Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em
C36: Đôi giày rách
Người được mời nghe cô dâu họ Đàm lại không có nghĩ Mạc gia đổi một cô dâu, cho dù trên thiệp cưới đã ghi tên rất rõ ràng. Cũng không thể trách họ không nhớ được tên của Đàm Mộ Vân, chỉ cho rằng họ Đàm thì chính là người Đàm gia rồi. Đã vậy Đàm Thanh người này còn rất mặt dày, sau khi giao Đàm Mộ Vân cho Lý Tâm Hoa thì chạy đi xum xuê với Thẩm Lệ Hà, nghĩ muốn đứng cùng bà với tư cách sui gia.
Thẩm Lệ Hà đương nhiên không chịu, nhưng lại không ngại mặt ông ta đủ chai, cứ đứng lỳ ở nơi tiếp khách.
Người đến dự thấy bà lạ hoắc, tò mò thắc mắc nhiều lắm nhưng không tiện hỏi, chỉ đi xum xuê với Đàm Thanh.
“Chúc mừng ông Đàm.”
“Cảm ơn! Cảm ơn mọi người đã đến dự hôn lễ của con gái tôi.”
Đàm Thanh mặt cười niềm nở, y như đúng rồi nhận lời chúc mừng của người khác.
Thẩm Lệ Hà lòng nói dù sao bà cũng không quen người ở đây, thôi thì kệ, mặc cho ông ta thay bà tiếp khách, bản thân nói với sui gia bên kia đang nhìn mình nói một tiếng rồi đi tìm con gái đang thay đồ bên trong.
Ai biết chân trước bà vừa đi thì chân sau Michael đã tới.
Bởi vì không nhìn thấy bà nên ông không kinh động ai mà âm thầm đi vào lễ đường, tìm một nơi ngồi xuống.
Còn Thẩm Lệ Hà trên đường đến phòng trang điểm cũng không thuận lợi. Bà đụng Lý Tâm Hoa.
“Chị Lệ Hà, nói sao thì Mộ Vân cũng là con gái chị, thế mà chị đối xử với nó còn chẳng bằng tôi.”
Thẩm Lệ Hà im lặng nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, khinh miệt. Lý Tâm Hoa liền không xem được: “Chị đúng là bất cận nhân tình, bảo sao anh Thanh luôn nói chị rất chán, cả người như tảng băng, chẳng có chút ấm áp.”
Cô ta ra sức khiêu khích, lại có hương vị thẹn quá hóa giận.
Thẩm Lệ Hà vốn không muốn nhiều lời với cô ta, chỉ vì hôn lễ sắp bắt đầu rồi, bà muốn đi xem con gái. Nhưng mà nghe cô ta nói bà ngứa miệng quá, không thể không khẩu nghiệp. Lời nói nói ra đều là róc xuống tự cao bẩn thủi của Lý Tâm Hoa: “Loại đàn ông đểu cáng đó chỉ có cô mới cảm thấy tốt. Đôi giày rách các người cũng thật xứng đôi, tôi tự thấy đã tác thành được cho một đôi uyên ương định mệnh rồi, ai mà thèm cơ chứ.”
“Chị!”
Vẻ mặt Lý Tâm Hoa quả nhiên liền đặc sắc.
“Tôi là ngại hít chung một bầu không khí với các người mới nhẹ nhàng thành toàn cho, cô còn nghĩ bản thân hơn người? Loại đàn bà đê hèn thích đi phá hoại gia đình người ta như cô, biết điều thì im miệng đi, đừng đó đưa bản mặt ra cho người ta chửi bới.”
Thẩm Lệ Hà nhướng mày mỉa mai: “Sao cô không ra xem ông ta vì danh tiếng mà xum xuê bên cạnh tôi, đem cô gạc ra đây?”
Lý Tâm Hoa bị bà chọc tức đến lòng ngực phập phồng không ngừng, nói không ra lời. Nhưng mà một đổi cô ta bỗng nhiên bình tĩnh lại, còn nở nụ cười tự tin nói: “Phải a, chị cũng chỉ có thể dựa vào đó mà đoạt được vị trí bên cạnh anh Thanh lúc này. Nể tình chị là vợ trước, tôi để chị hưởng vinh quang một ngày, tránh cho người ta chẳng biết mẹ ruột của con dâu Mạc gia là ai.”
“Nhưng chị nghĩ sau hôm nay sẽ còn có ai nhớ chị? Người ta chỉ biết có người mẹ kế là tôi đây thôi.”
Thẩm Lệ Hà ngược lại không có tức giận, chỉ cảm thấy phải nhìn Lý Tâm Hoa với ánh mắt khác. Người phụ nữ này đúng là cái loại có thể đi cướp chồng người khác, miệng lưỡi sắc bén, đầu óc cũng nhanh nhẹn thật.
Cũng chẳng biết Thẩm Lệ Hà có còn muốn nói gì nữa hay không, nhưng đúng lúc đó bên ngoài lễ đường đã có tiếng người chủ trì vang lên, báo hiệu đã đến giờ làm lễ. Bà liền nhìn Lý Tâm Hoa một cái không rõ ý tứ rồi đi vào lễ đường.
Lý Tâm Hoa ở phía sau nghiến răng nhìn bóng lưng của bà. Nhưng nghĩ tới gì đó, sắc mặt bà dễ coi hơn rồi quay đầu chạy ngược đến phòng thay đồ.
Thẩm Lệ Hà a Thẩm Lệ Hà, cô chỉ được cái miệng ngậm chặt còn hơn con trai, còn chẳng coi ai ra gì. Nhưng không phải cũng thua trong tay tôi sao? Đợi Đàm Mộ Vân ở trước mặt mọi người cưới thiếu gia nhà họ Mạc thì cô còn vênh váo nổi hay không!
Bên trong phòng thay đồ, lúc Lý Tâm Hoa chạy vào thì Đàm Mộ Vân đang ngồi trên ghế trang điểm cho mình, trên người đã mặc váy cưới lộng lẫy. Phải nói rằng hai chị em họ giống nhau như hai giọt nước, đến quần áo cũng có thể mặc chung. Nếu không phải Diana bị trói tay ở một bên, biểu tình gấp gáp lo sợ bất an nói cho Lý Tâm Hoa biết người đang tự tin ngồi ở kia là Đàm Mộ Vân thì có lẽ đến chính bà cũng không nhận ra ai với ai.
Chị em họ dù khác khí chất nhưng nếu muốn làm cho giống thì chẳng ai nhận ra nổi.
Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em