Tự Cẩm
Chương 74: Bảo Tiêu
Bóng đen kia động tác mau lẹ, khoác lên trên cánh tay Khương Tự.
Khương Tự duỗi tay vuốt vuốt đầu bóng đen, thở dài: “Nhị Ngưu, sao ngươi lại tới đây?”
Bóng đen này chính là Nhị Ngưu đã một thời gian không gặp.
Thấy Nhị Ngưu thân mật hít hít cái mũi, Khương Tự vừa bực mình vừa buồn cười.
Cũng nhờ nàng sớm ngửi thấy mùi vị quen thuộc, đổi lại là nữ hài tử khác nửa đêm canh ba đi ở trong hoa viên đột nhiên bị bóng đen nhào tới, chỉ sợ đã sớm bị dọa gần chết rồi.
“ Ư ư ——” Nhị Ngưu lấy lòng kêu một tiếng.
“ Trước đi theo ta.” Khương Tự vuốt ve đầu Nhị Ngưu, biết nơi đây không nên ở lâu, tiếp tục đi về phía trước.
Xuyên qua cửa tròn, chỗ ở của thế tử hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có từng cái đèn lồng dưới hiên vẫn chưa dập tắt, tản ra ánh sáng màu quýt nhạt.
Toàn bộ sân viện của thế tử đều tắm rửa dưới ánh đèn màu quýt nhạt, so với trong hoa viên kinh khủng mạo hiểm, tựa như là một thế giới khác.
Một người một chó rất mau đi vào Đông Khóa viện.
Có bí chế mê hồn tán, Khương Tự cũng không lo lắng hai nha hoàn cùng Khương Tiếu lại đột nhiên tỉnh lại, vào nhà liền đi rửa tay, sau đó mang theo Nhị Ngưu đến Đông Thứ gian không người.
Đông Thứ Gian so với Tây Thứ Gian hơi cao lớn rộng rãi hơn chút, bố cục lại không khác nhiều.
Khương Tự ngồi xuống, cũng không châm đèn, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên thấu vào nhìn Nhị Ngưu.
“ Gâu ——” Nhị Ngưu kêu một tiếng.
Chó lớn tựa hồ phi thường rõ ràng tình huống trước mắt, lúc lấy lòng kêu to thế mà biết hạ giọng.
“ Nhị Ngưu, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Nhị Ngưu tiến lên một bước, hai cái chân trước bỗng nhiên giương lên, biến thành tư thế đứng thẳng.
Khương Tự liếc mắt một cái liền thấy ở giữa cổ Nhị Ngưu ngoại trừ quan bài vốn có, còn nhiều thêm một cái túi gấm nho nhỏ.
Nhị Ngưu dù thông minh cũng không có khả năng tự mình treo túi gấm lên, nói cách khác, cái túi gấm này là...... Úc Thất.
Khương Tự nghĩ đến đây, nhất thời không có động tác.
“ Gâu gâu.” Nhị Ngưu mãnh liệt ngoắt ngoắt cái đuôi nhúi nhúi miệng rộng lên, hiển nhiên đang thúc giục Khương Tự mau mau lấy túi gấm xuống.
Khương Tự dừng một chút, gỡ xuống túi gấm, trong lòng tự giễu cười một tiếng: Tối nay thật đúng là hiếm lạ, tuần tự được hai cái túi gấm, một cái đến từ trên người nữ thi, một cái đến từ chỗ Nhị Ngưu, lại không có một cái nào bình thường.
Trong túi gấm là một tờ giấy hoa tiên gấp ngay ngắn, phía trên vô cùng đơn giản viết một câu: Trường Hưng Hầu thế tử không phải người lương thiện, mau chóng rời đi.
Cuối lạc khoản, là một chữ "Cẩn".
Không ngoài sở liệu, đây quả nhiên là túi gấm Úc Thất mượn Nhị Ngưu truyền cho nàng.
Khương Tự vốn dĩ hạ quyết tâm rời xa Úc Cẩn, nhưng nhìn một câu trên giấy này, đột nhiên liền thấy hiếu kì.
Úc Thất làm sao biết Trường Hưng Hầu thế tử không phải người lương thiện? Chẳng lẽ nói hắn từng bắt gặp Trường Hưng Hầu thế tử tư bắt dân nữ?
Nghĩ như vậy, Khương Tự bỗng dưng sinh ra tâm tư gặp Úc Thất một lần.
Nếu như trên tay Úc Thất có chứng cứ Trường Hưng Hầu thế tử hành hung, vậy nàng muốn đem Trường Hưng Hầu thế tử ra công lý liền dễ dàng hơn nhiều.
Chờ sau khi rời khỏi Trường Hưng Hầu phủ thì sẽ đi gặp mặt Úc Thất.
Khương Tự quyết định chủ ý, vuốt vuốt lớp lông dày của Nhị Ngưu: “ Túi gấm ta nhận, trở về đi.”
Nhị Ngưu nhìn Khương Tự một chút, đặt mông ngồi xuống.
Khương Tự ngẩn người, sau đó cười: “ Yên tâm đi, chủ nhân ngươi không nhìn thấy túi gấm nữa sẽ biết ta đã nhận được.”
Nhị Ngưu dứt khoát nằm rạp trên mặt đất, miễn cưỡng quét quét đuôi.
“ Chẳng lẽ còn muốn hồi thư?” Khương Tự kinh ngạc.
Trong Thư Úc Thất chỉ có một câu nhắc nhở, nàng nhận lấy là được rồi, hoàn toàn không cần thiết phải trả lời thư.
Chó lớn lại xem xét Khương Tự một chút, mặt chó áp vào trên mặt đất.
Vậy không phải là muốn hồi thư.
Khương Tự quan sát Nhị Ngưu, suy nghĩ ý tứ của nó.
Nhị Ngưu hình như sợ Khương Tự không kịp thời đoán ra, bất mãn vẫy vẫy đuôi, sau đó mặt gác lên trên đùi trước, nhắm mắt lại.
Khương Tự: “......”
“ Nhị Ngưu, ngươi muốn ở lại?”
Nhị Ngưu gâu gâu kêu hai tiếng.
“ Cái này không thể được, ngươi ở nơi này rất nhanh sẽ bị phát hiện.” Khương Tự không khỏi nhíu mày, trong lòng bất mãn Úc Thất lại tăng mấy phần.
Khẳng định là tên hỗn đản kia phân phó!
Nhị Ngưu chậm rãi dạo bước đến bên cửa sổ, thả người nhảy từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Một lát sau, hai chân trước chó lớn gác lên trên bệ cửa bên ngoài, ló đầu lông xù ra.
Ý tứ này đã rất rõ ràng, nó muốn an cư lạc nghiệp dưới bệ cửa sổ, lúc nào Khương Tự rời đi nó mới có thể rời đi.
“ Nhị Ngưu, nhanh đi về.” Khương Tự bất đắc dĩ nói.
Nhị Ngưu nhìn Khương Tự một chút, rúc vào dưới gốc hoa ngoài cửa sổ, đầu kề sát đất, hai chân trước chặn con mắt.
Không nghe, không nghe!
Khương Tự: “......”
Quay đầu nàng chuẩn bị tìm Úc Thất cẩn thận tâm sự nhân sinh!
Từ bỏ ý định khuyên Nhị Ngưu rời đi, Khương Tự đóng kỹ cửa sổ rồi trở lại Tây Thứ Gian.
Trên giường Khương Tiếu vẫn như cũ đang ngủ say, hiệu quả của mê hồn tán hẳn là có thể giúp nàng ngủ yên đến bình minh.
Khương Tự ngồi trên ghế, lấy ra túi gấm lấy được từ trên người nữ thi.
Vải dệt túi gấm không thể nói là tốt, đương nhiên cũng không kém, nữ hài có thể đeo túi gấm như vậy hẳn không phải là xuất thân nghèo khổ.
Khương Tự mở túi gấm ra, bên trong rơi ra một cái phù bình an nho nhỏ.
Khương Tự cầm lấy phù bình an lật qua lật lại xem.
Phù bình an chính diện viết có ‘ Bình An Cát Tường’, mặt sau thì viết ba chữ nhỏ ‘ Chùa Linh Vụ’.
Khương Tự chưa từng nghe nói qua địa phương chùa Linh Vụ này.
Chính là bởi vì chưa nghe nói qua, nàng ngược lại sinh ra vài phần hi vọng.
Chùa miếu nhỏ, không có danh khí, như vậy người đi chùa miếu cầu bình an phù thường thường ở tại phụ cận, như vậy liền rút nhỏ phạm vị tìm người.
Giống như Tú nương tử đậu hũ Tây Thi, đang yên đang lành một đứa con gái đột nhiên mất tích, ném nữ nhi người ta cũng không có khả năng không có một chút động tĩnh.
Từ trong đối thoại của hai gã sai vặt với nhau có thể biết, trong hai năm qua nữ hài bị chôn ở dưới hoa Thược Dược ít nhất bảy tám người, nhưng theo thời gian thoi đưa hồng nhan hóa thành xương khô, trên người của các nàng rất khó để lại đầu mối gì khác, cho nên nữ nhi của Tú nương tử cộng thêm nữ hài chết đi đêm nay chính là mấu chốt để bắt được Trường Hưng Hầu thế tử.
Nàng cần mau chóng tìm ra thân phận nữ hài chết đi đêm nay, cộng thêm tra được nơi ở của Tú nương tử bán đậu hũ Tây.
Như vậy, xác thực không cần thiết ở lại Trường Hưng Hầu phủ nữa, lúc trước nàng không nắm chắc được lúc nào có thể đem Trường Hưng Hầu thế tử ra công lý, sợ Khương Tiếu làm ầm ỹ đòi về sẽ rước họa vào thân, mà bây giờ, chỉ cần cho nàng chút thời gian liên hệ với người nhà của hai nữ hài tử, nàng là có thể vạch trần bộ mặt thật của Trường Hưng Hầu thế tử, đến lúc đó tự nhiên không sợ Khương Tiếu vô tội bị liên lụy nữa.
Tính toán tốt những điều này, Khương Tự lần nữa đổi y phục nằm xuống bên cạnh Khương Tiếu, không bao lâu đã ngủ say.
Trăng ẩn vào tầng mây, trong gian nhà trước cửa có một gốc táo cổ xiêu vẹo ở ngõ nhỏ Tước Tử, Úc Thất ngồi ở bên bàn đá dưới cây trong viện, trong tay cầm một chén rượu bạch ngọc suy nghĩ xuất thần.
Nàng sao đang êm đẹp lại chạy tới Trường Hưng Hầu phủ?
Cũng không biết nàng nhìn thấy túi gấm Nhị Ngưu mang đến có thể nghe lời khuyên rời khởi nơi đó sớm sớm hay không......
Nghĩ đến thiếu nữ mỗi lần nhìn thấy hắn đáy mắt rõ ràng đều là đề phòng cùng xa cách, Úc Thất thở dài thật sâu.
Đại khái là sẽ không nghe.
Cũng may hắn đã sớm nghĩ tới điểm này, phân phó Nhị Ngưu ăn vạ ở nơi đó không đi.
Nhị Ngưu điểm ấy tốt, da mặt so với hắn còn dày hơn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Úc Thất rốt cục có ý cười.
Tự Cẩm
Khương Tự duỗi tay vuốt vuốt đầu bóng đen, thở dài: “Nhị Ngưu, sao ngươi lại tới đây?”
Bóng đen này chính là Nhị Ngưu đã một thời gian không gặp.
Thấy Nhị Ngưu thân mật hít hít cái mũi, Khương Tự vừa bực mình vừa buồn cười.
Cũng nhờ nàng sớm ngửi thấy mùi vị quen thuộc, đổi lại là nữ hài tử khác nửa đêm canh ba đi ở trong hoa viên đột nhiên bị bóng đen nhào tới, chỉ sợ đã sớm bị dọa gần chết rồi.
“ Ư ư ——” Nhị Ngưu lấy lòng kêu một tiếng.
“ Trước đi theo ta.” Khương Tự vuốt ve đầu Nhị Ngưu, biết nơi đây không nên ở lâu, tiếp tục đi về phía trước.
Xuyên qua cửa tròn, chỗ ở của thế tử hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có từng cái đèn lồng dưới hiên vẫn chưa dập tắt, tản ra ánh sáng màu quýt nhạt.
Toàn bộ sân viện của thế tử đều tắm rửa dưới ánh đèn màu quýt nhạt, so với trong hoa viên kinh khủng mạo hiểm, tựa như là một thế giới khác.
Một người một chó rất mau đi vào Đông Khóa viện.
Có bí chế mê hồn tán, Khương Tự cũng không lo lắng hai nha hoàn cùng Khương Tiếu lại đột nhiên tỉnh lại, vào nhà liền đi rửa tay, sau đó mang theo Nhị Ngưu đến Đông Thứ gian không người.
Đông Thứ Gian so với Tây Thứ Gian hơi cao lớn rộng rãi hơn chút, bố cục lại không khác nhiều.
Khương Tự ngồi xuống, cũng không châm đèn, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên thấu vào nhìn Nhị Ngưu.
“ Gâu ——” Nhị Ngưu kêu một tiếng.
Chó lớn tựa hồ phi thường rõ ràng tình huống trước mắt, lúc lấy lòng kêu to thế mà biết hạ giọng.
“ Nhị Ngưu, ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Nhị Ngưu tiến lên một bước, hai cái chân trước bỗng nhiên giương lên, biến thành tư thế đứng thẳng.
Khương Tự liếc mắt một cái liền thấy ở giữa cổ Nhị Ngưu ngoại trừ quan bài vốn có, còn nhiều thêm một cái túi gấm nho nhỏ.
Nhị Ngưu dù thông minh cũng không có khả năng tự mình treo túi gấm lên, nói cách khác, cái túi gấm này là...... Úc Thất.
Khương Tự nghĩ đến đây, nhất thời không có động tác.
“ Gâu gâu.” Nhị Ngưu mãnh liệt ngoắt ngoắt cái đuôi nhúi nhúi miệng rộng lên, hiển nhiên đang thúc giục Khương Tự mau mau lấy túi gấm xuống.
Khương Tự dừng một chút, gỡ xuống túi gấm, trong lòng tự giễu cười một tiếng: Tối nay thật đúng là hiếm lạ, tuần tự được hai cái túi gấm, một cái đến từ trên người nữ thi, một cái đến từ chỗ Nhị Ngưu, lại không có một cái nào bình thường.
Trong túi gấm là một tờ giấy hoa tiên gấp ngay ngắn, phía trên vô cùng đơn giản viết một câu: Trường Hưng Hầu thế tử không phải người lương thiện, mau chóng rời đi.
Cuối lạc khoản, là một chữ "Cẩn".
Không ngoài sở liệu, đây quả nhiên là túi gấm Úc Thất mượn Nhị Ngưu truyền cho nàng.
Khương Tự vốn dĩ hạ quyết tâm rời xa Úc Cẩn, nhưng nhìn một câu trên giấy này, đột nhiên liền thấy hiếu kì.
Úc Thất làm sao biết Trường Hưng Hầu thế tử không phải người lương thiện? Chẳng lẽ nói hắn từng bắt gặp Trường Hưng Hầu thế tử tư bắt dân nữ?
Nghĩ như vậy, Khương Tự bỗng dưng sinh ra tâm tư gặp Úc Thất một lần.
Nếu như trên tay Úc Thất có chứng cứ Trường Hưng Hầu thế tử hành hung, vậy nàng muốn đem Trường Hưng Hầu thế tử ra công lý liền dễ dàng hơn nhiều.
Chờ sau khi rời khỏi Trường Hưng Hầu phủ thì sẽ đi gặp mặt Úc Thất.
Khương Tự quyết định chủ ý, vuốt vuốt lớp lông dày của Nhị Ngưu: “ Túi gấm ta nhận, trở về đi.”
Nhị Ngưu nhìn Khương Tự một chút, đặt mông ngồi xuống.
Khương Tự ngẩn người, sau đó cười: “ Yên tâm đi, chủ nhân ngươi không nhìn thấy túi gấm nữa sẽ biết ta đã nhận được.”
Nhị Ngưu dứt khoát nằm rạp trên mặt đất, miễn cưỡng quét quét đuôi.
“ Chẳng lẽ còn muốn hồi thư?” Khương Tự kinh ngạc.
Trong Thư Úc Thất chỉ có một câu nhắc nhở, nàng nhận lấy là được rồi, hoàn toàn không cần thiết phải trả lời thư.
Chó lớn lại xem xét Khương Tự một chút, mặt chó áp vào trên mặt đất.
Vậy không phải là muốn hồi thư.
Khương Tự quan sát Nhị Ngưu, suy nghĩ ý tứ của nó.
Nhị Ngưu hình như sợ Khương Tự không kịp thời đoán ra, bất mãn vẫy vẫy đuôi, sau đó mặt gác lên trên đùi trước, nhắm mắt lại.
Khương Tự: “......”
“ Nhị Ngưu, ngươi muốn ở lại?”
Nhị Ngưu gâu gâu kêu hai tiếng.
“ Cái này không thể được, ngươi ở nơi này rất nhanh sẽ bị phát hiện.” Khương Tự không khỏi nhíu mày, trong lòng bất mãn Úc Thất lại tăng mấy phần.
Khẳng định là tên hỗn đản kia phân phó!
Nhị Ngưu chậm rãi dạo bước đến bên cửa sổ, thả người nhảy từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Một lát sau, hai chân trước chó lớn gác lên trên bệ cửa bên ngoài, ló đầu lông xù ra.
Ý tứ này đã rất rõ ràng, nó muốn an cư lạc nghiệp dưới bệ cửa sổ, lúc nào Khương Tự rời đi nó mới có thể rời đi.
“ Nhị Ngưu, nhanh đi về.” Khương Tự bất đắc dĩ nói.
Nhị Ngưu nhìn Khương Tự một chút, rúc vào dưới gốc hoa ngoài cửa sổ, đầu kề sát đất, hai chân trước chặn con mắt.
Không nghe, không nghe!
Khương Tự: “......”
Quay đầu nàng chuẩn bị tìm Úc Thất cẩn thận tâm sự nhân sinh!
Từ bỏ ý định khuyên Nhị Ngưu rời đi, Khương Tự đóng kỹ cửa sổ rồi trở lại Tây Thứ Gian.
Trên giường Khương Tiếu vẫn như cũ đang ngủ say, hiệu quả của mê hồn tán hẳn là có thể giúp nàng ngủ yên đến bình minh.
Khương Tự ngồi trên ghế, lấy ra túi gấm lấy được từ trên người nữ thi.
Vải dệt túi gấm không thể nói là tốt, đương nhiên cũng không kém, nữ hài có thể đeo túi gấm như vậy hẳn không phải là xuất thân nghèo khổ.
Khương Tự mở túi gấm ra, bên trong rơi ra một cái phù bình an nho nhỏ.
Khương Tự cầm lấy phù bình an lật qua lật lại xem.
Phù bình an chính diện viết có ‘ Bình An Cát Tường’, mặt sau thì viết ba chữ nhỏ ‘ Chùa Linh Vụ’.
Khương Tự chưa từng nghe nói qua địa phương chùa Linh Vụ này.
Chính là bởi vì chưa nghe nói qua, nàng ngược lại sinh ra vài phần hi vọng.
Chùa miếu nhỏ, không có danh khí, như vậy người đi chùa miếu cầu bình an phù thường thường ở tại phụ cận, như vậy liền rút nhỏ phạm vị tìm người.
Giống như Tú nương tử đậu hũ Tây Thi, đang yên đang lành một đứa con gái đột nhiên mất tích, ném nữ nhi người ta cũng không có khả năng không có một chút động tĩnh.
Từ trong đối thoại của hai gã sai vặt với nhau có thể biết, trong hai năm qua nữ hài bị chôn ở dưới hoa Thược Dược ít nhất bảy tám người, nhưng theo thời gian thoi đưa hồng nhan hóa thành xương khô, trên người của các nàng rất khó để lại đầu mối gì khác, cho nên nữ nhi của Tú nương tử cộng thêm nữ hài chết đi đêm nay chính là mấu chốt để bắt được Trường Hưng Hầu thế tử.
Nàng cần mau chóng tìm ra thân phận nữ hài chết đi đêm nay, cộng thêm tra được nơi ở của Tú nương tử bán đậu hũ Tây.
Như vậy, xác thực không cần thiết ở lại Trường Hưng Hầu phủ nữa, lúc trước nàng không nắm chắc được lúc nào có thể đem Trường Hưng Hầu thế tử ra công lý, sợ Khương Tiếu làm ầm ỹ đòi về sẽ rước họa vào thân, mà bây giờ, chỉ cần cho nàng chút thời gian liên hệ với người nhà của hai nữ hài tử, nàng là có thể vạch trần bộ mặt thật của Trường Hưng Hầu thế tử, đến lúc đó tự nhiên không sợ Khương Tiếu vô tội bị liên lụy nữa.
Tính toán tốt những điều này, Khương Tự lần nữa đổi y phục nằm xuống bên cạnh Khương Tiếu, không bao lâu đã ngủ say.
Trăng ẩn vào tầng mây, trong gian nhà trước cửa có một gốc táo cổ xiêu vẹo ở ngõ nhỏ Tước Tử, Úc Thất ngồi ở bên bàn đá dưới cây trong viện, trong tay cầm một chén rượu bạch ngọc suy nghĩ xuất thần.
Nàng sao đang êm đẹp lại chạy tới Trường Hưng Hầu phủ?
Cũng không biết nàng nhìn thấy túi gấm Nhị Ngưu mang đến có thể nghe lời khuyên rời khởi nơi đó sớm sớm hay không......
Nghĩ đến thiếu nữ mỗi lần nhìn thấy hắn đáy mắt rõ ràng đều là đề phòng cùng xa cách, Úc Thất thở dài thật sâu.
Đại khái là sẽ không nghe.
Cũng may hắn đã sớm nghĩ tới điểm này, phân phó Nhị Ngưu ăn vạ ở nơi đó không đi.
Nhị Ngưu điểm ấy tốt, da mặt so với hắn còn dày hơn.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Úc Thất rốt cục có ý cười.
Tự Cẩm
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm
Story
Chương 74: Bảo Tiêu
9.3/10 từ 40 lượt.