Tử Di
Chương 57: 57: Truyền Tống Trận
Chung Ly đã quyết định tha cho nàng ta liền cũng không quan tâm nữa.
Nhìn sang trôi nổi giữa ao thi thể hỏi các vị trúc cơ tiền bối cách giải quyết.
Nhân lão tiến đến xem xét sau đó lắc đầu nói:
" Tà tu muốn hồi sinh nữ hài là không thể nào.
Thân thể này bên trong đã bị ma vật trú ngụ."
" Ma vật? Là loại nào ma?" Chung Ly thắc mắc.
" Không rõ ràng nhưng có thể xác định là mới sinh tiểu ma, thiện ác vẫn chưa phân định." Nhân lão vuốt râu nói chuyện.
Bẩm sinh ma là ma đạo trí tôn, bình thường ma tu là không thể so sánh.
Không ngờ làm một lần nhiệm vụ nàng lại có thể được mở mang tầm mắt đến bậc này.
Chung Ly muốn tiến lên xem kỹ thì bị hai vị trúc cơ tu sĩ ngăn lại:
" Chung tiểu hữu thần thức yếu ớt vẫn là không nên tiếp xúc quá gần với thuần ma thể."
" Các vị tiền bối muốn giải quyết người này như thế nào?" Nàng cũng không cố chấp mà lùi lại phía sau hỏi.
" Ma chưa phân thiện ác chúng ta sẽ không lỗ mãng tiêu diệt nhưng để an toàn vẫn phải mang trở về để giám sát." Nhân khách khanh nói ra phương án.
Chung Ly đứng một bên quan sát họ hành động, tranh thủ dùng linh thạch hồi phục đau đớn đan điền.
Nhân lão giả tiến đến giữa ao thu đi thi thể nữ hài, xung quanh hai vị pháp tu tay không ngừng kết ấn khiến huyết ao sôi trào.
Lại thấy hai vị ném xuống một vật, toàn bộ ao đã bắt đầu mạo khói đen.
Đến khi ao trở về bình thường mới thu tay cũng rút đi toàn bộ trong ao huyết.
Xong xuôi mọi người rời khỏi tu luyện tà công động, lại ném ra vài đạo pháp thuật rửa sạch dấu tích nơi này.
Giang Mạn Nhi vẫn luôn cúi gằm mặt đi theo ra ngoài, đến cửa động mới dừng lại nhìn nàng.
Chung Ly bình tĩnh xem kỹ nàng ta nói:
" Đi đi, nếu chúng ta gặp lại lần nữa, đó chính là ngày chết của ngươi." Nói xong ném ra Bân Ca nam tử xác chết.
Giang Mạn Nhi không nói một lời ôm theo thi thể rời đi.
Đến khi không còn thấy bóng dáng nàng ta nữa Chung Ly mới cảm nhận tâm ma thề tan biến.
" Sau này vẫn là hạn chế loại này đảm bảo thề." Nàng lẩm bẩm tự nói sau đó đi đến hội ngộ cùng ba vị trúc cơ tiền bối.
Ở bên ngoài chờ người rất nhiều, bị bắt cóc các nữ tu khí sắc đã sinh động, không còn bộ dạng tử khí trầm trầm như lúc đầu.
Quả nhiên tự do có thể khiến con người ta thay đổi.
Nhìn vào bóng lưng của một nữ tử y phục màu hồng, nàng liền mỉm cười đi đến.
Doãn Ứng Nguyệt đang nói chuyện với một người trúc cơ kỳ tiền bối bỗng có cảm giác vội quay lưng lại.
Thấy Chung Ly xuất hiện liền vui mừng lao đến ôm trầm lấy.
Doãn Ứng Nguyệt dựa lên vai Chung Ly từ tươi cười chuyển qua khóc nức nở:
" A Ly, ta sợ muốn chết a, mỗi ngày đều bị rút ra huyết quá khó chịu."
Chung Ly vỗ vỗ lưng nàng ấy an ủi:
" Mới rút ra ba ngày huyết, ăn vài con ngưu là có thể bổ lại.
Lát nữa đi bắt cho ngươi."
Lúc này một trúc cơ nam tử đi đến, chính là vị đưa theo bị giam cầm nữ tu ra ngoài.
Doãn Ứng Nguyệt thấy vậy vội lau đi nước mắt nói:
" Ta đang nói chuyện với tiền bối về Tần sư tỷ, chúng ta trên đường trốn thoát không may gặp gỡ tà tu bộ hạ liền tách nhau ra chạy trốn.
Tần sư tỷ là người bị đuổi theo, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài."
Chung Ly nhíu mày lắng nghe, đang muốn nói chuyện thì nam tử trúc cơ đã lên tiếng:
" Người của chúng ta kết thúc chiến đấu đang dọn sạch động phủ.
Tiến vào tìm người bây giờ cũng vô ích, chờ đợi trở ra người có thể sẽ thấy các ngươi đồng bạn."
Doãn Ứng Nguyệt nghe xong cũng không yên tâm mà vẫn liên tục đi lại xung quanh cửa động.
Tử thi và bị bắt sống người lần lượt trở ra ngoài nhưng đều không thấy bóng dáng Tần Xuyên.
Chung Ly nhìn Ứng Nguyệt lo lắng bồn chồn liền đi đến thì thầm an ủi:
" Ta đã từng nói, Tần sư tỷ sẽ không dễ dàng ngã xuống ở một nơi như vậy.
Ngươi nhưng đừng quên sư tỷ chính là nguyên anh thân truyền đệ tử!"
Doãn Ứng Nguyệt nghe được thở hắt ra, nhận mệnh tiếp tục chờ đợi.
Chung Ly cũng đến bên cạnh ngồi xuống, ban nãy thử thách thật sự quá sức với nàng.
Đợi một lúc lâu người bên trong cũng đã lục đục ra hết, lần này xao động không chỉ các nàng mà còn ở cả phía Nhân khách khanh người.
Vậy mà bọn họ công tử - Cảnh Bác Văn cũng đã mất tích!
Nàng nhìn về phía Nhân tiền bối thấy ngài ấy là thực sự tức giận, quở trách bên cạnh người lại dám lỗ mãng để Cảnh Bác Văn hành động một mình, hắn tu vi cũng mới đạt đến luyện khí tám tầng.
Nếu đụng phải trúc cơ người chính là muốn gặp nguy hiểm.
Doãn Ứng Nguyệt tâm linh mới bình tĩnh một chút giờ lại dậy sóng, nói muốn xông vào bên trong tìm kiếm Tần Xuyên.
Chung Ly không ngăn cản mà cùng nàng ấy tiến vào, đi cùng còn có vài vị trúc cơ tiền bối, họ cũng muốn truy tra hành tung của Cảnh Bác Văn.
Động phủ đã được rửa sạch dấu vết, bên trong yên tĩnh trống không.
Nàng và Doãn Ứng Nguyệt quay lại con đường phía trước nàng ấy tách ra với Tần Xuyên.
Đi một đoạn đã thấy vết tích đánh nhau, trên tường cắm vài chiếc đinh nhưng thuỷ hệ pháp thuật hơi thở lại hoàn toàn không có.
Chung Ly tiến đến xem xét dấu vết có thể xác định đánh nhau người đều ở luyện khí kỳ, thời gian cách đây cũng không lâu.
Theo như Ứng Nguyệt miêu tả hẳn chính là người đuổi theo bọn họ đã tại đây chiến đấu.
" Ta có một suy đoán, Tần Xuyên hẳn là được người cứu giúp.
Ta không tin Tần sư tỷ chiến đấu với luyện khí kỳ người đến một đạo phép thuật cũng không thể dùng ra!" Chung Ly nói ra suy nghĩ.
Doãn Ứng Nguyệt bên cạnh cũng gật đầu:
" Sư tỷ thuỷ hệ pháp thuật tạo nghệ hơn ta rất nhiều.
Ở đây lại không có thuỷ hơi thở dao động, hẳn Tần sư tỷ cũng không gặp nguy."
Chung Ly sờ vài chiếc đinh trên tường lại suy đoán:
" Này chính là kim hệ pháp thuật, ta nghĩ nên hỏi mọt chút Nhân tiền bối hắn công tử đặc điểm."
Doãn Ứng Nguyệt nghe lời đi gọi đến Nhân lão đang tìm kiếm quanh động còn Chung Ly tiếp tục quan sát xung quanh.
" Tần Xuyên sẽ ở nơi nào? Không thể hư không tiêu thất đi!" Lẩm bẩm tự nói nhưng vẫn không ngừng xem xét từng ngóc ngách hành lang.
Nàng có cảm nhận nơi này linh khí sinh động những nơi khác trong động.
" Lẽ nào có trận pháp truyền tống?"
Nói xong Chung Ly lại tự phủ định:
" Sao có thể, truyền tống trận lại không phải rau cải trắng, chỉ có thành trì và các đại thế lực mới có thể xây dựng.
Hơn nữa gần tông môn khu vực là không cho phép xuất hiện loại này trận pháp."
Đang rầu rĩ thì Ứng Nguyệt dẫn theo Nhân khách khanh tiến đến.
Chung Ly dừng quan sát đi đến chỉ cho ngài ấy các nơi đấu pháp dấu tích.
Nhân lão xem xong nhíu mày nhưng nhìn về Chung Ly cũng không phát hoả như với bộ hạ mà hỏi ra:
" Này quả thực là công tử pháp thuật.
Chung tiểu hữu còn có phát hiện gì thêm không?"
Nhìn Nhân lão có chút kìm nén tức giận, xung quanh người nơm nớp lo sợ không dám ngôn.
Chung Ly suy ngẫm, nhìn về phía hành lang phía sau nói ra nghi ngờ:
" Tiền bối có lẽ có thể tiến đến hành lang kiểm tra kỹ hơn.
Tiểu hữu bất tài tuy cảm nhận linh khí nơi đó đặc biệt nhưng lại không thể nhận ra nguyên nhân là từ đâu."
Nhân lão tiền bối gật đầu với nàng rồi dẫn theo người tiến đến quan sát.
Chung Ly ở một bên chăm chú nhìn, đôi khi còn gặp được vài thứ mới lạ khiến nàng mở mang tầm mắt.
Một vị trúc cơ nhân sĩ lấy ra một chiếc la bàn, kim phía trên liên tục xoay vòng.
Nàng cũng cảm nhận linh khí xung quanh bị lôi kéo hết đến vật đó.
Đến khi kim dừng lại, một đạo ánh sáng đâm tiến trong đất.
Lúc bấy giờ Chung Ly mới thấy dấu vết một trận pháp hiện ra.
Đây là, truyền tống trận một chiều! Chỉ là xung quanh trận ánh sáng ảm đạm nói rằng nó đã không thể một lần nữa sử dụng.
Nhân lão một bên đen mặt nhìn, áp suất không khí đã khiến người hít thở không thông.
Lúc này một người tu sĩ sợ hãi cất tiếng, nói rằng trận pháp mới bị sử dụng, có thể thử xem cứu chữa.
Thấy Nhân thúc không lên tiếng hắn cũng sợ hãi không dám tiến lên.
Lúc này Chung Ly lại mặc kệ sợ hãi mọi người bạo gan tiến đến xem xét trận pháp.
Trong khu vực trị hạ của tông môn đều không cho phép xuất hiện truyền tống trận, chỉ có trung tâm thành và gần biên giới thành trì mới được phép thiết lập.
Nơi này lại nằm trong quản lý của Quy Nhất kiếm tông, không ngờ lại có người dám xây dựng thứ này.
Loại này trận pháp phức tạp lại cố định, có thể chế tạo được thứ này trận pháp sư sẽ không nhiều.
Thấy tiểu nữ hài tiến lên, vị kia tu sĩ cũng cắn răng đi đến kiểm tra trận pháp.
Chỉ thấy hắn bỏ xuống một phụ trợ trận bàn, lại kiểm tra nứt vỡ mắt trận.
Hắn lôi ra đủ thứ đồ nghề chuyên nghiệp muốn chữa trị tổn thương mắt trận.
Chung Ly tò mò nhìn hắn thao tác, trong đầu lại ngẫm nghĩ: Truyền tống trận dùng một lần còn có thể chữa trị? Ít nhất qua hiểu biết ít ỏi của nàng đến mẫu thân cũng không làm được. Trận pháp kiểu như vậy dùng xong chính là tự huỷ, nó dùng việc tiêu hao mắt trận đưa người đi thứ nhất là nơi cự ly cực xa, thứ hai chính là vượt qua mạnh mẽ cấm chế.
Cho nên trận pháp tự huỷ còn có thể bằng lòng phục hồi?
Xem tu sĩ này tay đã bắt đầu run rẩy nàng biết điều lùi ra sau, đến trước Ứng Nguyệt thì thầm:
" Tần sư tỷ hẳn là đã bị trận pháp truyền tống đi.
Lần này có thể là cơ duyên cũng có thể là nguy hiểm, chúng ta đã không thể giúp thêm gì, dựa vào chỉ có bản thân Tần Xuyên."
Doãn Ứng Nguyệt chưa kịp trả lời nàng đã nghe thấy Nhân tiền bối nói chuyện:
" Ngươi nói đúng, này là cơ duyên hay thử thách, tu luyện trên con đường ắt phải trải qua." Nói xong liếc nhìn mọi người bình tĩnh nói:
" Đi trở về giao nhiệm vụ, công tử tung tích cần báo lại lên trên.
Còn ngươi, ở lại trông giữ trận pháp chờ đợi công tử quay về."
Chung Ly một bên nghe nói cũng không bất ngờ, hai cái luyện khí kỳ thì thầm sao có thể tránh được tai trúc cơ kỳ các tiền bối.
Còn có vị bị bắt lại trông giữ trận pháp cũng thật thảm, căn bản đây chính là trừng phạt đi, trận pháp một chiều làm sao có thể truyền tống ngược trở về? Hơn nữa trận đã báo hỏng, chờ đợi ở đây chính là vô ích đi.
Nàng cùng Ứng Nguyệt lúc sau vừa ra khỏi động vừa nói chuyện.
Chung Ly thắc mắc vị nam tu tên Trường Sinh vậy mà cũng hư không biến mất.
Ứng Nguyệt đã miêu tả cho nàng sự việc từ lúc gặp mặt đến lúc chia tay hắn.
Chẳng lẽ hắn thành công trốn chạy? Bên ngoài động phủ đã thiết lập trận pháp bao vây, luyện khí ba tầng người sao có thể chạy thoát nổi.
Ứng Nguyệt thấy Chung Ly khó hiểu thần sắc liền ghé vào tai nàng nói ra suy đoán:
" Có thể hắn cũng đã bị truyền tống đi!"
Chung Ly gật đầu, trước mắt đây là tình huống hợp lý nhất có thể xảy ra đặt cho đã mất tích người..
Tử Di