Từ Địch Thành Yêu
21: Giải Vây
"Cô...", Cố Thanh Hàn tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng là Nhậm Tuyết đã lén lút sau lưng Tần Dư vụng trộm với người khác, vậy mà bây giờ còn không có lòng tự trọng mà đánh nàng.
Hôm nay bằng mọi giá nàng phải giúp Tần Dư thoát khỏi con người này.
"Tôi thì thế nào? Hôm nay tôi nhất định không để yên cho cô đâu", Nhậm Tuyết điên tiết la hét, như thể cô ta và Cố Thanh Hàn có mối thù ngàn năm vậy.
"A Dư, cậu mau giải thích cho mình đi, cậu với con nhỏ này là sao hả?"
Tần Dư mặc kệ Nhậm Tuyết đang ở phát điên cái gì, chỉ lườm cô ta một cái rồi ôm lấy Cố Thanh Hàn, nói nhỏ, "Cậu không sao chứ?"
Cố Thanh Hàn cũng vờ tựa đầu vào vai Tần Dư, cố tình diễn một màn ân ái trước mặt mọi người.
"Không sao, cậu cứ làm tới cho mình, nhất định phải chọc tức cho cô ta tự mình từ bỏ mới thôi"
"Ừm", Tần Dư đương nhiên không phản đối.
Nhậm Tuyết nhìn hai người căn bản không thèm để ý đến mình mà ôm ôm ấp ấp, lửa giận trong người lại càng sôi trào, tiếp tục lao đến bên người Cố Thanh Hàn, vậy nhưng lại bị mọi người xung quanh ngăn lại.
"Tiểu Tuyết, cậu hơi quá đáng rồi đó"
Một cô gái trong số những người bạn của Tần Dư lên tiếng, bầu không khí vốn đang vui vẻ bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Ai nấy cũng đều vì cú tát của Nhậm Tuyết mà bất bình, bây giờ cô ta lại còn muốn động tay lần nữa, tất nhiên mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu.
Nhưng bản thân Nhậm Tuyết lại không nghĩ hành động của mình là sai.
"Quá đáng? Tôi đánh cô ta các người mắng tôi quá đáng, vậy con hồ ly tinh này cướp bạn gái của tôi thì sao? Các người không định mắng cô ta lẳng lơ à?"
"Không phải cô và Tiểu Dư đã chia tay rồi sao? Vậy thì đâu có tính là cướp"
Cố Thanh Hàn càng nhìn càng chướng mắt, càng nghe càng chói tai.
Lẳng lơ sao? Cô ta mạnh miệng như vậy mà cũng không biết tự nhìn lại bản thân mình.
Còn mắng nàng là hồ ly tinh nữa, ngay cả Triệu Lam cũng chưa từng như vậy gọi nàng.
"Nói bậy, tôi và A Dư vẫn đang rất hạnh phúc, chúng tôi yêu nhau đến nhường nào, là do cô quyến rũ cậu ấy, hết lần này đến lần khác xúi giục cậu ấy chia tay với tôi, thật ra cô đã luôn âm thầm phá vỡ chúng tôi để có thể có được A Dư đúng không?"
Cố Thanh Hàn đương nhiên không để thua kém, nàng bình thường vốn không thích nói nhiều, cũng sẽ không rảnh rỗi đi kiếm chuyện với người khác, nhưng hôm nay sẽ phá lệ một lần, coi như giúp khuê mật thoát khỏi phiền phức.
"Hừ, nếu bản thân cô không làm gì sai thì tôi đây không rảnh mà xen vào, Tiểu Dư cũng sẽ không nghe lời tôi đến vậy, cô không cảm thấy có lỗi với cậu ấy hả?"
Lại còn trơ trẽn nói dối không biết chớp mắt.
Cố Thanh Hàn không hiểu sao loại người này có thể mặt dày như vậy được.
Tiểu Dư a Tiểu Dư, cậu làm bác sĩ mà sao không biết mở to mắt ra mà nhìn, rốt cuộc cậu vớ phải loại "cực phẩm" gì đây?
Nhậm Tuyết bị Cố Thanh Hàn nói trúng tim đen, không biết cãi lại thế nào, chỉ có thể liên tục chửi rủa nàng bằng những lời khó nghe nhất.
"Nhậm Tuyết, cô quậy đủ chưa?"
Tần Dư rốt cuộc cũng lên tiếng.
Từ nãy đến giờ cô vẫn luôn nhẫn nhịn.
Dù sao hai người bên nhau sáu năm, không quá dài nhưng cũng không phải là ngắn, cô vốn dĩ muốn chia tay trong hoà bình, muốn cho Nhậm Tuyết đường lui, nhưng cô ta được nước lấn tới, làm loạn trước mặt bạn bè cũ khiến cô mất mặt không nói, lại còn liên tục nhục mạ Cố Thanh Hàn.
Cô không thể để yên được nữa.
"A Dư, cậu mắng mình? Cậu thật sự vì Cố Thanh Hàn mà mắng mình? Trước đây cậu còn chưa từng lớn tiếng với mình, bây giờ lại vì cô ta..."
Giọng nói của Nhậm tuyết run rẩy, Tần Dư trước giờ vẫn luôn cưng chiều cô ta, bất kể xảy ra chuyện gì cũng luôn đứng vè phía cô ta, nhưng hôm nay, ánh mắt của Tần Dư nhìn cô ta thật khác lạ, nó lạnh lùng, nó vô tình, không còn sự ôn nhu đầy yêu thương vốn có nữa.
Tất cả...đều do con hồ ly tinh đội lốt bạn thân kia.
"Nhậm Tuyết, chúng ta đã chấm dứt, tôi chia tay cô không phải vì Tiểu Hàn, lí do là gì, cô phải là người hiểu rõ nhất mới đúng"
Sắc mặt Nhậm Tuyết trắng bệch, chẳng lẽ Tần Dư đã biết được chuyện gì rồi? Cô ta bắt đầu hoảng sợ, lao đến nắm chặt cổ tay Tần Dư.
"A Dư, cậu nói vậy là ý gì? Cậu...cậu đừng nghe Cố Thanh Hàn nói bậy, nhất định là cô ta muốn hãm hại mình, đều do cô ta bịa chuyện hết, cô ta đang bày mưu chia cắt chúng ta, cậu đừng tin...".
Truyện Phương Tây
Cố Thanh Hàn:???
Nàng đã làm gì? Sao cái gì Nhậm Tuyết cũng đổ lên đầu nàng hết vậy?
Dạo gần đây nàng bận tối tăm mặt mày, lại còn bệnh lên bệnh xuống, hơi đâu mà đi theo dõi, điều tra Nhậm Tuyết? Cô ta nghĩ mình có giá đến vậy sao? Hơn nữa chuyện cô ta ngoại tình cũng là Tần Dư nói thì nàng mới biết có được không? Chắc cô ta ngoại tình cũng là do nàng kề dao ngay cổ ép cô ta vậy.
Cố Thanh Hàn thật sự muốn cho Nhậm Tuyết một bạt tai lắm rồi, nếu không phải tại vì mặc váy bất tiện và xung quanh có nhiều người thì con nhỏ này tới công chuyện với nàng.
Cũng phải công nhận là Nhậm Tuyết ám ảnh nàng còn nhiều hơn đám fan tư sinh mê muội Triệu Lam nữa, mâm nào của cô ta nàng cũng đều có mặt, câu nào thở ra cũng phải dính thêm ba chữ "Cố Thanh Hàn" mới chịu được.
"Tôi đã nói rồi, tôi chia tay cô hoàn toàn không liên quan tới Tiểu Hàn, cô không được tiếp tục đổ lỗi cho cậu ấy nữa"
Tần Dư ngược lại không hề bị mấy câu nói nhảm nhí của Nhậm Tuyết lay động, nhẹ nhàng kéo tay Nhậm Tuyết ra khỏi cổ ray mình.
Tính cách Cố Thanh Hàn thế nào cô hiểu rõ, tình trạng dạo này của nàng thế nào cô cũng đã biết, so với Nhậm Tuyết, cô càng gần gũi với Cố Thanh Hàn hơn.
Trước dây Cố Thanh Hàn nói Nhậm Tuyết không tốt cô cũng nhắm mắt cho qua, nhưng lần này là chính mắt trông thấy, không thể tiếp tục giả ngu tự lừa mình dối người nữa.
Nhậm Tuyết tức đến cắn chặt răng, Tần Dư quả thật là người tốt nhất mà trước giờ cô ta từng quen biết, trong số những người từng qua lại chưa có ai tâm lý, tinh tế và thấu hiểu bản thân như Tần Dư.
Nhậm Tuyết hối hận rồi, cô ta không muốn mất một người đã từng yêu thương mình thật lòng đến như vậy.
"A Dư, mình sai rồi, đều do mình không tốt, mình không nên làm vậy với cậu...mình...mình sẽ sửa, chúng ta quay lại được không? Làm ơn...cho mình một cơ hội nữa thôi, mình không muốn chia tay..."
"Nhưng hôm nay đã là cơ hội cuối cùng mình dành cho cậu rồi"
"Ha, ha ha ha...cậu tuyệt tình với mình như vậy sao?"
Nhậm Tuyết dột nhiên cười lớn, nước mắt cô ta chảy dài hai bên má, khiến Cố Thanh Hàn nhìn vào vừa thấy thương vừa thấy xót.
Tốt xấu gì Nhậm Tuyết hiện giờ cũng là một người mẫu, trước kia còn là hoa khôi của trường bên canh Triệu Lam.
Tất nhiên so về khí chất không bằng nhưng chỉ cần gương mặt thôi cũng đủ khiến các nam sinh đổ rạp, bây giờ mỹ nữ khóc như vậy, là ai cũng sẽ thấy thương cảm thôi.
"Cậu nói như vậy bởi vì cậu đã yêu Cố Thanh Hàn rồi chứ gì?"
Lại tới nữa.
Cố Thanh Hàn phun tào, nàng đúng là ngốc quá mà, tự dưng đi tội nghiệp con người này làm gì không biết, thấy thương cái khỉ gì, thấy ghét thì có.
Tần Dư không muốn lại trả lời mấy câu hỏi vô nghĩa của Nhậm Tuyết, xem chừng là cô ta sắp bỏ cuộc rồi, giải quyết nhanh nhanh rồi về thôi, cô đã hứa là sẽ mua bánh kem cho Cố Tiểu Mạc, lại trễ nữa sợ rằng người ta đóng cửa mất.
Nhậm Tuyết đi ngang qua Tần Dư và Cố Thanh Hàn, cầm lấy mấy chai rượu trên bàn trước sự thắc mắc của mọi người, rồi lại đi trở ra.
"A Dư, cậu nhất quyết muốn ở bên cạnh Cố Thanh Hàn đúng không? Ha, được thôi, chỉ cần cô ta uống rượu thắng mình, mình sẽ thành toàn cho hai người"
"Nè, Tiểu Tuyết, cậu làm vậy không hay chút nào đâu, để yên cho hai cậu ấy đi"
"Mặc kệ tôi"
Hừ, để yên? Nhậm Tuyết sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Cố Thanh Hàn đó sao với mình không đẹp bằng, tiền không có, gia thế cũng không, ngay cả thành tích học tập cũng không đuổi kịp mình chứ đừng nói tới công việc hiện tại.
Rốt cuộc nàng ta hơn mình ở điểm nào?
"Nhậm Tuyết, cô đừng bày trò nữa có được không?"
Lần này Tần Dư thật sự lớn tiếng, tửu lượng của Cố Thanh Hàn không tốt, hơn nữa sức đề kháng của nàng khá kém, càng không thể đụng tới rượu, uống thêm trận này khả năng cao là lại quay về bệnh viện nằm tiếp.
"Nếu cậu không đồng ý chuyện này thì mình cũng sẽ không đồng ý chia tay đâu"
"Vậy để tôi uống thay cậu ấy"
A, cô còn biết nói không tốt cho sức khoẻ của Tần Dư vậy tốt cho sức khoẻ của tôi chắc?
Cố Thanh Hàn thật sự tò mò trong mắt Nhậm Tuyết bản thân nàng phi thường đến mức nào, đến nỗi có thể chống lại cả bách bệnh.
"Nếu tôi thắng, cô sẽ lập tức rời khỏi Tiểu Dư đúng không?"
Nhậm Tuyết vô cùng kinh ngạc, không phải Tần Dư luôn nói Cố Thanh Hàn không thể uống rượu sao? Lúc ba người còn chơi chung cô ta chưa từng thấy nàng đụng tới một giọt rượu nào, bây giờ lại tràn đầy tự tin như vậy.
"Đ...đúng vậy"
"Tiểu Hàn...", Tần Dư vô cùng lo lắng, nghe cái giọng điệu này liền biết Cố Thanh Hàn nhất định sẽ bất chấp mà nhận thách đấu với Nhậm Tuyết.
"Mình sẽ không sao đâu, tửu lượng của Nhậm Tuyết cũng không cao, chắc sẽ trụ được thôi"
"Nhưng mà..."
"Ai, cậu quên mục đích hôm nay chúng ta đến đây rồi à? Dù sao cũng trụ tới bước chót rồi, Nhậm Tuyết cũng coi như hết đường xoay chuyển rồi, chẳng lẽ cậu muốn mọi nỗ lực hôm nay thành công cốc hết hả?"
Cố Thanh Hàn lườm Nhậm Tuyết một cái, lại nói tiếp, "Hơn nữa cậu cũng là bác sĩ mà, lo gì?"
Cố Thanh Hàn nói đúng, hôm nay mà không kiên định thì không biết sau này Nhậm Tuyết sẽ lại bày ra bao nhiêu cái "hôm nay" nữa, Tần Dư muốn cãi cũng không được, chỉ có thể dặn dò Cố Thanh Hàn, "Được rồi, nhưng mà cậu cũng đừng có cố quá, cảm thấy trong người không ổn cứ bảo dừng, bảo vệ sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất"
"Ừ, mình biết rồi"
Cố Thanh Hàn khoanh tay đi tới, cầm một chai rượu từ tay Nhậm Tuyết, bật nắp chai, đưa lên miệng tu một nửa trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
"Sao vậy? Không uống nhìn tôi làm gì? Muốn nuốt lời à?"
Nhậm Tuyết đúng là không tin vào mắt mình.
Cái con người trước đây cả nước trái cây có chút cồn cũng không chạm vào vậy mà lại uống cả chai rượu vang, khiến cô ta không khỏi ngoài ý muốn.
"Ai sợ cô?", Nhậm Tuyết không thể chịu thua.
Hai người cứ thế uống hết ly này tới ly khác, tới khi rượu trên bàn đã uống gần hết.
Cuối cùng, Nhậm Tuyết chịu không nổi nữa, giơ tay xin hàng.
Tần Dư chỉ đợi có thế, lập tức chạy đến bên người đỡ Cố Thanh Hàn, nhìn nàng như vậy thôi nhưng chắc chắn là đã say quắc cần câu rồi, không thể lại uống thêm nữa.
Nhậm Tuyết nhìn Tần Dư không thèm đếm xỉa tới mình, lòng đau như cắt, tia hy vọng cuối cùng cũng đã hoá thành tro bụi, đau lòng vụt chạy đi mất.
"Tiểu Dư, mau...mau đuổi theo"
"Đuổi theo Nhậm Tuyết à? Còn cậu thì sao?"
"Mình...không sao, ực...Nhậm Tuyết...ức...đang say, trời tối như vậy...nguy...nguy hiểm..."
"Chắc không sao đâu, ở đây có bảo vệ mà"
"Lỡ...lỡ cậu ấy...nghĩ quẩn thì sao? Chỉ có cậu...mới khuyên được..."
Cố Thanh Hàn gắng gượng nói hết câu, trước mắt nàng đã bắt đầu chao đảo rồi.
Cố Thanh Hàn vẫn luôn như vậy, dù bản thân cũng đang gặp khó khăn nhưng vẫn ưu tiên giúp đỡ người khác, lần trước với Tiểu Mạc cũng vậy.
Tần Dư cẩn thận đỡ Cố Thanh Hàn tựa vào ghế, "Vậy cậu ở đây đợi mình"
Cố Thanh Hàn gian nan gật đầu.
Tần Dư vừa đi, vài người bạn khác liền vây đến hỏi thăm nàng.
"Cậu ổn chứ? Mình gọi nhân viên mang trà giải rượu lên cho cậu nhé?"
"À, cảm ơn..."
Cố Thanh Hàn thở dài đỡ trán, rượu này thật sự rất nặng a.
"Mình đi vệ sinh một chút..."
"Để mình đỡ cậu", một cô bạn tốt bụng cầm lấy cánh tay nàng.
"Không cần đâu, nhà vệ sinh...ở gần đây thôi, mình...tự đi được"
Cố Thanh Hàn nhẹ nhàng né tránh, nàng biết cô bạn này có ý tốt nhưng nàng không quen động chạm cơ thể với người lạ.
Nàng men theo bức tường đi về phía trước, cũng may nhà vệ sinh chỉ ở cuối dãy, bằng không thì thật sự mẹt mỏi rồi.
Cố Thanh Hàn mở vòi nước, rửa mặt cho tỉnh táo, tiếng nước chảy cũng khiến nàng thoải mái hơn một chút.
Vừa mới trở ra lại đúng lúc người trong phòng gần đó mở cửa.
"Ôi trời, ai mà nhìn quen quá vậy ta? À, bạn học Cố Thanh Hàn đây mà"
Một giọng nói giễu cợt vang lên.
Người này? Ai vậy? Cách nói chuyện này...
Cố Thanh Hàn nỗ lực nheo mắt nhìn nhưng ngoài việc thấy đầu mình nghiêng qua nghiêng lại thì nàng chả thấy mô tê gì.
"Sao vậy nè? Bạn cũ lâu ngày gặp lại mà không nhớ tụi này hả? Buồn lắm đó nha"
Hừ, ra là bọn nhóc ấu trĩ cùng lớp với mình, nàng chúa ghét bọn này, lúc đi học đều chỉ toàn chọc ghẹo, chế nhạo nàng chứ chả có gì hay ho cả.
Cố Thanh Hàn giả câm giả điếc, trực tiếp đi lướt qua bọn họ, nhưng lại bị một tên con trai nắm lại.
"Nè, thái độ lồi lõm vậy là sao hả?"
Cố Thanh Hàn không trả lời, dùng sức muốn thoát khỏi hắn.
"Ha, coi nó cào cấu tao kìa, đúng là hung dữ mà"
Tên con trai đó cười lớn, đám xung quanh cũng hùa theo, hắn kéo Cố Thanh Hàn lại gần hơn, nghiêng đầu về phía cổ nàng hít một cái.
"Ái chà, đúng là có tình yêu vào biết chăm chút rồi giảm cân xong cũng xinh đẹp đó chứ, mà tiếc quá, nam thần thì phải đi với nữ thần thì mới xứng đôi, đám cưới của Thẩm Tư Đằng và Triệu Lam chắc cũng có mời cậu mà ha"
Nghe xong cả đám lại phá lên cười, hệt như cái ngày chúng nó nhạo báng nàng khi Thẩm Tư Đằng nói chia tay với nàng vậy.
"Buông tôi ra..."
Cố Thanh Hàn vừa cảm thấy xấu hổ lại tức giận, Tần Dư lại đang đi tìm Nhậm Tuyết, không có ai đứng ra giải vây cho nàng.
"Triệu Lam, cậu đang nhìn gì vậy?", Nghiên Vy phát hiện nãy giờ Triệu Lam cứ nhìn về phía nhóm người bên kia không rời mắt.
Hôm nay là ngày Triệu Lam họp lớp, trước đó Triệu Lam có buổi phỏng vấn nên Nghiên Vy đã thuận đường theo cô đến đây.
"Bọn họ cũng là học sinh của Bát Trung sao?"
Vương Đan nhìn nhìn, "Hình như là vậy đấy, có vài cô cậu trong hội sinh của mình nữa"
"Vậy còn cô gái đằng kia thì sao?"
"Em biết, em biết cậu ta nè", một cô gái ước chừng trạc tuổi Cố Thanh Hàn lên tiếng.
"Cậu ta học cạnh lớp em, nghe nói tính tình lập dị, không thèm nói chuyện với ai, lúc còn đi học cậu ta vừa béo vừa xấu xí, cả lớp bên đó đều tẩy chay hết, Lam tỷ chị tốt nhất là đừng có đến gần con người này"
Triệu Lam nghe xong liền có chút không thoải mái, trầm ngâm nhìn Cố Thanh Hàn chật vật bị bọn họ lôi kéo.
Vẻ mặt của nàng không tỉnh táo lại rất khó chịu, không có chút nào là muốn phối hợp nên đoán chắc là nàng không muốn đi cùng bọn họ.
Vậy mà đám xung quanh còn chẳng thèm đến giúp đỡ, chỉ biết đứng cười, thậm chí còn hùa theo cổ vũ.
"Lam...Lam tỷ?"
"Này, cậu lại chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân nữa à?"
Nghiên Vy nhìn Triệu Lam một mực đi qua bên đó.
Cô thật sự tò mò, không biết cô nàng tên Cố Thanh Hàn đó rốt cuộc là ai.
Trước đây rõ ràng chưa từng nghe Triệu Lam nhắc đến, vậy nhưng hiện tại đã hai lần xông ra cứu giúp người ta không hề suy nghĩ.
Hôm trước còn vì đưa Cố Thanh Hàn đi bệnh viện mà đến studio trễ mất ba mươi phút, khiến đối tác tức giận đến nỗi suýt nữa thì buổi ghi hình bị hủy.
Dù sao Triệu Lam không nói, Nghiên Vy cũng nhất định sẽ không hỏi.
Đây là vấn đề thuộc về quyền riêng tư của cô, chỉ cần không để ảnh hưởng xấu đến công việc thì Nghiên Vy nhất định sẽ không nhúng tay vào.
Bên này, tên con trai thấy Cố Thanh Hàn vẫn cứng đầu vùng vẫy liền nổi nóng, hét lớn, "Còn ở làm giá cái gì? Xinh đẹp như vậy mà bị vứt bỏ thì phí quá, để anh đây thương tình đưa cưng về"
"Về đâu vậy?"
Giọng nói lạnh lẽo của Triệu Lam đột nhiên cất lên, khiến ai nấy cũng đều ngạc nhiên, dừng hết mọi động tác đang làm, bọn họ bắt đầu thi nhau lấy lòng.
"Lam tỷ, đúng là Lam tỷ rồi, hôm nay lớp chị cũng họp lớp ở đây ạ?"
"Công nhận Lam tỷ xinh đẹp thật đó, ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều"
"Chị có thể cho em xin chữ ký được không?"
Triệu Lam hoàn toàn phớt lờ mấy lời nịnh nọt vô nghĩa của đám người bọn họ, trực tiếp đi tới chỗ của tên đang nắm tay Cố Thanh Hàn.
"Tôi hỏi cậu muốn đưa cô ấy đi đâu?"
Hắn ta có chút run sợ, nhưng vẫn không buông tay Cố Thanh Hàn.
"Em, em chỉ muốn đưa cậu ấy về nhà thôi, chị biết đó...chúng em học cùng lớp mà"
"Đưa về nhà? Vậy để tôi"
Triệu Lam nắm lấy cổ tay còn lại của Cố Thanh Hàn, kéo mạnh nàng về phía mình.
Cố Thanh Hàn gần như sắp mất hết nhận thức, ngả vào trong lồng ngực Triệu Lam, không hề đưa ra một tia phản kháng nào.
May mà cô đến kịp, nếu không thì...
"Ai...ai vậy?", Cố Thanh Hàn cố nhịn cơn đau đầu, nàng dụi mặt vào cổ Triệu Lam, hít hít cái mũi.
Ân, thơm quá.
"Cố Thanh Hàn, đừng quậy..."
Tất cả mọi người, tính luôn Nghiên Vy thấy cảnh này đều mắt chữ A mồm chữ O mà nhìn hai người.
Một Triệu ảnh hậu cao cao tại thượng lại công khai cướp người, một Triệu Lam không thích người khác chạm vào mình vậy mà lại để một cô gái làm hành động tế nhị đó.
Điều quan trọng nhất là, Triệu Lam cư nhiên không hề đẩy ra Cố Thanh Hàn mà chỉ ôn nhu nhắc nhở.
Đây là tình huống gì?
"Cô là..."
Giọng nói quen thuộc này, cả mùi nước hoa nữa.
"Tôi là Triệu Lam đây"
"Triệu...Triệu Lam?"
Cố Thanh Hàn chau mày.
Sao mà đi đâu cũng gặp hết vậy?
"Hừ, đáng ghét..."
Nàng đẩy ra Triệu Lam trước sự ngỡ ngàng của mọi người, chạy ra phía cửa chính.
Trên đời này còn có người có thể từ chối sự quan tâm của Triệu Lam sao? Được ôm Triệu ảnh hậu đã là mơ ước của biết bao nhiêu người còn không được, Cố Thanh Hàn này ngược lại mắng cô "đáng ghét"?
"Lam tỷ, chị mặc kệ cô ta đi, con người cô ta vốn quái dị, chị không cần để tâm đâu"
Triệu Lam chẳng có tâm trạng nghe người ngoài nói gì, chỉ chuyên chú đuổi theo Cố Thanh Hàn, thấy nàng ngồi bệt xuống bên chậu cây trước bãi đỗ xe mới từ từ đi tới vỗ vai nàng.
"Cố Thanh Hàn"
"Hửm?...bỏ ra...không muốn", Cố Thanh Hàn giãy nãy, ôm khư khư chậu cây không buông, nước mắt cũng bắt đầu rơi ra rồi.
"Ngoan, đừng sợ, tôi là Triệu Lam, không phải đám người lúc nãy, tôi đưa cô về có được không?"
"Hức...không đi"
Cố Thanh Hàn điên cuồng lắc đầu, Triệu Lam không còn cách nào khác là nắm cổ áo nàng xách lên, dìu nàng về phía xe của mình, Nghiên Vy cũng đã chờ sẵn ở ghế lái.
Cố Thanh Hàn vẫn như cũ không phối hợp, hai người một kéo một la hét thu hút ánh nhìn của không ít khách khứa, quả thật không khác gì mấy cảnh bắt cóc trẻ con trong phim thường thấy.
Thật vất vả mới có thể đưa Cố Thanh Hàn vào xe, vậy nhưng cái con người nào đó đột nhiên khóc ré lên, nhất quyết không chịu ngồi yên.
"Hu hu, không chịu đâu, tôi...tôi muốn về nhà, thả tôi ra...có người bắt cóc...!hu hu hu, cứu tôi với..."
Triệu Lam đau đầu, lần này cô thật sự đã nối nóng rồi, "Im lặng, không được la hét nữa, cô mà không nghe lời tôi lập tức ném cô xuống đường"
Cố Thanh Hàn đương nhiên bị uy lực của Triệu ảnh hậu làm cho sợ hãi, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng cũng không ngăn nổi vài tiếng nấc nghẹn đầy ủy khuất.
Nghiên Vy cuối cùng cũng thấy nhẹ người, nói về khoản này đúng là không thể chê Triệu Lam ở điểm nào.
Bất quá nhìn qua sao mà giống như đứa trẻ khóc nhè vì bị phụ huynh bắt ép phải đi học thế này..
Từ Địch Thành Yêu