Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em
C7: Là cô thay đổi anh
Cô thở hổn hển, đuôi mắt đã đỏ vẫn cố chấp nhìn vào rèn mi đang rũ xuống của người đàn ông đang lưu luyến trên môi mình. Cho dù biết anh không nhìn thấy, cô vẫn cảm thấy đôi môi mình nóng rực vì sự chuyên chú của anh. Trong lòng cô nghĩ, nếu lúc này anh có nhìn thấy, lại dùng đôi mắt kia nhìn cô, cô sẽ lập tức tan thành một bãi nước xuân thơm ngát.
Cho nên cô bất giác nói: "Mắt của anh... Có thể chữa không?"
Đôi môi đang nhắm nháp môi cô khẽ khựng lại một chút, sau đó cô nghe anh nói: "Không biết. Đó là dư chấn của một trận tai nạn. Có thể sẽ mãi mãi không nhìn thấy được."
"Em để ý?"
Diana còn đang chìm đắm trong cảm giác đau lòng khi cảm nhận được sự bất lực trong giọng nói của anh, vừa nghe anh nói như vậy liền thốt lên: "Không đâu!"
"Nếu để ý thì em đã không lại bám lên anh nữa rồi."
Cô vừa nói vừa níu cổ anh hôn mạnh lên môi anh một cái.
Cộp...
Bởi vì chưa từng hôn, cô liền gây ra sai lầm khiến cô ngượng chín mặt khi nghe thấy âm thanh răng hai người chạm vào nhau. Lòng cô nói thật mất mặt, cũng may anh không nhìn thấy, bên tai lại nghe tiếng anh cười. Âm thanh trầm thấp còn khàn khàn vì kích tình mới nãy, nụ cười lại khiến cô chết rục tại chỗ.
"Em chưa từng hôn ai?"
Bảo sao mà không biết thở như thế nào, cô gái thích ra vẻ kinh nghiệm tán trai đầy mình này.
Diana mặt mày đỏ lựng lên, có chút né tránh muốn nghiêng đầu đi nhưng lại bị bàn tay anh giữ lại.
Nhưng chưa đợi cô đáp lại đã nghe anh nói: "Anh dạy em."
...
Những ngày sau đó quả thật là không còn gì để diễn tả. Cái sự nồng nhiệt của họ chỉ có không ngừng tăng lên, trên mặt cô chỉ thiếu đang viết hai chữ đang yêu rõ ràng thôi.
Mỗi ngày cô đều nhiệt tình chạy ra ngoài, đi hẹn hò với người đàn ông đẹp trai, cháy bỏng chết người kia.
Nhiệt tình của cô không có vì người đàn ông không nhìn thấy mà giảm bớt, ngược lại cô đưa anh đi khắp nơi.
"Anh ngửi xem!"
Họ đến một cánh đồng hoa, khắp nơi đều là mua hoa khoe sắc.
"Hắt xì!"
Người đàn ông lại mãnh liệt hắt hơi một tiếng, chỉ vì khứu giác trở nên nhạy hơn mà không chịu nổi hương thơm nồng đậm của hoa cỏ nơi này.
"Ha ha!"
Diana lớn tiếng cười hớn hở. Mạc Dã không khỏi bất đắc dĩ nhưng cũng không có tỏ vẻ khó chịu muốn rời khỏi.
Anh khẽ đưa tay ra, hướng về tiếng cười kia vươn tới. Giây sau một bàn tay mềm mại đã đặt vào tay anh, như là vốn nên như thế.
Mạc Dã chỉ cần dùng lực là có thể kéo chủ nhân của bàn tay kia ôm vào lòng.
"Dã!"
Cô ôm cổ anh, nhiệt tình nhón chân cho anh một cái hôn. Sau đó chưa đợi cô rời đi đã bị anh ấn đầu làm sâu thêm.
Họ đứng giữa cánh đồng hoa, thứ không thiếu nhất ở Luss mà trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt nhất.
Khi thì họ đến dòng suối cạn rẻ nhánh từ con sông Loch Lomond. Diana sẽ nắm lấy tay anh, chậm chạp dắt anh đạp lên những viên đá sồ thạch có nhiều nhất ở Luss. Bọn chúng được dòng nước rửa trôi thời gian lâu trở nên bóng loáng, trơn trượt.
Khi thị lực không có, những giác quan khác lại trở nên mãnh liệt. Dần dần Mạc Dã không còn để ý nhiều đến việc không nhìn thấy nữa, anh lại rất như một người cố tình nhắm lại hai mắt, lẳng lặng cảm nhận mọi thứ xung quanh. Đó là một trải nghiệm rất mới lạ.
Thời điểm đó nhiệt độ từ lòng bàn tay mềm mại của người con gái lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Anh sờ xem."
Diana đưa anh đến những cây thông lá kim, cây vân sam, để anh chạm vào thân cây của chúng.
Mạc Dã đã quen với những tình huống thế này nên cô nói sao anh liền làm vậy. Thời điểm chạm đến những nốt sần sùi trên thân cây như những cái mụn đầu tròn, anh không sợ mà còn đưa mũi vào ngửi. Mũi của anh liền ngửi được một mùi vị như khó nói nên lời nhưng không hề gây mũi.
Anh không biết lúc anh làm vậy, người con gái bên cạnh khẽ nhẻm miệng cười không tiếng động.
Mạc Dã hỏi: "Nhựa cây à?"
Diana liền cười đáp: "Đúng rồi. Là nhựa của cây thông."
Cô rất muốn nói anh thay đổi rồi.
Mạc Dã đã dần dần thả lỏng bản thân, chấp nhận tình trạng không nhìn thấy của mình mà có lẽ chính anh cũng không nhận ra.
Cô là người đã khiến anh trở nên như vậy, cảm giác thành tựu khiến cô phấn khích, rồi lại càng cố gắng hơn.
Sáng sớm, mặt trời vừa mới lên không được bao lâu Diana đã bay ra khỏi nhà.
"Cô Đàm, hôm nay tới sớm vậy? Thiếu gia vẫn còn ngủ."
"Không sao ạ! Cháu muốn tự mình gọi anh ấy dậy!"
Chỉ mới một tuần mà cô đã muốn xem ngôi nhà này thành nhà mình, đến đi như mây, không chút câu nệ.
Cô nói xong liền bay lên tầng hai như một cơn gió.
Quản gia Tom chỉ biết cười lắc đầu, miệng nói tuổi trẻ thật tốt.
Còn Diana chẳng mất bao lâu đã lẻn được vào phòng người đàn ông kia.
Không biết là do nguyên cớ không nhìn thấy nên cửa phòng anh cũng không đóng mà mở toang ra. Cô có thể dễ dàng nhìn thấy người đàn ông để trần thân trên, thân dưới đắp hờ một mảnh chăn, cũng chẳng che đi đôi chân dài miên man của anh nằm trên một chiếc giường lớn màu lông chuột nam tính. Dáng vẻ lúc ngủ của anh trầm tĩnh, lại như một đứa bé bướng bỉnh bởi vì viền môi hơi hạ xuống kể cả lúc ngủ. Chẳng biết anh đang mơ cái gì mà lại có biểu tình cáu kỉnh như vậy.
Cô chỉ biết mình đã âm thầm quỳ trên sàn, hai tay chống bên mép giường nhìn anh mê mẫn. Đến khi người đàn ông bởi vì mất đi thị giác nên thính giác có phần nhạy cảm hơn không chịu nổi ánh mắt nóng rực của cô nữa mà lên tiếng thì trận mê đắm này mới kết thúc.
À không, nó chỉ đổi một hình thức khác tiếp tục thôi.
"Em nhìn gì vậy?"
Âm thanh lúc mới ngủ dậy của anh khàn khàn, trầm tính đến mức trái tim cô rạo rực nảy lên. Nhưng so với nó, việc anh nhận ra cô khiến cô vui vẻ hơn nhiều: "Sao anh biết vậy!?"
Giọng nói của cô đầy háo hức. Lúc nói còn khẽ vươn thân hình hôn lên phiến môi mỏng của anh, nhiệt tình cho một nụ hôn chào buổi sáng.
Lọn tóc theo hành động của cô quét lên khuôn ngực rộng lớn hoàn mỹ của anh khiến nơi đó nhột nhạt, kích động tâm tình người đàn ông lúc sáng sớm nhiệt tình mạnh mẽ hơn bình thường không biết bao nhiêu lần. Hành động của cô không khác gì khiêu khích, khiến anh trong một phút bất chợt hành động theo bản năng mà chuẩn xác đem cô giữ lấy. Mặc dù trước mắt chỉ toàn là bóng tối, những cảm giác khác lại trở nên mạnh mẽ bất thường.
"A..."
Diana chỉ kịp kinh hô một tiếng nhỏ vụn khi bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em