Tu Chân Thế Giới
Chương 361: Nguyện vọng khi còn trẻ con
Thần hình Y Chính đầy vẻ chật vật.
Tăng bào màu xanh đen trên người đã rách thành từng mảnh nhỏ, bước chân hắn lảo đảo không còn chút vẻ lê nghi phong phạm. Bất quá lúc này liệu có ai lại coi lễ nghi thành chuyện cơ chứ?
Hắn hoàn toàn không ngờ, một nhiệm vụ sư môn bình thường tới mức không thể bình thường hơn lại đẩy mình tới nơi quỷ quái này. Rất nhiều lần hắn đều cho rằng mình đã tới A Tì địa ngục chỉ xuất hiện trong điển tịch. May mà những năm nay hắn tu luyện cực kỳ khắc khổ, lại thêm có đại sư huynh dốc lòng chỉ điểm, sức chiến đấu của hắn tuy không thể coi là mạnh nhưng thân thể cứng như sắt thép, không ai bì được.
Cũng nhờ vào lực phòng ngực cường đại hắn mới có thể sống tới giờ trong màn sương khói mờ mịt này.
Lúc trước hắn luôn không hiểu vì sao đại sư huynh lại muốn hắn tu luyện Bàn Nhược Thiền Thân, giờ đây mới cảm giác được chỗ lợi hại của môn thiền công này. Toàn thân hắn phạn văn lưu chuyển không ngừng, lực ăn mòn của sát vụ vì vậy mới không nhiễm tới người hắn.
"Vạn tà bất xâm... Vạn tà bất xâm..."
Y Chính không ngừng niệm đi niệm lại, trên cái đầu trơn bóng có thể thấy rõ được từng giọt mồ hôi. Tiến vào phiến sương mù dày đặc này mới có ba ngày, nhưng trong ba ngày này, hắn vô cùng kinh hoảng, sợ hãi tới cực điểm. Hắn vốn là thiền tu, đối với những vật tà uế âm sát là mẫn cảm nhất. Thế nhưng phiến sát vụ trước mắt vô biên vô tận, sát khí lại nặng tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Ngoại trừ A Tì địa ngục, Y Chính thực sự không nghĩ ra còn có nơi nào hung sát như vậy?
May là Ban Nhược Thiền Thân của hắn trời sinh khắc chế những tà vật này, dọc đường đi tuy rằng chật vật song lại không hề thụ thương. Song trong lòng hắn vẫn không dám buông lỏng, nơi cực hung như vậy ngay cả trong điển tịch của môn phái cũng không hề có ghi chép, những vật cực hung được dưỡng dục ra sẽ tuyệt đối kinh khủng.
Hàng yêu trừ ma?
Đừng nói giỡn, Y Chính vẫn hiểu hình có bao nhiêu cận lượng. Đến giờ còn chưa thụ thương hắn đã cho là kỳ tích rồi. Trước mắt hắn chỉ có thể hy vọng tin tức hắn mất tích có thể nhanh chóng truyền tới trong môn phái, môn phái sớm phái người tới cứu mình. Thật ra sâu trong đáy lòng hắn cũng hiểu, hy vọng đó thật sự xa vời.
Bản thân mình trong môn phái chẳng qua chỉ là một nhân vật sát biên, cũng không biết mình mất tích bao lâu môn phái mới có phản ứng.
Hắn nghĩ tới đại sư huynh, lại nghĩ đến mình không ở môn phái, đại sư huynh về sau sợ là càng chịu nhiều lạnh nhạt, tâm tình hắn lập tức suy sụp.
Trong sát vụ, hắn vô thức tiến tới.
Đi không bao lâu, bỗng nhiên phía trước truyền tới âm thanh chiến đấu kịch liệt, Y Chính nhanh chóng giật mình tỉnh lại, sửng sốt có thừa, vui mừng quá dỗi, hắn chân trần chạy về phía âm thanh.
Âm thanh chiến đấu càng lúc càng rõ ràng.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một nam nhân đang chiến đấu kịch liệt cùng một con sát hồn hạt.
Hắn cẩn thận tới gần, đến lúc thấy rõ con bò cạp đó, hắn không khỏi hít một hơi lạnh. Thân hình dài hơn ba trượng, một cặp càng lớn như ván cửa, Y Chính chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nếu bị cặp càng này quét trúng, cho dù mình có Bàn Nhược Thiền Thân cũng tuyệt đối không đỡ nổi.
Phật tổ của con ơi!
Y Chính gian nan nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt như bị dính chặt, làm thế nào cũng không dời đi đuợc. Song không phải bởi sự mạnh mẽ của con bọ cạp mà bởi cục diện quá mức quỷ dị.
Đối thủ của con bọ cạp là một kiếm tu, tuy rằng thanh kiếm đen cao tới ngực hắn thực chất giống một thanh trảm mã đao hơn, nhưng Y Chính vẫn nhìn ra đối phương là một kiếm tu, một kiếm tu mười phần chính tông.
Kiếm tu này mạnh thật!
Y Chính kinh hãi, hắn nhận ra lai lịch của con bò cạp này, sát hồn thú, đây là một con sát hồn thú, một hung vật do sát vụ dưỡng dục thành! Lúc trước hắn còn lo lắng hung vật do nơi cực hung này dưỡng dục ra nhất định không tầm thường song tới khi tận mắt thấy còn sát hồn hạt này hắn mới hiểu được hung vật do nơi hung sát này dưỡng dục ra rốt cuộc hung hãn tới mức nào!
Nếu lúc này đầu óc Y Chính còn tinh tường thì nhất định sắc mặt hắn đã trắng bệch, kinh hãi gần chết, song hiện giờ ánh mắt hắn hoàn toàn bị trận chiến đầy quỷ dị trước mắt thu hút.
Thần sắc kiếm tu ngây dại, tựa như tâm thần đang có vấn đề, động tác chậm chạp, ánh mắt ngây ngốc…
Song mỗi khi mắt thấy cặp càng lớn của sát hồn hạt sắp chia hắn thành hai nửa, động tác của kiếm tu lại đột nhiên trở nên vô cùng linh hoạt, vô cùng mạo hiểm ngăn cản cái càng hung ác. Vẻ mặt kiếm tu mù mờ, biểu tình ngây ngốc, phản ứng chậm chạm, hoàn toàn tương phản với vẻ linh hoạt nhanh nhẹn đột nhiên xuất hiện, cảm giác cực kỳ quái dị.
Chỉ nhìn vài lần, Y Chính đã cảm thấy linh lực của mình đang bốc lên kịch liệt, mơ hồ có dấu hiệu không khống chế nổi. Hắn không hỏi kinh hãi biến sắc, nếu nói về linh lực ôn hòa ngay thẳng, thiền tu vốn có ưu thế trời cho, không ngờ mình chỉ vì xem người khác chiến đấu mà linh lực lại trở nên không không chế được?
Y Chính lập tức thôi động tâm pháp, rồi mới dám chuyển ánh mắt trở lại trận đấu.
Dấu hiệu linh lực mất đi khống chế biến mất.
Y Chính thầm thở phào một hơi, hắn một lần nữa nhìn về phía một người một bọ đang chiến đấu. Chỉ mới xem một chốc, vẻ khiếp sợ trên mặt hắn càng lúc càng đậm, hắn nhìn kiếm tu như gặp quỷ. Lúc trước hắn cho rằng kiếm tu đang cực kỳ nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt. Lúc này nhìn rõ hắn mới hoảng sợ phát hiện ra trong thanh kiếm đen như có một lực lượng vô hình, sát hồn hạt hung hãn như con rối bị vô số sợi dây nhỏ quấn lấy, giãy dụa trong lực lượng vô hình đó.
Kiếm ý thật đáng sợ!
Y Chính hoàn toàn không phát hiện được kiếm ý của kiếm tu này, đến lúc này hắn đã bội phục sát đất thực lực của kiếm tu. Không phải hắn chưa từng gặp qua kiếm tu, song người lợi hại như vậy lại là lần đầu. Hơn nữa tuổi tác của đối phương tựa hồ không sai biệt lắm so với bản thân mình, tuổi còn trẻ đã có thực lực đáng sợ như vậy, nhất định là đệ tử đắc ý của môn phái kiếm tu lớn nào đó rồi.
Chẳng lẽ là đệ tử Côn Lôn?
Khi thấy rõ tình thế trong trận, Y Chính bèn không nóng nảy nữa, trong lòng suy nghĩ một lát nữa phải làm sao để chào hỏi đối phương. Hắn có hơi nhức đầu, đây là lần đầu tiên hắn hạ sơn, hoàn toàn không chút kinh nghiệm.
Bất quá ở nơi hung địa nguy cơ bốn bề như vậy, có thể gặp được một tu giả Y Chính đã cảm thấy vận khí của mình quả không tồi!
Một lát sau, trận chiến còn chưa kêt thúc, Y Chính đã nhìn ra có điểm không thích hợp.
Thần sắc kiếm tu vẫn mê man, không có dấu hiệu sẽ thanh tỉnh.
Lẽ nào...
Y Chính to gan cẩn thận, trong lòng máy động, đợi một lát, thấy tình hình không chuyển biến tốt lên, lập tức suy tư trong chốc lát rồi bỗng thấp giọng ngâm tụng.
oOo
Vô số hình ảnh lướt qua trước mặt Vi Thắng, chỉ lướt qua thôi song lại cực kỳ rõ ràng.
Khi còn nhỏ tuổi đã xác định chí hướng, truy cầu không sợ gian nguy, có khi thất bại, cũng có khi thụ thương, ngộ kiếm ở thác nước, trở thành đại đệ tử, uống rượu với Tả sư đệ dưới ánh trăng, mệnh lệnh của sư môn…
Vô số hình ảnh giao hòa với nhau, đột nhiên hóa thành một cái lưới lớn chụp xuống đầu.
Không thể trốn đi đâu, không có chỗ nào trốn được.
Lưới càng thu càng chặt, nhanh chóng quấn lấy hắn. Hắn cảm thấy không thở nổi, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt tràn ngập khắp toàn thân, hắn như con cá trong lưới, càng giãy dụa lưới thắt càng chặt.
Vì sao?
Vì sao lại như vậy?
Ta chỉ muốn tu kiếm…
Một luồng lửa giận đột nhiên trào lên từ đáy lòng, hắn như con thú bị khốn trong lưới, giãy dụa vô ích.
Vì sao… Vì sao…
Như gào thét không thành tiếng, như rít lên đầy phẫn nộ.
Vì sao… Vì sao…
Hắn khàn cả giọng, hắn như đang gào thét.
Trong mơ hồ, hắn mơ thấy một trời sao. Bóng đêm trong như nước, sao chi chít trên trời, làn gió hoang vu trống trải thổi qua, từng cọng cỏ xanh lung lay theo chiều gió.
Một đứa trẻ bảy tám tuổi ngủ giữa bụi cỏ, ngẩng mặt lên nhìn vệ sáng bạc vừa xẹt qua bầu trời, âm thanh non nớt vang lên khen ngợi: "Thật đẹp!"
Đứa trẻ đứng lên từ bụi cỏ, gió thổi qua khuôn mặt hắn, lộ ra đôi mắt tựa như bảo thạch.
Một hạt giống yên lặng chôn xuống trong trái tim đứa trẻ.
Cảnh mộng rất chân thực, phảng phất như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào, lại thật xa xôi, tựa như ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước. Song lúc này, Vi Thẳng vẫn ngẩn ra, hắn ngơ ngác nhìn đứa trẻ kia.
Rồi đột nhiên, trong lòng hắn phảng phất như có thứ gì vỡ tan ra, lại có thứ gì trào ra.
Ký ức xa xôi lạ lẫm lúc nhỏ đột nhiên dâng lên trong lòng hắn, một số lý do đã quên, một số suy nghĩ đơn thuần đã mất, lúc này như những ngọn cỏ bắt đầu nảy mầm., bắt đầu sinh trưởng.
Đúng vậy, giấc mộng của mình chính là tu kiếm.
Giấc mộng đơn thuần, truy cầu đơn thuần, một đứa trẻ xác định nguyện vọng của mình dưới bầu trời sao.
Trong lòng thoải mái khó hiểu, cảm giác hít thở không thông đã biến mất, Vi Thắng ngây ngốc nhìn đứa trẻ dưới bầu trời sao kia, nụ cười hiện lên trên khóe miệng hắn, cảm giác ấm áp dâng lên trong ngực hắn.
Đúng rồi, chỉ bắt đầu vì ưa thích.
Chuyện vặt vãnh thế tục phức tạp khó phân khiến hắn không biết làm sao, khiến hắn như thật nhỏ bé, nhỏ bé tới không đáng kể.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt trong suốt, không chút tạp chất.
Kinh mạch khô cạn đột nhiên tuôn ra vô số linh lực, tựa như vô số nước ngầm đột nhiên chảy ra. Nơi những luồng linh lực mới sinh này chảy qua, kinh mạch thụ thương như cây khô gặp mùa xuân, lập tức tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
Linh lực tuôn ra cuồn cuộn không ngừng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi linh lực của hắn đã khôi phục tới tình trạng tốt nhất. Song linh lực tuôn ra không có dấu hiệu ngừng lại, chúng vẫn không ngừng trào vào kinh mạch Vi Thắng, lấp đầy mỗi tấc không gian trong kinh mạch.
Khi toàn thân Vi Thắng đã tràn ngập linh lực, linh lực mới sinh liền tiến về đan điền của hắn.
Vi Thắng không ngăn cản, hắn không có gì, chỉ có đôi mắt kia, trong sát vụ, càng lúc càng sáng rực, đầy vẻ vui mừng, một loại vui mừng xuất phát từ nội tâm.
Thanh kiếm đen trong tay hắn bao phủ bởi một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
Sát vụ xung quanh hắn như bị đột nhiên bị một lựng lượng cực lớn đẩy ra, liên tiếp rời xa Vi Thắng, trong chớp mắt phía trước đã biến mất không còn.
Y Chính há hốc miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, ngay cả ngâm tụng cũng đã quên.
Ầm.
Sát hồn hạt không chút dấu hiệu hòa thành vài chục mảnh, rải rác khắp vùng, vết cắt trơn bóng, ngay cả cặp càng lớn không thể phá vỡ kia cũng bị tách thành vài khối.
Một đạo kiếm ảnh xuất hiện phía sau VI Thắng.
Kiếm ảnh từ mơ hồ trở nên rõ ràng, không ngừng biến lớn, ngắn ngủi mười giây, kiếm ảnh đãn hóa lớn tới vài chục trượng cao.
Mũi kiếm của nó chỉ thẳng lên bầu trời, không chút dấu hiệu, nó đâm phá sát vụ, dường như còn muốn đâm phá trời cao.
Dưới kiếm ảnh khổng lồ, Vi Thắng đứng sừng sững nơi đó.
Trong sát vụ lôi âm cuồn cuộn, hàng vạn hàng nghìn sát hồn thú cùng kêu lên, bầu trời màu đỏ máu như muốn sôi trào.
Trời sinh dị tượng!
Tu Chân Thế Giới
Tăng bào màu xanh đen trên người đã rách thành từng mảnh nhỏ, bước chân hắn lảo đảo không còn chút vẻ lê nghi phong phạm. Bất quá lúc này liệu có ai lại coi lễ nghi thành chuyện cơ chứ?
Hắn hoàn toàn không ngờ, một nhiệm vụ sư môn bình thường tới mức không thể bình thường hơn lại đẩy mình tới nơi quỷ quái này. Rất nhiều lần hắn đều cho rằng mình đã tới A Tì địa ngục chỉ xuất hiện trong điển tịch. May mà những năm nay hắn tu luyện cực kỳ khắc khổ, lại thêm có đại sư huynh dốc lòng chỉ điểm, sức chiến đấu của hắn tuy không thể coi là mạnh nhưng thân thể cứng như sắt thép, không ai bì được.
Cũng nhờ vào lực phòng ngực cường đại hắn mới có thể sống tới giờ trong màn sương khói mờ mịt này.
Lúc trước hắn luôn không hiểu vì sao đại sư huynh lại muốn hắn tu luyện Bàn Nhược Thiền Thân, giờ đây mới cảm giác được chỗ lợi hại của môn thiền công này. Toàn thân hắn phạn văn lưu chuyển không ngừng, lực ăn mòn của sát vụ vì vậy mới không nhiễm tới người hắn.
"Vạn tà bất xâm... Vạn tà bất xâm..."
Y Chính không ngừng niệm đi niệm lại, trên cái đầu trơn bóng có thể thấy rõ được từng giọt mồ hôi. Tiến vào phiến sương mù dày đặc này mới có ba ngày, nhưng trong ba ngày này, hắn vô cùng kinh hoảng, sợ hãi tới cực điểm. Hắn vốn là thiền tu, đối với những vật tà uế âm sát là mẫn cảm nhất. Thế nhưng phiến sát vụ trước mắt vô biên vô tận, sát khí lại nặng tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Ngoại trừ A Tì địa ngục, Y Chính thực sự không nghĩ ra còn có nơi nào hung sát như vậy?
May là Ban Nhược Thiền Thân của hắn trời sinh khắc chế những tà vật này, dọc đường đi tuy rằng chật vật song lại không hề thụ thương. Song trong lòng hắn vẫn không dám buông lỏng, nơi cực hung như vậy ngay cả trong điển tịch của môn phái cũng không hề có ghi chép, những vật cực hung được dưỡng dục ra sẽ tuyệt đối kinh khủng.
Hàng yêu trừ ma?
Đừng nói giỡn, Y Chính vẫn hiểu hình có bao nhiêu cận lượng. Đến giờ còn chưa thụ thương hắn đã cho là kỳ tích rồi. Trước mắt hắn chỉ có thể hy vọng tin tức hắn mất tích có thể nhanh chóng truyền tới trong môn phái, môn phái sớm phái người tới cứu mình. Thật ra sâu trong đáy lòng hắn cũng hiểu, hy vọng đó thật sự xa vời.
Bản thân mình trong môn phái chẳng qua chỉ là một nhân vật sát biên, cũng không biết mình mất tích bao lâu môn phái mới có phản ứng.
Hắn nghĩ tới đại sư huynh, lại nghĩ đến mình không ở môn phái, đại sư huynh về sau sợ là càng chịu nhiều lạnh nhạt, tâm tình hắn lập tức suy sụp.
Trong sát vụ, hắn vô thức tiến tới.
Đi không bao lâu, bỗng nhiên phía trước truyền tới âm thanh chiến đấu kịch liệt, Y Chính nhanh chóng giật mình tỉnh lại, sửng sốt có thừa, vui mừng quá dỗi, hắn chân trần chạy về phía âm thanh.
Âm thanh chiến đấu càng lúc càng rõ ràng.
Rất nhanh, hắn nhìn thấy một nam nhân đang chiến đấu kịch liệt cùng một con sát hồn hạt.
Hắn cẩn thận tới gần, đến lúc thấy rõ con bò cạp đó, hắn không khỏi hít một hơi lạnh. Thân hình dài hơn ba trượng, một cặp càng lớn như ván cửa, Y Chính chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nếu bị cặp càng này quét trúng, cho dù mình có Bàn Nhược Thiền Thân cũng tuyệt đối không đỡ nổi.
Phật tổ của con ơi!
Y Chính gian nan nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt như bị dính chặt, làm thế nào cũng không dời đi đuợc. Song không phải bởi sự mạnh mẽ của con bọ cạp mà bởi cục diện quá mức quỷ dị.
Đối thủ của con bọ cạp là một kiếm tu, tuy rằng thanh kiếm đen cao tới ngực hắn thực chất giống một thanh trảm mã đao hơn, nhưng Y Chính vẫn nhìn ra đối phương là một kiếm tu, một kiếm tu mười phần chính tông.
Kiếm tu này mạnh thật!
Y Chính kinh hãi, hắn nhận ra lai lịch của con bò cạp này, sát hồn thú, đây là một con sát hồn thú, một hung vật do sát vụ dưỡng dục thành! Lúc trước hắn còn lo lắng hung vật do nơi cực hung này dưỡng dục ra nhất định không tầm thường song tới khi tận mắt thấy còn sát hồn hạt này hắn mới hiểu được hung vật do nơi hung sát này dưỡng dục ra rốt cuộc hung hãn tới mức nào!
Nếu lúc này đầu óc Y Chính còn tinh tường thì nhất định sắc mặt hắn đã trắng bệch, kinh hãi gần chết, song hiện giờ ánh mắt hắn hoàn toàn bị trận chiến đầy quỷ dị trước mắt thu hút.
Thần sắc kiếm tu ngây dại, tựa như tâm thần đang có vấn đề, động tác chậm chạp, ánh mắt ngây ngốc…
Song mỗi khi mắt thấy cặp càng lớn của sát hồn hạt sắp chia hắn thành hai nửa, động tác của kiếm tu lại đột nhiên trở nên vô cùng linh hoạt, vô cùng mạo hiểm ngăn cản cái càng hung ác. Vẻ mặt kiếm tu mù mờ, biểu tình ngây ngốc, phản ứng chậm chạm, hoàn toàn tương phản với vẻ linh hoạt nhanh nhẹn đột nhiên xuất hiện, cảm giác cực kỳ quái dị.
Chỉ nhìn vài lần, Y Chính đã cảm thấy linh lực của mình đang bốc lên kịch liệt, mơ hồ có dấu hiệu không khống chế nổi. Hắn không hỏi kinh hãi biến sắc, nếu nói về linh lực ôn hòa ngay thẳng, thiền tu vốn có ưu thế trời cho, không ngờ mình chỉ vì xem người khác chiến đấu mà linh lực lại trở nên không không chế được?
Y Chính lập tức thôi động tâm pháp, rồi mới dám chuyển ánh mắt trở lại trận đấu.
Dấu hiệu linh lực mất đi khống chế biến mất.
Y Chính thầm thở phào một hơi, hắn một lần nữa nhìn về phía một người một bọ đang chiến đấu. Chỉ mới xem một chốc, vẻ khiếp sợ trên mặt hắn càng lúc càng đậm, hắn nhìn kiếm tu như gặp quỷ. Lúc trước hắn cho rằng kiếm tu đang cực kỳ nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt. Lúc này nhìn rõ hắn mới hoảng sợ phát hiện ra trong thanh kiếm đen như có một lực lượng vô hình, sát hồn hạt hung hãn như con rối bị vô số sợi dây nhỏ quấn lấy, giãy dụa trong lực lượng vô hình đó.
Kiếm ý thật đáng sợ!
Y Chính hoàn toàn không phát hiện được kiếm ý của kiếm tu này, đến lúc này hắn đã bội phục sát đất thực lực của kiếm tu. Không phải hắn chưa từng gặp qua kiếm tu, song người lợi hại như vậy lại là lần đầu. Hơn nữa tuổi tác của đối phương tựa hồ không sai biệt lắm so với bản thân mình, tuổi còn trẻ đã có thực lực đáng sợ như vậy, nhất định là đệ tử đắc ý của môn phái kiếm tu lớn nào đó rồi.
Chẳng lẽ là đệ tử Côn Lôn?
Khi thấy rõ tình thế trong trận, Y Chính bèn không nóng nảy nữa, trong lòng suy nghĩ một lát nữa phải làm sao để chào hỏi đối phương. Hắn có hơi nhức đầu, đây là lần đầu tiên hắn hạ sơn, hoàn toàn không chút kinh nghiệm.
Bất quá ở nơi hung địa nguy cơ bốn bề như vậy, có thể gặp được một tu giả Y Chính đã cảm thấy vận khí của mình quả không tồi!
Một lát sau, trận chiến còn chưa kêt thúc, Y Chính đã nhìn ra có điểm không thích hợp.
Thần sắc kiếm tu vẫn mê man, không có dấu hiệu sẽ thanh tỉnh.
Lẽ nào...
Y Chính to gan cẩn thận, trong lòng máy động, đợi một lát, thấy tình hình không chuyển biến tốt lên, lập tức suy tư trong chốc lát rồi bỗng thấp giọng ngâm tụng.
oOo
Vô số hình ảnh lướt qua trước mặt Vi Thắng, chỉ lướt qua thôi song lại cực kỳ rõ ràng.
Khi còn nhỏ tuổi đã xác định chí hướng, truy cầu không sợ gian nguy, có khi thất bại, cũng có khi thụ thương, ngộ kiếm ở thác nước, trở thành đại đệ tử, uống rượu với Tả sư đệ dưới ánh trăng, mệnh lệnh của sư môn…
Vô số hình ảnh giao hòa với nhau, đột nhiên hóa thành một cái lưới lớn chụp xuống đầu.
Không thể trốn đi đâu, không có chỗ nào trốn được.
Lưới càng thu càng chặt, nhanh chóng quấn lấy hắn. Hắn cảm thấy không thở nổi, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt tràn ngập khắp toàn thân, hắn như con cá trong lưới, càng giãy dụa lưới thắt càng chặt.
Vì sao?
Vì sao lại như vậy?
Ta chỉ muốn tu kiếm…
Một luồng lửa giận đột nhiên trào lên từ đáy lòng, hắn như con thú bị khốn trong lưới, giãy dụa vô ích.
Vì sao… Vì sao…
Như gào thét không thành tiếng, như rít lên đầy phẫn nộ.
Vì sao… Vì sao…
Hắn khàn cả giọng, hắn như đang gào thét.
Trong mơ hồ, hắn mơ thấy một trời sao. Bóng đêm trong như nước, sao chi chít trên trời, làn gió hoang vu trống trải thổi qua, từng cọng cỏ xanh lung lay theo chiều gió.
Một đứa trẻ bảy tám tuổi ngủ giữa bụi cỏ, ngẩng mặt lên nhìn vệ sáng bạc vừa xẹt qua bầu trời, âm thanh non nớt vang lên khen ngợi: "Thật đẹp!"
Đứa trẻ đứng lên từ bụi cỏ, gió thổi qua khuôn mặt hắn, lộ ra đôi mắt tựa như bảo thạch.
Một hạt giống yên lặng chôn xuống trong trái tim đứa trẻ.
Cảnh mộng rất chân thực, phảng phất như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào, lại thật xa xôi, tựa như ánh trăng phản chiếu dưới mặt nước. Song lúc này, Vi Thẳng vẫn ngẩn ra, hắn ngơ ngác nhìn đứa trẻ kia.
Rồi đột nhiên, trong lòng hắn phảng phất như có thứ gì vỡ tan ra, lại có thứ gì trào ra.
Ký ức xa xôi lạ lẫm lúc nhỏ đột nhiên dâng lên trong lòng hắn, một số lý do đã quên, một số suy nghĩ đơn thuần đã mất, lúc này như những ngọn cỏ bắt đầu nảy mầm., bắt đầu sinh trưởng.
Đúng vậy, giấc mộng của mình chính là tu kiếm.
Giấc mộng đơn thuần, truy cầu đơn thuần, một đứa trẻ xác định nguyện vọng của mình dưới bầu trời sao.
Trong lòng thoải mái khó hiểu, cảm giác hít thở không thông đã biến mất, Vi Thắng ngây ngốc nhìn đứa trẻ dưới bầu trời sao kia, nụ cười hiện lên trên khóe miệng hắn, cảm giác ấm áp dâng lên trong ngực hắn.
Đúng rồi, chỉ bắt đầu vì ưa thích.
Chuyện vặt vãnh thế tục phức tạp khó phân khiến hắn không biết làm sao, khiến hắn như thật nhỏ bé, nhỏ bé tới không đáng kể.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt trong suốt, không chút tạp chất.
Kinh mạch khô cạn đột nhiên tuôn ra vô số linh lực, tựa như vô số nước ngầm đột nhiên chảy ra. Nơi những luồng linh lực mới sinh này chảy qua, kinh mạch thụ thương như cây khô gặp mùa xuân, lập tức tỏa ra sinh cơ bừng bừng.
Linh lực tuôn ra cuồn cuộn không ngừng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi linh lực của hắn đã khôi phục tới tình trạng tốt nhất. Song linh lực tuôn ra không có dấu hiệu ngừng lại, chúng vẫn không ngừng trào vào kinh mạch Vi Thắng, lấp đầy mỗi tấc không gian trong kinh mạch.
Khi toàn thân Vi Thắng đã tràn ngập linh lực, linh lực mới sinh liền tiến về đan điền của hắn.
Vi Thắng không ngăn cản, hắn không có gì, chỉ có đôi mắt kia, trong sát vụ, càng lúc càng sáng rực, đầy vẻ vui mừng, một loại vui mừng xuất phát từ nội tâm.
Thanh kiếm đen trong tay hắn bao phủ bởi một luồng ánh sáng nhàn nhạt.
Sát vụ xung quanh hắn như bị đột nhiên bị một lựng lượng cực lớn đẩy ra, liên tiếp rời xa Vi Thắng, trong chớp mắt phía trước đã biến mất không còn.
Y Chính há hốc miệng, ngơ ngác nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, ngay cả ngâm tụng cũng đã quên.
Ầm.
Sát hồn hạt không chút dấu hiệu hòa thành vài chục mảnh, rải rác khắp vùng, vết cắt trơn bóng, ngay cả cặp càng lớn không thể phá vỡ kia cũng bị tách thành vài khối.
Một đạo kiếm ảnh xuất hiện phía sau VI Thắng.
Kiếm ảnh từ mơ hồ trở nên rõ ràng, không ngừng biến lớn, ngắn ngủi mười giây, kiếm ảnh đãn hóa lớn tới vài chục trượng cao.
Mũi kiếm của nó chỉ thẳng lên bầu trời, không chút dấu hiệu, nó đâm phá sát vụ, dường như còn muốn đâm phá trời cao.
Dưới kiếm ảnh khổng lồ, Vi Thắng đứng sừng sững nơi đó.
Trong sát vụ lôi âm cuồn cuộn, hàng vạn hàng nghìn sát hồn thú cùng kêu lên, bầu trời màu đỏ máu như muốn sôi trào.
Trời sinh dị tượng!
Tu Chân Thế Giới
Đánh giá:
Truyện Tu Chân Thế Giới
Story
Chương 361: Nguyện vọng khi còn trẻ con
10.0/10 từ 24 lượt.