Tự Cẩm
Chương 659: Người đuổi thi
Long Đán từng gặp sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, đương nhiên cũng đã gặp qua sắc mặt cứng đờ trắng bệch như trước mặt.
Đây là khuôn mặt hai người chết.
Thần kinh thô như Long Đán, giờ khắc này lông tơ cũng dựng đứng lên, không khỏi lui về sau nửa bước.
Hai bóng người, không, hai cỗ thi thể vẫn không nhúc nhích, như là vệ binh tận tụy nhất canh giữ ở bên cây.
Khiếp sợ ban đầu qua đi, Long Đán đi tới gần, ngửi thấy mùi thối xác chết như có như không.
Sắc mặt Long Đán đại biến.
Thời tiết như vậy mà có mùi xác chết, hai người kia ít nhất đã chết ba ngày trở lên rồi.
Thi thể đã chết hơn ba ngày vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Mọi việc dường như càng lúc càng quỷ dị.
Long Đán đè xuống kinh hãi, mượn ánh tuyết mơ hồ đánh giá hai cổ thi thể.
Là hai cỗ nam thi, bởi vì ánh sáng quá mờ, dung mạo cơ hồ không phân biệt ra, mơ hồ nhìn ra một người là trung niên, một người khác tuổi còn nhỏ, hẳn là chưa thành niên.
Sắc trời thật sự quá mờ, chỉ có ánh tuyết phản xạ yếu ớt giữa thiên địa.
Long Đán không khỏi xích lại gần chút, muốn nhìn cẩn thận hơn.
Cỗ nam thi trẻ tuổi đột nhiên bước về phía trước một bước.
Ý lạnh lập tức từ xương cụt vọt lên trên, Long Đán xoay người bỏ chạy, lúc sắp đến cửa miếu mới dừng lại.
Lúc này, khuôn mặt hắn đã trở nên trắng như tuyết.
Long Đán từ từ đứng lại, lớn gan quay đầu nhìn thoáng qua, lau lau mồ hôi lạnh trên trán rồi mới đi vào trong miếu.
Trong miếu rất yên tĩnh, những người khác đều đã ngủ say.
Long Đán trở về bên người lão Tần, nằm xuống.
Trong bóng đêm, lão Tần mở mắt ra, nhẹ nhàng giật giật tay Long Đán.
Tay Long Đán rụt lại, giật giật khóe miệng.
Cái tật xấu này của Lão Tần phải đổi thôi, nhìn một người lãnh đạm kiệm lời, sao lại thích túm tay người khác như vậy chứ.
Đêm hôm khuya khoắt, rất dễ dọa người đó.
Ngẫm lại cỗ nam thi trẻ tuổi đột nhiên đến gần hắn, Long Đán vẫn như cũ tê cả da đầu.
Hôm nay thật là tà môn!
Thấy lão Tần vẫn mang ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, Long Đán nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhắm mắt lại.
Lão Tần có chút nghi hoặc, cách đống lửa sắp tắt liếc nhìn đôi tổ tôn nghỉ ở một đầu khác, lại nhìn nhìn ngoài miếu.
Ống tay áo của lão Tần bị giật một cái, đón lấy ánh mắt mở ra lần nữa của Long Đán.
“Trước ngủ đã.” Long Đán không tiếng động nói.
Mà lúc này, Khương Tự cũng không có ngủ.
Long Đán sẽ không vô duyên vô cớ đi ra ngoài, vừa rồi lấy cớ đi tiểu, chỉ sợ là phát hiện gì đó không ổn.
Không, hẳn là lão Tần phát hiện trước, sau đó Long Đán đi ra ngoài xác nhận.
Sau khi Long Đán đi vào không có phản ứng gì, chuyện này chỉ có thể nói rõ tình huống ngoài dự đoán của mọi người, khác thường đến nỗi làm hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngoài miếu đến tột cùng có cái gì đây?
Khương Tự nhìn lướt qua cửa miếu.
Trong miếu có ánh lửa mỏng manh, chỉ có thể nhìn thấy ngoài miếu một vùng tối đen.
Khương Tự đoán không ra, dứt khoát bỏ qua tất cả đi ngủ.
Bị cho ăn mê dược, trước khi bọn họ rời đi hai người Bắc Tề sẽ không tỉnh lại, còn về cái khác, nếu không thể làm gì, không bằng ngủ một giấc thật ngon dưỡng tốt tinh thần.
Khi Khương Tự tỉnh lại, ánh mặt trời đã treo cao, lão Tần và Hoa trưởng lão đang chuẩn bị cơm sáng, Long Đán thì dựa vào vách tường phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
“Tuyết ngừng rồi?”
Lão Tần dừng động tác trong tay: “Ngừng rồi, Long Đán canh hơn nửa đêm, mới ngủ không lâu.”
“Vậy để hắn ngủ tiếp một lát đi.” Khương Tự nói xong liền nhìn lướt qua nơi hai tổ tôn nghỉ ngơi, nơi đó đã không còn thấy thân ảnh hai tổ tôn đâu nữa.
“Trời còn chưa sáng đôi tổ tôn đã đi rồi, ta không cản.” Lão Tần nói.
Hắn canh nửa đêm về sau, rõ ràng biết thời gian tổ tôn hai người rời đi, nghĩ nghĩ, không cần thiết phải ngăn cản.
Vô luận đôi tổ tôn kia có gì cổ quái, bèo nước gặp nhau, cũng không có bao nhiêu quan hệ với bọn họ.
“Lão Tần, tối hôm qua ngươi đột nhiên đi ra ngoài, có phải phát hiện ra cái gì dị thường không?”
“Không phát hiện dị thường ở trên đôi tổ tôn kia, chỉ là lúc bọn họ xuất hiện, vì cẩn thận nên đi ra ngoài nhìn một cái, sau đó phát hiện dưới tàng cây ven đường mơ hồ đứng hai người. Ta lặng lẽ nói với Long Đán, sau đó Long Đán liền đi ra ngoài, sau khi trở về hắn lại không nói gì cả, bảo ta đi ngủ sớm một chút……”
Khương Tự không có đánh thức Long Đán đang ngủ bù, rửa mặt qua loa rồi ngồi vào cạnh đống lửa.
Lúc cháo nấu xong, ngửi được mùi hương Long Đán mở mắt ra.
Hắn vội vàng liếc hướng đối diện, lập tức nhảy dựng lên: “Đôi tổ tôn kia đi rồi?”
“Đi rồi.”
Long Đán lao ra, chỉ thấy dưới tàng cây ven đường trống không, đầu bên kia là xe ngựa đã được lão Tần quét sạch tuyết đọng, hắc mã khôi phục tinh thần chóp mũi đang phun khí trắng.
Hắn khom lưng nắm lên nắm tuyết chà lau mặt, quay lại miếu hoang.
“Long Đán, tối hôm qua rốt cuộc ngươi phát hiện ra cái gì?” Nghẹn cả đêm lão Tần hỏi.
Sắc mặt Long Đán có chút khó coi, nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất: “Thật là đen đủi. Lão Tần, ngươi tối hôm qua phát hiện hai bóng người căn bản không phải người sống, mà là hai cỗ thi thể!”
Lão Tần buông cháo chén, biểu tình kinh ngạc.
Khương Tự cũng lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía Long Đán.
“Ít nhất đã chết hơn ba ngày rồi, sắc mặt xanh trắng biến thành màu đen, nhìn xui gần chết, càng dọa người chính là cỗ thi thể thiếu niên lại còn nhích về phía ta một bước, may mắn ta gan lớn, đổi là người nhát gan chỉ sợ đã bị dọa đến són nước tiểu rồi……”
Long Đán thao thao bất tuyệt, trải qua một đêm ly kỳ đủ để hắn kể với người ta cả đời.
“Đôi tổ tôn kia, hẳn là người đuổi thi.” Vẫn luôn trầm mặc Hoa trưởng lão đột nhiên mở miệng.
Ba người đều nhìn về phía bà ta.
Sắc mặt của Hoa trưởng lão không có gì thay đổi, nhàn nhạt giải thích: “ Liền kề với Ô Miêu có một bộ lạc, một bộ phận tộc nhân nắm giữ tuyệt kỹ đuổi thi, lấy giúp người xua đuổi thi thể chết ở đất khách quê người về cố hương. Có điều bọn họ đuổi thi phải chú ý ngày ngủ đêm ra, tối hôm qua hẳn là gió tuyết quá lớn thật sự khó đi tiếp, lúc này mới đặt chân ở miếu hoang.”
Long Đán càng thêm tò mò: “Nếu ngày ngủ đêm ra, vậy đôi tổ tôn kia vì sao không đợi đến buổi tối lại lên đường?”
Hoa trưởng lão có chút bất đắc dĩ: “Bọn họ lo lắng bị ngươi phát hiện cái gì, cho nên thừa dịp trời chưa sáng rời đi trước, có lẽ là tìm chỗ đặt chân khác chờ đợi trời tối. Tóm lại loại người đuổi thi này lúc đi đường không thích gặp người sống, sẽ không gây ảnh hưởng đến chúng ta.”
Nghe Hoa trưởng lão nói như vậy, Long Đán không hỏi nhiều nữa, bưng chén cháo húp sùm sụp.
Nháo nửa ngày là đuổi thi, hắn còn tưởng là xác chết vùng dậy cơ, khi không dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Khương Tự uống cháo chậm lại, tâm niệm hơi đổi.
Cái bộ lạc nắm giữ tuyệt kỹ đuổi thi theo lời Hoa trưởng lão nói, hẳn gọi là Bạch Tương tộc, kiếp trước nàng sống ở Ô Miêu một đoạn thời gian, cũng có nghe nói, nhưng không có giao du với người của bộ lạc kia.
Hai bộ lạc Ô Miêu với Bạch Tương xem như quan hệ chung sống hoà bình, ngẫu nhiên có lui tới, nước giếng không phạm nước sông.
Dùng xong bữa sáng, bốn người lặng yên rời khỏi miếu hoang, để lại hai người Bắc Tề hãy còn đang hôn mê ở nơi đó.
Long Đán đi sau cùng, lúc đi qua cái gốc cây ven đường, không dấu vết để lại một ký hiệu.
Không biết qua bao lâu, nam tử Bắc Tề tuổi lớn hơn tỉnh lại, nhìn xung quanh một phen, phát hiện đồng bạn hôn mê.
“Tỉnh tỉnh.” Nam tử tuổi lớn hơn gọi tên nam tử trẻ tuổi.
Gọi mấy tiếng, nam tử trẻ tuổi rốt cuộc mở mắt.
“Ngươi rốt cuộc tỉnh ——”
Nam tử trẻ tuổi lại đột nhiên đánh qua một quyền, hoảng sợ kêu lên: “Quỷ á ——”
Tự Cẩm
Đây là khuôn mặt hai người chết.
Thần kinh thô như Long Đán, giờ khắc này lông tơ cũng dựng đứng lên, không khỏi lui về sau nửa bước.
Hai bóng người, không, hai cỗ thi thể vẫn không nhúc nhích, như là vệ binh tận tụy nhất canh giữ ở bên cây.
Khiếp sợ ban đầu qua đi, Long Đán đi tới gần, ngửi thấy mùi thối xác chết như có như không.
Sắc mặt Long Đán đại biến.
Thời tiết như vậy mà có mùi xác chết, hai người kia ít nhất đã chết ba ngày trở lên rồi.
Thi thể đã chết hơn ba ngày vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Mọi việc dường như càng lúc càng quỷ dị.
Long Đán đè xuống kinh hãi, mượn ánh tuyết mơ hồ đánh giá hai cổ thi thể.
Là hai cỗ nam thi, bởi vì ánh sáng quá mờ, dung mạo cơ hồ không phân biệt ra, mơ hồ nhìn ra một người là trung niên, một người khác tuổi còn nhỏ, hẳn là chưa thành niên.
Sắc trời thật sự quá mờ, chỉ có ánh tuyết phản xạ yếu ớt giữa thiên địa.
Long Đán không khỏi xích lại gần chút, muốn nhìn cẩn thận hơn.
Cỗ nam thi trẻ tuổi đột nhiên bước về phía trước một bước.
Ý lạnh lập tức từ xương cụt vọt lên trên, Long Đán xoay người bỏ chạy, lúc sắp đến cửa miếu mới dừng lại.
Lúc này, khuôn mặt hắn đã trở nên trắng như tuyết.
Long Đán từ từ đứng lại, lớn gan quay đầu nhìn thoáng qua, lau lau mồ hôi lạnh trên trán rồi mới đi vào trong miếu.
Trong miếu rất yên tĩnh, những người khác đều đã ngủ say.
Long Đán trở về bên người lão Tần, nằm xuống.
Trong bóng đêm, lão Tần mở mắt ra, nhẹ nhàng giật giật tay Long Đán.
Tay Long Đán rụt lại, giật giật khóe miệng.
Cái tật xấu này của Lão Tần phải đổi thôi, nhìn một người lãnh đạm kiệm lời, sao lại thích túm tay người khác như vậy chứ.
Đêm hôm khuya khoắt, rất dễ dọa người đó.
Ngẫm lại cỗ nam thi trẻ tuổi đột nhiên đến gần hắn, Long Đán vẫn như cũ tê cả da đầu.
Hôm nay thật là tà môn!
Thấy lão Tần vẫn mang ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, Long Đán nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhắm mắt lại.
Lão Tần có chút nghi hoặc, cách đống lửa sắp tắt liếc nhìn đôi tổ tôn nghỉ ở một đầu khác, lại nhìn nhìn ngoài miếu.
Ống tay áo của lão Tần bị giật một cái, đón lấy ánh mắt mở ra lần nữa của Long Đán.
“Trước ngủ đã.” Long Đán không tiếng động nói.
Mà lúc này, Khương Tự cũng không có ngủ.
Long Đán sẽ không vô duyên vô cớ đi ra ngoài, vừa rồi lấy cớ đi tiểu, chỉ sợ là phát hiện gì đó không ổn.
Không, hẳn là lão Tần phát hiện trước, sau đó Long Đán đi ra ngoài xác nhận.
Sau khi Long Đán đi vào không có phản ứng gì, chuyện này chỉ có thể nói rõ tình huống ngoài dự đoán của mọi người, khác thường đến nỗi làm hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngoài miếu đến tột cùng có cái gì đây?
Khương Tự nhìn lướt qua cửa miếu.
Trong miếu có ánh lửa mỏng manh, chỉ có thể nhìn thấy ngoài miếu một vùng tối đen.
Khương Tự đoán không ra, dứt khoát bỏ qua tất cả đi ngủ.
Bị cho ăn mê dược, trước khi bọn họ rời đi hai người Bắc Tề sẽ không tỉnh lại, còn về cái khác, nếu không thể làm gì, không bằng ngủ một giấc thật ngon dưỡng tốt tinh thần.
Khi Khương Tự tỉnh lại, ánh mặt trời đã treo cao, lão Tần và Hoa trưởng lão đang chuẩn bị cơm sáng, Long Đán thì dựa vào vách tường phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
“Tuyết ngừng rồi?”
Lão Tần dừng động tác trong tay: “Ngừng rồi, Long Đán canh hơn nửa đêm, mới ngủ không lâu.”
“Vậy để hắn ngủ tiếp một lát đi.” Khương Tự nói xong liền nhìn lướt qua nơi hai tổ tôn nghỉ ngơi, nơi đó đã không còn thấy thân ảnh hai tổ tôn đâu nữa.
“Trời còn chưa sáng đôi tổ tôn đã đi rồi, ta không cản.” Lão Tần nói.
Hắn canh nửa đêm về sau, rõ ràng biết thời gian tổ tôn hai người rời đi, nghĩ nghĩ, không cần thiết phải ngăn cản.
Vô luận đôi tổ tôn kia có gì cổ quái, bèo nước gặp nhau, cũng không có bao nhiêu quan hệ với bọn họ.
“Lão Tần, tối hôm qua ngươi đột nhiên đi ra ngoài, có phải phát hiện ra cái gì dị thường không?”
“Không phát hiện dị thường ở trên đôi tổ tôn kia, chỉ là lúc bọn họ xuất hiện, vì cẩn thận nên đi ra ngoài nhìn một cái, sau đó phát hiện dưới tàng cây ven đường mơ hồ đứng hai người. Ta lặng lẽ nói với Long Đán, sau đó Long Đán liền đi ra ngoài, sau khi trở về hắn lại không nói gì cả, bảo ta đi ngủ sớm một chút……”
Khương Tự không có đánh thức Long Đán đang ngủ bù, rửa mặt qua loa rồi ngồi vào cạnh đống lửa.
Lúc cháo nấu xong, ngửi được mùi hương Long Đán mở mắt ra.
Hắn vội vàng liếc hướng đối diện, lập tức nhảy dựng lên: “Đôi tổ tôn kia đi rồi?”
“Đi rồi.”
Long Đán lao ra, chỉ thấy dưới tàng cây ven đường trống không, đầu bên kia là xe ngựa đã được lão Tần quét sạch tuyết đọng, hắc mã khôi phục tinh thần chóp mũi đang phun khí trắng.
Hắn khom lưng nắm lên nắm tuyết chà lau mặt, quay lại miếu hoang.
“Long Đán, tối hôm qua rốt cuộc ngươi phát hiện ra cái gì?” Nghẹn cả đêm lão Tần hỏi.
Sắc mặt Long Đán có chút khó coi, nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất: “Thật là đen đủi. Lão Tần, ngươi tối hôm qua phát hiện hai bóng người căn bản không phải người sống, mà là hai cỗ thi thể!”
Lão Tần buông cháo chén, biểu tình kinh ngạc.
Khương Tự cũng lắp bắp kinh hãi, nhìn về phía Long Đán.
“Ít nhất đã chết hơn ba ngày rồi, sắc mặt xanh trắng biến thành màu đen, nhìn xui gần chết, càng dọa người chính là cỗ thi thể thiếu niên lại còn nhích về phía ta một bước, may mắn ta gan lớn, đổi là người nhát gan chỉ sợ đã bị dọa đến són nước tiểu rồi……”
Long Đán thao thao bất tuyệt, trải qua một đêm ly kỳ đủ để hắn kể với người ta cả đời.
“Đôi tổ tôn kia, hẳn là người đuổi thi.” Vẫn luôn trầm mặc Hoa trưởng lão đột nhiên mở miệng.
Ba người đều nhìn về phía bà ta.
Sắc mặt của Hoa trưởng lão không có gì thay đổi, nhàn nhạt giải thích: “ Liền kề với Ô Miêu có một bộ lạc, một bộ phận tộc nhân nắm giữ tuyệt kỹ đuổi thi, lấy giúp người xua đuổi thi thể chết ở đất khách quê người về cố hương. Có điều bọn họ đuổi thi phải chú ý ngày ngủ đêm ra, tối hôm qua hẳn là gió tuyết quá lớn thật sự khó đi tiếp, lúc này mới đặt chân ở miếu hoang.”
Long Đán càng thêm tò mò: “Nếu ngày ngủ đêm ra, vậy đôi tổ tôn kia vì sao không đợi đến buổi tối lại lên đường?”
Hoa trưởng lão có chút bất đắc dĩ: “Bọn họ lo lắng bị ngươi phát hiện cái gì, cho nên thừa dịp trời chưa sáng rời đi trước, có lẽ là tìm chỗ đặt chân khác chờ đợi trời tối. Tóm lại loại người đuổi thi này lúc đi đường không thích gặp người sống, sẽ không gây ảnh hưởng đến chúng ta.”
Nghe Hoa trưởng lão nói như vậy, Long Đán không hỏi nhiều nữa, bưng chén cháo húp sùm sụp.
Nháo nửa ngày là đuổi thi, hắn còn tưởng là xác chết vùng dậy cơ, khi không dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Khương Tự uống cháo chậm lại, tâm niệm hơi đổi.
Cái bộ lạc nắm giữ tuyệt kỹ đuổi thi theo lời Hoa trưởng lão nói, hẳn gọi là Bạch Tương tộc, kiếp trước nàng sống ở Ô Miêu một đoạn thời gian, cũng có nghe nói, nhưng không có giao du với người của bộ lạc kia.
Hai bộ lạc Ô Miêu với Bạch Tương xem như quan hệ chung sống hoà bình, ngẫu nhiên có lui tới, nước giếng không phạm nước sông.
Dùng xong bữa sáng, bốn người lặng yên rời khỏi miếu hoang, để lại hai người Bắc Tề hãy còn đang hôn mê ở nơi đó.
Long Đán đi sau cùng, lúc đi qua cái gốc cây ven đường, không dấu vết để lại một ký hiệu.
Không biết qua bao lâu, nam tử Bắc Tề tuổi lớn hơn tỉnh lại, nhìn xung quanh một phen, phát hiện đồng bạn hôn mê.
“Tỉnh tỉnh.” Nam tử tuổi lớn hơn gọi tên nam tử trẻ tuổi.
Gọi mấy tiếng, nam tử trẻ tuổi rốt cuộc mở mắt.
“Ngươi rốt cuộc tỉnh ——”
Nam tử trẻ tuổi lại đột nhiên đánh qua một quyền, hoảng sợ kêu lên: “Quỷ á ——”
Tự Cẩm
Đánh giá:
Truyện Tự Cẩm
Story
Chương 659: Người đuổi thi
9.3/10 từ 40 lượt.