Tu Chân Thế Giới
Chương 746: Thần binh
Trong khoảng thời gian năm năm Mạc Vân Hải không mở rộng hơn nữa.
Phòng tuyến cấm chế đem Mạc Vân Hải cách li hoàn toàn với bên ngoài, điều này càng khiến Mạc Vân Hải trở nên thần bí trong mắt mọi người.
Rất ít người biết rốt cuộc Mạc Vân Hải đã phát triển tới mức nào rồi.
Chiến dịch chia cắt Huyền Không tự diễn ra trong hai năm nhưng trên thực tế đối với Mạc Vân Hải trên chỉ diễn ra trong sáu tháng. Thêm khoảng thời gian hòa binh năm năm nữa, Mạc Vân Hải có được sáu năm lẻ sáu tháng “thở dốc”, so với các thế lực khác thêm ra được một năm sáu tháng.
Trong khoảng thời gian sáu năm lẻ sáu tháng này, mỗi ngày Mạc Vân Hải đều dùng tốc độ kinh người để phát triển.
Từ rất sớm, Tả Mạc đã đem thần quyết tu luyện thần lực chỉnh lý lại cấp cho các thành viên hạch tâm của Mạc Vân Hải, ở phương diện thần lực Mạc Vân Hải đã bắt đầu sớm hơn so với các thế lực khác.
Căn cứ vào tâm đắc mà Tả Mạc đưa ra, trên dưới Mạc Vân Hải đã chỉnh lý nó thành Mạc Vân thần quyết vô cùng hoàn chỉnh. Mạc Vân thần quyết là tham khảo từ thái dương thần quyết của Tả Mạc, thanh đằng thần quyết, Lam thần quyết và bất tử thần quyết thoát thai từ bất tử thần phạt.
Mặc dù nó vẫn cần tu luyện ba lực nhưng Mạc Vân Hải có Bồ Vệ tàng kinh các, rất nhanh bọn họ đã tìm ra phương pháp để bổ túc hai lực còn lại.
Hơn nữa so với Côn Luân và Thiên Hoàn hai đại phái, Mạc Vân Hải bản thân không có tu giả phản hư kì, ngày trước thì đó là nhược điểm nhưng bây giờ lại trở thành ưu thế rất lớn.
Trừ cái đó ra, trình độ hoa (tuyên) văn của Kim Ô doanh đã phát triển vượt xa sức tưởng tượng của ngoại giới. Ngoại trừ chạm khắc thần văn đến giờ vẫn còn chưa thành thục, ma văn, yêu hạch, phù văn đều đã tương đối thành thục, thậm chí tuyên văn do bọn họ sáng tạo ra đem kết hợp với thần quyết đã trở thành một phương pháp tu luyện.
Đồng thời dựa vào đó mà xây dựng hai chiến bộ hoàn toàn mới và rất đáng sợ, Vệ Doanh và Nghiệt bộ.
Nhưng thành tựu của Kim Ô doanh không giới hạn ở đó, ngay cả Tả Mạc là người sáng lập ra Kim Ô doanh cũng không ngờ tới Kim Ô doanh sẽ có ngày phát triển tới mức như này.
Bây giờ Kim Ô vân đảo được phòng vệ rất cẩn mật, từng con vân kỵ uy mãnh hung hãn thần tuấn dị thường cưỡi mây đạp gió không ngừng đáp xuống vân đảo.
Có được bí pháp nuôi dưỡng của tam tộc, Thuần Vu Thành say mê nuôi dưỡng không ngừng đào tạo, tốn hao vô số cuối cùng cũng tạo ra được một chủng không giống ma kỵ linh thú yêu thú hoàn toàn mới và rất cường đại. Hắn đặt tên nó là vân kỵ.
Vân kỵ có một đặc điểm vô cùng đặc biệt đó chính là trong cơ thể nó có ba mai thú đan, có được ba lực. Nhưng bởi sản lượng hữu hạn, bây giờ chỉ có thành viên hạch tâm mới được phân phối. Trong Mạc Vân Hải vân kỵ chính là tượng trưng cho thân phận.
Rất ít khi Kim Ô vân đảo có nhiều đại nhân vật như vậy động thời xuất hiện, các đệ tử trên đảo vô cùng lúng túng, tràn ngập hiếu kì nhưng không ai dám hỏi. Ở trên Kim Ô vân đảo có quá nhiều thứ cần giữ bí mật.
Toàn bộ cao tầng của Mạc Vân Hải không thiếu một ai tất cả đều đến đông đủ.
Rất nhanh, bọn họ dưới sự hướng dẫn của hai vị đại sư đã biến mất trong cấm chế.
Bên trong cấm chế, mắt mọi người không chớp đang nhìn chằm chằm vào hai chiếc áo giáp. Hai chiếc áo giáp yên lặng phiêu phù trước mặt mọi người. Một cái màu đỏ tươi như nộ hỏa, một cái trắng trong như sương sớm.
Vẻ mặt hai vị đại sư phụ đầy kiêu ngạo, Tôn Bảo đại sư phụ giọng đầy lãnh đạm nhưng tràn ngập tự tin nói: “Đây là hai trang bị thần binh.”
Trang bị thần binh!
Ầm!
Mọi người như muốn nổ tung, không ai nghĩ tới, Kim Ô doanh lại có thể luyện chế thành công trang bị thần binh!
Đã bảy năm sau ngày Tả Mạc luyện chế thành công trang bị thiên sứ, trong bảy năm này phát sinh quá nhiều biến hóa, trong đó còn có cả thần binh. Một năm trước, Côn Luân là kẻ đầu tiên tuyên bố luyện chế thành công thần binh gọi là Can Tương, một tháng sau đó, Thiên Hoàn cũng tuyên bố kiện thần binh đầu tiên của Thiên Hoàn là Chức Nữ Toa. Mà ngay sau đó Tây Huyền cũng tuyên bố Phù Ly Hỏa xuất thế.
Nhưng cơ hồ toàn bộ thần binh đều tiếp tục sử dụng cách gọi của Tả Mạc gọi là trang bị. Toàn bộ thần binh đều được luyện chế thành trang bị áo giáp, ngay cả Côn Luân lấy kiếm mà nổi danh cũng không ngoại lệ. Bởi vì mọi người phát hiện, loại kết cấu bao lấy toàn thân có thể phát huy được thần lực ở mức độ cao nhất, hơn nữa khả năng khống chế thần lực cũng được tăng cao.
Mọi người đều đang chờ Tả Mạc luyện chế thần binh mới nhưng không ai ngờ tới Kim Ô doanh lại luyện chế ra trước.
“Kì thực chúng ta đã sớm cân nhắc việc luyện chế thần binh, cũng là bởi trên tay chúng ta đã có tư liệu rất hoàn chỉnh. Chúng ta đã có sáng tạo bước đầu nhưng rất nhanh liền phải đối mặt với một vấn đề quan trọng, chúng ta sẽ luyện chế thần binh thành dạng gì. Sau khi chúng ta trưng cầu ý kiến của đại nhân, đại nhân đề nghị chúng ta luyện chế trang bị thần binh cho chiến tướng!”
“Trang bị thần binh cho chiến tướng…”
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của mọi người, Công Tôn Sai và Biệt Hàn hai mắt sáng rực lên.
Lúc này Tả Mạc mới mở miệng: “Không sai. Sở dĩ chúng ta có thể đi tới bây giờ, có một nguyên nhân quan trọng đó chính là vì chúng ta có hai vị đỉnh giai chiến tướng. Cho nên, chúng ta ưu tiên luyện chế chiến tướng thần binh. Thần lực hiện giờ đã bắt đầu được phổ cập, trước đây còn có ít người tu luyện đến bây giờ tất cả đều đã bắt đầu tu luyện. Về sau chiến bộ đều là do tướng sĩ tu luyện thần lực tạo thành, từ đó sẽ kéo theo sự biến hóa của hình thức chiến tranh. Chúng ta chỉ có vượt lên trước ở điểm này thì mới có khả năng dẫn đầu được.”
Mọi người đều lộ ra vẻ đăm chiêu, rất nhiều người đã âm thầm gật đầu, nhất là những chiến tướng, bọn họ đối với điểm này càng rõ hơn ai hết.
“Ngân sắc là trang bị dành cho Công Tôn đại nhân, tên là ‘Khuynh Thành’.”
Điệu cười bẽn lẽn của Công Tôn Sai trở nên cứng đờ. Những người cố gắng che miệng, cơ mặt trên người đang run lên, cố gắng không cười.
Như chim sợ cành cong, Tôn Bảo sư phụ vội vàng bổ sung: “Đây là do đại nhân tự mình đặt tên.”
Nụ cười của Tả Mạc trở nên cứng đờ, trong lòng hắn thầm chửi rủa Tôn Bảo, trên mặt lại giả lả cười: “Sư đệ a, đây chính là điềm tốt a, nhất tiếu khuynh thành, trong lúc cười đánh hạ một thành thì sẽ oai phong thế nào chứ! Kì thực… Nếu không phải… Khụ khụ, ta cảm thấy nhất tiếu khuynh giới càng hay hơn, trong lúc cười đánh hạ một giới… Ha ha ha…”
Nói xong lời cuối, Tả Mạc giả vờ cười sang sảng, vẻ mặt của những người khác càng thêm khổ sở, tay cố gắng che miệng đến nỗi mặt mũi biến dạng hết cả đi. Vào lúc này nếu đắc tội với mẹ trẻ đại nhân vậy cuộc sống về sau chắc chắn sẽ toàn một màu đen đó!
Công Tôn Sai mỉm cười, như không có gì nói: “Tên này không tồi!”
Hết rồi hết rồi, lần này đắc tội với Công Tôn sư đệ rồi…
Lưng Tả Mạc đầy mồ hôi.
Cát Vĩ đại sư phụ thấy tình thế như vậy vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đây là trang bị dành cho Biệt Hàn đại nhân, tên là ‘Túng Hỏa Phạm’.” (Tội phạm phóng hỏa)
Biệt Hàn mặt không biểu cảm liếc nhìn Tả Mạc, lông tóc trên người Tả Mạc dựng hết cả lên.
Trong lòng Biệt Hàn nghiến răng nghiến lợi, hắn đương nhiêu biết rõ ý tứ của đại nhân, đó là ám chỉ việc hắn phóng lửa đốt ngọn núi chính ở Huyền Không tự. Chợt nhớ tới trước đây bị đại nhân lừa, chính miệng còn từng nói với đại nhân muốn phóng hỏa đốt Huyền Không tự, Biệt Hàn cảm thấy bản thân lúc đó thật khờ.
Việc Biệt Hàn phóng lửa đốt ngọn núi chính của Huyền Không tự ngoại trừ Tả Mạc và Công Tôn Sai biết thì không còn ai nữa.
Những người khác đối với cái tên ‘túng hỏa phạm’ trái lại khen không dứt, mặc dù Biệt Hàn tính cách quái gở lạnh lùng nhưng đấu pháp lại dũng mãnh như lửa, một đường phá hư, cái tên túng hỏa phạm này vô cùng xứng đáng với hắn.
“Tên đặt không tồi.” Biệt Hàn mặt không chút biểu cảm, giọng đầy lạnh lẽo tràn ngập tứ phía.
Hai vị đại sư phụ lau mồ hôi lạnh, bọn họ đối với hai cái tên này đã có cân nhắc, nếu không phải do đại nhân tự mình chỉ định, bọn họ tuyệt đối không đồng ý.
“Khụ!” Tả Mạc giả vờ tổng kết lên tiếng: “Hi vọng mọi người phối hợp tốt với Công Tôn Sai đại nhân và Biệt Hàn đại nhân nhanh chóng tìm ra chiến pháp mới.”
Công Tôn Sai mỉm cười, Biệt Hàn mặt không biểu cảm.
Một đám chiến tướng lập tức da đầu tê dại, thầm kêu không ổn. Rất nhiều người lộ vẻ bi thương như sắp khóc tới nơi, tại sao đại nhân lại bới ra chuyện mà bọn họ lại phải đi dọn dẹp… Vì sao…
Nói xong chân Tả Mạc như bôi dầu, chuồn nhanh nhất.
-------------------------------
Màn đêm thật đẹp, bầu trời đầy sao.
Tả Mạc nửa nằm nửa ngồi ở góc nhà, bên cạnh là một bầu rượu, hắn gối đầu lên cánh tay, nhìn tinh không tới xuất thần. A Quỷ yên lặng ngồi bên cạnh hắn, nhìn qua giống hệt như bảy năm trước.
Chỉ có Tả Mạc biết rõ, bảy năm này có rất nhiều biến hóa lớn lao, toàn bộ thế giới đều đã đổi thay.
Bây giờ hai trang bị thần binh đã làm hắn nhớ lại quá khứ. Rất ít nhiều người biết rằng, sau khi thời đại viễn cổ chấm dứt, kiện đệ nhất thần binh chân chính không phải là can tương của Côn Luân mà lại một cái tên rất xa lạ, Quỷ.
Đây chính là do phụ thân đã mất của hắn tự tay luyện chế thành.
Thần binh này không hề bị hủy diệt cùng Tả gia.
Tứ đại môn phát giết tới cửa, chia cắt Quỷ, cái này đã trở thành đối tượng trọng điểm để bọn họ nghiên cứu thần lực. Bọn họ tin tưởng chắc chắn có thể từ trong đó mà tìm ra điểm quan trọng của thần lực, bởi vì trước khi phụ thân luyện chế ra Quỷ thì Tả gia không có ai tu luyện thần lực.
Trong kí ức ngắt quãng của Tả Mạc có rất nhiều tin tức hắn tìm thấy ở trong bí thất của phụ thân. Ví dụ như hắn biết rõ, mẫu thân của hắn cũng từng là quỷ của phụ thân, đó cũng là một trong những lí do nãi nãi của hắn không thích mẫu thân.
Phụ mẫu qua đời là một bí ẩn, ngay cả nãi nãi cũng chẳng bao giờ đề cập tới.
Hắn chỉ biết, Quỷ luôn được đặt ở trong nhà, mặc dù hắn cũng chưa từng nhìn thấy nó. Lão đầu bảo vệ nó, lĩnh ngộ được thần lực, bị nãi nãi lưu đày tới hoang vu giới. Trên thực tế, ngoại trừ lão đầu còn có một người từ đó lĩnh ngộ ra thần lực đó chính là nãi nãi của hẳn.
Lúc nãi nãi còn sống không ai dám tới cửa làm phiền. Hơn nữa có thể lưu vong một gã cao thủ tu luyện thần lực thì chỉ có thể là một cao thủ thần lực cấp cao hơn thôi.
Sự việc của phụ thân và mẫu thân đã rất xa rồi, hắn chỉ có thể tìm được đôi chút từ những mảnh vỡ kí ức nhưng hắn biết rõ, Quỷ là phụ thân vì mẫu thân mà luyện chế ra.
Nguyên nhân trong đó chắc chỉ có phụ thân hiểu, muốn bảo vệ người và vật đều cần phải có sức mạnh.
Mấy năm nay, Tả Mạc không ngừng tu luyện, hắn biết rõ, chỉ có càng cường đại mới có thể bảo vệ những gì mình yêu quý.
Hắn nhìn A Quỷ với ánh mắt đầy nhu hòa.
Còn có toàn bộ Mạc Vân Hải, còn có mọi người, đó đều là những thứ hắn cần phải bảo vệ.
Có lẽ có người sẽ tưởng tưởng rất tốt về thời gian sắp tới nhưng Tả Mạc biết, khi hòa binh kết thúc cũng đồng nghĩa với việc chiến tranh sắp diễn ra và được dự báo là thảm khốc hơn trước rất nhiều.
Nhưng hắn không chút sợ hãi.
Tu Chân Thế Giới
Phòng tuyến cấm chế đem Mạc Vân Hải cách li hoàn toàn với bên ngoài, điều này càng khiến Mạc Vân Hải trở nên thần bí trong mắt mọi người.
Rất ít người biết rốt cuộc Mạc Vân Hải đã phát triển tới mức nào rồi.
Chiến dịch chia cắt Huyền Không tự diễn ra trong hai năm nhưng trên thực tế đối với Mạc Vân Hải trên chỉ diễn ra trong sáu tháng. Thêm khoảng thời gian hòa binh năm năm nữa, Mạc Vân Hải có được sáu năm lẻ sáu tháng “thở dốc”, so với các thế lực khác thêm ra được một năm sáu tháng.
Trong khoảng thời gian sáu năm lẻ sáu tháng này, mỗi ngày Mạc Vân Hải đều dùng tốc độ kinh người để phát triển.
Từ rất sớm, Tả Mạc đã đem thần quyết tu luyện thần lực chỉnh lý lại cấp cho các thành viên hạch tâm của Mạc Vân Hải, ở phương diện thần lực Mạc Vân Hải đã bắt đầu sớm hơn so với các thế lực khác.
Căn cứ vào tâm đắc mà Tả Mạc đưa ra, trên dưới Mạc Vân Hải đã chỉnh lý nó thành Mạc Vân thần quyết vô cùng hoàn chỉnh. Mạc Vân thần quyết là tham khảo từ thái dương thần quyết của Tả Mạc, thanh đằng thần quyết, Lam thần quyết và bất tử thần quyết thoát thai từ bất tử thần phạt.
Mặc dù nó vẫn cần tu luyện ba lực nhưng Mạc Vân Hải có Bồ Vệ tàng kinh các, rất nhanh bọn họ đã tìm ra phương pháp để bổ túc hai lực còn lại.
Hơn nữa so với Côn Luân và Thiên Hoàn hai đại phái, Mạc Vân Hải bản thân không có tu giả phản hư kì, ngày trước thì đó là nhược điểm nhưng bây giờ lại trở thành ưu thế rất lớn.
Trừ cái đó ra, trình độ hoa (tuyên) văn của Kim Ô doanh đã phát triển vượt xa sức tưởng tượng của ngoại giới. Ngoại trừ chạm khắc thần văn đến giờ vẫn còn chưa thành thục, ma văn, yêu hạch, phù văn đều đã tương đối thành thục, thậm chí tuyên văn do bọn họ sáng tạo ra đem kết hợp với thần quyết đã trở thành một phương pháp tu luyện.
Đồng thời dựa vào đó mà xây dựng hai chiến bộ hoàn toàn mới và rất đáng sợ, Vệ Doanh và Nghiệt bộ.
Nhưng thành tựu của Kim Ô doanh không giới hạn ở đó, ngay cả Tả Mạc là người sáng lập ra Kim Ô doanh cũng không ngờ tới Kim Ô doanh sẽ có ngày phát triển tới mức như này.
Bây giờ Kim Ô vân đảo được phòng vệ rất cẩn mật, từng con vân kỵ uy mãnh hung hãn thần tuấn dị thường cưỡi mây đạp gió không ngừng đáp xuống vân đảo.
Có được bí pháp nuôi dưỡng của tam tộc, Thuần Vu Thành say mê nuôi dưỡng không ngừng đào tạo, tốn hao vô số cuối cùng cũng tạo ra được một chủng không giống ma kỵ linh thú yêu thú hoàn toàn mới và rất cường đại. Hắn đặt tên nó là vân kỵ.
Vân kỵ có một đặc điểm vô cùng đặc biệt đó chính là trong cơ thể nó có ba mai thú đan, có được ba lực. Nhưng bởi sản lượng hữu hạn, bây giờ chỉ có thành viên hạch tâm mới được phân phối. Trong Mạc Vân Hải vân kỵ chính là tượng trưng cho thân phận.
Rất ít khi Kim Ô vân đảo có nhiều đại nhân vật như vậy động thời xuất hiện, các đệ tử trên đảo vô cùng lúng túng, tràn ngập hiếu kì nhưng không ai dám hỏi. Ở trên Kim Ô vân đảo có quá nhiều thứ cần giữ bí mật.
Toàn bộ cao tầng của Mạc Vân Hải không thiếu một ai tất cả đều đến đông đủ.
Rất nhanh, bọn họ dưới sự hướng dẫn của hai vị đại sư đã biến mất trong cấm chế.
Bên trong cấm chế, mắt mọi người không chớp đang nhìn chằm chằm vào hai chiếc áo giáp. Hai chiếc áo giáp yên lặng phiêu phù trước mặt mọi người. Một cái màu đỏ tươi như nộ hỏa, một cái trắng trong như sương sớm.
Vẻ mặt hai vị đại sư phụ đầy kiêu ngạo, Tôn Bảo đại sư phụ giọng đầy lãnh đạm nhưng tràn ngập tự tin nói: “Đây là hai trang bị thần binh.”
Trang bị thần binh!
Ầm!
Mọi người như muốn nổ tung, không ai nghĩ tới, Kim Ô doanh lại có thể luyện chế thành công trang bị thần binh!
Đã bảy năm sau ngày Tả Mạc luyện chế thành công trang bị thiên sứ, trong bảy năm này phát sinh quá nhiều biến hóa, trong đó còn có cả thần binh. Một năm trước, Côn Luân là kẻ đầu tiên tuyên bố luyện chế thành công thần binh gọi là Can Tương, một tháng sau đó, Thiên Hoàn cũng tuyên bố kiện thần binh đầu tiên của Thiên Hoàn là Chức Nữ Toa. Mà ngay sau đó Tây Huyền cũng tuyên bố Phù Ly Hỏa xuất thế.
Nhưng cơ hồ toàn bộ thần binh đều tiếp tục sử dụng cách gọi của Tả Mạc gọi là trang bị. Toàn bộ thần binh đều được luyện chế thành trang bị áo giáp, ngay cả Côn Luân lấy kiếm mà nổi danh cũng không ngoại lệ. Bởi vì mọi người phát hiện, loại kết cấu bao lấy toàn thân có thể phát huy được thần lực ở mức độ cao nhất, hơn nữa khả năng khống chế thần lực cũng được tăng cao.
Mọi người đều đang chờ Tả Mạc luyện chế thần binh mới nhưng không ai ngờ tới Kim Ô doanh lại luyện chế ra trước.
“Kì thực chúng ta đã sớm cân nhắc việc luyện chế thần binh, cũng là bởi trên tay chúng ta đã có tư liệu rất hoàn chỉnh. Chúng ta đã có sáng tạo bước đầu nhưng rất nhanh liền phải đối mặt với một vấn đề quan trọng, chúng ta sẽ luyện chế thần binh thành dạng gì. Sau khi chúng ta trưng cầu ý kiến của đại nhân, đại nhân đề nghị chúng ta luyện chế trang bị thần binh cho chiến tướng!”
“Trang bị thần binh cho chiến tướng…”
Đáp án này nằm ngoài dự đoán của mọi người, Công Tôn Sai và Biệt Hàn hai mắt sáng rực lên.
Lúc này Tả Mạc mới mở miệng: “Không sai. Sở dĩ chúng ta có thể đi tới bây giờ, có một nguyên nhân quan trọng đó chính là vì chúng ta có hai vị đỉnh giai chiến tướng. Cho nên, chúng ta ưu tiên luyện chế chiến tướng thần binh. Thần lực hiện giờ đã bắt đầu được phổ cập, trước đây còn có ít người tu luyện đến bây giờ tất cả đều đã bắt đầu tu luyện. Về sau chiến bộ đều là do tướng sĩ tu luyện thần lực tạo thành, từ đó sẽ kéo theo sự biến hóa của hình thức chiến tranh. Chúng ta chỉ có vượt lên trước ở điểm này thì mới có khả năng dẫn đầu được.”
Mọi người đều lộ ra vẻ đăm chiêu, rất nhiều người đã âm thầm gật đầu, nhất là những chiến tướng, bọn họ đối với điểm này càng rõ hơn ai hết.
“Ngân sắc là trang bị dành cho Công Tôn đại nhân, tên là ‘Khuynh Thành’.”
Điệu cười bẽn lẽn của Công Tôn Sai trở nên cứng đờ. Những người cố gắng che miệng, cơ mặt trên người đang run lên, cố gắng không cười.
Như chim sợ cành cong, Tôn Bảo sư phụ vội vàng bổ sung: “Đây là do đại nhân tự mình đặt tên.”
Nụ cười của Tả Mạc trở nên cứng đờ, trong lòng hắn thầm chửi rủa Tôn Bảo, trên mặt lại giả lả cười: “Sư đệ a, đây chính là điềm tốt a, nhất tiếu khuynh thành, trong lúc cười đánh hạ một thành thì sẽ oai phong thế nào chứ! Kì thực… Nếu không phải… Khụ khụ, ta cảm thấy nhất tiếu khuynh giới càng hay hơn, trong lúc cười đánh hạ một giới… Ha ha ha…”
Nói xong lời cuối, Tả Mạc giả vờ cười sang sảng, vẻ mặt của những người khác càng thêm khổ sở, tay cố gắng che miệng đến nỗi mặt mũi biến dạng hết cả đi. Vào lúc này nếu đắc tội với mẹ trẻ đại nhân vậy cuộc sống về sau chắc chắn sẽ toàn một màu đen đó!
Công Tôn Sai mỉm cười, như không có gì nói: “Tên này không tồi!”
Hết rồi hết rồi, lần này đắc tội với Công Tôn sư đệ rồi…
Lưng Tả Mạc đầy mồ hôi.
Cát Vĩ đại sư phụ thấy tình thế như vậy vội vàng lảng sang chuyện khác: “Đây là trang bị dành cho Biệt Hàn đại nhân, tên là ‘Túng Hỏa Phạm’.” (Tội phạm phóng hỏa)
Biệt Hàn mặt không biểu cảm liếc nhìn Tả Mạc, lông tóc trên người Tả Mạc dựng hết cả lên.
Trong lòng Biệt Hàn nghiến răng nghiến lợi, hắn đương nhiêu biết rõ ý tứ của đại nhân, đó là ám chỉ việc hắn phóng lửa đốt ngọn núi chính ở Huyền Không tự. Chợt nhớ tới trước đây bị đại nhân lừa, chính miệng còn từng nói với đại nhân muốn phóng hỏa đốt Huyền Không tự, Biệt Hàn cảm thấy bản thân lúc đó thật khờ.
Việc Biệt Hàn phóng lửa đốt ngọn núi chính của Huyền Không tự ngoại trừ Tả Mạc và Công Tôn Sai biết thì không còn ai nữa.
Những người khác đối với cái tên ‘túng hỏa phạm’ trái lại khen không dứt, mặc dù Biệt Hàn tính cách quái gở lạnh lùng nhưng đấu pháp lại dũng mãnh như lửa, một đường phá hư, cái tên túng hỏa phạm này vô cùng xứng đáng với hắn.
“Tên đặt không tồi.” Biệt Hàn mặt không chút biểu cảm, giọng đầy lạnh lẽo tràn ngập tứ phía.
Hai vị đại sư phụ lau mồ hôi lạnh, bọn họ đối với hai cái tên này đã có cân nhắc, nếu không phải do đại nhân tự mình chỉ định, bọn họ tuyệt đối không đồng ý.
“Khụ!” Tả Mạc giả vờ tổng kết lên tiếng: “Hi vọng mọi người phối hợp tốt với Công Tôn Sai đại nhân và Biệt Hàn đại nhân nhanh chóng tìm ra chiến pháp mới.”
Công Tôn Sai mỉm cười, Biệt Hàn mặt không biểu cảm.
Một đám chiến tướng lập tức da đầu tê dại, thầm kêu không ổn. Rất nhiều người lộ vẻ bi thương như sắp khóc tới nơi, tại sao đại nhân lại bới ra chuyện mà bọn họ lại phải đi dọn dẹp… Vì sao…
Nói xong chân Tả Mạc như bôi dầu, chuồn nhanh nhất.
-------------------------------
Màn đêm thật đẹp, bầu trời đầy sao.
Tả Mạc nửa nằm nửa ngồi ở góc nhà, bên cạnh là một bầu rượu, hắn gối đầu lên cánh tay, nhìn tinh không tới xuất thần. A Quỷ yên lặng ngồi bên cạnh hắn, nhìn qua giống hệt như bảy năm trước.
Chỉ có Tả Mạc biết rõ, bảy năm này có rất nhiều biến hóa lớn lao, toàn bộ thế giới đều đã đổi thay.
Bây giờ hai trang bị thần binh đã làm hắn nhớ lại quá khứ. Rất ít nhiều người biết rằng, sau khi thời đại viễn cổ chấm dứt, kiện đệ nhất thần binh chân chính không phải là can tương của Côn Luân mà lại một cái tên rất xa lạ, Quỷ.
Đây chính là do phụ thân đã mất của hắn tự tay luyện chế thành.
Thần binh này không hề bị hủy diệt cùng Tả gia.
Tứ đại môn phát giết tới cửa, chia cắt Quỷ, cái này đã trở thành đối tượng trọng điểm để bọn họ nghiên cứu thần lực. Bọn họ tin tưởng chắc chắn có thể từ trong đó mà tìm ra điểm quan trọng của thần lực, bởi vì trước khi phụ thân luyện chế ra Quỷ thì Tả gia không có ai tu luyện thần lực.
Trong kí ức ngắt quãng của Tả Mạc có rất nhiều tin tức hắn tìm thấy ở trong bí thất của phụ thân. Ví dụ như hắn biết rõ, mẫu thân của hắn cũng từng là quỷ của phụ thân, đó cũng là một trong những lí do nãi nãi của hắn không thích mẫu thân.
Phụ mẫu qua đời là một bí ẩn, ngay cả nãi nãi cũng chẳng bao giờ đề cập tới.
Hắn chỉ biết, Quỷ luôn được đặt ở trong nhà, mặc dù hắn cũng chưa từng nhìn thấy nó. Lão đầu bảo vệ nó, lĩnh ngộ được thần lực, bị nãi nãi lưu đày tới hoang vu giới. Trên thực tế, ngoại trừ lão đầu còn có một người từ đó lĩnh ngộ ra thần lực đó chính là nãi nãi của hẳn.
Lúc nãi nãi còn sống không ai dám tới cửa làm phiền. Hơn nữa có thể lưu vong một gã cao thủ tu luyện thần lực thì chỉ có thể là một cao thủ thần lực cấp cao hơn thôi.
Sự việc của phụ thân và mẫu thân đã rất xa rồi, hắn chỉ có thể tìm được đôi chút từ những mảnh vỡ kí ức nhưng hắn biết rõ, Quỷ là phụ thân vì mẫu thân mà luyện chế ra.
Nguyên nhân trong đó chắc chỉ có phụ thân hiểu, muốn bảo vệ người và vật đều cần phải có sức mạnh.
Mấy năm nay, Tả Mạc không ngừng tu luyện, hắn biết rõ, chỉ có càng cường đại mới có thể bảo vệ những gì mình yêu quý.
Hắn nhìn A Quỷ với ánh mắt đầy nhu hòa.
Còn có toàn bộ Mạc Vân Hải, còn có mọi người, đó đều là những thứ hắn cần phải bảo vệ.
Có lẽ có người sẽ tưởng tưởng rất tốt về thời gian sắp tới nhưng Tả Mạc biết, khi hòa binh kết thúc cũng đồng nghĩa với việc chiến tranh sắp diễn ra và được dự báo là thảm khốc hơn trước rất nhiều.
Nhưng hắn không chút sợ hãi.
Tu Chân Thế Giới
Đánh giá:
Truyện Tu Chân Thế Giới
Story
Chương 746: Thần binh
10.0/10 từ 24 lượt.