Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Chương 517: Ảo ảnh vô ngân(2)
- Âm Dương Kiếm, Ám Ảnh Kiếm.
- Thâm sâu chưởng.
Ở giữa không trung một mảng ánh sáng vô cùng lớn kích tán, bảy thanh Âm Dương Kiếm hợp thành một kiếm trận thật lớn.
Hai mảng lực lượng chạm vào nhau, phân thân áo xanh của Nhạc Thành cũng hiện ra trước không trung, bây giờ trên chủ thể của Nhạc Thành quang mang của thân thể Kim Long cũng trở nên âm u, chỉ là sắc mặt hiện tại không tốt lắm.
Tuy nhiên khuôn mặt của Trần Tân cũng không quá tốt, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, dưới sự công kích của Nhạc Thành, Trần Tân đã nếm không ít đau khổ.
- Nhạc tộc trưởng thật khiến cho ta phải thay đổi cái nhìn.
Trần Tân nhìn Nhạc Thành, ánh mắt trở nên phức tạp không biết là đang nghĩ đến chuyện gì.
- Tiểu tử này càng ngày thực lực càng mạnh.
Vũ Văn Minh Quang nhìn Nhạc Thành trên không trung, trong ánh mắt hiện ra một vẻ mỉm cười.
- Đến đây.
Sắc mặt của Trần Tân trầm xuống, một mảng lực lượng vô cùng mạnh của hắn một lần nữa lại bổ về phía Nhạc Thành.
- Hừ, theo ta sao?
Nhạc Thành mỉm cười quát lạnh, sau đó thân ảnh nhanh chóng lui lại.
Sau khi thần thức của Nhạc Thành phát giác, một mảng công kích của Trần Tân lại xuất hiện, bao vây một linh hồn lực rất lớn, linh hồn lực công kích của Luyện Dược sư rất mạnh, hiện tại Trần Tân đã là bát phẩm trung giai Luyện Dược sư linh hồn công kích cho dù là bát tinh Đấu Tôn cũng khó có thể ngăn cản được.
Trên khuôn mặt của Nhạc Thành hiện ra một lãnh ý, linh hồn lực công kích hắn không hề e ngại, cho dù lát bát phẩm cao cấp Luyện dược sư công kích Nhạc Thành cũng không lo lắng.
- Vậy ta cùng ngươi là được.
Nhạc Thành mỉm cười hét lớn, thủ ấn của hắn nhanh chóng biên hóa, từ trong mi tâm một thanh mang bắn ra công kích về phía Trần Tân.
Linh hồn lực của Nhạc Thành xuyên thấu qua vòng công kích, cuối cùng chạm vào bọc linh hồn lực của Trần Tân.
- Ầm.
Mà lúc này lực công kích của Trần Tân cũng bắn về phía Nhạc Thành, thân thể Kim Long của Nhạc Thành bị bắn ra, thân hình của hắn cũng như diều bị đứt đây vậy, khóe miệng hiện ra một ngụm máu tươi, thân thể Kim Long cũng trở nên âm u không ít.
- Xoẹt xoẹt.
Đầu óc của Trần Tân đột nhiên trở nên trống rỗng, vô cùng đau nhức, bị linh hồn lực của Nhạc Thành đánh vào, hắn tuyệt đối bị thương tổn nghiêm trọng.
Trần Tân từ trên không trung ngã xuống, đầu óc trở nên trống rỗng.
- Tru ma chưởng.
Cùng lúc đó Nhạc Thành áo xanh từ trên không trung mà đánh xuống, hung hăng chạm vào người Trần Tân.
- Ầm ầm.
Cộng thêm với công kích của Nhạc Thành áo xanh, khóe miệng của Trần Tân cũng phun ra máu tươi, thân hình trọng thương rơi xuống mặt đất.
- Xoẹt xoẹt.
Nhạc Thành phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cũng trở nên chập chờn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Thắng.
Khóe miệng của Nhạc Thành hiện ra một nụ cười khổ, hắn mượn linh hồn lực công kích của đối phương mới đắc thủ, nếu như hắn không có thân thể Kim Long cũng không dánh ngạnh kháng chống lại một đòn.
- Trần Tân.
Thân ảnh của Trần Xuân nhảy xuống từ trên không trung, trong chốc lát hắn đã lách mình tới, lấy từ trong tay một viên đan dược nhét vào trong miệng Trần Tân, sắc mặt trở nên khó coi.
- Tiểu tử này đúng là đã thắng.
Hỏa Lão mỉm cười, mặc dù lão biết rõ Nhạc Thành sẽ không thua nhưng Nhạc Thành chiến thắng cũng khiến lão kinh ngạc.
- Thủ đoạn của Nhạc tộc trưởng thật là ghê gớm, ta bội phục.
Thân hình của Trần Xuân nhảy lên trên không trung mà nói với Nhạc Thành, vừa rồi lão đã kiểm tra thì biết được thương thế của Trần Xuân không hề yếu, đặc biệt là một chưởng cuối của Nhạc Thành áo xanh đã đánh nát lục phủ ngũ tạng của Trần Tân.
- Trần tộc trưởng quá khen, ta may mắn mà thôi.
Nhạc Thành thu hồi phân thân và Âm Dương Kiếm, sau đó lập tức nhét mấy viên đan dược vào miệng.
Nhạc Thành cảm thấy trong lòng không vui, tuy nhiên hắn ra tay mạnh với Trần Tân cũng là để Trần Bưu ngồi lên vị trí tộc trưởng.
Đắc tội với Trần Xuân, Nhạc Thành không hề e ngại Trần Xuân ra tay với mình, dù sao hiện tại mình cũng là tộc trưởng của Nhạc gia, Trần Xuân cũng phải cho Nhạc gia thể diện.
- Anh hùng xuất thiếu niên, xem ra ta đã xem thường Nhạc gia.
Trần Xuân cất tiếng nói, sắc mặt hiện ra một vẻ tức giận.
- Luận bàn khó tránh khỏi thắng phụ vừa rồi Trần trưởng lão đã chịu thua liệu có nguyện ý giao ra đồ cược không?
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Khá lắm, hôm nay Trần Xuân ta xem như nhìn nhầm, chịu thua một canh bạc.
Trần Xuân cười khổ sau đó lấy ba bình ngọc ném về phía Nhạc Thành:
- Đây là ba mươi viên cửu phẩm trung giai đan dược, Trần gia ta nguyện ý chịu thua.
Nhạc Thành không khách khí thu hồi đan dược mà Trần Xuân ném tới và khẽ mỉm cười:
- Vậy mời Trần tộc trưởng chủ trì lễ chúng ta sẽ tới xem lễ.
Trần Xuân chăm chú nhìn Trần Bưu mà nói:
- Trần Bưu chuyện của ngươi mấy lão gia chúng ta cũng bất đắc dĩ, vôn chúng ta dự định cho ngươi sau khi về tộc im lặng làm trưởng lão là được, có một số việc không phải chúng ta mặc kệ, cũng không phải mấy lão già chúng ta bất công chỉ là vì dự định sau này của Trần gia cho nên không thể không làm vậy, lần này mấy lão gia chúng ta sai rồi, từ nay về sau tộc trưởng Trần gia giao cho ngươi.
- Đa tạ thái thượng trưởng lão.
Trần Bưu mỉm cười thi lễ.
- Ha ha.
Trần Xuân đột nhiên cười ha hả mà nói:
- Xem ra mấy lão già chúng ta đã nghĩ nhiều, nếu như sớm biết vậy thì đã không phiền toái như vậy.
- Các trưởng lão nghe cho ta, Trần Bưu hiện tại là tộc trưởng của Trần gia, tất cả mọi người không được có dị nghị nếu không nghe thì xử lý theo quy định trong tộc.
Trần Xuân chăm chú nhìn đám trưởng lão mà nói.
- Đa tạ thái thượng trưởng lão tha mạng.
Một đám trưởng lão lập tức đáp.
- Được rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm đi.
Trần Xuân nói xong nhìn Nhạc Thành mà nói:
- Nhạc tộc trưởng chuyển lời vấn an của ta tới mấy lão gia ở Nhạc gia.
- Vãn bối sẽ làm, chỉ là cái này cũng mong Trần trưởng lão chấp nhận, đây là tạ lễ cho ba mươi viên cửu phẩm đan dược.
Nhạc Thành nói xong liền phóng ra một luồng ánh sáng màu xanh tới Trần Xuân.
Sắc mặt của Trần Xuân nghi hoặc sau đó nhận lấy luồng sáng đó.
Bỗng dưng sắc mặt của Trần Xuân biến đổi lớn rồi nói với Nhạc Thành:
- Hậu lễ này của Nhạc tộc trưởng ta không thể cự tuyệt coi như Trần gia thiếu một nhân tình về sau cần gì thì cứ đến Trần gia thu xếp, Trần gia tuyệt đối không cự tuyệt.
Nói xong Trần Xuân biến mất trên không trung, vẻ mặt hưng phấn khó giải thích được.
Không phải chỉ là mấy đan phương luyện đan đỉnh cấp hay sao, tại sao lại kích động như vậy?
Nhạc Thành nhìn theo bong lưng của Trần Xuân mà thầm nói.
- Xoẹt.
Nhạc Thành từ từ rơi xuống bên cạnh Hỏa Lão và Vũ Văn Minh Quang, sắc mặt của hắn trắng bệch khiến cho đám người Nhạc Thuần lo lắng không thôi.
- Nhạc Thành, ngươi làm sao vậy, nghỉ ngơi một chút đi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.
- Không cần.
Nhạc Thành nói xong liền đưa cho Vũ Văn Minh Quang và Hắc Sơn mỗi người một bình ngọc:
- Cữu cữu, Hắc Sơn trưởng lão trong này có mười viên đan dược cửu phẩm trung giai, mọi người nhận đi.
Tu Chân Giả Tại Dị Thế
- Thâm sâu chưởng.
Ở giữa không trung một mảng ánh sáng vô cùng lớn kích tán, bảy thanh Âm Dương Kiếm hợp thành một kiếm trận thật lớn.
Hai mảng lực lượng chạm vào nhau, phân thân áo xanh của Nhạc Thành cũng hiện ra trước không trung, bây giờ trên chủ thể của Nhạc Thành quang mang của thân thể Kim Long cũng trở nên âm u, chỉ là sắc mặt hiện tại không tốt lắm.
Tuy nhiên khuôn mặt của Trần Tân cũng không quá tốt, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, dưới sự công kích của Nhạc Thành, Trần Tân đã nếm không ít đau khổ.
- Nhạc tộc trưởng thật khiến cho ta phải thay đổi cái nhìn.
Trần Tân nhìn Nhạc Thành, ánh mắt trở nên phức tạp không biết là đang nghĩ đến chuyện gì.
- Tiểu tử này càng ngày thực lực càng mạnh.
Vũ Văn Minh Quang nhìn Nhạc Thành trên không trung, trong ánh mắt hiện ra một vẻ mỉm cười.
- Đến đây.
Sắc mặt của Trần Tân trầm xuống, một mảng lực lượng vô cùng mạnh của hắn một lần nữa lại bổ về phía Nhạc Thành.
- Hừ, theo ta sao?
Nhạc Thành mỉm cười quát lạnh, sau đó thân ảnh nhanh chóng lui lại.
Sau khi thần thức của Nhạc Thành phát giác, một mảng công kích của Trần Tân lại xuất hiện, bao vây một linh hồn lực rất lớn, linh hồn lực công kích của Luyện Dược sư rất mạnh, hiện tại Trần Tân đã là bát phẩm trung giai Luyện Dược sư linh hồn công kích cho dù là bát tinh Đấu Tôn cũng khó có thể ngăn cản được.
Trên khuôn mặt của Nhạc Thành hiện ra một lãnh ý, linh hồn lực công kích hắn không hề e ngại, cho dù lát bát phẩm cao cấp Luyện dược sư công kích Nhạc Thành cũng không lo lắng.
- Vậy ta cùng ngươi là được.
Nhạc Thành mỉm cười hét lớn, thủ ấn của hắn nhanh chóng biên hóa, từ trong mi tâm một thanh mang bắn ra công kích về phía Trần Tân.
Linh hồn lực của Nhạc Thành xuyên thấu qua vòng công kích, cuối cùng chạm vào bọc linh hồn lực của Trần Tân.
- Ầm.
Mà lúc này lực công kích của Trần Tân cũng bắn về phía Nhạc Thành, thân thể Kim Long của Nhạc Thành bị bắn ra, thân hình của hắn cũng như diều bị đứt đây vậy, khóe miệng hiện ra một ngụm máu tươi, thân thể Kim Long cũng trở nên âm u không ít.
- Xoẹt xoẹt.
Đầu óc của Trần Tân đột nhiên trở nên trống rỗng, vô cùng đau nhức, bị linh hồn lực của Nhạc Thành đánh vào, hắn tuyệt đối bị thương tổn nghiêm trọng.
Trần Tân từ trên không trung ngã xuống, đầu óc trở nên trống rỗng.
- Tru ma chưởng.
Cùng lúc đó Nhạc Thành áo xanh từ trên không trung mà đánh xuống, hung hăng chạm vào người Trần Tân.
- Ầm ầm.
Cộng thêm với công kích của Nhạc Thành áo xanh, khóe miệng của Trần Tân cũng phun ra máu tươi, thân hình trọng thương rơi xuống mặt đất.
- Xoẹt xoẹt.
Nhạc Thành phun ra một ngụm máu tươi, thân hình cũng trở nên chập chờn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Thắng.
Khóe miệng của Nhạc Thành hiện ra một nụ cười khổ, hắn mượn linh hồn lực công kích của đối phương mới đắc thủ, nếu như hắn không có thân thể Kim Long cũng không dánh ngạnh kháng chống lại một đòn.
- Trần Tân.
Thân ảnh của Trần Xuân nhảy xuống từ trên không trung, trong chốc lát hắn đã lách mình tới, lấy từ trong tay một viên đan dược nhét vào trong miệng Trần Tân, sắc mặt trở nên khó coi.
- Tiểu tử này đúng là đã thắng.
Hỏa Lão mỉm cười, mặc dù lão biết rõ Nhạc Thành sẽ không thua nhưng Nhạc Thành chiến thắng cũng khiến lão kinh ngạc.
- Thủ đoạn của Nhạc tộc trưởng thật là ghê gớm, ta bội phục.
Thân hình của Trần Xuân nhảy lên trên không trung mà nói với Nhạc Thành, vừa rồi lão đã kiểm tra thì biết được thương thế của Trần Xuân không hề yếu, đặc biệt là một chưởng cuối của Nhạc Thành áo xanh đã đánh nát lục phủ ngũ tạng của Trần Tân.
- Trần tộc trưởng quá khen, ta may mắn mà thôi.
Nhạc Thành thu hồi phân thân và Âm Dương Kiếm, sau đó lập tức nhét mấy viên đan dược vào miệng.
Nhạc Thành cảm thấy trong lòng không vui, tuy nhiên hắn ra tay mạnh với Trần Tân cũng là để Trần Bưu ngồi lên vị trí tộc trưởng.
Đắc tội với Trần Xuân, Nhạc Thành không hề e ngại Trần Xuân ra tay với mình, dù sao hiện tại mình cũng là tộc trưởng của Nhạc gia, Trần Xuân cũng phải cho Nhạc gia thể diện.
- Anh hùng xuất thiếu niên, xem ra ta đã xem thường Nhạc gia.
Trần Xuân cất tiếng nói, sắc mặt hiện ra một vẻ tức giận.
- Luận bàn khó tránh khỏi thắng phụ vừa rồi Trần trưởng lão đã chịu thua liệu có nguyện ý giao ra đồ cược không?
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Khá lắm, hôm nay Trần Xuân ta xem như nhìn nhầm, chịu thua một canh bạc.
Trần Xuân cười khổ sau đó lấy ba bình ngọc ném về phía Nhạc Thành:
- Đây là ba mươi viên cửu phẩm trung giai đan dược, Trần gia ta nguyện ý chịu thua.
Nhạc Thành không khách khí thu hồi đan dược mà Trần Xuân ném tới và khẽ mỉm cười:
- Vậy mời Trần tộc trưởng chủ trì lễ chúng ta sẽ tới xem lễ.
Trần Xuân chăm chú nhìn Trần Bưu mà nói:
- Trần Bưu chuyện của ngươi mấy lão gia chúng ta cũng bất đắc dĩ, vôn chúng ta dự định cho ngươi sau khi về tộc im lặng làm trưởng lão là được, có một số việc không phải chúng ta mặc kệ, cũng không phải mấy lão già chúng ta bất công chỉ là vì dự định sau này của Trần gia cho nên không thể không làm vậy, lần này mấy lão gia chúng ta sai rồi, từ nay về sau tộc trưởng Trần gia giao cho ngươi.
- Đa tạ thái thượng trưởng lão.
Trần Bưu mỉm cười thi lễ.
- Ha ha.
Trần Xuân đột nhiên cười ha hả mà nói:
- Xem ra mấy lão già chúng ta đã nghĩ nhiều, nếu như sớm biết vậy thì đã không phiền toái như vậy.
- Các trưởng lão nghe cho ta, Trần Bưu hiện tại là tộc trưởng của Trần gia, tất cả mọi người không được có dị nghị nếu không nghe thì xử lý theo quy định trong tộc.
Trần Xuân chăm chú nhìn đám trưởng lão mà nói.
- Đa tạ thái thượng trưởng lão tha mạng.
Một đám trưởng lão lập tức đáp.
- Được rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm đi.
Trần Xuân nói xong nhìn Nhạc Thành mà nói:
- Nhạc tộc trưởng chuyển lời vấn an của ta tới mấy lão gia ở Nhạc gia.
- Vãn bối sẽ làm, chỉ là cái này cũng mong Trần trưởng lão chấp nhận, đây là tạ lễ cho ba mươi viên cửu phẩm đan dược.
Nhạc Thành nói xong liền phóng ra một luồng ánh sáng màu xanh tới Trần Xuân.
Sắc mặt của Trần Xuân nghi hoặc sau đó nhận lấy luồng sáng đó.
Bỗng dưng sắc mặt của Trần Xuân biến đổi lớn rồi nói với Nhạc Thành:
- Hậu lễ này của Nhạc tộc trưởng ta không thể cự tuyệt coi như Trần gia thiếu một nhân tình về sau cần gì thì cứ đến Trần gia thu xếp, Trần gia tuyệt đối không cự tuyệt.
Nói xong Trần Xuân biến mất trên không trung, vẻ mặt hưng phấn khó giải thích được.
Không phải chỉ là mấy đan phương luyện đan đỉnh cấp hay sao, tại sao lại kích động như vậy?
Nhạc Thành nhìn theo bong lưng của Trần Xuân mà thầm nói.
- Xoẹt.
Nhạc Thành từ từ rơi xuống bên cạnh Hỏa Lão và Vũ Văn Minh Quang, sắc mặt của hắn trắng bệch khiến cho đám người Nhạc Thuần lo lắng không thôi.
- Nhạc Thành, ngươi làm sao vậy, nghỉ ngơi một chút đi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.
- Không cần.
Nhạc Thành nói xong liền đưa cho Vũ Văn Minh Quang và Hắc Sơn mỗi người một bình ngọc:
- Cữu cữu, Hắc Sơn trưởng lão trong này có mười viên đan dược cửu phẩm trung giai, mọi người nhận đi.
Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Đánh giá:
Truyện Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Story
Chương 517: Ảo ảnh vô ngân(2)
10.0/10 từ 49 lượt.