Tử Di
Chương 119: Song trận
197@-Chung Ly để xua tan hàn khí đã ngồi yên đả toạ, linh khí chậm chạp bao vây lấy hàn khí đẩy nó từng chút rời khỏi thân thể nàng.
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, đan điền linh khí cũng gần như hao không nhưng hàn khí bao trùm khắp thân thể vẫn chẳng mấy thuyên giảm.
Cảm nhận khắp người vì rét lạnh mà không thể đả toạ khôi phục nàng liền ngoảnh đầu nhìn về phía suối băng. Thuỷ liên tục lưu động vậy mà vẫn có thể sinh thành hàn độc.
" Nơi đây ắt có bảo vật." Chung Ly hơi ngước mắt suy đoán.
Rút ra hắc kiếm nàng liền một lần nữa nhảy xuống suối băng.
Rét lạnh nhanh chóng bao trùm, thân thể mất đi cảm giác trôi nổi trong thuỷ.
Thuỷ nơi này thật sự khác biệt, nàng ở trong làn nước lại nhẹ tựa lông hồng. Nói không quá nếu không có hắc kiếm ở bên mình e rằng Chung Ly đã bị đẩy nổi khỏi mặt nước.
' Cảm giác giống như trọng thuỷ.' thầm nghĩ.
Hắc kiếm lúc này trầm nặng vô cùng, cánh tay phải của Chung Ly nắm lấy nó dần bị tóm xuống đáy nước.
Nàng chịu đựng hàn khí, mở rộng thần thức quan sát xung quanh.
Suối sâu như vậy, nói đây là một dòng sông ai cũng liền tin, xung quanh thần thức có thể phát hiện toàn vô sinh vật, chính là chỉ có thuỷ cùng thuỷ.
Đang lúc thất thần suy nghĩ, chân nàng đã chạm đến đáy. Nhìn lên phía trên, ánh sáng sớm biến mất hoàn toàn, xung quanh tối đen chỉ có duy nhất cảm giác chân thực truyền đến tay phải nàng. Hắc kiếm đã trước một bước đâm thủng lòng suối.
Chung Ly vừa rồi trước khi nhảy xuống đã lấy ra tị thuỷ châu nhưng đồ vật này kỳ lạ mất đi tác dụng. Thuỷ không ngờ đã vượt ra khỏi bản chất của nguyên tố. Linh khí ít ỏi bao lấy thân thể nàng, thần thức một lần nữa mở ra quan sát đáy suối nơi nàng đang đứng. Mặt đất nơi này cứng rắn vô cùng, không hề có chút nào bị tác động.
Thần thức mở rộng hết cỡ cũng chỉ có thể thấy được vài tảng đá gồ gồ nằm dưới đáy kỳ lạ suối, bình phàm vô cùng.
Tìm kiếm một lát nàng vẫn không thể phát hiện ra nơi này bí mật liền vươn mình nổi khỏi mặt nước.
Hàn khí biến thành hàn độc đông cứng nàng đan điền, linh khí trong cơ thể trì trệ không thể thoát ra.
Lần này liền thực sự buông thả quá trớn, nếu thử xuống một lần nữa e rằng nàng căn cốt muốn huỷ.
Đang lúc tê cứng nằm bò trên đất thì bị một âm thanh gọi tỉnh. Tiếng kêu cầm cộp quen thuộc truyền đến, Chung Ly đột nhiên mỉm cười:
" Phải rồi, nó vốn ưa hàn không phải sao, tìm đến nơi này cũng không kỳ lạ."
Chờ không lâu, nàng thấy một bóng hình đen ngòm bò tới, bọ cạp đen thấy Chung Ly tươi cười nhìn nó liền có chút ớn lạnh. Chân cẳng theo phản xạ muốn lùi về nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của người đối diện nó lại lập tức không dám.
Chung Ly để bọ cạp đen nhập thuỷ, nó co quắp lại chơi vơi trong làn nước. Nhưng khi cảm nhận thấy hàn khí thì yêu thú đột nhiên giống như tiêm máu gà, chân nhỏ quẫy đạp trong thuỷ lao xuống đáy.
Dần dà Chung Ly trong mắt cũng mất đi nó thân hình, hẳn bọ cạp đã xuống đến tận cùng. Đây không phải bình thường thuỷ cho nên nàng mới yên tâm để sinh vật đất liền hướng xuống tìm kiếm.
Không biết đã là bao lâu, sắc trời cũng biến sầm sì, Chung Ly tai mới cảm nhận thấy tân âm thanh.
Lê thân xác tê cứng tránh sau một gốc cây chờ đợi.
Vút...bì bõm....
Bọ cạp đen hai chân sau kết đầy băng tinh vội vàng bò lên bờ. Nó nhìn qua lại liền phát hiện tạm thời chủ nhân đang ngồi bên một gốc cây liền tỏ vẻ đáng thương bò đến.
Chung Ly nhìn hai chân sau của nó hỏi:
" Đã đụng đến rồi, có mang vật kia lên?"
Bọ cạp hơi xoắn thân mình, nhìn kỹ liền thấy đầu yêu thú có chút vênh lên. Vật nhỏ này vậy mà lại đang tự đắc với nàng.
Chung Ly bật cười, ném đến vài viên trí tuệ đan nói:
" Trao đổi với ngươi, tốt không?"
Nó vui mừng xoay quanh ba viên đan nàng đưa tới, cuối cùng nó gãi gãi hai chi sau ném văng một viên đá đến chân Chung Ly.
Nàng nhìn kỹ, đá này vô tạp chất, một màu lam thuần tuý phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của nàng.
Nàng chạm một ngón tay đến đá, lập tức hàn độc trong cơ thể xao động, từng chút từng chút bị rút đi.
" Quá chậm nhưng cũng may có còn hơn không." Chung Ly nắm lấy Băng Lam, hít thở đều đặn đả toạ.
...
Cách nơi này đang ngồi nửa khu rừng, bảy màu đá cùng lam tinh thạch đang yên ổn nằm đột nhiên xao động. Chúng cùng băng lam chia sẻ địa bàn, hiện tại vật kia lại đột nhiên xuất thế rời khỏi hàn băng suối là đang muốn dẫn phát phân tranh!
Đá, cho dù là mắt trận thì cũng chỉ là chút có linh đồ vật. Muốn chúng tự rạch ròi lại suy nghĩ tất sẽ không thể.
...
Một canh giờ trôi qua,
Chung Ly thở ra một hơi dài, hàn độc trong cơ thể đã loại bỏ một nửa, linh khí cũng đã hoạt động tuần tự chạy khắp cơ thể.
Cảnh Bác Văn mang nửa bước trúc cơ tu vi lúc này lại đang trật vật.
Năm đánh một, muốn không hề hao tổn mà giành chiến thắng là khó không thể tưởng.
" Ngũ hành vây trận." Một giọng nam lạnh lẽo cất lên.
Cảnh Bác Văn lê chân trái tổn thương hít thở chứng kiến. Đối thủ vây thành trận pháp, chính là người trận trong truyền thuyết. Đám người này quả nhiên đã được huấn luyện tốt, có thể mỗi kẻ mang một linh căn khác nhau, nhặt bừa chọn đại là không thể nào.
Biết khó chơi mà vẫn đâm đầu, Cảnh Bác Văn hắn tất sẽ không. Nhân lúc đám người chưa khởi động pháp trận, hắn đã nhổ xuống một ngụm máu, máu lập tức cử động bao vây lấy kim sắc kiếm.
Cảnh Bác Văn mắt hơi nheo, tay đã lập tức ném ra kiếm. Chút linh khí chứa đựng sẵn trên kiếm kích hoạt, tiếng nổ vang trời kèm theo một đám mấy nấm chứa đầy bụi bặm thổi quét khắp nơi.
Cảnh Bác Văn khó khăn bò khỏi vụ nổ, hai chân đều đã bị dập nát nghiêm trọng. Mỗi một bước đều kéo theo hai điều huyết dài.
Kíp nổ cao giao linh khí lại vừa lúc đụng đến trận pháp mới hoàn thành, hai bên xung đột khiến vụ nổ càng tăng mạnh. May mắn Cảnh Bác Văn trước một bước thoát khỏi vây trận nếu không đám mây khói bụi kia ắt phải mang theo một phần hắn thân thể.
" Hẳn đều đã chết."
Dứt lời nguy hiểm cảm giác lập tức ập đến, kiếm lạnh lẽo kề sát bên cổ. Hai tay Cảnh Bác Văn phủ kín ánh sáng vàng kim giữ chặt lấy mũi kiếm.
Lớp da ngoài cổ đã rách nhưng máu tươi từ tay lại trước một bước rơi xuống. Hắn đỏ ngầu mắt đón đỡ kiếm. Năm tên đã chết nhưng lại chẳng ngờ rằng trong bí cảnh lại vẫn còn bọn chúng đồng bạn.
Kẻ đến tu vi luyện khí tám tầng, thấy vũ khí bản thân bị chặn lại liền lập tức nhấc chân phản công.
Đầu Cảnh Bác Văn bị đá đến hoa, tay cũng theo quán tính buông ra kiếm, thân thể hơi nghiêng sang một bên nằm rạp trên đất.
Mắt hắn lờ mờ thấy ánh sáng chói mắt đâm đến đã vội khởi động lệnh bài bên hông. Ánh sáng từ lệnh bài bao trùm thân thể. Hắn nhắm lại mắt thở dốc, chỉ ba giây định thần đã lập tức mở mắt chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Hình ảnh xuất hiện lại trái ngược hoàn với suy nghĩ:
Chung Ly đang nắm lấy một cánh tay, cũng không có hành động gì khoa trương. Nàng như phát hiện Cảnh Bác Văn chăm chú liền hơi ngoái lại xem xét tình hình. Sau đó lại một lần nữa dứt khoát vung kiếm. Thân hình hơi cử động cũng để lộ ra thứ nàng đang nắm lấy lúc này là một cánh tay đứt lìa. Nam tu tấn công hắn vừa rồi không biết khi nào đã trọng thương, tay bị Chung Ly giữ lại cũng chỉ biết đau đớn tránh né.
Chung Ly hất tay ném ra kiếm khí lại bị nam tu kia tránh được. Dòng khí sắc lẹm chỉ kịp lướt qua tai đối thủ đã biến hắn trở thành nửa điếc người.
Thấy không thể đánh lại, nam tu kia cũng không ham chiến. Hắn ném ra một ống khói mù rồi lập tức biến mất.
Kiếm quang của Chung Ly không chậm, lập tức theo đến thổi quét sạch khói mù nhưng lúc này đã không còn tung tích của kẻ thù.
Nàng nhún vai nhìn ngó xung quanh, thấy thực sự để đối thủ chạy thoát mới xoay người đi đến cạnh Cảnh Bác Văn.
Hai người nhìn nhau, sau đó họ Cảnh lắc đầu nói:
" Ta cũng không phát hiện kẻ vừa rồi tung tích. Thật sự giống như lập tức tan biến trong không khí."
Nàng không quá để tâm nói:
" Chạy liền chạy, nếu hắn không chết ắt còn sẽ quay lại tìm chúng ta trả thù."
" Là kẻ thù của ngươi?" Cảnh Bác Văn thu đi lệnh bài hỏi.
" Có thể, ta cũng không quá rõ ràng."
Cảnh Bác Văn hơi chần chừ nhìn nàng:
" Chúng đều là sát thủ trải qua huấn luyện. Ta nghi ngờ..."
" Chung Ly." Một âm thanh kêu gọi cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Chung Ly quay đầu thấy người đến là Trúc Phong liền phất phất tay. Tơ hồng trên cổ tay ảm đạm vô sắc, sợi tơ hay rung độn nhẹ theo cử độn của nàng.
Trúc Phong người này cuối cùng cũng xuất hiện, gặp được nếu chỉ toàn là kẻ thù vậy vận may của nàng cũng thật quá lạn.
" Cảm nhận như sắp có một cuộc chiến." Nàng tâm thần đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, sau gáy nổi lên từng điều da gà.
' Người này có thể tin tưởng sao?' Cảnh Bác Văn truyền âm đến.
" Tạm thời...có thể. Hắn cùng ta là đồng môn."
Cảnh Bác Văn nhìn nàng không chắc chắn đáp, cũng có chút suy tư nhìn người đang tiến tới.
Trúc Phong hơi chút trật vật đi đến trước mặt hai người, nôn nóng mở miệng:
" Ta phát hiện nơi này đặc biệt. Trước đây từng đọc qua một quyển bút ký, chủ nhân bút ký đã viết về nơi này, rừng rậm không có sinh mệnh!"
Chung Ly nhìn hắn nghẹn đến đỏ bừng mặt, liền tiếp lời, phòng trừ người này tự bế khí tức tưởi chết.
" Thực vật không tính là sinh mệnh?"
" Không tính, thực vật nơi này đều là chăn nuôi. Đây chính là một lồng giam, trận pháp bao trùm nơi này có đến hai tầng." Trúc Phong ngồi thẳng xuống đất đáp.
" Mắt trận ngoài bị phá vỡ vậy nơi này liền khởi động vòng trận pháp thứ hai?" Cảnh Bác Văn đột nhiên cất tiếng.
Trúc Phong bất ngờ nhìn hắn nhưng vẫn gật đầu thật mạnh:
" Đúng vậy, chủ nhân bút ký có thể thoát khỏi hoàn toàn là do may mắn không khởi động song trận pháp. Nhưng khi rời khỏi nơi này hắn vẫn dày công tìm hiểu liền biết rằng loại trận này lợi dụng thiên nhiên còn có tính chất phong bế của bí cảnh khiến nó không ngừng tăng trưởng, hiện giờ rất có thể đã đạt đến ngũ phẩm." Trúc Phong cau mày kể chuyện.
" Các mắt trận sinh thành linh! Người sáng tạo trận hẳn đã là trận sư." Chung Ly ôm hai tay nói.
Cảnh Bác Văn liếc nhìn nàng, vừa chữa trị thương nặng hai chân vừa suy đoán:
" Mục đích của người này thật ra là gì? Trong bút ký có từng nhắc đến?"
" Hẳn...không chỉ đơn giản là vây khốn." Trúc Phong cố gắng nhớ lại.
Chung Ly vỗ vai họ Cảnh, ý bảo hắn yên tâm trị thương, sau lại ra hiệu cho Trúc Phong sang một bên nói chuyện.
Cảnh Bác Văn rũ mắt, cũng không phản đối mà yên lặng nhìn nàng đi đến một khoảng cách xa vừa đủ cùng đồng môn bàn bạc.
Chung Ly:
" Trên đường ngươi có gặp gỡ đám người đuổi giết chúng ta ban đầu?"
Trúc Phong:
" Có gặp một tên, ta đã gọn gàng giải quyết."
Chung Ly nhìn dây đỏ trên tay hắn, mày nhíu chặt, lại không hề có ý định lảng tránh hỏi:
" Tơ tín hiệu trên tay ngươi tại sao không linh?"
Trúc Phong khi xuất hiện nàng một chút cảm giác cũng không có, tơ tín hiệu đến khi thấy rõ khuôn mặt hắn vẫn yên lặng nằm trên cổ tay.
Nàng khi đó cũng lập tức chăm chú quan sát tơ trên tay Trúc Phong, thật sự một chút cảnh báo đáng nhẽ nên xuất hiện đều không có.
" Có lẽ tơ tín hiệu ở nơi này không linh đi." Trúc Phong bình thản đáp.
" Vậy sao? Ta lại không cho rằng như vậy." Dứt lời không đợi đối diện người kịp phản ứng, Chung Ly đã rút kiếm kề sát cổ hắn. Máu tươi cùng thân kiếm hoà trộn làm một, phản chiếu ra sắc đỏ quen thuộc.
Tử Di
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, đan điền linh khí cũng gần như hao không nhưng hàn khí bao trùm khắp thân thể vẫn chẳng mấy thuyên giảm.
Cảm nhận khắp người vì rét lạnh mà không thể đả toạ khôi phục nàng liền ngoảnh đầu nhìn về phía suối băng. Thuỷ liên tục lưu động vậy mà vẫn có thể sinh thành hàn độc.
" Nơi đây ắt có bảo vật." Chung Ly hơi ngước mắt suy đoán.
Rút ra hắc kiếm nàng liền một lần nữa nhảy xuống suối băng.
Rét lạnh nhanh chóng bao trùm, thân thể mất đi cảm giác trôi nổi trong thuỷ.
Thuỷ nơi này thật sự khác biệt, nàng ở trong làn nước lại nhẹ tựa lông hồng. Nói không quá nếu không có hắc kiếm ở bên mình e rằng Chung Ly đã bị đẩy nổi khỏi mặt nước.
' Cảm giác giống như trọng thuỷ.' thầm nghĩ.
Hắc kiếm lúc này trầm nặng vô cùng, cánh tay phải của Chung Ly nắm lấy nó dần bị tóm xuống đáy nước.
Nàng chịu đựng hàn khí, mở rộng thần thức quan sát xung quanh.
Suối sâu như vậy, nói đây là một dòng sông ai cũng liền tin, xung quanh thần thức có thể phát hiện toàn vô sinh vật, chính là chỉ có thuỷ cùng thuỷ.
Đang lúc thất thần suy nghĩ, chân nàng đã chạm đến đáy. Nhìn lên phía trên, ánh sáng sớm biến mất hoàn toàn, xung quanh tối đen chỉ có duy nhất cảm giác chân thực truyền đến tay phải nàng. Hắc kiếm đã trước một bước đâm thủng lòng suối.
Chung Ly vừa rồi trước khi nhảy xuống đã lấy ra tị thuỷ châu nhưng đồ vật này kỳ lạ mất đi tác dụng. Thuỷ không ngờ đã vượt ra khỏi bản chất của nguyên tố. Linh khí ít ỏi bao lấy thân thể nàng, thần thức một lần nữa mở ra quan sát đáy suối nơi nàng đang đứng. Mặt đất nơi này cứng rắn vô cùng, không hề có chút nào bị tác động.
Thần thức mở rộng hết cỡ cũng chỉ có thể thấy được vài tảng đá gồ gồ nằm dưới đáy kỳ lạ suối, bình phàm vô cùng.
Tìm kiếm một lát nàng vẫn không thể phát hiện ra nơi này bí mật liền vươn mình nổi khỏi mặt nước.
Hàn khí biến thành hàn độc đông cứng nàng đan điền, linh khí trong cơ thể trì trệ không thể thoát ra.
Lần này liền thực sự buông thả quá trớn, nếu thử xuống một lần nữa e rằng nàng căn cốt muốn huỷ.
Đang lúc tê cứng nằm bò trên đất thì bị một âm thanh gọi tỉnh. Tiếng kêu cầm cộp quen thuộc truyền đến, Chung Ly đột nhiên mỉm cười:
" Phải rồi, nó vốn ưa hàn không phải sao, tìm đến nơi này cũng không kỳ lạ."
Chờ không lâu, nàng thấy một bóng hình đen ngòm bò tới, bọ cạp đen thấy Chung Ly tươi cười nhìn nó liền có chút ớn lạnh. Chân cẳng theo phản xạ muốn lùi về nhưng khi thấy ánh mắt cảnh cáo của người đối diện nó lại lập tức không dám.
Chung Ly để bọ cạp đen nhập thuỷ, nó co quắp lại chơi vơi trong làn nước. Nhưng khi cảm nhận thấy hàn khí thì yêu thú đột nhiên giống như tiêm máu gà, chân nhỏ quẫy đạp trong thuỷ lao xuống đáy.
Dần dà Chung Ly trong mắt cũng mất đi nó thân hình, hẳn bọ cạp đã xuống đến tận cùng. Đây không phải bình thường thuỷ cho nên nàng mới yên tâm để sinh vật đất liền hướng xuống tìm kiếm.
Không biết đã là bao lâu, sắc trời cũng biến sầm sì, Chung Ly tai mới cảm nhận thấy tân âm thanh.
Lê thân xác tê cứng tránh sau một gốc cây chờ đợi.
Vút...bì bõm....
Bọ cạp đen hai chân sau kết đầy băng tinh vội vàng bò lên bờ. Nó nhìn qua lại liền phát hiện tạm thời chủ nhân đang ngồi bên một gốc cây liền tỏ vẻ đáng thương bò đến.
Chung Ly nhìn hai chân sau của nó hỏi:
" Đã đụng đến rồi, có mang vật kia lên?"
Bọ cạp hơi xoắn thân mình, nhìn kỹ liền thấy đầu yêu thú có chút vênh lên. Vật nhỏ này vậy mà lại đang tự đắc với nàng.
Chung Ly bật cười, ném đến vài viên trí tuệ đan nói:
" Trao đổi với ngươi, tốt không?"
Nó vui mừng xoay quanh ba viên đan nàng đưa tới, cuối cùng nó gãi gãi hai chi sau ném văng một viên đá đến chân Chung Ly.
Nàng nhìn kỹ, đá này vô tạp chất, một màu lam thuần tuý phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của nàng.
Nàng chạm một ngón tay đến đá, lập tức hàn độc trong cơ thể xao động, từng chút từng chút bị rút đi.
" Quá chậm nhưng cũng may có còn hơn không." Chung Ly nắm lấy Băng Lam, hít thở đều đặn đả toạ.
...
Cách nơi này đang ngồi nửa khu rừng, bảy màu đá cùng lam tinh thạch đang yên ổn nằm đột nhiên xao động. Chúng cùng băng lam chia sẻ địa bàn, hiện tại vật kia lại đột nhiên xuất thế rời khỏi hàn băng suối là đang muốn dẫn phát phân tranh!
Đá, cho dù là mắt trận thì cũng chỉ là chút có linh đồ vật. Muốn chúng tự rạch ròi lại suy nghĩ tất sẽ không thể.
...
Một canh giờ trôi qua,
Chung Ly thở ra một hơi dài, hàn độc trong cơ thể đã loại bỏ một nửa, linh khí cũng đã hoạt động tuần tự chạy khắp cơ thể.
Cảnh Bác Văn mang nửa bước trúc cơ tu vi lúc này lại đang trật vật.
Năm đánh một, muốn không hề hao tổn mà giành chiến thắng là khó không thể tưởng.
" Ngũ hành vây trận." Một giọng nam lạnh lẽo cất lên.
Cảnh Bác Văn lê chân trái tổn thương hít thở chứng kiến. Đối thủ vây thành trận pháp, chính là người trận trong truyền thuyết. Đám người này quả nhiên đã được huấn luyện tốt, có thể mỗi kẻ mang một linh căn khác nhau, nhặt bừa chọn đại là không thể nào.
Biết khó chơi mà vẫn đâm đầu, Cảnh Bác Văn hắn tất sẽ không. Nhân lúc đám người chưa khởi động pháp trận, hắn đã nhổ xuống một ngụm máu, máu lập tức cử động bao vây lấy kim sắc kiếm.
Cảnh Bác Văn mắt hơi nheo, tay đã lập tức ném ra kiếm. Chút linh khí chứa đựng sẵn trên kiếm kích hoạt, tiếng nổ vang trời kèm theo một đám mấy nấm chứa đầy bụi bặm thổi quét khắp nơi.
Cảnh Bác Văn khó khăn bò khỏi vụ nổ, hai chân đều đã bị dập nát nghiêm trọng. Mỗi một bước đều kéo theo hai điều huyết dài.
Kíp nổ cao giao linh khí lại vừa lúc đụng đến trận pháp mới hoàn thành, hai bên xung đột khiến vụ nổ càng tăng mạnh. May mắn Cảnh Bác Văn trước một bước thoát khỏi vây trận nếu không đám mây khói bụi kia ắt phải mang theo một phần hắn thân thể.
" Hẳn đều đã chết."
Dứt lời nguy hiểm cảm giác lập tức ập đến, kiếm lạnh lẽo kề sát bên cổ. Hai tay Cảnh Bác Văn phủ kín ánh sáng vàng kim giữ chặt lấy mũi kiếm.
Lớp da ngoài cổ đã rách nhưng máu tươi từ tay lại trước một bước rơi xuống. Hắn đỏ ngầu mắt đón đỡ kiếm. Năm tên đã chết nhưng lại chẳng ngờ rằng trong bí cảnh lại vẫn còn bọn chúng đồng bạn.
Kẻ đến tu vi luyện khí tám tầng, thấy vũ khí bản thân bị chặn lại liền lập tức nhấc chân phản công.
Đầu Cảnh Bác Văn bị đá đến hoa, tay cũng theo quán tính buông ra kiếm, thân thể hơi nghiêng sang một bên nằm rạp trên đất.
Mắt hắn lờ mờ thấy ánh sáng chói mắt đâm đến đã vội khởi động lệnh bài bên hông. Ánh sáng từ lệnh bài bao trùm thân thể. Hắn nhắm lại mắt thở dốc, chỉ ba giây định thần đã lập tức mở mắt chứng kiến cảnh tượng trước mặt. Hình ảnh xuất hiện lại trái ngược hoàn với suy nghĩ:
Chung Ly đang nắm lấy một cánh tay, cũng không có hành động gì khoa trương. Nàng như phát hiện Cảnh Bác Văn chăm chú liền hơi ngoái lại xem xét tình hình. Sau đó lại một lần nữa dứt khoát vung kiếm. Thân hình hơi cử động cũng để lộ ra thứ nàng đang nắm lấy lúc này là một cánh tay đứt lìa. Nam tu tấn công hắn vừa rồi không biết khi nào đã trọng thương, tay bị Chung Ly giữ lại cũng chỉ biết đau đớn tránh né.
Chung Ly hất tay ném ra kiếm khí lại bị nam tu kia tránh được. Dòng khí sắc lẹm chỉ kịp lướt qua tai đối thủ đã biến hắn trở thành nửa điếc người.
Thấy không thể đánh lại, nam tu kia cũng không ham chiến. Hắn ném ra một ống khói mù rồi lập tức biến mất.
Kiếm quang của Chung Ly không chậm, lập tức theo đến thổi quét sạch khói mù nhưng lúc này đã không còn tung tích của kẻ thù.
Nàng nhún vai nhìn ngó xung quanh, thấy thực sự để đối thủ chạy thoát mới xoay người đi đến cạnh Cảnh Bác Văn.
Hai người nhìn nhau, sau đó họ Cảnh lắc đầu nói:
" Ta cũng không phát hiện kẻ vừa rồi tung tích. Thật sự giống như lập tức tan biến trong không khí."
Nàng không quá để tâm nói:
" Chạy liền chạy, nếu hắn không chết ắt còn sẽ quay lại tìm chúng ta trả thù."
" Là kẻ thù của ngươi?" Cảnh Bác Văn thu đi lệnh bài hỏi.
" Có thể, ta cũng không quá rõ ràng."
Cảnh Bác Văn hơi chần chừ nhìn nàng:
" Chúng đều là sát thủ trải qua huấn luyện. Ta nghi ngờ..."
" Chung Ly." Một âm thanh kêu gọi cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Chung Ly quay đầu thấy người đến là Trúc Phong liền phất phất tay. Tơ hồng trên cổ tay ảm đạm vô sắc, sợi tơ hay rung độn nhẹ theo cử độn của nàng.
Trúc Phong người này cuối cùng cũng xuất hiện, gặp được nếu chỉ toàn là kẻ thù vậy vận may của nàng cũng thật quá lạn.
" Cảm nhận như sắp có một cuộc chiến." Nàng tâm thần đột nhiên nảy sinh suy nghĩ, sau gáy nổi lên từng điều da gà.
' Người này có thể tin tưởng sao?' Cảnh Bác Văn truyền âm đến.
" Tạm thời...có thể. Hắn cùng ta là đồng môn."
Cảnh Bác Văn nhìn nàng không chắc chắn đáp, cũng có chút suy tư nhìn người đang tiến tới.
Trúc Phong hơi chút trật vật đi đến trước mặt hai người, nôn nóng mở miệng:
" Ta phát hiện nơi này đặc biệt. Trước đây từng đọc qua một quyển bút ký, chủ nhân bút ký đã viết về nơi này, rừng rậm không có sinh mệnh!"
Chung Ly nhìn hắn nghẹn đến đỏ bừng mặt, liền tiếp lời, phòng trừ người này tự bế khí tức tưởi chết.
" Thực vật không tính là sinh mệnh?"
" Không tính, thực vật nơi này đều là chăn nuôi. Đây chính là một lồng giam, trận pháp bao trùm nơi này có đến hai tầng." Trúc Phong ngồi thẳng xuống đất đáp.
" Mắt trận ngoài bị phá vỡ vậy nơi này liền khởi động vòng trận pháp thứ hai?" Cảnh Bác Văn đột nhiên cất tiếng.
Trúc Phong bất ngờ nhìn hắn nhưng vẫn gật đầu thật mạnh:
" Đúng vậy, chủ nhân bút ký có thể thoát khỏi hoàn toàn là do may mắn không khởi động song trận pháp. Nhưng khi rời khỏi nơi này hắn vẫn dày công tìm hiểu liền biết rằng loại trận này lợi dụng thiên nhiên còn có tính chất phong bế của bí cảnh khiến nó không ngừng tăng trưởng, hiện giờ rất có thể đã đạt đến ngũ phẩm." Trúc Phong cau mày kể chuyện.
" Các mắt trận sinh thành linh! Người sáng tạo trận hẳn đã là trận sư." Chung Ly ôm hai tay nói.
Cảnh Bác Văn liếc nhìn nàng, vừa chữa trị thương nặng hai chân vừa suy đoán:
" Mục đích của người này thật ra là gì? Trong bút ký có từng nhắc đến?"
" Hẳn...không chỉ đơn giản là vây khốn." Trúc Phong cố gắng nhớ lại.
Chung Ly vỗ vai họ Cảnh, ý bảo hắn yên tâm trị thương, sau lại ra hiệu cho Trúc Phong sang một bên nói chuyện.
Cảnh Bác Văn rũ mắt, cũng không phản đối mà yên lặng nhìn nàng đi đến một khoảng cách xa vừa đủ cùng đồng môn bàn bạc.
Chung Ly:
" Trên đường ngươi có gặp gỡ đám người đuổi giết chúng ta ban đầu?"
Trúc Phong:
" Có gặp một tên, ta đã gọn gàng giải quyết."
Chung Ly nhìn dây đỏ trên tay hắn, mày nhíu chặt, lại không hề có ý định lảng tránh hỏi:
" Tơ tín hiệu trên tay ngươi tại sao không linh?"
Trúc Phong khi xuất hiện nàng một chút cảm giác cũng không có, tơ tín hiệu đến khi thấy rõ khuôn mặt hắn vẫn yên lặng nằm trên cổ tay.
Nàng khi đó cũng lập tức chăm chú quan sát tơ trên tay Trúc Phong, thật sự một chút cảnh báo đáng nhẽ nên xuất hiện đều không có.
" Có lẽ tơ tín hiệu ở nơi này không linh đi." Trúc Phong bình thản đáp.
" Vậy sao? Ta lại không cho rằng như vậy." Dứt lời không đợi đối diện người kịp phản ứng, Chung Ly đã rút kiếm kề sát cổ hắn. Máu tươi cùng thân kiếm hoà trộn làm một, phản chiếu ra sắc đỏ quen thuộc.
Tử Di
Đánh giá:
Truyện Tử Di
Story
Chương 119: Song trận
10.0/10 từ 44 lượt.