Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em
C27: Dì là vợ kế của cha con
Vốn còn muốn dùng tình thân để lôi kéo cô chưa gì đã bị cô đánh về nguyên hình, ông ta liền không dám chèo kéo nữa. Hiện tại Đàm Thanh chỉ muốn đạt được mục đích rồi đứng dậy ra về.
Lúc nghe cô nói như vậy ông ta chỉ nhìn cô một hồi, buông một câu “hi vọng con nói được làm được” rồi đứng dậy rời đi. So với lúc nãy làm màu làm vẻ thì bây giờ lạnh lùng dứt khoát như đang bàn chuyện làm ăn với người ngoài. Tình thân gì đó so ra không bằng tiền tài danh lợi.
Diana không để ý, buông tâm thả lỏng ngồi trên ghế, ngược lại còn cảm thấy mình đã nói muốn làm cái gì cho ông đâu. Đặng bưng ly nước lên uống một ngụm rồi cô mới đúng dậy rời đi.
Nói thật là cô chưa từng nói chuyện với ai mà cảm thấy như đang đi đánh trận thế này. Ai không biết còn tưởng cô đang đi gặp kẻ thù, quá mệt mỏi.
Nhưng chung quy ra ông ta là cha cô, nếu không cô thật chẳng muốn ra ngoài gặp ông ta chút nào.
Cô nghĩ nếu không phải duyên phận của họ sâu dày thì còn lâu cô mới tình cờ gặp được những người thân lại như không thân này ngoài đường. Ai ngờ cô còn chưa kịp thở phào thì lại tình cờ bắt gặp chị gái song sinh của mình trong lúc đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Cô quả thật chẳng biết nên nói sao nữa.
Nhưng lần này cô cũng không chỉ gặp mỗi chị ấy. Bên cạnh chị lúc này còn có một người phụ nữ chừng tuổi mẹ cô nữa.
Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy cô thì để lộ sự kinh ngạc, sau đó kéo tay chị thân mật hỏi: “Mộ Vân, đây là em gái song sinh của con đúng không?”
Chị cô so với lần trước trông có vẻ không hề thân thiện, chị em tình thâm chút nào, đến liếc cô cũng không muốn liếc, lạnh lùng ừm một tiếng xem như trả lời. Diana trước giờ không phải người tâm cơ, không khỏi nhìn nhiều Đàm Mộ Vân một chút, rất có hương vị cảm khái bên trong biểu tình điềm đạm của mình.
Người phụ nữ vừa được đến đáp án liền cười tự nhiên bước lên chìa tay ra với cô: “Xin chào Mộ Thu. Dì là vợ kế của cha con.”
“Con có thể gọi ta một tiếng dì như Mộ Vân.”
Diana giật mình, rốt cuộc ngộ ra.
Cô không nói được bản thân có yêu nhìn thấy bà ấy không, nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại: “Xin chào.”
Chỉ là không xưng dì gọi cô thôi.
“Cô còn ở Hoa quốc? Tôi tưởng cô nên về Scotland rồi.”
Đàm Mộ Vân ngược lại không có kiên nhẫn mà tỏ ra cáu kỉnh nhìn cô chất vấn.
Diana không biết nên tỏ vẻ thế nào. Đổi lại là lần đầu, cô sẽ ăn ngay nói thật. Nhưng cô lại không phải ngốc mà mặt nóng dán mông lạnh, biết rõ người ta không ưa mình còn chân thành thật cảm, là muốn tự tìm khó chịu sao.
Cho nên cô liền nói: “Em đi du lịch.”
Ai biết cô vừa nói xong liền nghe chị ấy gặng hỏi: “Cô gặp anh Dã rồi?”
“…”
Nhưng ít nhất cô đoán đúng được một chuyện là chị ấy không biết cô đã làm lành với Mạc Dã rồi. Như vậy…
Cô nhìn chị ấy, quyết định im lặng là vàng.
Cô sẽ không nói cô là muốn xem chị ấy sẽ diễn thế nào đâu.
Quả nhiên Đàm Mộ Vân liền không phụ sự kỳ vọng của Diana mà kiêu căng nhìn cô nói: “Chẳng lẽ cô còn chưa chịu từ bỏ?”
“Đợi nhìn chúng tôi kết hôn rồi cô mới hết hi vọng?”
So với Diana, ngược lại là Lý Tâm Hoa nghe mà như lọt vào sương mù.
Đây là chuyện gì chứ?
Còn Diana thì cúi đầu, một hồi mới như cam chịu mà nói: “Xin lỗi, em có chuyện phải đi rồi. Tạm biệt chị.”
Nói xong cô quay lưng rời đi luôn.
Đàm Mộ Vân vốn không tính thả cô đi nhanh như vậy, nhưng mà không ngại bước chân Diana mau, chớp mắt đã xuyên qua dòng người ngược xuôi biến mất tăm.
Diana đứng ở bên ngoài trung tâm mua sắm mà không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tự nhiên cô thấy mệt mỏi quá chừng. Cô sống ở nước ngoài nhiều năm, lần đầu đối mặt với kiểu lá mặt lá trái này cô thích ứng không nổi.
Bất chợt một chiếc xe hơi từ đâu trượt đến với tốc độ không chậm, lúc cô có ảo tưởng nó sẽ đâm sầm vào mình thì dừng lại ở trước mặt cô. Diana giật cả mình đứng hình mất vài giây.
Đợi cho kính xe hạ xuống cô xuyên qua cửa xe nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông cô liền lấy lại được dáng vẻ trong sáng phóng khoáng không chút câu nệ của mình mà mở cửa leo lên xe ôm cổ anh reo lên: “Sao anh ở đây!?”
Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em