Tự Cẩm
Chương 744: Hậu quả
Hoàng Hậu thấy Cảnh Minh Đế tức giận đến không nhẹ, vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng ông, ôn nhu khuyên nhủ: “Hoàng Thượng chớ có tức giận hại thân, Thục Vương còn trẻ, hôm nay không khí lại tốt, mê rượu cũng là có……”
Nghĩ đến trò hề của Tương Vương, Hoàng Hậu lòng còn sợ hãi.
May mắn Hoàng Thượng lúc ấy không phạm hồ đồ, nếu như đem Tương Vương cho bà ghi dưới danh nghĩa —— bà vẫn là tuổi già cô đơn lãnh cung thì hơn.
Cảnh Minh Đế nghe xong Hoàng Hậu khuyên lại càng tức hơn, quơ lấy trà cổ ném xuống đất, cả giận nói: “Hắn uống rượu, người khác cũng uống rượu, tại sao không thấy người khác uống nhiều cởi truồng chạy?”
Đường đường hoàng tử ở trên tiệc mừng thọ của Thái Hậu cởi truồng chạy, Cảnh Minh Đế đã có thể đoán được sau khi lan truyền ra ngoài hoàng thất sẽ bị chê cười như thế nào.
Hoàng Hậu nhớ tới vài tiếng “Mẫu hậu” tê tâm liệt phế của Tương Vương trong lòng một trận khó chịu, mím môi khẽ thở dài: “Tương Vương có lẽ là có tâm sự đi.”
Khuyên Hoàng Thượng tắt lửa? Đương nhiên sẽ không, bà giờ phút này chỉ muốn lửa cháy đổ thêm dầu.
Cảnh Minh Đế quả nhiên bị khơi mào lửa giận lớn hơn nữa: “Có tâm sự? Có tâm sự là có thể mượn uống rượu cởi truồng chạy?”
Ông mới có tâm sự đây này, mấy năm nay gặp phải chuyện phiền lòng còn ít sao, nếu như đều giống đồ hỗn trướng lão Bát trong lòng không thoải mái liền cởi truồng chạy, vị trí hoàng đế ông đây đã sớm không thể đảm đương rồi.
“Hắn có thể có tâm sự gì? Là ta chọn lão Thất không chọn hắn, trong lòng không thoải mái?” Cảnh Minh Đế căm giận hỏi.
Cảnh Minh Đế không phải người ngu ngốc, nhớ lại mấy câu Tương Vương gọi trên Trường Sinh Điện, nào còn không rõ.
Lão Bát đây là bởi vì không được chọn, trong lòng bất mãn!
Bởi vì mấy năm nay ở chung hòa hợp với Hoàng Hậu, Cảnh Minh Đế không có gì phải kiêng dè, cả giận nói: “Hậu nói hắn có mặt mũi gì tức giận? Chọn ai không chọn ai là chuyện của chúng ta, đến lượt hắn một tên tiểu bối xen vào? Hắn đây là ghét bỏ mẹ đẻ của mình?”
Mẫu phi Tương Vương là một vũ cơ, ở trong lòng Cảnh Minh Đế tuy không quan trọng gì, nhưng khi nhi tử ghét bỏ mẹ đẻ lại là chuyện khác.
Lão Bát không giống với lão Thất, sau khi lớn lên cơ hội gặp mặt Lệ tần tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Lệ tần trong ấn tượng của ông đối xử với đứa con trai này vẫn luôn yêu thương có thừa, coi như cục thịt đặt ở đầu quả tim.
Con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, chỉ vì mẫu phi xuất thân thấp hèn liền ghét bỏ, đây không phải sói mắt trắng thì là gì?
Cảnh Minh Đế càng nghĩ, ấn tượng với Tương Vương càng kém.
Hoàng Hậu không quên thêm ít lửa: “Hoàng Thượng chớ giận, người thường hướng chỗ cao mà đi, nước chảy về chỗ thấp, đây là nhân chi thường tình ——”
“Chó má chứ nhân chi thường tình!” Cảnh Minh Đế hất ngã một chén trà cổ không tiện quăng nữa, nhấc chân đá bay ghế con ra thật xa.
Hoàng Hậu khẽ nhếch khóe miệng, không khuyên thêm nữa.
Trải qua chuyện này, Tương Vương hoàn toàn đã mất thánh tâm, muốn làm nhi tử của bà tuyệt đối không có khả năng.
Được rồi, bà đã có Yến Vương làm nhi tử, vốn dĩ đã không có khả năng, nhưng để ngừa vạn nhất vẫn là cần thiết.
Hoàng Hậu an tâm, hổ thẹn nói: “Hoàng Thượng chớ tức giận, tiệc mừng thọ xảy ra chuyện xấu, đều là ta an bài không chu toàn ——”
“Việc này không thể trách Hậu.” Cảnh Minh Đế cắt đứt lời Hoàng Hậu, “Ai có thể ngờ được lão Bát sẽ cởi truồng chạy chứ? A, ai có thể ngờ được?”
Lửa giận thật vất vả mới nén xuống lại dâng lên.
Một bên Phan Hải: “……” Hoàng Hậu khả năng có thù với Tương Vương.
Hoàng Hậu lại mềm giọng tỉ tê khuyên nhủ một hồi, sau đó thong thả ung dung rời đi.
Phan Hải âm thầm đồng tình Tương Vương trong một chớp mắt, vội theo phân phó của Cảnh Minh Đế đi làm.
Trực tiếp bị thị vệ ném về Tương Vương phủ Tương Vương sau khi tỉnh táo lại, cả người gần như hỏng mất.
Hắn, hắn đã làm cái gì?
Ở trên tiệc mừng thọ của Hoàng tổ mẫu cởi truồng chạy —— Tương Vương giơ tay tát mình một bạt tai, càng thanh tỉnh hơn.
Còn suy sụp hơn Tương Vương chính là trưởng sử của Tương Vương phủ.
Nghe nói Tương Vương ở trên tiệc mừng thọ của Thái Hậu làm ra chuyện xấu cởi truồng chạy, Ngưu trưởng sử cởi xuống lưng quần ném lên xà nhà, chuẩn bị treo cổ chết cho xong.
Không thể sống nữa, mệt ông ta còn cười thầm trưởng sử trong Yến Vương phủ không dễ làm, bởi vì Yến Vương là một người ưa gây chuyện, trăm triệu không nghĩ tới Vương gia nhà ông ta lại có thể làm ra loại chuyện này!
Ngưu trường sử bị người ngăn lại, chết không thành, chạy tới bên người Tương Vương khóc lóc thảm thiết.
Tương Vương nhấc chân đạp Ngưu trưởng sử một cước, cả giận nói: “Bổn vương đã đủ phiền, lão già ông còn khóc tang!”
Ngưu trưởng sử kiên cường bò dậy: “Đều là lão thần sai, Vương gia vẫn nên nghĩ biện pháp khắc phục hậu quả mới phải ——”
“Nghĩ biện pháp?” Phát tiết qua đi Tương Vương ngã ngồi trở lại, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
Đều như vậy rồi còn có thể nghĩ biện pháp gì?
Ly rượu đó hắn rõ ràng nhìn thấy lão Thất uống vào, nhưng vì sao lão Thất lại không xảy ra việc gì, cuối cùng xảy ra chuyện chính là hắn?
“Tứ ca ——” Tương Vương đột nhiên nghĩ đến Tề Vương, bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài.
Ngưu trưởng sử vội vàng ngăn lại: “Vương gia, ngài muốn đi đâu nha?”
Tương Vương không kiên nhẫn đẩy Ngưu trưởng sử ra: “Tránh ra.”
Ngưu trường sử bị đẩy lảo đảo, mắt thấy Tương Vương đi về phía cổng lớn, chỉ có thể đuổi theo.
Tương Vương mới đi đến cổng lớn, liền thấy vài tên nội thị vội vàng đi về bên này.
Hắn lập tức đứng đờ ở tại chỗ, nỗi sợ hãi từ đáy lòng toát ra.
Tiểu Nhạc Tử cầm đầu nội thị bước vào đại môn Tương Vương phủ đứng ở trong viện, đem minh hoàng thánh chỉ ra rũ rũ, bắt đầu tuyên chỉ.
Đợi Tiểu Nhạc Tử đọc thánh chỉ xong, Tương Vương đã là mặt như màu đất.
Tiểu Nhạc Tử khẽ thở dài, thúc giục nói: “Vương gia, tiếp chỉ đi.”
Tương Vương ngã ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm cỏ dại bắt đầu nhú chồi non qua khe hở của gạch đá xanh phát ngốc.
Hắn thành Quận vương?
Sự tình đoạt đích hắn đã không dám dấn vào, chỉ chuẩn bị đi theo phía sau Tứ ca phất cờ hò reo, trước mắt còn chưa làm được gì, lại đã biến thành Quận vương?
Theo bản năng tiếp nhận thánh chỉ Tiểu Nhạc Tử đưa qua, cho đến khi vài tên nội thị tới truyền chỉ rời đi, Tương Vương vẫn còn chưa phục hồi tinh thần.
Tương Vương gây ra chuyện mất mặt như vậy, trưởng sử ông đây mất quan bãi chức đã là nhẹ.
Bởi vì phủ đệ của mấy vị Vương gia đều tọa lạc trên một con đường, nên mấy tên nội thị muốn về cung tất nhiên sẽ phải đi qua mấy Vương phủ.
Đại môn Lỗ Vương phủ lặng lẽ mở ra một cái khe, một người nhô đầu ra nhìn theo nội thị đi xa, nhanh chân chạy vào trong bẩm báo với Lỗ Vương.
“Nội thị thật sự đi Tương Vương phủ truyền chỉ?”
“Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.”
Lỗ Vương vỗ đùi: “Mau đi tìm hiểu!”
Không bao lâu hạ nhân phái đi mang theo tin tức trở về: “Vương gia, Tương Vương bị hàng xuống Quận vương!”
Lỗ Vương sửng sốt trong chốc lát, lập tức mặt mày hớn hở tìm Lỗ Vương phi khoe khoang.
Tin tức Tương Vương hàng xuống Quận vương chớp mắt liền truyền khắp các nơi.
Lúc đó lão trưởng sử Yến Vương phủ đang xử lý sự vụ Vương phủ, sau khi nghe thấy tin tức này liền ngồi đờ một hồi lâu, rồi bỗng nhiên đứng lên, run giọng hỏi: “Vương gia đâu?”
Sơ suất, lão cho rằng tiệc mừng thọ của Thái Hậu chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên không nhắc nhở Vương gia vài câu. Trăm triệu không nghĩ tới, các Vương gia vĩnh viễn luôn có thể làm cho đám phàm nhân bọn họ phải ngoài dự đoán!
“Vương gia ở chỗ Vương phi ạ.”
Lão trưởng sử nghe xong lời này chớp chớp mắt, cảm động đến hốc mắt đều ướt, sau đó dâng lên nỗi hổ thẹn sâu sắc: Lão sai rồi, Vương gia bọn họ đáng tin hơn Vương gia nhà người khác nhiều.
Ít nhất sẽ không cởi trần chạy ở trong yến hội!
Tự Cẩm
Nghĩ đến trò hề của Tương Vương, Hoàng Hậu lòng còn sợ hãi.
May mắn Hoàng Thượng lúc ấy không phạm hồ đồ, nếu như đem Tương Vương cho bà ghi dưới danh nghĩa —— bà vẫn là tuổi già cô đơn lãnh cung thì hơn.
Cảnh Minh Đế nghe xong Hoàng Hậu khuyên lại càng tức hơn, quơ lấy trà cổ ném xuống đất, cả giận nói: “Hắn uống rượu, người khác cũng uống rượu, tại sao không thấy người khác uống nhiều cởi truồng chạy?”
Đường đường hoàng tử ở trên tiệc mừng thọ của Thái Hậu cởi truồng chạy, Cảnh Minh Đế đã có thể đoán được sau khi lan truyền ra ngoài hoàng thất sẽ bị chê cười như thế nào.
Hoàng Hậu nhớ tới vài tiếng “Mẫu hậu” tê tâm liệt phế của Tương Vương trong lòng một trận khó chịu, mím môi khẽ thở dài: “Tương Vương có lẽ là có tâm sự đi.”
Khuyên Hoàng Thượng tắt lửa? Đương nhiên sẽ không, bà giờ phút này chỉ muốn lửa cháy đổ thêm dầu.
Cảnh Minh Đế quả nhiên bị khơi mào lửa giận lớn hơn nữa: “Có tâm sự? Có tâm sự là có thể mượn uống rượu cởi truồng chạy?”
Ông mới có tâm sự đây này, mấy năm nay gặp phải chuyện phiền lòng còn ít sao, nếu như đều giống đồ hỗn trướng lão Bát trong lòng không thoải mái liền cởi truồng chạy, vị trí hoàng đế ông đây đã sớm không thể đảm đương rồi.
“Hắn có thể có tâm sự gì? Là ta chọn lão Thất không chọn hắn, trong lòng không thoải mái?” Cảnh Minh Đế căm giận hỏi.
Cảnh Minh Đế không phải người ngu ngốc, nhớ lại mấy câu Tương Vương gọi trên Trường Sinh Điện, nào còn không rõ.
Lão Bát đây là bởi vì không được chọn, trong lòng bất mãn!
Bởi vì mấy năm nay ở chung hòa hợp với Hoàng Hậu, Cảnh Minh Đế không có gì phải kiêng dè, cả giận nói: “Hậu nói hắn có mặt mũi gì tức giận? Chọn ai không chọn ai là chuyện của chúng ta, đến lượt hắn một tên tiểu bối xen vào? Hắn đây là ghét bỏ mẹ đẻ của mình?”
Mẫu phi Tương Vương là một vũ cơ, ở trong lòng Cảnh Minh Đế tuy không quan trọng gì, nhưng khi nhi tử ghét bỏ mẹ đẻ lại là chuyện khác.
Lão Bát không giống với lão Thất, sau khi lớn lên cơ hội gặp mặt Lệ tần tuy rằng không nhiều lắm, nhưng Lệ tần trong ấn tượng của ông đối xử với đứa con trai này vẫn luôn yêu thương có thừa, coi như cục thịt đặt ở đầu quả tim.
Con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, chỉ vì mẫu phi xuất thân thấp hèn liền ghét bỏ, đây không phải sói mắt trắng thì là gì?
Cảnh Minh Đế càng nghĩ, ấn tượng với Tương Vương càng kém.
Hoàng Hậu không quên thêm ít lửa: “Hoàng Thượng chớ giận, người thường hướng chỗ cao mà đi, nước chảy về chỗ thấp, đây là nhân chi thường tình ——”
“Chó má chứ nhân chi thường tình!” Cảnh Minh Đế hất ngã một chén trà cổ không tiện quăng nữa, nhấc chân đá bay ghế con ra thật xa.
Hoàng Hậu khẽ nhếch khóe miệng, không khuyên thêm nữa.
Trải qua chuyện này, Tương Vương hoàn toàn đã mất thánh tâm, muốn làm nhi tử của bà tuyệt đối không có khả năng.
Được rồi, bà đã có Yến Vương làm nhi tử, vốn dĩ đã không có khả năng, nhưng để ngừa vạn nhất vẫn là cần thiết.
Hoàng Hậu an tâm, hổ thẹn nói: “Hoàng Thượng chớ tức giận, tiệc mừng thọ xảy ra chuyện xấu, đều là ta an bài không chu toàn ——”
“Việc này không thể trách Hậu.” Cảnh Minh Đế cắt đứt lời Hoàng Hậu, “Ai có thể ngờ được lão Bát sẽ cởi truồng chạy chứ? A, ai có thể ngờ được?”
Lửa giận thật vất vả mới nén xuống lại dâng lên.
Một bên Phan Hải: “……” Hoàng Hậu khả năng có thù với Tương Vương.
Hoàng Hậu lại mềm giọng tỉ tê khuyên nhủ một hồi, sau đó thong thả ung dung rời đi.
Phan Hải âm thầm đồng tình Tương Vương trong một chớp mắt, vội theo phân phó của Cảnh Minh Đế đi làm.
Trực tiếp bị thị vệ ném về Tương Vương phủ Tương Vương sau khi tỉnh táo lại, cả người gần như hỏng mất.
Hắn, hắn đã làm cái gì?
Ở trên tiệc mừng thọ của Hoàng tổ mẫu cởi truồng chạy —— Tương Vương giơ tay tát mình một bạt tai, càng thanh tỉnh hơn.
Còn suy sụp hơn Tương Vương chính là trưởng sử của Tương Vương phủ.
Nghe nói Tương Vương ở trên tiệc mừng thọ của Thái Hậu làm ra chuyện xấu cởi truồng chạy, Ngưu trưởng sử cởi xuống lưng quần ném lên xà nhà, chuẩn bị treo cổ chết cho xong.
Không thể sống nữa, mệt ông ta còn cười thầm trưởng sử trong Yến Vương phủ không dễ làm, bởi vì Yến Vương là một người ưa gây chuyện, trăm triệu không nghĩ tới Vương gia nhà ông ta lại có thể làm ra loại chuyện này!
Ngưu trường sử bị người ngăn lại, chết không thành, chạy tới bên người Tương Vương khóc lóc thảm thiết.
Tương Vương nhấc chân đạp Ngưu trưởng sử một cước, cả giận nói: “Bổn vương đã đủ phiền, lão già ông còn khóc tang!”
Ngưu trưởng sử kiên cường bò dậy: “Đều là lão thần sai, Vương gia vẫn nên nghĩ biện pháp khắc phục hậu quả mới phải ——”
“Nghĩ biện pháp?” Phát tiết qua đi Tương Vương ngã ngồi trở lại, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
Đều như vậy rồi còn có thể nghĩ biện pháp gì?
Ly rượu đó hắn rõ ràng nhìn thấy lão Thất uống vào, nhưng vì sao lão Thất lại không xảy ra việc gì, cuối cùng xảy ra chuyện chính là hắn?
“Tứ ca ——” Tương Vương đột nhiên nghĩ đến Tề Vương, bỗng nhiên đứng lên đi ra ngoài.
Ngưu trưởng sử vội vàng ngăn lại: “Vương gia, ngài muốn đi đâu nha?”
Tương Vương không kiên nhẫn đẩy Ngưu trưởng sử ra: “Tránh ra.”
Ngưu trường sử bị đẩy lảo đảo, mắt thấy Tương Vương đi về phía cổng lớn, chỉ có thể đuổi theo.
Tương Vương mới đi đến cổng lớn, liền thấy vài tên nội thị vội vàng đi về bên này.
Hắn lập tức đứng đờ ở tại chỗ, nỗi sợ hãi từ đáy lòng toát ra.
Tiểu Nhạc Tử cầm đầu nội thị bước vào đại môn Tương Vương phủ đứng ở trong viện, đem minh hoàng thánh chỉ ra rũ rũ, bắt đầu tuyên chỉ.
Đợi Tiểu Nhạc Tử đọc thánh chỉ xong, Tương Vương đã là mặt như màu đất.
Tiểu Nhạc Tử khẽ thở dài, thúc giục nói: “Vương gia, tiếp chỉ đi.”
Tương Vương ngã ngồi trên mặt đất, nhìn chằm chằm cỏ dại bắt đầu nhú chồi non qua khe hở của gạch đá xanh phát ngốc.
Hắn thành Quận vương?
Sự tình đoạt đích hắn đã không dám dấn vào, chỉ chuẩn bị đi theo phía sau Tứ ca phất cờ hò reo, trước mắt còn chưa làm được gì, lại đã biến thành Quận vương?
Theo bản năng tiếp nhận thánh chỉ Tiểu Nhạc Tử đưa qua, cho đến khi vài tên nội thị tới truyền chỉ rời đi, Tương Vương vẫn còn chưa phục hồi tinh thần.
Tương Vương gây ra chuyện mất mặt như vậy, trưởng sử ông đây mất quan bãi chức đã là nhẹ.
Bởi vì phủ đệ của mấy vị Vương gia đều tọa lạc trên một con đường, nên mấy tên nội thị muốn về cung tất nhiên sẽ phải đi qua mấy Vương phủ.
Đại môn Lỗ Vương phủ lặng lẽ mở ra một cái khe, một người nhô đầu ra nhìn theo nội thị đi xa, nhanh chân chạy vào trong bẩm báo với Lỗ Vương.
“Nội thị thật sự đi Tương Vương phủ truyền chỉ?”
“Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.”
Lỗ Vương vỗ đùi: “Mau đi tìm hiểu!”
Không bao lâu hạ nhân phái đi mang theo tin tức trở về: “Vương gia, Tương Vương bị hàng xuống Quận vương!”
Lỗ Vương sửng sốt trong chốc lát, lập tức mặt mày hớn hở tìm Lỗ Vương phi khoe khoang.
Tin tức Tương Vương hàng xuống Quận vương chớp mắt liền truyền khắp các nơi.
Lúc đó lão trưởng sử Yến Vương phủ đang xử lý sự vụ Vương phủ, sau khi nghe thấy tin tức này liền ngồi đờ một hồi lâu, rồi bỗng nhiên đứng lên, run giọng hỏi: “Vương gia đâu?”
Sơ suất, lão cho rằng tiệc mừng thọ của Thái Hậu chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên không nhắc nhở Vương gia vài câu. Trăm triệu không nghĩ tới, các Vương gia vĩnh viễn luôn có thể làm cho đám phàm nhân bọn họ phải ngoài dự đoán!
“Vương gia ở chỗ Vương phi ạ.”
Lão trưởng sử nghe xong lời này chớp chớp mắt, cảm động đến hốc mắt đều ướt, sau đó dâng lên nỗi hổ thẹn sâu sắc: Lão sai rồi, Vương gia bọn họ đáng tin hơn Vương gia nhà người khác nhiều.
Ít nhất sẽ không cởi trần chạy ở trong yến hội!
Tự Cẩm
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm
Story
Chương 744: Hậu quả
9.3/10 từ 40 lượt.