khi xem pỏn thật đẩy hả?
Không cam tâm để bản thân bị thua thiệt, nàng quyết định thử lại lần nữa, "Chúng ta xem thêm một bộ đi"
"Yo, cô vẫn chưa chịu từ bỏ à?", Triệu Lam đưa tay đỡ trán, "Tôi thấy hay là thôi đi, trông cô ngại ngùng như vậy chắc không thể xem tiếp được nữa đâu"
Bị cô vạch mặt thẳng thừng như vậy, Cố Thanh Hàn liền xấu hổ, cúi đầu cắn môi.

Triệu Lam lại được nước làm tới, bắt chước giọng điệu lúc đầu của nàng, "Đều là người trưởng thành hết rồi có gì đâu mà ngại?"
Nàng vội nhảy dựng lên, "Gì chứ? Con mắt nào của chị thấy tôi là đang ngại?"
"Không phải sao? Mặt đỏ như vậy mà vẫn mạnh miệng?"
Cô đưa tay áp vào một bên má của nàng, không biết đứa nhỏ này là vì rượu hay vì đoạn phim vừa rồi mà cả khuôn mặt lúc này không khác gì một quả cà chua chín mọng.

Da Cố Thanh Hàn thật sự rất đẹp, vừa trắng lại vừa mịn, đàn hồi cũng rất tốt, sờ vào rất đã tay.

Triệu Lam thích thú nhéo nhẹ vài cái, cảm thấy nàng vẫn là nên có da có thịt một chút, như vậy trông càng đáng yêu hơn nữa.


Ánh mắt lại bị vành tai đang ửng đỏ kia thu hút, Triệu Lam liền nhanh chóng chuyển mục tiêu, dùng ngón cái vuốt nhẹ một lúc rồi tiếp tục chà xát, mỗi lần như vậy cả người Cố Thanh Hàn khẽ run lên, đồng thời hơi nghiêng đầu ra sau né tránh.
"Đừng..."
A, thì ra tai chính là điểm mẫn cảm của nàng.
"Hửm? Đừng gì cơ?", cô cười xấu xa hỏi, lại cho thêm ngón trỏ vào trong ốc tai của nàng.
Cố Thanh Hàn ngăn không được than nhẹ, "Đừng, đừng đụng mà..."
Triệu Lam vui vẻ bật cười.
Thấy bản thân khổ sở như vậy mà cô vẫn còn cười được, Cố Thanh Hàn không khỏi cảm thấy mất mặt.


Nàng đưa tay muốn đẩy Triệu Lam nhưng lại bị cô bắt lấy, chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.

Vậy nhưng người phụ nữ xấu xa này không có vẻ gì là muốn tha cho nàng, thậm chí còn cố gắng tìm thêm vài nơi mẫn cảm của nàng mà khiêu khích.

Cuối cùng bị cô chọc đến điểm cực hạn, Cố Thanh Hàn dùng hết sức bình sinh vùng vẫy thoát ra, lao đến cắn vào cái miệng đáng ghét đang cười mình một cái.

Trong phút chốc, Triệu Lam hoàn toàn đứng hình, không nghĩ tới người này bình thường trông khá hiền lành vậy mà khi tức giận lên sẽ cắn người như vậy.
Cố Thanh Hàn lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn xuống đôi môi vừa bị mình tấn công thấy nó hơi sưng lên một chút, bắt đầu tự trách, vừa rồi hẳn là nàng đã dùng lực khá mạnh đi?
"Xin lỗi...", nàng cúi đầu dúng ngón cái xoa nhẹ vào môi cô, hy vọng có thể giảm đau được một chút.
"Có đau không?"
Triệu Lam giương mắt nhìn nàng, trong lòng chợt mềm nhũn, cảm thấy dáng vẻ hối lỗi của nàng hệt như một đứa trẻ làm sai sợ bị trách phạt vậy.

Tuy Cố Thanh Hàn không phải kiểu con gái ngọt ngào thích làm nũng nhưng từng cử chỉ vô thức của nàng vẫn khiến tâm đối phương xao động, thế này thì ai có thể nặng lời với nàng đây? Đúng thật là có hơi rát, cô vẫn cố nén cơn đau an ủi, "Không s..."
Lời nói còn chưa kịp thốt ra đã bị một thứ mềm mại chặn lại, Cố Thanh Hàn ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia khẽ mút, nàng hôn rất nhẹ nhàng, như thể sợ làm đau cô vậy.
Được một lúc Cố Thanh Hàn chủ động tách ra, chẳng biết từ khi nào mà nàng đã ngồi vào trong lòng Triệu Lam rồi.

Cố Thanh Hàn vén tóc Triệu Lam ra sau vành tai, cúi đầu đối diện với ánh nhìn ngơ ngác của cô, "Vừa rồi đã học xong lý thuyết rồi nhỉ?"
Triệu Lam chần chừ gật đầu.
"Vậy chị có muốn thực hành ngay bây giờ không?"
Giọng nói của nàng vừa rồi nghe có vẻ khàn hơn bình thường, chắc là do rượu hoặc cũng có thể là nàng cố tình như vậy, Triệu Lam tưởng như người trước mặt mình biến thành một người khác.

Không còn vẻ lạnh nhạt thường thấy, Cố Thanh Hàn lúc này có gì đó rất cuốn hút không thể cưỡng lại được.

Sức quyến rũ tỏa ra không phải vì chủ nhân của nó làm những hành động khêu gợi hay kích dục, chỉ đơn giản nhìn vào ánh mắt nàng như thể tất cả đều bị xoáy vào một nơi không có lối thoát và sẵn sàng nghe theo mọi mệnh lệnh của nàng.

Chẳng lẽ đây là lí do khiến Thẩm Tư Đằng mê muội Cố Thanh Hàn như vậy? Đã thế thì cô cũng rất muốn thử, nếm thử cảm giác do người phụ nữ này mang lại rốt cuộc sẽ như thế nào, liền gật đầu đồng ý.
Nhận được câu trả lời của Triệu Lam, Cố Thanh Hàn cũng không có nhiều lời, một tay nâng cằm cô một tay đỡ phía sau đầu để cô không bị thành giường làm đau, lại một lần nữa hôn xuống.

Khác với nụ hôn vừa rồi, lần này nàng đã dùng lực hơn nhưng vẫn rất từ tốn khiến Triệu Lam cảm thấy như mình đang được nâng niu chứ không phải bị xâm chiếm.

Đôi môi được mút vào có cảm giác mềm mịn như bông và ngọt ngào như kẹo, nó len lỏi trong từng ngóc ngách tâm trí Triệu Lam như muốn khai phá.

Điều kỳ lạ là suốt quá trình cô không hề nảy sinh ý định đẩy nàng ra, thậm chí có vài lần Cố Thanh Hàn dừng lại một chút để thông khí thì Triệu Lam vẫn muốn nàng sẽ tiếp tục.

Cô dùng tay giữ gáy nàng lại, bắt đầu chuyển sang thế tiến công.

Cố Thanh Hàn tuy rằng bị giật mình nhưng ngay sau đó cũng liền chủ động phối hợp, nàng vô thức hé hàm răng đang cắn chặt của mình ra, Triệu Lam liền nhân cơ hội đó đưa vật mềm mại vào trong khoang miệng của nàng.

Hai người cứ thế day dưa không dứt, chẳng màng đến thế giới xung quanh.

Thời khắc này ai cũng chỉ có một ý tưởng duy nhất, đó là dành toàn bộ tâm trí cho người trước mặt mình.

Điều hòa trong phòng phả ra luồng khí lạnh toát, hai cánh môi bởi vì ma sát mà lại phát nhiệt, một cảm xúc xa lạ chưa từng trải qua trước đây chợt dâng lên khiến trong lòng Triệu Lam một phen ngứa ngáy.

Làm chuyện này với một người phụ nữ đó là điều mà cô chưa từng nghĩ tới, nhưng ít nhất là cô không hề chán ghét cảm giác này.

Chiếc lưỡi linh hoạt của Triệu Lam sau khi đã chán chê với việc va chạm với những chỗ xung quanh liền chuyển hướng sang tìm "người bạn" của mình, nào ngờ vừa chạm tới đầu lưỡi nàng thì cả cơ thể đã bị Cố Thanh Hàn dùng lực đẩy ra, khiến cô một phen ngơ ngác.
"Làm sao vậy?"
Cố Thanh Hàn cúi đầu nhìn xuống bụng mình rồi lại ngẩng lên nhìn Triệu Lam với ánh mắt đáng thương, "Tôi đói"
Nàng lấy tay xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, nó cũng biết phát ra tiếng "ọt ọt" như biểu thị sự đồng tình với chủ nhân.
"..."
Vẻ mặt nàng lúc này rất khó coi, Triệu Lam bất lực hỏi,"Cô có muốn ăn một chút gì không?"
Cố Thanh Hàn ngượng ngùng gật đầu, cô liền gọi điện cho phục vụ mang lên một ít thức ăn, hai người ngồi vào bàn, cả căn phòng cũng chìm vào im lặng.

Triệu Lam ăn rất ít, chỉ múc hai muỗng súp vào chén còn lại đều nhường cho Cố Thanh Hàn, nàng thấy vậy vội quan tâm hỏi, "Sao chị không ăn thêm một chút nữa đi?"
Đáp lại nàng, cô vẫn lắc đầu, "Tôi no rồi"
Cố Thanh Hàn nhìn người trước mặt chậm rãi dùng khăn giấy lau miệng, động tác của cô lúc nào cũng luôn từ tốn và thanh lịch, đích thị là một thiên kim tiểu thư được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ.

Nàng biết diễn viên cần phải giữ dáng, việc Triệu Lam ăn ít nàng đã từng nghe Triệu Dật Thiên nói qua nhưng không nghĩ tới cô lại biếng ăn đến mức này, như vậy thì sao mà làm việc được? Cố Thanh Hàn nhìn một lượt thức ăn phong phú trên bàn, sau đó gắp một miếng thịt sườn đưa đến bên miệng Triệu Lam.
"???"
Nàng nhe răng cười, "Cái này ăn ngon lắm, chị nếm thử đi"
Triệu Lam hết nhìn nàng lại nhìn miếng thịt béo bở, dáng vẻ có hơi chần chừ.

Lúc này Cố Thanh Hàn mới nhận ra là nàng đã dùng đũa của mình để gắp thức ăn, có lẽ vì vậy mà cô mới không dám cắn đi.

Hai người các nàng không phải bạn thân, làm như vậy chẳng khác nào không tôn trọng đối phương cả.

Cố Thanh Hàn hốt hoảng định thả miếng thịt về lại chén mình, đúng lúc Triệu Lam chồm tới há miệng cắn lấy, cả hai đều sững sờ.
"Không phải cô muốn đút cho tôi sao? Cho rồi còn đòi lại hả?", Triệu Lam nhíu mày hỏi nhưng vẫn không nhả miếng thịt ra.
"Tôi...tôi tưởng chị không muốn ăn chứ bộ"
Cố Thanh Hàn đỏ mặt vội thả đũa xuống.
Cái khỉ gì đang diễn ra vậy a? Rõ ràng hôm nay bày mưu để trêu chọc cô, như thế nào người mất mặt vẫn luôn là nàng vậy chứ?
Đúng là không công bằng mà!!!
Lúc này điện thoại chợt vang lên tiếng thông báo, Triệu Lam liền mở ra xem, gương mặt đang tươi cười bỗng chốc đanh lại.
Cô gõ vài chữ như đang trả lời đối phương, sau đó trực tiếp tắt nguồn, ngẩng đầu hỏi nàng, "Ngày mai cô có rảnh không?"
Cố Thanh Hàn gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Khổng đạo cho tôi nghỉ ba ngày nhưng sáng mai tôi sẽ về Bắc Kinh, trưa ngày mốt mới quay lại đây"
Đáy mắt Triệu Lam xẹt qua tia hụt hẫng, "Vậy à"
Cố Thanh Hàn lập tức nhận ra điều khác thường, nàng giúp cô rót một li nước, tiện thể hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì", Triệu Lam nhanh chóng phủ nhận, "Chỉ là ngày mai tôi không có cảnh quay, muốn rủ cô đi dạo vài chỗ ở Thâm Quyến"
Đây là lần đầu tiên cô chủ động rủ nàng ra ngoài như vậy, không biết phải mất bao lâu nữa mới có được lần thứ hai.

Nhưng kèo này dự là sẽ không thành, nàng vội cười trừ, "Thật ngại quá, tôi có hẹn với bạn rồi"
Kỳ thực Cố Thanh Hàn cũng muốn được đi chơi với Triệu Lam lắm chứ, chỉ là nàng đã lỡ hứa với Giang Uyển Nhu sẽ đến tham dự lễ tốt nghiệp của em ấy, không thể nói không giữ lời được.
"Vậy chị có muốn về Bắc Kinh cùng tôi không?"
"Không, Thẩm Tư Đằng vừa nhắn mai hắn sẽ về nhà một chuyến, tôi không muốn gặp hắn, cô cũng đừng về nhà mình đấy"
Cố Thanh Hàn ngẩn người, từ khi đổi số điện thoại mới nàng đã không còn liên lạc với Thẩm Tư Đằng, hắn cũng không biết nàng hiện tại đã quay lại đóng phim, chắc chắn khi trở về sẽ mò đến nhà nàng, vậy nên dùng đầu gối suy luận cũng biết Triệu Lam nói vậy là không muốn nàng gặp mặt hắn, thật ra chính nàng bây giờ cũng không còn ý nghĩ đó.
"Tôi biết rồi"
Triệu Lam yên tâm gật đầu, ngước nhìn đồng hồ phát hiện trời đã tối, liền giục nàng về phòng, "Cô mau nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi ra sân bay với cô"
Cố Thanh Hàn ôn nhu cười, "Được".



Từ Địch Thành Yêu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Từ Địch Thành Yêu Truyện Từ Địch Thành Yêu Story 39: Chương 37
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...